Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 2396
Chương 2396: Phần của từng người 2
Hấp thu năng lực căn nguyên theo cách nguyên thủy nhất…
Khi bạch và Victor chạm lên phù ấn nào đó của đại trận thì đại trận Thôn giải tinh cầu đột nhiên lóe sáng, sau đó những tiếng “Rầm rầm” không ngừng vang lên. Victor chỉ cảm thấy một luồng năng lực căn nguyên nồng đậm đang mạnh mẽ chui vào trong cơ thể mình.
Chỉ đơn giản như vậy.
“Hiểu chưa?”
Bạch hỏi, sau đó thu hồi tay lại.
Một luồng năng lực căn nguyên dũng mãnh chảy vào trong cơ thể, nhìn thì có vẻ rất nhiều, nhưng đối với tổng số năng lực căn nguyên của tinh cầu này thì chỉ là con số nhỏ mà thôi- Cách thức hấp thụ này là một quá trình rất dài, bạch cũng không cần phải vội vàng.
Theo cách này thì đối với Victor mà nói thì một phần ba cũng không phải con số nhỏ.
Thế nên Victor cũng không sốt ruột.
Nó cũng thu móng vuốt về, chỉ là nhân lúc Bạch và Đường Hạo Phi không để ý, ánh mắt vừa rồi còn mơ hồ của nó lập tức nhìn về phía căn nguyên tâm địa. Chỉ trong giây lát, Victor đã cảm nhận được có một cố dao động cổ quái xuyên qua tim…
…
Phiêu lưu giữa tinh không là một chuyện vô cùng cô đơn, nhưng có những người anh em làm bạn thì cuộc sống cũng không đến mức không thể nào vượt qua.
Mặc dù gian nan nhưng cũng không đau khổ.
Ừm, nếu có một đối thủ có thể cãi nhau ngang tài ngang sức với mình thì cuộc sống còn càng thêm thoải mái…
Độc Nhãn bỗng nhiên nhớ đến Victor.
Không biết bây giờ Victor thế nào rồi…
Độc Nhãn đang suy nghĩ thì đất dưới chân bỗng nhiên run rẩy, sau đó vô số vết nứt xuất hiện, dung nham phun trào, vô số kim loại bị dung nham nấu chảy thành nước, tất cả mọi thứ thu hút sự chú ý của Độc Nhãn.
Ở phía xa, có một quả cầu kim loại bao trùm bầu trời đang xoay tròn, nó trông giống như một khối u bám trên bầu trời!
Việc mất liên lạc với phân thân trên trái đất đối với Độc Nhãn mà nói là một tổn thất, nhưng nói nghiêm túc thì chuyện này cũng không phải một tổn thất quá lớn.
Tất cả mọi cấu trúc, hồ sơ cấu tạo của máy móc Thiên Địch đã được Độc Nhãn lưu lại, cũng ghi nhớ hết mọi cấu tạo đặc biệt, lúc nào cũng có thể tùy ý biến hóa từ những vật chất kim loại bình thường. Thế nên, ngoại trừ việc tổn thất một số lượng lớn vật chất thì Độc Nhãn cũng không chịu hao tổn nào.
Mà đối với Độc Nhãn hóa thành máy móc Thiên Địch mà nói thì một chút vật chất đó cũng chẳng thấm vào đâu.
Bởi vì ở nơi tinh không vô tận này, sự sống thì ít nhưng kim loại vật chất lại nhiều đến không thể nhiều hơn!
Cũng giống như hành tinh dưới chân Độc Nhãn lúc này…
Khi mặt đất nứt ra, Độc Nhãn lập tức hấp thụ những nguyên tố kim loại. Một số lượng lớn vật chất biến mất khiến tinh thể này run lên từng hồi.
Sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên.
Tinh thể hóa thành bụi bặm.
Trong đống bụi bặm, một con chó màu trắng bạc có kích thước chỉ bằng bàn tay dần dần tách khỏi khu vực hoang phế này.
Ở tinh cầu bên cạnh cũng vang lên tiếng rồng gầm, Tinh và Ibira tung cánh bay tới, lát sau đã đến bên cạnh Độc Nhãn. Tinh nhìn Độc Nhãn đang lơ lửng bên cạnh, nhìn như một hành tinh kim loại tinh khiết thì mấy lời than thở oán giận lập tức biến mất…
Từ khi đồng hóa với máy móc Thiên Địch thì sức mạnh của Độc Nhãn đã không còn dựa vào tố chất thân thể nữa, bây giờ Tinh cũng không biết Độc Nhãn mạnh đến mức nào.
Nó chỉ cần biết mình đánh không lại Độc Nhãn là được rồi.
Ibira thì càng không dám ho he- Bên cạnh hai lão đại này, nó chính là em trai.
Độc Nhãn nhìn hai tên này giống như muốn trút giận thì định giáo huấn bọn nó một chút, nhưng cuối cùng lại khẽ thở dài.
Chẳng trách Độc Nhãn lại nhớ Victor.
Bởi vì hai cái miệng của Tinh và Ibira thực sự là ngu ngốc vô cùng.
Bọn chúng còn chẳng biết cãi nhau…
Cảm khái xong, quả cầu mà Độc Nhãn vừa mới ngưng tụ lại khẽ tách ra một bộ phận nhỏ, sau đó bay tới bên miệng Tinh.
“Đây là của mày, linh hồn thép, có thể hấp thụ những kim loại bị tao đồng hóa. Tao còn bỏ thêm chút thức ăn trong đó đấy, mày ăn nhất định sẽ rất tốt.”
“Ồ!”
Tinh ồ một tiếng nghe không hào hứng chút nào, tiếng ồ này làm Độc Nhãn nhíu mày, nhưng Ibira nhìn quả cầu kim loại bên cạnh Tinh thì ánh mắt đầy sự tham lam.
Tinh ăn quả cầu này thì có thể tăng cường tố chất thân thể… Ibira cũng muốn, nó cũng muốn được như vậy…
Có lẽ Độc Nhãn cảm nhận được ánh mắt của Ibira, nó lại tiếp tục lên tiếng.
“Cái này mày ăn vào cũng không có tác dụng, chờ tao tìm một tinh cầu phù hợp thì sẽ cho mày ăn, yên tâm, ở với tao nhất định sẽ có cái tốt.”
“Vâng!”
“Mẹ kiếp, mày không thể nói nhiều hơn hai từ à?”
“Vâng vâng…”
“…”
Độc Nhãn trợn tròn mắt, sau đó hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên nó phát hiện ra thì ra Ibira là một tên đầu đất…
Ngày nào cũng đi lại giữa căn nguyên tâm địa và địa huyệt, ngày nào cũng dính lấy con giun lớn kia, rồi còn phải trông chừng cái tên Đường Hạo Phi kia, kèm theo đó là lục đục so đo hàng ngày với lão già nham hiểm Bạch.
Đây là cuộc sống hàng ngày của mèo đen Victor.
Cuộc sống tưởng chừng như đơn giản, nhưng lại âm thầm đấu kiếm so đao trong bóng tối, bởi vì Bạch chắc chắn đang âm mưu chuyện gì đó.