Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 2393
Chương 2393: Sinh mệnh tinh cầu
Chiến sĩ rơi từ độ cao này xuống, như một ngôi sao rơi xuyên bầu trời xuống đất,bộ quân phục cọ xát với bầu khí quyển mỏng manh trên hành tinh màu vàng đất này, giải phóng các ion điện màu xanh nhạt, khi Đường Hạo Phi từ trên trời hạ xuống đất, bộ quân phục chiến đấu của anh ta đã hoàn toàn biến thành tro bụi.
Anh ta chậm rãi tìm trong nhẫn không gian, chuẩn bị đổi cho mình một bộ đồ mới, trong khi Victor, nằm trên vai lão Đường, không ngừng nheo mắt nhìn và đánh giá thế giới này.
Nồng độ oxy trong không khí không cao, chứa nhiều tạp chất, đất cằn cỗi, không có giá trị trồng trọt, theo quan điểm của Victor, đây là thế giới bỏ đi, không thích hợp cho sinh mạng của trái đất tồn tại và sinh sống ở đây.
Tuy nhiên, cường giả cấp mười một, vẫn thuộc về một sự tồn tại phi thường..
Một người và một con mèo đứng yên một lúc, cho đến khi mặt đất bên dưới đột nhiên nứt ra, sau đó, một con giun đất dường như to gấp trăm, gấp ngàn lần chui ra khỏi đất,nó há cái miệng to khổng lồ, một phát nuốt luôn Đường Hạo Phi và Victor vào bụng.
Tiếp theo đó là một trận động đất cực lớn, rồi con giun đất chui vào lòng đất, cát và đá bay khắp nơi, trong nháy mắt, lão Đường và Victor biến mất tại chỗ.
…
Mặt đất rung chuyển liên tục, con giun đất khổng lồ đã ăn thịt Victor và Đường Hạo Phi đang di chuyển về phía trước trong lòng đất.
Cơ thể trơn trượt, chất nhờn kinh tởm, bốc mùi khó chịu, sinh vật xấu xí này trông gớm ghiếc và ghê tởm, nhưng chắc chắn dưới lòng đất chính là sân nhà của nó.
Giun đất di chuyển nhanh chóng dưới lòng đất,chỉ trong một thời gian ngắn, nó đã đến một hang động tự nhiên,cái hạng động thông ra khắp nơi, dương như còn có thể nghe thấy cả tiếng gió rít.
Đến đây, con giun đất muốn thay đổi một động tác khác, nhưng cơ thể nó co rút lại một cách đáng sợ…
Giống như lò xo đột ngột rút lại sau khi bị kéo căng, lực rất lớn khiến con giun đất không chịu nổi mà cuộn tròn người hai lần, dường như nó đã bị thương.
Cho đến khi một làn sóng tinh thần đột ngột từ sâu trong hang động truyền đến.
“Yên lặng!”
Giọng nói trong trẻo, như chứa đựng uy lực tối cao, cả thân thể giun đất run lên, lập tức đứng im chịu đựng cơn đau.
Giọng nói lại vang lên.
“Có bạn bè từ xa đến, hoan nghênh.”
Không có bất cứ động tĩnh nào cả.
Bầu không khí như đông cứng lại, cho đến khi có tiếng “ầm ầm” từ sâu trong hang, vô số con giun đất khổng lồ từ trong hang bò ra, trên đầu con giun đất lớn nhất phía trước là Bạch, mặc một cái áo choàng màu trắng, đứng một mình, với một biểu cảm phức tạp, lúc sau, lại như đang miễn cưỡng kìm nén lại không nở nụ cười.
“Tôi nói hai người, hai người còn muốn trốn bao lâu… trong bụng người ta chơi đùa, vui vẻ hạnh phúc ấm áp lắm hả.”
“Toạc”
Như thể đáp lại lời nói của Bạch, con giun đất đã nuốt chửng lão Đường và Victor ngay lập tức phát nổ, chất nhầy phun ra, bắn hết lên mặt Bạch.
“Tôi chỉ muốn xem ông định giả vờ như nào thôi, tôi nói nè Bạch, ông chơi đùa như vậy chả hay ho gì đâu.”
Victor càu nhàu, còn trên người của lão Đường xuất hiện sấm sét, khi ánh sáng của sấm sét quét qua, bụi bẩn trên người cả hai lập tức biến mất.
Nhìn cách xuất hiện của hai kẻ này tại hiện trường, vẻ mặt của Bạch lập tức trở nên khó coi, ông ta lấy tay lau sạch bụi bẩn trên người rồi liếc mắt nhìn Đường Hạo Phi và Victor.
“Vậy hai người đang làm gì ở đây?”
“Chỉ để xem xem ông thế thế nào…”
Lão Đường cười toe toét, lộ ra cái miệng đầy răng trắng, gãi gãi đầu,trả lời lại một cách ngớ ngẩn.
Bộ dạng này của Đường Hạo Phi … thật khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Bạch cũng hết cách với Đường Hạo Phi, ông ta chỉ khẽ lắc đầu.
“Tôi sống rất tốt, hai người cũng thấy rồi đó, vì vậy, hãy vui vẻ mà rời đi đi.”
Dứt lời, Bạch đã lập tức điều khiển những con giun đất khổng lồ quay trở về trong hang động, ai dè Đường Hạo Phi lại lao đến, anh ta mang cả Victor đến bên cạnh Bạch.
“Sao ông lại bận như vậy?Không phải nói sẽ tiếp đãi chúng tôi một lúc hay sao.”
Lúc này, Đường Hạo Phi mật dày đến bên cạnh Bạch, Bạch đột nhiên trở nên lo lắng khi nhìn thấy điều này.
Nhưng đánh thì lại đánh không lại…
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Bạch chỉ thở dài một tiếng.
…
“Sau khi hai người rời đi, tôi tự tìm một phương hướng, rồi tự do tôi theo, dù sao cậu cũng biết trong khoảng thời gian dài này nếu không tìm được việc gì làm, rất dễ khiến người ta phát điên.”
“Tôi đã đi lạc như thế này hơn 200 năm,và tôi đã tìm thấy nơi này.”
“Hệ sinh thái ở đây rất kỳ lạ, không có thảm thực vật nhưng lại có động vật, chà, chính là loại giun đất khổng lồ này. chúng ăn đất và trí thông minh của chúng cũng cực kỳ thấp … nhưng thực sự, trong hoàn cảnh của chúng ta, không thể đòi hỏi quá nhiều, mặc dù trí thông minh thấp, những vẫn hơn một vật vô tri vô giác. ”
“Ít nhất trong quá trình đào tạo lâu dài của tôi, chúng đã có thể hiểu được những từ vựng đơn giản, mặc dù yếu đuối, IQ lại thấp, nhưng cũng có thể coi có bạn đồng hành.”
Trong khi Bạch đang nói chuyện, ông ta lấy từ nhẫn không gian đồ uống cho lão Đường và Victor, lão Đường và Victor cứ thế ngồi trong một hang động, nghe Bạch nói chuyện phiếm.
Nghe những chuyện đã xảy ra với Bạch, Đường Hạo Phi vẫn thấy may khi anh ta có đi cùng những hồn sủng, còn Bạch, sợ là chỉ cô đơn một mình…
Nhưng về vấn đề này, Victor chỉ có thể nói rằng Đường Hạo Phi còn quá non!
Nếu tên Bạch này mà nói thật, Victor đưa đầu ra cho àm đá bóng luôn!
“Nói Thật đi!”