Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 2290
Chương 2290: Tương tự
Trải qua hơn trăm năm tìm tòi, điều chỉnh, thực lực của Văn Vũ đã đạt đến top mười trong danh sách trình tự, kỹ năng hệ linh hồn vang khắp thế giới, đến cả Ngọc cũng có thể nghe được.
Lễ đăng cơ của Ngọc.
Văn Vũ quyết đoán đưa ra một yêu cầu với Ngọc.
“Đại nhân, ta quyết định từ bỏ vị trí thủ lĩnh Thủ thề giả, chỉ mong có thể một lần nữa đảm nhiệm vị trí cận vệ bên cạnh đại nhân.”
Đúng vậy, không hề thèm muốn thân xác Ngọc, cũng từ bỏ Thủ thề giả, tất cả mọi chuyện chỉ để giữ lại cái mạng nhỏ cho Vũ.
Nếu hai điều này đều được loại bỏ thì Ngọc cũng không có lý do gì giết Vũ nữa cả!
Ngọc ngồi trên ngai vàng mỉm cười nhìn Văn Vũ, ánh mắt lộ ra tia sáng.
“Ngươi là một kẻ rất thông minh.”
Ngọc nghĩ thế, sau đó tuyên bố mệnh lệnh.
“Phê chuẩn!”
…
Văn Vũ lại trở về làm đội trưởng đội hộ vệ của Ngọc, lại gặp lại Ngôn trong cung.
Dáng vẻ và phong thái vẫn như cũ, dường như thời gian không lưu lại bất cứ dấu vết vào trên người Ngôn. Hai người nhìn nhau không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Thời gian quá dài…
Dài đến mức đã sớm quên mất nhau.
Những xúc động từ trong đáy lòng nhanh chóng bị Văn Vũ ép xuống. Sau khi trở lại làm đội trưởng đội hộ vệ, Văn Vũ có thể can thiệp vào thế giới này nhiều hơn!
Cậu đến gặp Ngọc.
“Đại nhân, gần đây thực lực của ta bị chững lại, ta muốn thỉnh giáo đại nhân vài vấn đề liên quan đến phương diện bản chất của năng lượng linh hồn.”
Văn Vũ có công lao rất lớn trong việc giúp Ngọc bình định thiên hạ- Xét từ kinh nghiệm của đời trước, giờ phút này cho dù Văn Vũ muốn Ngọc ngủ cùng mình thì cô ta cũng phải ngoan ngoãn cởi quần áo, huống hồ chỉ là thỉnh giáo vài vấn đề.
Ngọc đơn giản gật đầu.
Từ khi trở thành vua, sự vụ của Ngọc đã giảm đi rất nhiều. Bây giờ cô ta cũng có chút thời gian để xem đội trưởng đội hộ vệ của mình rốt cuộc muốn làm gì.
Ngọc nhìn Văn Vũ, Văn Vũ liên tiếp hỏi ra các vấn đề.
Mà Ngọc cũng lập tức há miệng trợn mắt…
…
Hai người đều là cường giả hệ linh hồn, một người trình tự số 1, một người trình tự số 8.
Mặc dù chênh lệch rất lớn nhưng vẫn có chút tiếng nói chung.
Ngọc cứ nghĩ dựa vào thực lực của mình có thể nhẹ nhàng giải đáp các vấn đề của Vũ, nhưng khi Vũ bắt đầu đặt vấn đề thì Ngọc lập tức mờ mịt.
Bởi vì cô ta không hiểu bất cứ câu hỏi nào mà Văn Vũ đặt ra!
Thực lực của Ngọc đối với Văn Vũ mà nói thì vô cùng bình thường. Cô ta trong thời kỳ đỉnh cao chắc là có thể chống được khoảng tám chiêu mười chiêu của phân thân Văn Vũ. Những câu hỏi mà Văn Vũ đặt ra không chỉ gây khó khăn mà còn trợ giúp cho Ngọc rất nhiều.
Đúng vậy, thực lực của Ngọc còn rất nhiều thiếu sót, Văn Vũ liếc mắt một cái là có thể nhận ra rõ ràng.
Mà tất cả mọi việc đời này Văn Vũ làm chỉ là để phục vụ cho thời khắc này.
Cải thiện quyền lên tiếng, cũng sửa hệ thống kỹ năng của mình thành hệ linh hồn…
Nói cách khác, chuyện này dưới danh nghĩa là Văn Vũ thỉnh giáo Ngọc, nhưng thực tế lại là Văn Vũ nhân cơ hội này gia tăng sự hiểu biết cho Ngọc về hệ thống kỹ năng hệ linh hồn, từ đó cường hóa thực lực của Ngọc.
Tại sao Ngọc lại không thoát được vòng tử vong luân hồi?
Văn Vũ biết nguyên nhân thực sự- Chủ nhân và Ma chủ là hai ngọn núi nằm ngay trước mắt Ngọc, Ngọc giống như Tôn Ngộ Không bị đè dưới Ngũ hành sơn, có giãy dụa thế nào cũng không đứng dậy nổi.
Điều này Văn Vũ cũng không có cách nào.
Cậu thực sự không có cách nào- Dựa vào thân phận và thời gian của Vũ, Văn Vũ không thể nào phá vỡ được lá chắn thực lực. Đừng nói đến chuyện Vũ không so sánh được với Văn Vũ bản thể, cho dù là Ngọc cũng không thể nào so sánh được.
Thế nên cách duy nhất là chỉ điểm cho Ngọc, để thực lực của Ngọc tăng lên…
Đây là một kiểu ứng phó.
Ứng phó với Mệnh thú- Dùng sự thật để nói cho nó biết, nó không thể nào cứu được Ngọc đâu.
Đúng vậy, Văn Vũ đã dự đoán được kết cục của nhiệm vụ này.
Văn Vũ cố gắng ở lại đây chỉ vì một điều…
Mục đích của Bạch…
Trên thực tế, bây giờ Văn Vũ có thể đoán được Bạch lừa dối đưa cậu vào đây rốt cuộc có mục đích gì.
…
Lời thỉnh giáo của Vũ mãi vẫn chưa nhận được lời giải đáp.
Văn Vũ cũng đoán trước được điều này.
Bởi vì trong số đó có nhiều vấn đề mà ngay cả Văn Vũ cũng không hiểu được.
Ngọc chỉ nói với Văn Vũ rằng mình cần thời gian để suy nghĩ, sau đó đuổi Văn Vũ đi- Rõ ràng là không muốn mất mặt trước thuộc hạ.
Ba ngày sau, Văn Vũ lại chạy đến tẩm cung của Ngọc, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
“Đại nhân, tôi đã có cái nhìn của riêng mình về phương diện biến chất và chuyển hóa năng lượng linh hồn.”
Đúng vậy, nếu chỉ đặt câu hỏi mà không trả lời thì không phải giáo viên tốt!
“Thực ra ta cũng đã có những ý nghĩ riêng của mình về vấn đề này, nhưng ngươi cứ nói trước đi, ta xem ngươi nói có đúng hay không.”
Hừ… Đã không biết lại còn ra vẻ…
Đến cả trên người cô có bao nhiêu nốt ruồi tôi còn biết, thế mà còn chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi…
Văn Vũ âm thầm khinh thường, nhưng nhanh chóng giải đáp những vấn đề, giải đáp logic rõ ràng, khiến Ngọc nghe mà sửng sốt.