Trợ Lý Lâm Có Lời Muốn Nói - Ngoại truyện 2
Ngoại truyện 2
Giấc mơ thú vị (1)
Lúc tỉnh lại đã là ba giờ chiều.
Hạ Kiến Sơn mở mắt, cảm thấy hơi choáng váng, đến khi nhìn thấy rõ khung cảnh xung quanh thì trong lòng dâng lên cảm giác kì lạ: Trước mặt hắn là bàn làm việc, phía trên có máy tính, sổ ghi chú, văn kiện và cốc nước, hết thảy đều rất quen thuộc, không sai, hắn đang ở văn phòng của mình. Nhưng vấn đề là văn phòng này là văn phòng ở trụ sở cũ của Vạn Trúc – trong trí nhớ của hắn, năm năm trước Vạn Trúc đã chuyển sang trụ sở mới, xem cách bày biện hiện tại có vẻ như hắn mới tiếp nhận Vạn Trúc, đúng là hơi xa xăm rồi.
Hạ Kiến Sơn bắt đầu cảm thấy vớ vẩn. Hắn cố gắng nhớ lại, trước khi thức dậy, hắn mới ăn trưa cùng Lâm Hồi, sau đó xử lý công việc ở phòng khách, Lâm Hồi vừa tán gẫu với hắn vừa tỉa cây xanh trong nhà. Lúc sau hình như hắn quá mệt mỏi nên chợp mắt trên sô pha một lát.
Mở mắt ra thì thấy như hiện tại.
Hạ Kiến Sơn tùy ý lật tài liệu trên bàn, hôm nay là một ngày của tháng ba mười một năm trước. Mười một năm trước hắn hai mươi lăm tuổi, mới tiếp nhận Vạn Trúc được mấy năm nhưng đã giúp tập đoàn có những bước đi ổn định. Nhưng những thứ này không quan trọng, quan trọng là nếu hắn thật sự đang ở mười một năm trước, có phải Lâm Hồi cũng ở đây không?
Mười một năm trước Lâm Hồi hai mươi tuổi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì khoảng thời gian này anh đang học đại học. Hạ Kiến Sơn chợt nghĩ ra gì đó, bắt đầu tìm kiếm trên bàn. Quả nhiên hắn tìm được tập tài liệu có tên “Thông tin về người đăng ký hũ mật ong”, hắn mở ra lật một lát thì thấy đơn đăng ký quen thuộc, nội dung bên trong giống hệt thứ Hạ Kiến Sơn từng xem được.
Hạ Kiến Sơn thở phào.
Hiện tại hắn có thể xác định đại khái: Lúc này Lâm Hồi đang là sinh viên năm ba chuyên ngành giống cây trồng thuộc đại học nông nghiệp Kinh Hoa, nửa tháng trước, anh điền xong đơn đăng ký quỹ hũ mật ong ở kí túc xá.
Hạ Kiến Sơn nhìn gương mặt tươi cười của Lâm Hồi trên ảnh chụp, nội tâm dần bình tĩnh lại. Hắn không biết hiện tại đang nằm mơ hay kỳ quái hơn là xuyên không thường thấy trong tiểu thuyết, hoặc là hồn lìa khỏi xác linh tinh, tạm thời cứ xem như nằm mơ vậy. Tóm lại, hắn có thể xác định mình tách biệt với thế giới này, nhưng bởi vì cảnh tượng trong mơ quá quen thuộc nên hắn cảm thấy vô cùng tự tại. Đương nhiên hắn không hiểu vì sao đến thế giới này mà mình vẫn còn ký ức, tuy nhiên hắn phát hiện mình có thể lưu trữ một phần ký ức mới, điều này khiến hắn có chút gì đó chờ mong.
Nghĩ đến đây, Hạ Kiến Sơn ấn điện thoại trên bàn làm việc: “Chung Lê, đến văn phòng của tôi.”
