Trợ Lý Lâm Có Lời Muốn Nói - Ngoại truyện 1
Ngoại truyện 1
Đánh dấu
Trong suốt một khoảng thời gian dài, Hạ Kiến Sơn cảm thấy bản thân sẽ một mình mãi mãi.
Năm sáu tuổi, một mình đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ;
Năm mười ba tuổi, một bình ra nước ngoài sinh sống và học tập;
Năm hai mươi mốt tuổi, về nước, máy bay hạ cánh lúc ba giờ, tài xế đứng ở cổng sân bay chờ, lúc ấy cũng chỉ có một mình hắn bước trên lối ra;
Thậm chí khi tiếp quản Vạn Trúc, Hạ Kiến Sơn ngồi trên vị trí bao người hâm mộ, đối mặt với hàng ngàn nhân viên và đủ loại chuyện, nhưng chưa từng nghĩ tới việc đào tạo vài cánh tay đắc lực cho bản thân.
…
Trên đời này có nhiều người thích kết bạn bốn phương hay những nơi náo nhiệt, cũng có người thích một chỗ, thích tự do tự tại, Hạ Kiến Sơn đã quen sống một mình, hắn cảm thấy như vậy rất tốt.
Nhưng bạn thân Tiết Phái của hắn lại không cho là thế.
“Tôi tặng cậu con chó nhé?” Trong một lần tán gẫu, Tiết Phái đề nghị.
Hạ Kiến Sơn cảm thấy khó hiểu: “Tại sao?”
“Lão Hạ, cậu không cảm thấy mình quá cô đơn sao? Dù không tán gái thì cậu cũng đừng ở một mình mãi như thế.”
“Tôi không ở một mình mãi, công ty nhiều người tôi còn ngại ồn đây, hơn nữa tôi thường xuyên tìm cậu uống rượu.”
Tiết Phái thở dài: “Không, không, không, ý là tôi cảm thấy cậu đang lảng tránh xã giao.”
Hạ Kiến Sơn cười: “Cậu nói đùa gì thế, cậu cảm thấy tôi ngồi ở vị trí này còn lảng tránh xã giao được hay sao?”
Tiết Phái vốn không hiểu mấy thứ này, bối rối một lúc mới bổ sung: “Ý là hiện tại cậu đang lảng tránh thiết lập một vài mối quan hệ thân thiết, không hẳn là tình yêu, chỉ là mối quan hệ chặt chẽ hơn quen biết thông thường: Bạn bè, đồng nghiệp, người nhà, thậm chí một con chó, cậu hiểu ý tôi không? Cậu đừng nhìn tôi, tôi là bạn thân của cậu từ lâu rồi, cái đó không tính tôi.”
“Đó là bởi vì hiện tại tôi không có nhu cầu.”
“Nhưng con người là loài có tính xã hội, cậu không thể rời xa quần chúng mãi được.” Tiết Phái cau mày, “Ngoài hoạt động xã giao mang tính công việc thì gần như cậu không còn gì khác, ngoài công việc vẫn là công việc. Tôi cảm thấy như thế không lành mạnh.”
“Công việc và cuộc sống của tôi không bị ảnh hưởng.”
“Không, chẳng phải cậu vừa bảo hiện tại cường độ công việc quá lớn, lo không xử lý hết hay sao. Cậu không phải không biết tầm quan trọng của quy hoạch quản lý, cả một tập đoàn, dù cậu quản lý hết được thì vẫn không thể một mình ôm hết tất cả phòng ban, ít nhất cậu cần một trợ lý riêng, tôi cảm thấy hẳn là công ty từng đề cập nhưng cậu đã từ chối.”
Hạ Kiến Sơn im lặng một lát: “Đúng vậy, quá phiền, tôi không quen.”
“Tất cả mọi thứ đều cần quá trình thích ứng.”
Hạ Kiến Sơn thờ ơ: “Con người cần đào tạo, tôi không có kiên nhẫn chỉ ra lỗi sai.”
“Công ty cậu toàn chiêu mộ nhân tài hàng đầu, chẳng lẽ cậu cho rằng người ta không đảm đương nổi công việc trợ lý?”
Hạ Kiến Sơn không trả lời.
