Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ - Chương 611
Chương 611 – Thất Tịch 11
“Ta rất phiền muộn.” Chân Hán Tử nóng nảy nói.
“Rồi rồi! Nhiều nhất hai giờ thôi, hôm nay ta còn bận việc. Đi đâu đây?”
“Tây Hồ!” Chân Hán Tử nở nụ cười quái dị.
“… Được thôi!” Pháo Thiên Minh rùng mình nổi da gà.
…
Cả nước có đến ba mươi sáu Tây Hồ, nhưng Tây Hồ mà người ta thường nhắc đến chính là Tây Hồ Hàng Châu.
Người ở Tây Hồ rất đông, có người độc thân, có nhóm bạn, cũng có cặp tình nhân không muốn vào phó bản. Nơi đông người đôi khi khiến ta cảm thấy bức bối, ồn ào, nhưng đôi lúc lại mang đến cảm giác an toàn nhất định.
“Cây cầu kia chính là cầu Đoạn Kiều nổi tiếng, nơi Hứa Tiên và Bạch Xà trong truyền thuyết gặp nhau lần đầu và nảy sinh tình cảm.” Chân Hán Tử chỉ về phía một cây cầu đông nghịt người nói.
“Đoạn Kiều? Cái tên này đặt… Ơ?” Pháo Thiên Minh nhìn sang, chỉ thấy trên cầu có hai bóng hình quen thuộc. Vụ Lý Hoa và Đường Đường đang che ô, đứng trên cầu ngắm hồ trò chuyện. Sao có thể chứ? Thư của các cô ấy còn đang trong túi áo mình, chẳng lẽ các cô nương này đã thống nhất ý kiến, muốn hai vợ một chồng hay sao… Không thể nào? Giấy đăng ký kết hôn không cho phép mà, chẳng lẽ ông già của các cô nương này chấp nhận để con gái mình sống mù mịt cả đời? Rồi sinh con đẻ cái biết khai hộ khẩu thế nào đây?
Pháo Thiên Minh còn đang mơ màng suy nghĩ thì Vụ Lý Hoa và Đường Đường đã trông thấy y từ xa. Vụ Lý Hoa nhảy cẫng lên, vẫy tay chào: “Chử Trà…”
Chưa nói hết câu, “Ầm” một tiếng, cây cầu sập xuống. Mấy trăm người trên cầu cũng ùa xuống hồ…
“Ngươi vừa nói cây cầu này gọi là gì nhỉ?” Pháo Thiên Minh ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt hỏi.
“Đoạn Kiều (Cầu Gãy).”
“Cái tên này đúng là…” Pháo Thiên Minh thở dài: “Giá như bảo các cô ấy giảm cân sớm thì đã không ra nông nỗi này. Giờ thì! Chất lượng công trình kém cũng không thể đổ tội hết cho đơn vị thi công được, cuộc sống ngày càng sung túc của mọi người cũng là một nhân tố quan trọng khiến những công trình bã đậu bị lộ ra ngoài.”
Chân Hán Tử trợn tròn mắt hỏi: “Ngươi không định cứu người sao?”
“Cứu người… Cứu ai cơ?”
“Vụ Lý Hoa và Đường Đường chứ ai!”
“?”
Chân Hán Tử choáng váng, vội kéo Pháo Thiên Minh ra bên hồ, chỉ vào những cái đầu đầy trên mặt nước nói: “Kia kìa! Vụ Lý Hoa và Đường Đường, nếu không cứu sớm sẽ chết đuối mất.”
“Ngươi bị ngu à?” Pháo Thiên Minh nghi hoặc hỏi.
“?” Chân Hán Tử không hiểu.
“Cảnh tượng hỗn loạn thế này mà cứu người, rất dễ bị bắt vào ngục tù ngồi bốn giờ đấy. Rồi vừa ra khỏi tù, người ta lại ném ngươi xuống hồ vùng vẫy.”
Trong lòng Chân Hán Tử mắng thầm: “Ta nguyền rủa ngươi Vô Song Ngư, nghĩ kế không được mà nghĩ ra cái kế thối hoắc cũng chẳng xong.” Rồi hỏi: “Vậy giờ phải làm sao?”
Pháo Thiên Minh giơ tay nói: “Chẳng có cách nào cả, ném dây cứu thì tám chín phần mười là cứu nhầm người khác. Chúng ta đành phải… thưởng thức cảnh tượng hùng tráng trăm người cùng chết đuối vậy.” Vừa dứt lời, một luồng bạch quang từ hồ bay lên. Pháo Thiên Minh nói: “Chắc chắn là nội công sơ cấp, không chống đỡ được lâu đâu.”
“…” Chân Hán Tử im lặng.
“Yên tâm đi, nội công của hai cô ấy khá tốt, hẳn là có thể cầm cự đến cuối. Lúc đó cứu lên sẽ rất dễ dàng.” Pháo Thiên Minh nghiêm mặt nói với Chân Hán Tử: “Chẳng lẽ ta là loại người thấy chết không cứu sao?”
Chân Hán Tử hỏi thẳng vấn đề chính: “Ngươi sẽ cứu ai trước?”
“Đương nhiên là Đường Đường rồi! Vụ Lý Hoa sử dụng Minh Ngọc Công, có thể chống đỡ lâu lắm.” Pháo Thiên Minh nghi hoặc nhìn Chân Hán Tử nói: “Hôm nay trí tuệ của ngươi không phát huy được à? Sao cứ hỏi mấy câu ngốc nghếch thế?”
“Ta…” Trong lòng Chân Hán Tử lại nguyền rủa Vô Song Ngư chết thêm lần nữa.
Ở một quán trà xa xa, Vô Song Ngư cầm ống nhòm căng thẳng quan sát. Độc Hành bên cạnh càng căng thẳng hơn, hỏi: “Cứu ai vậy?”
“Không biết, thằng nhãi này đang cắn hạt dưa.” Vô Song Ngư cau mày đáp.
Huyết Ảnh chỉ vào đống ngân phiếu chia làm hai trên bàn, hỏi: “Nếu không cứu ai thì ai thắng?”
Xa nói: “Không thể nào, ít nhất cũng phải vớt xác chứ. Dù sao ta đã đặt cược cho Đường Đường rồi.”
Bất Túy thở dài, vừa mới ngọt ngào trong phó bản một lúc, Xa đã nghĩ đến chuyện của Pháo Thiên Minh. Hắn bèn kết thúc phó bản, đến Không Có quán rượu, rồi triệu tập toàn bộ đám độc thân. Bọn họ rất hưởng ứng việc có thể chế giễu Pháo Thiên Minh. Sau đó, Vô Song Ngư bắt đầu nghĩ cách, còn Xa rất dễ dàng tìm thấy Đường Đường và Vụ Lý Hoa ở quán rượu đối diện Không Có quán rượu. Rồi…
“A…” Pháo Thiên Minh đột nhiên la lên, ném hạt dưa xuống, bắt đầu cởi quần áo.
Bên phía Vô Song Ngư lập tức căng thẳng: “Sắp xuống nước rồi, sắp xuống nước rồi.” Tiếp đó hắn reo lên đầy vui sướng: “Hắn xuống rồi, hắn xuống rồi.” Nửa phút sau, hắn hoan hỉ hô: “Lên rồi, lên rồi, còn ôm một nữ nhân lên nữa kìa.”