Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 982
Chương 982: Chí cao vô thượng 1
Dây yêu thông thiên lướt qua logic cường bạo của Văn Vũ, sau đó lập tức ĩu xìu.
Đáp án là, trừ Thiên Đạo, quả thật không ai có thể quản, cũng không ai dám quản.
Nhưng trước mắt Thiên Đạo vẫn còn chuyện khác, bị kẹt ở tầng 10 của Thiên cung, cơ bản không cách nào hạ giới. Như vậy cũng coi như dưới tầng 10 của Thiên cung, Văn Vũ chỉ cần ở trong phạm vi thế ;ực của đại thế giới Tiên hiệp thì chắc chắn tồn tại là điều không khó hiểu!
Cho Văn Vũ thân phận cao vốn dĩ để tiện cho cậu làm việc, để cung cấp thêm sự bảo đảm an toàn cho cậu, nhưng ai có thể đoán được tính khí cường bạo của Văn Vũ chứ?
Đây mới thật sự là dẫn sói vào nhà!
“Chát!”
Một cái tát mạnh vào mặt vang lên trong phòng khách yên ắng.
Mặc Huyền khẽ ngẩng đầu, trong nháy mắt liền thấy thiếu chủ ngồi trên ghế, vẻ mặt mơ hồ, dấu tay đỏ ửng trên mặt cũng chậm rãi tan biến.
Anh ta nhanh chóng cúi đầu, lúc này trò hề của Văn Vũ nán lại trong lòng Mặc Huyền một giây, sau đó bị anh ta miễn cưỡng đuổi ra khỏi đáy lòng.
Thấy trò hề của thiếu chủ thì đúng là bất lịch sự!
Trên thực tế, uy nghiêm của thông thiên tiên đế ở Thiên cung vượt xa tưởng tượng của Văn Vũ. Sau khi tiên đế đến mạt thế, trải qua mấy vạn năm đàn áp đại thế giới Tiên hiệp, giữ lại vết tích cho đại thế giới Tiên hiệp, chỉ nói vài ba câu thì có thể nói rõ ràng là được sao?
Lúc này Văn Vũ cũng không để ý động tác nhỏ của Phương Mặc Huyền. Cậu đang hối hận vì chuyện ngu xuẩn vừa làm.
Thiên cung đã là của mình rồi, mình muốn làm gì thì không phải nói một câu là xong ư? Còn phải lãng phí chân cẳng và đầu lưỡi đi khắp nơi quét sạch đồ hay sao?
Còn cái đám quân đội này nữa!
Họ đang đào đất ở tầng 2 của Thiên cung, đây có phải là đào mộ ‘cha mình’ không?
Như vậy có thể nhịn được sao? Chính bản thân cậu cũng không chịu được!
Không thể không nói, lợi ích của trời cao, không, đây là lúc Văn Vũ có được lợi ích lớn hơn trời, cậu quyết đoán kế thừa thân phận con trai của thông thiên tiên đế, và không cảm thấy có chút áp lực nào cả.
Tôi diễn con trai, ông cho tôi di sản.
Ừm, không sao cả.
Suy nghĩ lộn xộn xẹt qua tâm trí của Văn Vũ.
Trong khoảng thời gian ngắn, Văn Vũ nghĩ ra vô số cách để kiếm lợi nhuận kếch xù. Điều này chỉ có thể nói món quà mà dây yêu thông thiên tặng cho mình thật sự quá lớn rồi!
Cảm nhận được hình như dây yêu thông thiên im lặng như đang ngủ, Văn Vũ suy nghĩ lại, lập tức bắt đầu màn biểu diễn của mình.
Lúc nãy những gì dây yêu thông thiên nói rất chính xác, thổ dân của đại thế giới Tiên hiệp chỉ biết cái danh ‘con trai’ của thông thiên tiên đế chứ chưa từng gặp. Trong tình huống này, bất luận Văn Vũ có dáng vẻ ra sao thì cũng sẽ không thu hút sự nghi ngờ của người khác, chỉ cần diễn tốt vai này là được rồi!