Tiết Phái nói không sai. Hắn cần điều chỉnh quy trình làm việc trước mắt, nếu không thì người gặp phiền toái tiếp theo chính là mình, nhưng đồng thời, ngoài công việc thì hắn đúng là không muốn thiết lập hay khai thác một mối quan hệ với bất cứ ai, càng đừng nói là thân thiết. Trên thế giới này, bất kì mối quan hệ nào đều cần được giữ gìn, kể cả máy móc còn cần bảo dưỡng định kỳ. Đối với Hạ Kiến Sơn, trong cuộc sống có bạn bè thân thiết, thường xuyên tụ tập tán gẫu, trong công việc, tập đoàn có cơ cấu rõ ràng, nhân viên với trang thiết bị đầy đủ, như thế là đủ rồi. Hắn không muốn một người theo bên cạnh mình, dù chỉ vì công việc thì khoảng cách quá gần vẫn khiến hắn cảm thấy không cần thiết, quá phiền toái.
Có vẻ nhìn ra băn khoăn của Hạ Kiến Sơn, Tiết Phái đẩy điện thoại đến trước mặt hắn: “Lão Hạ, đến đây, gọi cho bộ phận nhân sự của cậu, bảo họ mau chóng xếp người cho cậu.”
Hạ Kiến Sơn nhìn Tiết Phái.
“Thỉnh thoảng cậu nên làm gì đó không đúng quy trình.”
Tập đoàn lớn muốn tuyển một người thì hiệu suất cao vô cùng. Yêu cầu của Hạ Kiến Sơn rất đơn giản, chỉ bảo mình cần một trợ lý. Nửa tháng sau, phòng nhân sự đã chọn được hai người thích hợp nhất, cả hai đều vượt qua vòng phỏng vấn thứ hai, chỉ chờ Hạ Kiến Sơn xác nhận.
“Một người tên Annie, người còn lại là Lâm Hồi, đều rất ưu tú, khi nào ngài có thời gian thì sắp xếp gặp mặt một buổi.” Trưởng phòng nhân sự Từ Hoài Thanh đã làm việc ở Vạn Trúc một thời gian, từ trước đến nay luôn thể hiện cách làm việc đáng tin và ổn thỏa.
Hồ sơ của hai người được đặt gọn gàng trước mặt Hạ Kiến Sơn, chỉ cần ngón tay khẽ nhúc nhích, hắn lật một trang là có thể xem toàn bộ quá trình học tập từ nhỏ đến hiện tại của bọn họ.
Trước đó Tiết Phái nói thi thoảng nên làm gì đó không đúng quy trình, Hạ Kiến Sơn nghĩ thầm tuyển một trợ lý cũng xem như không đúng quy trình sao?
“Không cần phỏng vấn, chọn cái này đi.” Hạ Kiến Sơn lấy một hồ sơ đưa cho người đứng đối diện.
Từ Hoài Thanh sửng sốt, nhìn về phía Hạ Kiến Sơn: “Ngài không cần xem một chút sao?”
“Không xem.”
“Ngài xác định? Vậy để tôi thông báo cậu ấy nhậm chức?”
“Có thể.”
“Vậy thì…” Từ Hoài Thanh thấy rõ họ tên trên hồ sơ, do dự nhìn Hạ Kiến Sơn, “Sau này Lâm Hồi đảm nhận vị trí trợ lý tổng giám đốc.”
Tiết Phái biết được chuyện này thì muốn tặng hắn món quà xem như chúc mừng. Đương nhiên, tặng chó không thành công, đúng lúc nhà Hạ Kiến Sơn mới trang hoàng xong nên Tiết Phái tặng một bộ sô pha: Mềm mại như kẹo bông gòn, ngồi vào là chìm đắm. Đối mặt với gương mặt không cảm xúc của chủ nhà, Tiết Phái cười nói: “Đây là nhà, nhà nên mềm mại để cậu thả lỏng, cậu nghĩ lại xem, sau này cậu và người mình thích ngồi trên sô pha vừa xem TV vừa ăn gì đó, tán gẫu này kia, cảnh tượng hạnh phúc biết bao.” Cuối cùng sô pha vẫn được giữ lại.
Đáng tiếc người hưởng thụ sự mềm mại của nó trước sau chỉ có Hạ Kiến Sơn.
Một ngày trước khi trợ lý nhậm chức, Hạ Kiến Sơn đi công tác, một tuần sau mới về.
Ngày đó trời mưa to, toàn bộ thành phố được màn mưa bao phủ. Trong lòng Hạ Kiến Sơn chỉ có công việc, vừa về đã đi thẳng vào văn phòng. Văn phòng của Hạ Kiến Sơn nằm trong cùng, bên cạnh là phòng khách với cửa kính trong suốt, từ xa hắn đã thấy phòng khách bật đèn sáng trưng. Hạ Kiến Sơn cảm thấy kì lạ, theo lý mà nói nếu hắn không ở đây thì sẽ không có khách tới. Đến khi Hạ Kiến Sơn lại gần mới phát hiện phòng khách đã biến thành một gian phòng, bên trong có một người đang ngồi.
