Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 2292
Chương 2292: Tiếp cận 2
Nhưng sự cảnh giác này không phải không có cách nào xóa bỏ, nó chỉ cần sử dụng một ít thủ đoạn nho nhỏ.
Ví dụ như đời trước.
Văn Vũ lấy lý do thỉnh giáo để kéo gần khoảng cách giữa mình và Ngọc. Bây giờ điều Văn Vũ cần làm chỉ là tiến thêm một bước mà thôi.
Và để mối quan hệ này có thể tiến thêm một bước, Văn Vũ đặt mục tiêu lên người Ngôn.
…
Rời khỏi Thủ thề giả, trở thành đội trưởng đội hộ vệ của Ngọc- Bước này tiến hành vô cùng thuận lợi, mọi người đang tốt đẹp, Ngọc không có lý do gì để không đồng ý.
Ngọc ngồi trên ngai vàng, bình tĩnh nói “Phê chuẩn.”
Sau đó…
Văn Vũ lại tiếp tục lên tiếng.
“Xin bệ hạ đồng ý cho ta cưới Ngôn làm vợ.”
Bắt đầu diễn rồi!
Ngôn đứng sau lưng Ngọc trợn tròn mắt nhìn Văn Vũ, Ngọc cũng ngẩng đầu lên. Mãi đến tận khi Văn Vũ bị nhìn đến mức da đầu tê dại thì Ngọc mới gật đầu.
“Phê chuẩn!”
Thế thì mọi việc dễ dàng hơn nhiều rồi…
Mối quan hệ giữa Ngôn và Ngọc không bình thường- có lẽ hai người còn thân thiết hơn cả chị em ruột. Từ khi Ngọc chấp nhận chuyện hôn sự của hai người thì Văn Vũ cũng nghiễm nhiên trở thành em rể của Ngọc.
Có thân phận em rể, hơn nữa còn có một “giai đoạn thỉnh giáo”, cộng thêm với việc viên đạn bọc đường Văn Vũ có không ít thủ đoạn và Ngọc dễ bảo thì mọi chuyện sẽ thân càng thêm thân.
Ngôn cũng không phản đối, cô ta chỉ đỏ bừng mặt mũi, không nói câu nào.
…
Hôn lễ được tổ chức vô cùng long trọng và thuận lợi, Văn Vũ thể hiện nhân vật của mình vô cùng xuất sắc, hoàn toàn không chê vào đâu được. Ngọc hiển nhiên cũng rất vui vẻ, dùng người “em gái” Ngôn này để giữ được Văn Vũ.
Để thể hiện thành ý của mình, Ngọc cũng ban cho người hầu không ít tiền bạc.
Sau một đêm trăng hoa, Văn Vũ lại tiếp tục kế hoạch tấn công Ngọc của mình.
…
Nhưng quá trình cũng không mấy thuận lợi, do dù có quá trình “thỉnh giáo” và thân phận em rể mang đến nhiều lợi ích nhưng Ngọc đối với Văn Vũ vẫn không nóng không lạnh.
Cũng may là Văn Vũ còn khoảng hơn một trăm năm để triển khai kế hoạch này.
Ánh sáng tím trên màn hình nhanh chóng bay lượn, các mốc thời gian quan trọng đều được Văn Vũ tự tay thêm vào, cố gắng chắp, lôi kéo làm quen. Đồng thời, Văn Vũ càng lúc càng vươn xa hơn, không những có thể thay thế được gần hết công việc của vợ mình mà còn có thể dựa vào tên tuổi của Thủ thề giả mà ngồi trong đại điện.
Sau mấy chục năm làm tổng tư lệnh Yến Kinh, thủ đoạn của Văn Vũ cũng không ít, chẳng những không mắc sai lầm mà còn đưa ra được nhiều ý kiến chất lượng. Đã có không ít lần Văn Vũ ra tay lật ngược tình thế, cứu vớt đất nước.
Cũng nhân cơ hội này, Văn Vũ điên cuồng nâng cao thực lực của Vũ. Trước khi cấp độ xiềng xích cấp mười mở ra, Vũ đã thuận lợi có được vị trí trình tự số 2.
Văn Vũ cảm thấy mình đã làm tốt tất cả mọi chuyện.
Nhưng kết cục của kiếp này lại giáng cho Văn Vũ một cái bạt tai…
…
Năm 605 Mạt thế.
Chiến trường phân tầng bị phá vỡ.
Ngọc ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, yên lặng nghe những tiếng bàn tán ở bên dưới, mặt không cảm xúc, giống như đang ở cõi thần tiên.
Mãi đến một lúc sau Ngọc mới chịu lên tiếng.
“Giải tán.”
“Bệ hạ!”
Lập tức có tướng quân lên tiếng.
“Ma tộc đã tiến tới ngoại tỉnh Mornis, chuẩn bị đánh vào những khu vực tinh hoa của chúng ta. Bệ hạ, người ít nhiều cũng phải tỏ thái độ gì chứ?”
Giọng điệu của tướng quân không được tốt- Ma tộc mang lại áp lực quá lớn, thế giới sắp diệt vong, làm gì còn ai có thời gian mà để ý đến tâm trạng nữa?”
“Ta nói giải tán đi.”
m thanh của Ngọc vẫn lạnh lùng như cũ, tướng quân không chịu nổi nữa!
“Mẹ kiếp, ông đây sớm đã ngứa mắt loại kỹ nữ như ngươi rồi, con mẹ nó, ngươi…”
Tướng quân còn chưa dứt lời thì Văn Vũ đứng bên cạnh đã ra tay, năng lượng cuồng bạo bùng nổ, nháy mắt đập nát gã tướng quân ngu ngốc kia.
Đám người còn lại thấy vậy thì hoảng sợ chạy tán loạn như chim- Nhìn dáng vẻ sợ hãi của bọn họ thì chắc cũng đang muốn tự tìm đường sống.
Nhưng làm gì có đường sống?
Ngọc thấy thế thì khinh thường hừ lạnh một tiếng, cho đến khi giữa đại sảnh chỉ còn lại hai vợ chồng Văn Vũ và Ngôn thì Ngọc mới lên tiếng.
“Các người cũng đi đi, đi càng xa càng tốt. Ngôn, trong bảo khố có bao nhiêu đồ vật, em muốn lấy bao nhiêu thì lấy, lương thực nữa… Haizz, đi đi.”
Ngôn khóc không ra nước mắt, không biết phải an ủi Ngọc như thế nào, nhưng Văn Vũ đã tiến lên một bước.
“Đại nhân, vậy còn cô? Cô sẽ đi cùng chúng ta chứ?”
Văn Vũ kiếp này không ăn chơi như trước nữa, lúc này Văn Vũ đặt mình vào vị trí một người em rể thực sự.
Mấy loại ước mơ vớ vẩn thèm khát chị vợ hoàn toàn không tồn tại!
“Ta còn có chuyện phải làm.”
Ngọc đã trả lời như vậy.
“Chuyện gì?”
Văn Vũ vẫn không từ bỏ.
“Một sứ mệnh.”