Theo tình hình này, Văn Vũ không thể để lộ bất kỳ điểm gì khác biệt.
Cho nên…
Thấy một đám thổ dân của đại thế giới Tiên hiệp vẫn còn quỳ trước mặt mình, Văn Vũ ho khan vài tiếng, coi như hắng giọng. Sau đó, cậu xụ mặt và bình tĩnh lên tiếng.
“Mọi người đứng lên đi.”
“Dạ, thiếu chủ!”
Giọng của Mặc Huyền vẫn ấm áp như cũ, sự thật chứng minh, quỳ dưới đất gần 5 phút mà không làm anh ta oán trách gì cả. Trình tự đẳng cấp của đại thế giới Tiên hiệp đúng là tàn khốc hơn Trái đất. Đây cũng có thể là duyên cớ bắt đầu mạt thế tại Trái đất.
Thân phận địa vị có thể phát huy tác dụng quả thật là chính xác.
Cũng giống như Lâm Hải Phong trên Trái đất, thực lực của ông ta không coi là yếu nhưng quân đội còn nhiều chiến sĩ mạnh hơn Lâm Hải Phong. Tại sao Lâm Hải Phong dám xưng mình là người mạnh nhất trên Trái đất?
Nếu không có ông ta, dưới một hệ thống giai cấp hoàn hảo, địa vị đã có thể được chuyển thành thực lực!
Điều này cũng giống như Văn Vũ bây giờ, Mặc Huyền mạnh hơn mình, nhưng thân phận bị chèn ép, cũng không phải đã quỳ xuống trước mặt cậu 5 phút đồng hồ sao?
Sự tự ý chủ trương của Văn Vũ vốn không thu hút bất kỳ phản ứng nào của dây yêu thông thiên. Văn Vũ hiểu, tuy dây yêu thông thiên không nói gì nhưng từng hành động của mình đều nằm trong cảm nhận của nó. Một khi mình làm gì sai, dây yêu thông thiên tuyệt đối sẽ truyền làn sóng tinh thần cho mình ngay.
Chưa nói gì thì sao?
Có nghĩa là cách làm của Văn Vũ không có vấn đề gì!
Đồng thời cũng có nghĩa là dây yêu thông thiên đã ngầm thừa nhận lập luận ‘con trai và cha’ lúc nãy của Văn Vũ.
Cho nên Văn Vũ bèn vênh mặt, há miệng định kiếm chác.
“Cái đó, Mặc Huyền phải không?”
“Dạ phải, thiếu chủ. Không ngờ thiếu chủ lại nhớ tên của thuộc hạ.”
Giọng run rẩy và kích động của Mặc Huyền không thể là giả, giống như có thể được ‘thiếu chủ Thiên cung’ nhớ tên là một chuyện vinh quang lắm vậy.
“Lúc trước nghe cha ta nói, thành chủ Mặc Huyền là người canh giữ tầng 5 của Thiên cung, dĩ nhiên là lập công lớn. Trong lòng cha ta đã có tính toán, chỉ đáng tiếc…”
Văn Vũ nói xong, lập tức bày ra dáng vẻ đau khổ giống như thương tiếc cái chết của ‘gia phụ đại nhân’ vậy.
Lôi kéo tình cảm trước khi làm chuyện chính, thủ thuật đơn giản này dĩ nhiên cậu biết.
Chưa kể, thổ dân của đại thế giới Tiên hiệp quả thật đã trúng chiêu, Văn Vũ suy nghĩ diễn một vở kịch, kết quả tiết mục ‘thông thiên tiên đế đồng cảm với thiên hạ’ lại khiến đám người xung quanh kích động, thậm chí ngọn lửa linh hồn trong mắt cũng tối tăm hẳn đi.