Hạ Kiến Sơn sửng sốt.
Xung quanh hơi yên tĩnh. Qua lớp cửa kính, ánh đèn màu trắng chiếu xuống người nọ tạo thành một chiếc bóng lờ mờ. Hạ Kiến Sơn bước chậm rãi, nghe người bên trong vừa viết vừa lẩm bẩm gì đó: “Hai mươi phần trăm… Hai nghìn tám trăm năm mươi mốt vạn…”
Hạ Kiến Sơn nghe vậy thì biết là số liệu trên một hợp đồng năm ngoái, nhưng người này nói sai rồi.
“Là hai nghìn tám trăm năm mươi bảy vạn, hợp đồng với Gia Vinh năm ngoái, phía sau còn hợp đồng bổ sung.” Hạ Kiến Sơn sửa lỗi sai.
Người nọ ngẩng đầu.
Là một gương mặt vừa ngây ngô vừa tuấn tú, như bông hoa đầu tiên nở rộ vào mùa xuân khiến bầu trời trong một ngày mưa tầm tã sáng bừng hẳn lên.
Lâm Hồi. Đầu óc Hạ Kiến Sơn bỗng nảy ra hai chữ này.
Hạ Kiến Sơn nghĩ thầm, người này là Lâm Hồi.
Bọn họ chào hỏi đơn giản, sau đó Hạ Kiến Sơn về văn phòng của mình. Một lát sau, Lâm Hồi gõ cửa tiến vào, Hạ Kiến Sơn liếc anh rồi cúi đầu tiếp tục viết ý kiến sửa đổi hợp đồng.
“Sếp Hạ, số điện thoại cá nhân của tôi là 822, nếu anh có chuyện thì cứ gọi thẳng cho tôi. Sau này lịch trình của anh sẽ do tôi xác nhận, nếu có chỗ làm không tốt thì mong anh chỉ ra lỗi sai, kể cả hiện tại anh có yêu cầu gì thì cũng có thể nói với tôi.”
Hạ Kiến Sơn dừng bút.
Giọng người này khi nói chuyện rất vững vàng, nhưng nói xong lại mím chặt môi, rõ ràng rất căng thẳng nhưng vẫn cố gắng nhìn thẳng vào mình…
Anh rất nghiêm túc. Từ Hoài Thanh nói Lâm Hồi là sinh viên mới tốt nghiệp, có thể nhìn ra anh rất nghiêm túc với công việc đầu tiên này.
Hạ Kiến Sơn bỗng cảm thấy hơi khó giải quyết.
Nếu không có gì bất ngờ thì nội dung công việc kế tiếp khả năng cao là bọn có sự liên kết chặt chẽ, điều này có nghĩa là phần lớn thời gian bọn họ phải ở cạnh nhau. Đối với Hạ Kiến Sơn, đây là một sự kiện mà hắn cần thích ứng nhanh chóng: Dù đối phương đã nhậm chức một tuần nhưng bản thân hắn chưa từng nghiêm túc tự hỏi tiếp theo nên làm thế nào – bao gồm kế hoạch chuẩn bị, đào tạo nhân viên hay chỉ là ở chung thông thường.
Nhưng…
Hạ Kiến Sơn lại nghĩ đây là người mình lựa chọn, anh xứng đáng nhận được một sự đáp lại nghiêm túc tương tự.
Hạ Kiến Sơn buông bút đứng lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Hồi, giơ tay phải ra phía trước:
“Chào cậu, Lâm Hồi.”
Tiết Phái nói đúng, đây đúng là một việc nằm ngoài quy trình.
…
“Nghĩa là rất nguy hiểm đúng không, may là trưởng phòng Từ đặt hồ sơ của em ở trên.”
Lúc nói chuyện Lâm Hồi đang ngồi trên thảm trong phòng khách luyện viết bút máy. Hồi đón tết, Lâm Hồi thử viết mấy chữ, cảm thấy rất khó coi nên muốn luyện lại để tìm cảm giác. Đây là một hoạt động thả lỏng, Lâm Hồi ghét phòng làm việc quá nghiêm túc nên rời trận địa ra phòng khách, còn Hạ Kiến Sơn ngồi trên sô pha đọc sách. Ai ngờ mới viết được hai chữ thì Lâm Hồi lại quấn lấy Hạ Kiến Sơn hỏi hắn về cảm nhận lần đầu tiên gặp mặt của hai người.
