Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 2392
Chương 2392: Tương ứng chuẩn bị 2
Trí thông minh của quái vật Baru khá thấp,cần sự chăm sóc của người khác, trong hàng thiên niên kỷ qua, quái vật Baru đã đứng đằng sau Vô Diện, mối quan hệ này vẫn tiếp tục cho đến nay, có thể hình dung rằng tình trạng này chắc chắn sẽ tiếp tục về sau.
Nó như anh trai chăm sóc em trai, đây là điều nên làm …
Còn ba kẻ ở trên kia, đều không thuộc về những thể sinh mệnh sống thông thường, họ đã đưa ra quyết định, đối với họ mà nói đó chính là lựa chọn tốt nhất.
Victor nhẹ gật đầu, liền để lại máy giao tiếp và dấu vết tọa độ, sau khi hoàn thành công việc, ba hồn sủng lóe lên rồi biến mất tại chỗ, những tảng đá vốn dĩ đang rất náo nhiệt, lúc này chỉ còn lại mỗi Victor và Đường Hạo Phi.
“Vậy, chúng ta sẽ làm gì đây?”
Đường Hạo Phi sững sờ hỏi, Victor đột ngột thở dài khi nghe những lời đó.
Bây giờ không biết ai đang chăm sóc cho ai …
“Tùy tiện chọn một hướng đi, chúng ta cứ đi loanh quanh bà nó đi, xem xem có làm được gì không?”
Victor trợn trắng mắt, rồi nói với Đường Hạo Phi một câu như vậy.
…
Sau khi nhóm Độc Nhãn, Tinh và Ibira rời đi, nhóm Lạc Lạc, Vô Diện và quái vật Baru ở lại chỗ cũ, sau đó thì Đường Hạo Phi và Victor cũng đã sẵn sàng rời đi.
Mặc dù Victor nói “đi đại một hướng”, nhưng nó không thực sự làm điều đó, sau một cuộc thảo luận ngắn giữa một người và một con mèo, nó vẫn tìm được một mục tiêu nho nhỏ.
Đi tìm Bạch.
Đúng vậy, cái tên thần bí không biết đang làm gì này, hỏi ông ta trái đất xảy ra chuyện gì, không nói lời nào, Đường Hạo Phi thật không chịu nổi.
Vợ và các con của anh ta vẫn còn trên trái đất! Bây giờ mất liên lạc hết …
Một khi Đường Hạo Phi còn cần chăm sóc những hồn sủng, anh ta đương nhiên không rảnh thời gian đi tìm Bạch, nhưng bây giờ ,như trút được gánh nặng, Đường Hạo Phi nói gì cũng phải đi tìm Bạch nói cho rõ.
Về vấn đề này, Victor đương nhiên ủng hộ —- nó cũng muốn xem Bạch đang làm cái quái gì.
Đường Hạo Phi lấy máy liên lạc ra và quay số liên lạc của Bạch, khi liên lạc được kết nối, giọng nói của Bạch phát ra từ bên trong.
“Chuyện gì vậy?”
“Ông bây giờ ở đâu?”
Đường Hạo Phi rất thẳng thắn ,liền hỏi thẳng luôn Bạch đang ở đâu.
“Trên một hành tinh, tôi không biết chính xác nó ở đâu.”
Bạch cũng là một tên tinh ranh, nói một nửa giữ lại một nửa, căn bản không chính diện trả lời câu hỏi của Đường Hạo Phi.
“Ừm, vậy tốt, chờ đến khi cấp độ xiềng xích được phá bỏ, đừng có quên đến đón tôi.”
“Quên sao được, đừng lo lắng.”
Sau cuộc nói chuyện, Bạch ở đầu dây bên kia cúp liên lạc.
Còn Victor, đứng trên vai Đường Hạo Phi, lắng nghe câu hỏi và câu trả lời của hai tên này, lo lắng gãi gãi đầu gãi má, như hận không thể cào chết tên Đường Hạo Phi này
“Vẫn còn nói chuyện phiếm như thế này?Anh hỏi thế, ông ta có thể cho anh biết ông ta đang ở đâu sao,thật như đùa…”
Victor giận dữ phàn nàn. vừa muốn thay đổi một kế hoạch, nhưng lại thấy Đường Hạo Phi lấy ra một chiếc la bàn khác từ nhẫn không gian.
Anh ta mở mặt số, kim chỉ bên trong quay, Đường Hạo Phi nhìn chằm chằm mặt số một lúc lâu, sau đó quay đầu lại cười với Victor.
“Tao không thực sự ngu ngốc đâu, trước khi rời khỏi trái đất, tao đã để lại một thiết bị định vị trong máy liên lạc của Bạch,tao vừa gọi điện, chỉ để xác nhận xem Bạch có bỏ máy liên lạc hay không thôi.”
“Bây giờ,tên này đừng hòng mà chạy được.”
Đường Hạo Phi nói như vậy, rồi khoanh hai tay trước ngực, làm ra vẻ mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, Victor trợn trắng mắt.
Cho đến khi lão Đường lại lên tiếng.
“Nắm chặt vào!”
Ngay khi giọng nói vừa dứt, bóng dáng của lão Đường đã bay vọt đi.
Bầu trời đầy sao bao la và rộng lớn.
Victor nằm trên vai Đường Hạo Phi, 4 chân bấu chặt vào bộ quân phục của Đường Hạo Phi, còn Đường Hạo Phi chỉ lao nhanh về phía trước.
Đương nhiên không cần nói đến thực lực của lão Đường, mấy ngàn năm mỗi năm lại làm mới quyết chiến sinh tử một lần, đến bây giờ ,thực lực của lão Đường cũng không còn biết là ở trình độ nào nữa.Không gian cứ liên tục vút qua, lão Đường và Victor chập chờn như những bóng ma trong khoảng không,đi càng lúc càng xa.
Khoảng cách với Bạch cũng ngày càng gần.
Tuy nhiên, hư không vô tận vẫn là hư không vô tận.
Ngay cả với sức mạnh của Đường Hạo Phi, anh ta và Victor cũng phải mất hơn ba năm mới đến gần vị trí của Bạch.
“Chính là ở đây.”
Đường Hạo Phi cất thiết bị định vị trong tay và chỉ vào tinh cầu khổng lồ xuất hiện trước mặt anh ta và Victor, nghe vậy, Victor lập tức chăm chú nhìn về phía trước.
Chỉ thấy phía trước, một tinh cầu màu vàng đất đang không ngừng quay, nơi này cách xa những hành tinh trong hệ thống thiên hà này rất xa, ánh sáng không đủ khiến nơi này lộ ra vẻ lạnh lùng đầy chết chóc.
“Anh có chắc không?”
Victor hỏi, đầy hoài nghi vì sao Bạch lại chọn một tinh cầu như này để trú ẩn.
“Ví dụ trạng bị định vị không vừa tao, thì Bạch chính xác là ở đây.”
Nói xong, Đường Hạo Phi trấn an Victor , sau đó lao về phía hành tinh màu vàng đất trước mặt.
…