Mười một năm trước, người phụ trách văn phòng tổng giám đốc là Chung Lê, cô làm việc nghiêm túc và có trách nhiệm, về sau vì lý do cá nhân nên phải chuyển đến thành phố khác. Hạ Kiến Sơn nhớ Chung Lê là người tặng quà của quỹ hũ mật ong cho Lâm Hồi mỗi tháng.
Chung Lê vào văn phòng: “Sếp Hạ, anh tìm tôi sao?”
“Liên hệ đại học nông nghiệp Kinh Hoa, bảo là tôi muốn quyên tặng…” Hạ Kiến Sơn suy nghĩ hồi lâu, không biết chuyên ngành giống cây trồng cần cái gì, “Quyên tặng một khoản phí nghiên cứu và phát triển cho chuyên ngành giống cây trồng.”
Chung Lê khó hiểu, nghi ngờ mình nghe nhầm: “Dạ?”
Cô làm việc ở văn phòng tổng giám đốc được ba năm, xem như nhân viên kì cựu, tuy sếp Hạ là người nghiêm túc, yêu cầu cũng rất cao nhưng luôn là người có quy tắc, sao hôm nay cô lại không hiểu lời cấp trên nói? Hơn nữa không hiểu vì sao, sếp Hạ hôm nay trông khang khác, rõ ràng vẫn bình tĩnh nói chuyện nhưng cảm giác áp bách lại khiến người khác không thể xem nhẹ.
Hạ Kiến Sơn kiên nhẫn lặp lại một lần, sau đó bổ sung thêm: “Cô nói với đối phương một câu, tôi luôn hướng tới đại học trong nước, nếu có thể thì tôi hy vọng có cơ hội cùng thầy cô trong trường và…”
Hạ Kiến Sơn tạm dừng rồi nói tiếp: “Và học sinh tiêu biểu giao lưu một buổi.”
Chung Lê mất mấy phút mới hiểu được nhiệm vụ Hạ Kiến Sơn giao cho: Trong một buổi chiều hết sức bình thường, Hạ Kiến Sơn bỗng quyên tiền cho chuyên ngành giống cây trồng của một trường đại học nông nghiệp, thậm chí ám chỉ muốn một buổi tọa đàm. Vạn Trúc của bọn họ có liên quan gì đến nông nghiệp sao?
Cô muốn nói lại thôi, nghẹn một lúc lâu, cuối cùng vẫn hỏi: “Anh… Tôi có thể hỏi vì sao không?”
Hạ Kiến Sơn nhìn người trước mặt: Ngoài những trường hợp đặc biệt thì Vạn Trúc không có yêu cầu đặc biệt đối với trang phục của nhân viên. Nhưng Chung Lê là người cẩn thận, cô hay chọn vest sẫm màu; về sau Annie tiếp nhận phần công việc của Chung Lê thì nhẹ nhàng hoạt bát hơn nhiều. Đây là cảnh trong mơ vừa hoang đường vừa kỳ diệu, dù hết thảy đều chân thật và rõ ràng, nhưng mọi thứ trong văn phòng đều nhắc nhở Hạ Kiến Sơn đây không phải chuyện xảy ra ở thực tại. Hạ Kiến Sơn không bởi vậy mà căng thẳng hay lo lắng, thậm chí hy vọng cảnh tượng này đừng kết thúc nhanh quá…
Bởi vì Lâm Hồi, nơi này có Lâm Hồi, một Lâm Hồi hắn chưa từng quen biết.
Bọn họ còn chưa gặp mặt.
Hạ Kiến Sơn mỉm cười, một lúc lâu sau hắn nói trả lời nhẹ nhàng: “Bởi vì tôi muốn tìm đáp án.”