Hạ Kiến Sơn nghe anh nói vậy thì cũng tự hỏi: “Quay ngược lại là điều rất khó, tuy mỗi bước đi đều nguy hiểm nhưng đều đúng đắn.”
“Nói thật, hiện tại em không tưởng tượng nổi nếu không gặp anh sẽ như thế nào.” Lâm Hồi thở dài, “Đôi khi em hận không thể đánh dấu lên người anh.”
Hạ Kiến Sơn tỏ vẻ nghi ngờ: “Nhưng trên ngươi anh toàn là dấu vết của em.”
“Không phải đánh dấu kiểu đó, mà là…” Lâm Hồi phản ứng lại, “Anh cố ý đúng không?”
Hạ Kiến Sơn mỉm cười, đặt sách xuống: “Hiện tại em có thể làm.”
Lâm Hồi viết nốt chữ “Chuột” trên bảng mẫu, sau đó ngẩng đầu nhìn Hạ Kiến Sơn: “Gì cơ?”
Hạ Kiến Sơn chỉ “Muse” trong tay anh: “Em có thể dùng nó đánh dấu lên người anh.”
Hạ Kiến Sơn dừng lại, như sợ Lâm Hồi đổi ý nên nhấn mạnh thêm một lần: “Hiện tại có thể làm luôn.”
Tuy là cuối tuần nhưng Hạ Kiến Sơn vẫn ra ngoài làm việc, cơm nước xong về nhà chưa thay quần áo, trên người vẫn là chiếc sơ mi trắng. Nếu Lâm Hồi không hiểu sai thì ý Hạ Kiến Sơn là muốn anh viết tên mình lên áo sơ mi?
Lâm Hồi há miệng: “Này… hơi lãng phí quần áo thì phải?”
Hạ Kiến Sơn giang hai tay: “Lại đây.”
Nếu Hạ Kiến Sơn đã mời, Lâm Hồi cầm bút máy trên tay, chậm rãi bước đến trước mặt hắn. Anh đang do dự nên dùng tư thế nào viết chữ thì Hạ Kiến Sơn đã nắm lấy cổ tay kéo người về phía mình. Lâm Hồi lập tức ngồi lên đùi hắn, không biết do tư thế không thoải mái hay thế nào, anh thoáng di chuyển một chút, ánh mắt Hạ Kiến Sơn lập tức trở nên sâu hơn.
Gần như trong nháy mắt, Lâm Hồi cảm nhận được biến hóa không hề che giấu của nơi nào đó. Lâm Hồi hắng giọng, chế nhạo: “Sếp Hạ ham mê trò chơi quá.”
““Hướng dẫn vui chơi lành mạnh” có nói vui chơi tốt cho não bộ.”
Hạ Kiến Sơn nắm lấy tay Lâm Hồi, sờ vị trí ngón áp út, nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn. Tay hắn cũng đeo một chiếc nhẫn với kiểu dáng tương tự, hai chiếc nhẫn lóe sáng.
“Chỉ là tốt cho não bộ thôi sao?” Lâm Hồi tỏ ra hứng thú thảo luận vấn đề này.
Hạ Kiến Sơn tự hỏi hai giây rồi trả lời chắc chắn: “Còn có thể gia tăng tình cảm vợ chồng, vậy nên trợ lý Lâm à, mau chóng biến anh thành của em đi.”
Giọng điệu của Hạ Kiến Sơn ẩn chứa ý đầu hàng, Lâm Hồi không thể chống cự. Anh phát hiện Hạ Kiến Sơn rất thích yếu thế trước mặt mình. Rõ ràng hai người đã thuộc về nhau từ lâu nhưng lúc này hắn như biến thành kẻ đáng thương bị tình yêu tra tấn. Không thể không nói, Lâm Hồi thật sự đầu hàng trước dáng vẻ này của Hạ Kiến Sơn, thường xuyên mơ màng đến choáng váng, cuối cùng mới nhận ra rơi vào bẫy rập của ai kia.
Lần nào cũng thế.
Lâm Hồi chuẩn bị viết chữ, anh chọn vị trí dưới vai, phía trên xương quai xanh. Tay trái Lâm Hồi kéo phẳng áo sơ mi, tay phải cầm bút, đang định dùng môi cắn nắp bút thì thấy yết hầu Hạ Kiến Sơn khẽ nhúc nhích.
Lâm Hồi nâng mắt nhìn Hạ Kiến Sơn.
Anh bất động, sau đó đặt bút xuống.
