Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 2397
Chương 2397: Kêu gọi
Nhưng Victor cũng không muốn quản, hoặc nói đúng hơn là nó muốn quản cũng không quản được.
Mỗi ngày, khoảng thời gian đến hấp thu năng lực căn nguyên của căn nguyên tâm địa là khoảng thời gian Victor vui vẻ nhất- Thời gian cả người tràn đầy thu hoạch…
Nhưng những ngày tháng tốt đẹp đó cũng không kéo dài, căn nguyên tâm địa trong thế giới của con giun kia đã đến lúc cạn kiệt.
Năm 289 Victor đến đây, căn nguyên tâm địa của thế giới này đã bị hút khô…
Căn nguyên tâm địa khô kiệt thì lập tức dẫn đến sự thay đổi khí hậu, thời tiết, vỏ trái đất, sinh mệnh…Nhưng Victor, Bạch và Đường Hạo Phi không quan tâm đến mấy thứ này, bọn họ chỉ đứng trước căn nguyên tâm địa, nhìn ánh sáng của căn nguyên tâm địa dần dần mờ mịt.
“Các người nói xem, chúng ta làm thế có khác gì Ma tộc đâu?”
Đường Hạo Phi nhìn thế giới đang chậm rãi biến mất, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng. Thế giới này bị chôn vùi do chính tay đám người anh ta!
Bạch và Victor nghe thế thì đều cười nhạo.
Đường Hạo Phi lập tức xấu hổ.
“Tôi chỉ cảm thán một chút thôi, không có ý gì khác.”
Bạch và Victor cũng không quan tâm đến Đường Hạo Phi…
Mấy trăm năm nay, mấy lời nói ngô nghê của Đường Hạo Phi không còn khiến bọn họ ngạc nhiên nữa.
Thân phận con trai của trái đất, từ khi sinh ra đã mang một nửa năng lực căn nguyên của trái đất. Năng lực căn nguyên trong thế giới của con giun đất đối với Bạch và Victor là cả một bầu trời, nhưng đối với Đường Hạo Phi thì không đáng nhắc tới.
Nhưng thỏa thuận đã ghi rõ ràng, Đường Hạo Phi cũng được chia phần, thế nên anh ta tiến tới gần tinh cầu, hít thở một hơi…
Cái hít thở này của lão Đường đã hít mất 1% tổng số năng lực căn nguyên của tinh cầu này. Bạch và Victor thấy thế thì vội vàng ngăn lại.
Thỏa thuận một phần ba ban đầu cũng nhanh chóng sụp đổ.
Theo những lời của Victor thì anh đã nhiều năng lực căn nguyên như vậy rồi thì còn tham lam chút năng lượng này làm gì? Chia phần của anh cho tôi.
Đường Hạo Phi nghe thế thì vui vẻ đồng ý…
Đường Hạo Phi không những ngốc nghếch mà còn rất hào phóng, Victor rất sẵn lòng làm bạn với Đường Hạo Phi…
…
Đường Hạo Phi yên lặng đứng bên cạnh, Bạch và Victor đứng trước đại trận Thôn giải tinh cầu, không ngừng hấp thụ năng lực căn nguyên.
Năng lượng dũng mãnh đã từng giống như thủy triều ập tới, bây giờ đã biến thành tí tách nhỏ giọt. Viên tinh cầu đã bị ép khô, bây giờ chỉ còn lại những giọt năng lượng cuối cùng.
Một lát sau, Bạch thu tay lại, ông ta nhìn Victor, sau đó lùi ra sau hai bước.
Năng lực căn nguyên không còn lại bao nhiêu, so với chuyện tranh giành với Victor thì chẳng thà tự giác một chút, nhường chỗ còn lại cho con mèo đen này, coi như cho nó một cái ân tình.
Mà Victor thì thừa hưởng phong cách của Văn Vũ, nó chẳng thèm cảm ơn Bạch mà không ngừng gia tăng lực hấp thu.
Đại trận Thôn giải tinh cầu điên cuồng nở rộ ánh sáng, bên trong căn nguyên tâm địa cũng bắn ra những luồng ánh sáng chói lọi, giống như ánh mặt trời rực rỡ!
Nhưng tất cả những người có mặt ở đây điều biết đây là ánh sáng rực rỡ cuối cùng của thế giới này.
Cá lớn nuốt cá bé, cường giả chiếm mọi thứ, kẻ yếu chỉ có thể âm thầm chịu đựng số phận.
Không ai có thể hiểu được nỗi buồn của thế giới này, cũng không ai thèm để ý…
Ánh sáng nhanh chóng mờ đi.
Cùng với tiếng “Răng rắc” vang lên, đại trận Thôn giải tinh cầu đột nhiên vỡ vụn, vô số phù ấn hóa thành những đốm sáng thuần khiết bay khắp bốn phía. Bên trong phong ấn căn nguyên tâm địa, ngay lúc đại trận vỡ vụn lập tức nứt ra như một chiếc miệng rộng.
Một luồng không khí màu xám đại diện cho cái chết lập tức trào ra, sau đó ngay lập tức tiêu tán trong không khí, không lưu lại chút dấu vết nào.
Một nguồn năng lực căn nguyên ban đầu lóe sáng như ngân hà lập tức biến mất, tất cả chỉ còn lại hư không vô tận. Căn nguyên tâm địa- Viên kim cương đẹp đẽ nhất thế giới này, bỗng chốc biến thành một cục đá bình thường, buồn bã, trơ trọi, bi thương, tầm thường.
“Kết thúc!”
Bạch khẽ vỗ tay một cái, Đường Hạo Phi thở phào nhẹ nhõm, lúc này cũng không còn chút áy náy nào với thế giới này.
Lão Đường mắc kẹt ở thế giới này gần 300 năm, ăn không ngồi rồi. Bây giờ thế giới đã bị phá bỏ, Đường Hạo Phi cũng coi như thoát được khỏi nhà giam này. Bây giờ anh ta cũng không biết sau này nên làm cái gì, nên đi nơi nào, nhưng chính vì không biết nên trong lòng mới khao khát.
Victor ngơ ngác nhìn căn nguyên tâm địa đã biến thành cục đá, không còn chút dao động năng lượng nào, trong mắt từ từ hiện lên ánh sáng.
“Này, làm sao thế?”
Bạch thấy Victor có biểu hiện khác thường thì tiến lên hai bước, lên tiếng hỏi.
Đột nhiên bị bắt chuyện làm Victor khôi phục tinh thần, nó khẽ giật mình, đầu tiên là nhìn Bạch, sau đó lại nhìn về phía căn nguyên tâm địa.
“Không có gì…”
Victor trả lời, sau đó lại đột nhiên dừng lại. Lát sau, nó lập tức thay đổi ý định.
“Từ từ đã… Chờ một lát, lão Đường, giúp tôi hộ pháp!”
Victor nói xong thì lắc mình một cái, sau đó đi tới bên cạnh căn nguyên tâm địa.
…
Sự thay đổi đột ngột của Victor làm Bạch sửng sốt. Ông ta nhìn Victor, đang định nói gì đó thì Đường Hạo Phi đã giữ chặt ông ta lại, sau đó nhìn chằm chằm như hổ đói rình mồi.
Bạch lập tức bừng tỉnh.
Câu “Lão Đường, giúp tôi hộ pháp” có nghĩa vô cùng rõ ràng là không tin tưởng Bạch, Đường Hạo Phi cũng nghiêm túc nghe lời- Có thể trong lòng anh ta áy náy vì chuyện Văn Vũ mất tích, tóm lại, bây giờ lão Đường và Victor là một nhóm…