Hiệu suất làm việc của Chung Lê rất cao, ngày hôm sau, Vạn Trúc đã nhận được phản hồi từ đại học nông nghiệp Kinh Hoa. Trường học bày tỏ sự biết ơn đối với Hạ Kiến Sơn, lãnh đạo rất coi trọng mối quan hệ này, muốn tổ chức một buổi quyên tặng trang trọng, nhưng Vạn Trúc từ chối. Hạ Kiến Sơn muốn mọi thứ được giản lược, sắp xếp một buổi tọa đàm là đủ rồi, thậm chí lãnh đạo không cần tham gia cũng được, chỉ cần sinh viên tiêu biểu của chuyên ngành giống cây trồng.
Hào phóng như thế nhưng lại không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ hy vọng tâm sự cuộc sống đại học với sinh viên, lãnh đạo trường đã tin vị chủ tịch trẻ tuổi này đúng là hướng về đại học trong nước. Bọn họ suy đoán Hạ Kiến Sơn tặng riêng cho chuyên ngành giống cây trồng có lẽ là vì nó có ý nghĩa sâu xa, xem như trường bọn họ may mắn, chỉ là một buổi tọa đàm nho nhỏ, đương nhiên họ sẽ cố gắng phối hợp.
Trường học sắp xếp rất nhanh, thời gian xác nhận là hai ngày sau.
Sinh viên tiêu biểu chọn được ba người, đều là sinh viên xuất sắc nhất của chuyên ngành giống cây trồng: Một sinh viên năm nhất – Viên Hiểu Như với điểm thi đầu vào đứng đầu toàn tỉnh; người thứ hai là nghiên cứu sinh năm hai Lưu Khải – tuy chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh nhưng trên tay đã có không ít thành tích; cuối cùng là sinh viên năm ba Lâm Hồi – ngoài ưu tú về mọi mặt thì còn mới đăng ký quỹ hũ mật ong, xem như có duyên.
Buổi tọa đàm bắt đầu vào ba giờ chiều.
Hai giờ năm mươi phút, xe của Hạ Kiến Sơn tiến vào đại học nông nghiệp Kinh Hoa.
Sau khi vào trường, tốc độ xe giảm xuống, Hạ Kiến Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ: Hôm nay trời đầy mây, cây ngô đồng ven đường trông hơi ảm đạm, hơn nữa mới được tỉa cành nên nhìn có vẻ trơ trọi. Tuy thời tiết chưa ấm lên nhưng nhiều chỗ đã loáng thoáng màu xanh, mùa xuân sắp tới rồi.
Hạ Kiến Sơn nhìn con đường trước mắt, trong lòng cảm thấy thân thiết không nói lên lời. Lúc trước Hạ Kiến Sơn từng nói với Lâm Hồi mình chưa thấy dáng vẻ anh thời đại học nên rất tiếc nuối, Lâm Hồi bèn bớt thời gian đưa hắn về trường một chuyến. Khi ấy bọn họ bắt đầu từ con đường này, chậm rãi tản bộ, ghé qua từng ngóc ngách của ngôi trường: Hạ Kiến Sơn chưa từng học ở trường nông nghiệp một ngày nào nhưng mỗi kiến trúc nơi đây, từng cái cây nở hoa ra sao, hắn đều biết hết. Thậm chí đi mãi, Lâm Hồi bỗng hôn hắn một cái. Anh nói trước kia lúc đi học hay thấy các cặp đôi không đi đường bình thường mà cứ đi được hai bước lại chạm môi một cái, hiện tại anh cũng muốn biết trải nghiệm đó như thế nào.
Nghĩ đến đây, Hạ Kiến Sơn nở nụ cười.
Hai giờ năm mươi lăm phút, xe dừng trước tòa nhà trung tâm, lãnh đạo trường đã đứng chờ ở cửa.
Hạ Kiến Sơn ngồi trong xe nhìn lướt qua, không có Lâm Hồi. Hắn xuống xe, Chung Lê theo sát phía sau, lãnh đạo bắt tay Hạ Kiến Sơn, cười tươi chào hỏi: “Hoan nghênh sếp Hạ, cảm ơn sếp Hạ, chúng ta lên tầng luôn nhé. Các sinh viên đều đang đợi.”