Hạ Kiến Sơn nhướng mày, Lâm Hồi ôm cổ hắn, ghé vào tai thì thầm: “Em cảm thấy…”
Hơi thở ấm áp phả vào tai, Hạ Kiến Sơn kiềm chế cảm giác muốn hôn: “Hử?”
Lâm Hồi liếm môi: “Hình như anh hy vọng em viết thẳng lên người anh hơn.”
Hạ Kiến Sơn mỉm cười.
Không chờ hắn mở miệng, Lâm Hồi đã bắt đầu cởi cúc áo: Từ trên xuống dưới, cởi lần lượt từng cái một. Hạ Kiến Sơn nhìn anh bằng ánh mắt dung túng, đôi môi vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm.
Vẫn là vị trí Lâm Hồi chọn, cách lớp quần áo và cởi hẳn ra cho cảm giác khác nhau. Anh như lưu manh sờ soạng một phen rồi cảm thán: “Mướt mườn mượt.”
Hạ Kiến Sơn bật cười.
“Em viết nhé?”
Hạ Kiến Sơn gật đầu.
Lâm Hồi cúi đầu, mở nắp bút: Ngòi bút màu bạc lại gần làn da Hạ Kiến Sơn giống như thanh kiếm rút khỏi vỏ lóe ra ánh sáng chói mắt.
Bàn tay đặt bên hông Lâm Hồi lập tức nắm chặt.
Động tác bất ngờ khiến Lâm Hồi hừ một tiếng, không chờ anh tiếp tục viết thì tay Hạ Kiến Sơn đã chậm rãi lướt xuống dưới, sau đó luồn qua vạt áo áp sát làn da.
Hô hấp Lâm Hồi bắt đầu nặng nề, nhưng Hạ Kiến Sơn lại bảo: “Tiếp tục.”
Lâm Hồi ổn định tinh thần, rất nhanh sau đó đã viết xong chữ “Lâm”. Lúc này tay Hạ Kiến Sơn đã đặt lên sống lưng từ từ vuốt ve, sau đó móng tay chậm rãi vẽ lên lưng Lâm Hồi…
Đầu ngón tay kéo theo xúc cảm tê dại, Lâm Hồi thẳng lưng, đầu hơi ngẩng, gọi: “Hạ…”
Hạ Kiến Sơn ôm lấy anh, cắn vành tay rồi nói khẽ: “Đúng rồi, anh viết chữ “Hạ”.”
Như sợ Lâm Hồi không nhận ra, ngay sau đó Hạ Kiến Sơn lại viết chữ “Kiến”, từng nét một, động tác vô cùng chậm. Bàn tay cầm bút run rẩy, Lâm Hồi dựa vào vai Hạ Kiến Sơn, hô hấp hơi rối loạn.
“Em còn chưa viết xong đâu.” Hạ Kiến Sơn nửa thật nửa giả oán giận, hàm răng day cắn vành tai Lâm Hồi.
Lâm Hồi sắp phát điên. Vành tai là nơi mẫn cảm nhất của anh, hiện tại cả người anh ngứa như kiến bò, tay sắp không cầm nổi bút. Anh biết mình lại chuẩn bị rơi vào màn tra tấn vừa ngọt ngào vừa dài lâu của người đàn ông mưu mô này.
Nhưng thân là trợ lý hàng đầu của Vạn Trúc, trợ lý Lâm không dễ dàng chịu thua.
Anh cố gắng thoát khỏi đôi môi Hạ Kiến Sơn, mặt đỏ bừng nhìn người trước mặt. Hai người dán sát vào nhau, vậy nên Lâm Hồi hiểu rõ không phải chỉ có anh mà bọn họ đều bị dục vọng tra tấn. Thậm chí khả năng là Hạ Kiến Sơn còn bị tra tấn nhiều hơn.
Nghĩ đến đây, Lâm Hồi nở nụ cười.
Anh im lặng nhìn Hạ Kiến Sơn một lát, bỗng nghiêng đầu, cúi xuống hôn hầu kết của hắn.
Gần như trong nháy mắt, không chờ Lâm Hồi kịp phản ứng, Hạ Kiến Sơn đã đè anh lên sô pha. Lâm Hồi nhướng mày, hai mắt sáng lấp lánh, ngập tràn nét tinh nghịch: “Sếp Hạ, “Sơn” đâu?”
Tình yêu quay cuồng trong đôi mắt Hạ Kiến Sơn: “Sơn…”
Cơ thể Lâm Hồi dưới lòng bàn tay hắn dần trở nên mềm mại, Hạ Kiến Sơn cúi đầu thì thầm:
“Bây giờ viết.”
~Hết ngoại truyện 1~