Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 2463
Chương 2463: Phản bội 1
Màu trắng xám chợt đến, dường như vừa chớp mắt một cái, bảng nền liền đổi màu.
Sự thay đổi đột ngột khiến Độc Nhãn có chút choáng váng, nhưng cảm giác khủng hoảng đột ngột trong lòng khiến Độc Nhãn nhanh chóng hành động.
Đập quả bóng phong ấn Đường Hạo Phi!
Chỉ cần Đường Hạo Phi được giải thoát, những vấn đề hiện tại sẽ không thành vấn đề!
Trên thực tế, sức mạnh của Đường Hạo Phi mạnh hơn Văn Vũ — Căn Nguyên Chi Lực mạnh mẽ kết hợp với cơ thể mạnh nhất trên thế giới đủ để khiến Đường Hạo Phi trở nên bất khả chiến bại.
Nhưng đáng tiếc là bộ não của anh ta không tốt lắm — Không phải là nó bị hỏng, mà chỉ là kẻ thù của anh ta, mỗi người trong số bọn họ đều quá quỷ quyệt…
Nhưng với Độc Nhãn và Lạc Lạc ở bên cạnh, lần này chỉ cần lão Đường được thả ra, cùng với cái đầu chó quân sư bày mưu tính kế của Độc Nhãn, có lẽ cũng đủ để đối phó với hầu hết các tình huống.
Nhưng ngay lúc Độc Nhãn muốn bóp nát quả cầu phong ấn Đường Hạo Phi, nó đột nhiên phát hiện trong không gian màu xám trắng vô tận này dường như có một pháp lực kỳ lạ nào đó. Lúc này, Độc Nhãn chỉ cảm thấy một luồng năng lượng tràn ngập xung quanh cơ thể, sức mạnh này đã chặn mọi hành động của nó.
Đầu óc vẫn đang chạy, nhưng thân thể lại không khống chế được, dòng điện trong phân thân máy móc thiên địch bạo phát dữ dội, nhưng dù Độc Nhãn có cố gắng cỡ nào, thì cũng không thể làm một động tác đơn giản như nắm tay.
Tầm mắt quét qua bộ ba người Đạt Ô ở trước mặt, lúc này bộ ba người đó cũng ngẩn ra, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Độc Nhãn bỗng chùng xuống.
Cho đến khi không gian bên tay phải của nó đột nhiên nứt ra, sau đó, một bóng người quen thuộc thong thả bước ra khỏi đó và đến chỗ Độc Nhãn.
“Đường Hạo Phi… tôi cười chết mất… Hơn nữa, không thể không nói, các người làm cũng rất không tồi…”
Trên khuôn mặt quen thuộc treo nụ cười, lời nói ra lại khiến Độc Nhãn lạnh cả người. Nó nhìn người trước mặt, mắt lộ ra sự ngưng trọng.
“Bạch…”
Từ này nổi lên trong lòng Độc Nhãn, rồi truyền thẳng vào trong đầu Văn Vũ.
Văn Vũ đang chiến đấu với Ma Linh lập tức nhíu chặt mày. Cùng lúc đó, Sơn Khôi đang kết nối tầm nhìn với Độc Nhãn cũng đứng lên. Nó nhìn Phương Ngọc Kiệt ở bên cạnh, trong mắt hiện lên sự sửng sốt.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Sơn Khôi hỏi.
Mà Phương Ngọc Kiệt thì chỉ dang tay ra, khuôn mặt ngạc nhiên đầy sự diễn giả trân.
“Ta là Phương Ngọc Kiệt, ta còn có thể là ai chứ?”
“Ồn gào…”
Tay phải Độc Nhãn đứt lìa, quả cầu phong ấn Đường Hạo Phi bên trong bị Bạch nhặt lên.
Hai bên vừa rồi mới thù địch nhau—–Độc Nhãn và ba người Đạt Ô , chỉ ngây người, đứng tại chỗ như khúc gỗ, không thể cử động được gì.