Hạ Kiến Sơn mỉm cười gật đầu, theo lãnh đạo lên phòng họp ở tầng ba. Hiệu trưởng Lý tiếp đón hắn rất nhiệt tình, luôn miệng bảo số tiền này đến đúng lúc, giúp các sinh viên chuyên ngành giống cây trồng một việc lớn, Hạ Kiến Sơn nghe vậy thì gật đầu. Thật ra hắn không quan tâm tiền được dùng vào việc gì, hắn chỉ biết bên trong phòng cách một cánh cửa là Lâm Hồi.
Hiệu trưởng Lý đứng ở cửa, tươi cười: “Sếp Hạ, mời vào.”
Hạ Kiến Sơn hít sâu, rồi tiến vào.
Nói là tọa đàm quy mô nhỏ nhưng trường học vẫn nể mặt Hạ Kiến Sơn, phòng họp an bài rất nhiều người. Hạ Kiến Sơn vội vàng nhìn lướt qua, trái tim vô thức đập nhanh hơn. Hắn nhẫn nại không cố tình tìm kiếm hình bóng Lâm Hồi, chỉ theo lời giới thiệu của hiệu trưởng bắt tay từng người một, cho đến khi…
“Sếp Hạ, giới thiệu với cậu sinh viên tiêu biểu của chuyên ngành giống cây trồng chúng tôi, bạn sinh viên năm nhất Viên Hiểu Như.”
“Chào sếp Hạ.”
“Chào cô.”
Đó là một thiếu nữ cao ráo với mái tóc đuôi ngựa.
“Đây là bạn Lưu Khải, hiện tại là nghiên cứu sinh năm hai.”
“Chào sếp Hạ.”
“Chào cậu.”
Đây là một chàng trai vóc dáng cao lớn với nụ cười tỏa nắng.
“Bạn học cuối cùng này thì tôi muốn giới thiệu riêng, đúng là trùng hợp, tháng trước bạn ấy vừa đăng ký quỹ hũ mật ong của quý công ty, bạn ấy tên là…”
Bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt Hạ Kiến Sơn.
“Lâm Hồi.”
Hạ Kiến Sơn đứng ở đó.
Lâm Hồi hai mươi tuổi và Lâm Hồi hắn gặp lần đầu tiên không khác nhau là mấy. Nếu nhất định phải tìm điểm khác nhau thì Lâm Hồi giờ phút này chưa trải qua biến cố gia đình, chưa phải chịu đựng sự mờ mịt và đau khổ nên trông sáng ngời và cởi mở hơn.
Đúng vậy, là như thế, dáng vẻ Lâm Hồi thời sinh viên trong tưởng tượng của Hạ Kiến Sơn: Giống như ánh mặt trời ngày hè, ấm áp và tự do.
Hạ Kiến Sơn bắt đầu tin tưởng hết thảy đúng là mơ.
Bởi vì chỉ có cảnh trong mơ mới có thể để một Lâm Hồi hoàn chỉnh đứng trước mặt hắn.
Hạ Kiến Sơn chậm chạp không có động thái, mà Lâm Hồi đứng đối diện chưa có kinh nghiệm ứng phó với tình huống này, bắt đầu hoài nghi có phải mình làm gì không đúng không, bỗng thấy hoang mang, nhất thời không dám lộn xộn. Mãi đến khi Lưu Khải đứng bên cạnh huých nhẹ một cái, Lâm Hồi mới lấy lại tinh thần: Phòng họp quá yên tĩnh, người trước mặt vẫn không có động tác gì khác, vẫn bất động nhìn mình. Lâm Hồi suy nghĩ một lát, chủ động giơ tay, nhìn thẳng vào Hạ Kiến Sơn, nói nghiêm túc:
“Xin chào sếp Hạ, tôi là Lâm Hồi.”
~Hết ngoại truyện 2~