Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ - Chương 600
Chương 600 – Thất Tịch 2
Tinh Ảnh vẫn cười khổ, tự mình dựng lại chiếc ghế nói: “Ta cũng giống các ngươi thôi! Hôm qua Hắc Nữu đến tìm Tiểu Tuyết để đàm phán.”
“Ồ?” Mọi người hào hứng hỏi: “Kết quả thế nào?”
“Kết quả ư? Kết quả là Tiểu Tuyết giết Hắc Nữu, rồi lại đưa ta vào sổ đen.” Tinh Ảnh bi thảm nói, trong lòng hắn rất mong có người đang ngồi đây an ủi được vài câu.
“Báo ứng đấy!” Pháo Thiên Minh thở dài: “Ai bảo ngươi có tới hai cô nương thích kia chứ. Chà! Biết tụi độc thân chúng ta hình thành như thế nào không? Cũng chỉ vì đám nữ nhân kia quá ngu xuẩn mà thôi. Ngươi nhìn trong phòng này xem, có ai không phải là tinh anh giang hồ, thế mà sao chẳng có nữ nhân nào để mắt tới?”
“Nữ nhân chỉ thích những gã nguy hiểm, hơi bất lương một chút. Những nam nhân trung thực như chúng ta rất khó chiếm được trái tim của họ.” Hôm nay Tinh Ảnh rất rộng lượng khi tự xếp mình và Pháo Thiên Minh vào hàng ngũ những nam nhân trung thực.
Chân Hán Tử nghi hoặc hỏi: “Thế thì đám tội phạm giết người chắc có rất nhiều bạn gái?”
“Đúng vậy!” Phích Lịch thở dài nói: “Các vị cũng biết có một tin như thế này không? Một tên sát nhân ngoài 20 tuổi, lại có tới hàng trăm cô bạn gái. Lúc đó phóng viên đi phỏng vấn chỉ trong khoảnh khắc ấy thôi, đã có 5 nữ nhân đến thăm nuôi, hơn nữa còn rất ăn ý cùng đến. Vừa khóc vừa gào lên: Anh ơi! Sao anh ngốc thế! Em chờ anh đấy anh! Ôm em đi anh! Chết tiệt, ta thấy vì giải quyết đại sự trong cuộc đời của chúng ta, ta đề nghị chúng ta cùng nhau báo cáo, phạm nhân từ trộm cắp đến tử hình, tất cả đều phải cắt “của quý”.”
Độc Hành phụ họa: “Mấy nữ nhân này không biết thế nào là đàn ông chân chính. Không phải đám mặt trắng thì cũng là trai nhà giàu. Nói cho các ngươi biết, nam nhân đích thực đều đang ngồi đây này.” Câu cuối cùng là hắn hét vọng ra ngoài cửa.
“Đúng thế đúng thế!” Tất cả lũ độc thân còn lại vô liêm sỉ biểu thị tán thành.
……Hai giờ sáng.
“Tuyết vẫn rơi này.” Chân Hán Tử chống cằm nói.
“Đúng vậy, vẫn còn rơi.” Mọi người hờ hững đáp.
Lúc này một đôi tình nhân xuất hiện trước mặt mọi người. Cả bọn giật mình một giây rồi đồng loạt chất vấn: “Làm gì đây?” Hiện giờ ai nấy đều hết sức ngán ngẩm đôi lứa. Vừa nhìn là thấy khó coi.
Đôi tình nhân này cũng bị cảnh tượng ấy làm cho sợ hãi, bất cứ ai trong số này cũng đều là nhân vật đầu sỏ trên giang hồ, vậy mà giờ lại hung hăng chất vấn như thế, gã nam nhân không biết trả lời ra sao, ngây ra tại chỗ.
May mà nữ nhân thường kiên cường hơn, rụt rè nói: “Chúng ta đến mua ít đồ ăn. Bên ngoài không mua được.”
“Ồ!” Mọi người đồng thanh bày tỏ thông cảm: “Mời vào trong.”
“Chúng ta… chúng ta đổi sang nhà khác là được rồi.” Nam nhân kia lấy hết can đảm nói.
Pháo Thiên Minh nổi giận đùng đùng, đập mạnh tay xuống bàn, cái bàn lập tức vỡ vụn quát: “Khinh thường ta à?”
“Chúng ta mua, chúng ta mua.” Nữ tử ngăn chặn nam nhân bên cạnh kích động muốn rút vũ khí ra, đi tới chỗ tiểu nhị mua bán một hồi, rồi cầm hai tách trà pha nước mắt chạy đi. Không đủ tiền mua thứ khác, đành chịu thôi…
“Người có tình thì được no bụng!” Pháo Thiên Minh bật ra một câu tiếng Mân Nam: “Kẻ vô tình chỉ có thể uống rượu.”
Lúc này lại xuất hiện thêm một cặp tình nhân, nhưng lần này mọi người không nổi giận, bởi đó là người quen – Mã và Diệp Tử.
Mã ngạc nhiên nói: “Sao lại đông người thế này?”
“Hừ!” Tất cả đồng loạt hừ mũi một tiếng, không nổi giận không có nghĩa là có thể đến trêu chọc bọn họ, đám độc thân cũng có lòng tự trọng.
Mã cười nói: “Diệp Tử nhà ta bắt ta phải đến thăm đám huynh đệ cô đơn của mình vào ngày đặc biệt mà tốt đẹp này… Tất nhiên, tiện thể mua ít đồ ăn.”
Pháo Thiên Minh uể oải nói: “Mời tẩu tử vào trong, tiểu nhị giảm giá.”
Diệp Tử đi vào mua đồ, Mã ngồi xuống cạnh Pháo Thiên Minh hỏi: “Không phải mọi người đều không có mục tiêu đấy chứ?”
Tinh Ảnh khóc nói: “Đã gửi thư mời rồi, người ta chọn từ chối.”
Huyết Ảnh: “Như trên!”
Bất Túy thở dài: “Các ngươi còn có chỗ gửi đi, ta thậm chí không biết phải gửi cho ai.”
Pháo Thiên Minh: “Như trên!”
Độc Hành: “Như trên!”
Phích Lịch, Bất Túy: “Như trên!”
Chỉ có Chân Hán Tử là gào khóc thảm thiết: “Bọn họ không cho ta gửi. Bảo là lựa chọn giới tính của người được mời thất bại.”
“…” Tất cả chìm vào một phút im lặng tưởng niệm.
Mã thấy Diệp Tử mua xong món đồ tốt liền nói: “Mọi người cứ ăn uống trước đi, tiểu đệ đi trước một bước đây.”
“Đi đi, cứ đi đi!”
Sau khi Mã và Diệp Tử ra khỏi cửa tiệm, Diệp Tử than phiền một câu: “Bằng hữu của chàng mở hắc điếm à, giảm giá một phần mười mà còn đắt gấp mười lần bên ngoài.”