Ở đằng xa, khí lực của Lạc Lạc lập tức tăng lên, nó lao tới nơi này với tốc độ cực nhanh, nhưng khi Lạc Lạc đến, Bạch đã xé toạc khoảng không gian và biến mất không dấu vết với quả cầu phong ấn Đường Hạo Phi.
Cho đến lúc này, màu trắng xám xung quanh mới từ từ nhạt đi rồi cuối cùng biến mất.
Ba người Đạt Ô và Độc Nhãn giành lại quyền kiểm soát cơ thể, nhưng những người có mặt chỉ xác nhận lại với nhau bằng ánh mắt, liền lập tức tách nhau ra, nước sông không phạm nước giếng…
Đường Hạo Phi không còn ở đây, vậy bọn họ còn đánh nhau làm gì?
Lần này chiến dịch giải cứu hoàn toàn giống như một trò hề…
Nhưng Sơn Khôi ở Yến Kinh không có ý nói đùa!
Nó chỉ nhìn chằm chằm vào Phương Ngọc Kiệt và hỏi lại.
” Cậu rốt cuộc là ai?”
“Tôi đã nói rồi, tôi là Phương Ngọc Kiệt, sao ông không tin.”
Phương Ngọc Kiệt dang hai tay ra, trên mặt lộ rõ vẻ bất lực.
“Vậy cậu ta thì sao!”
Sơn Khôi đột nhiên quay đầu chỉ vào chỗ vừa biến mất trên màn hình.
“Cậu ta là ai?”
Sơn Khôi không nói nên lời.
Đường Hạo ở một bên nói: “Sơn Khôi nói đó có lẽ là Bạch.”
“Ồ! Là Bạch… vậy là mọi người đều biết, vậy còn hỏi tôi làm cái gì!”
Nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Phương Ngọc Kiệt, Sơn Khôi thật sự không biết phải làm ra biểu cảm gì vào lúc này, cho đến khi Phương Ngọc Kiệt vỗ mông đứng dậy.
“Xem xong vở kịch, tôi về trước đây, bên chỗ tôi còn rất nhiều việc.”
“Đợi đã!”
Nhìn thấy Phương Ngọc Kiệt muốn rời đi, Sơn Khôi đột nhiên cố gắng giữ cậu ta lại, nhưng …
Rồi sao?
Phương Ngọc Kiệt dừng lại, quay đầu nhìn Sơn Khôi, Sơn Khôi này tê dại không nói nên lời—-trên thực tế, Phương Ngọc Kiệt có chết cũng không chịu thừa nhận , vừa nãy xuất hiện là hiện thân của Bạch, hoàn toàn không có liên quan gì đến Phương Ngọc Kiệt
Tại thời điểm này, Phương Ngọc Kiệt đúng là đã làm như vậy.
Phương Ngọc Kiệt lạnh lùng liếc nhìn Sơn Khôi, trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn,cậu ta liền nói như này..
“Đại nhân Sơn Khôi, tôi là Phương Ngọc Kiệt, tổng tư lệnh của Yến Kinh, có lẽ đại nhân Văn Vũ không quan tâm đến tổng tư lệnh của Yến Kinh, nhưng tôi cảm thấy ông, ông,Sơn Khôi! Nên quan tâm.Nể mặt của đại nhân Văn Vũ, sự đường đột khi nãy của ông, tôi không tính toán, nếu ông có bất kỳ câu hỏi nào, tôi hy vọng ông có thể mời đại nhân Văn Vũ đích thân đến gặp tôi. ”
Nhìn Sơn Khôi im lặng, khóe miệng Phương Ngọc Kiệt nhếch lên một nụ cười.
“Bởi vì ông không đủ tư cách, hiểu không?”
Rốt cuộc, Phương Ngọc Kiệt cũng quay đầu và rời đi.
…