Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 2288
Chương 2288: Trinh tiết và phóng đãng
Ngọc lãnh đạm gật đầu, Văn Vũ khẽ nhếch môi.
Cho cô mặt mũi nên gọi cô một tiếng đại nhân, thế mà cô lại còn lên mặt…
EQ của người phụ nữ này đúng lá khiến Văn Vũ hết nói nổi.
Nhưng ai bảo cô ta là lão đại của Mệnh thú cơ chứ…
Văn Vũ thờ ơ không rõ thái độ với Ngọc, cậu yên lặng cúi đầu chờ Ngọc nói tiếp.
Mà Ngọc cũng không phụ sự “Chờ đợi” của Văn Vũ.
“Trở về đi, trở lại bên cạnh ta, ta làm chủ, cho ngươi kết hôn với Ngôn, chỉ cần ngươi giúp ta.”
Giọng nói của Ngọc nhẹ nhàng nhưng mang theo một sự cám dỗ nào đó.
Năng lượng linh hồn vô thức ảnh hưởng đến phán đoán của Văn Vũ- Giống như lúc Văn Vũ chiêu binh mãi mã vậy.
Văn Vũ nghe xong thì không nói gì cả.
Cậu tỏ vẻ mờ mịt.
“Giúp cô? Giúp cô cái gì?”
“Chính là giúp ta… Ngươi hiểu mà…”
Sự cám dỗ trong lời nói của Ngọc càng tăng lên. Vao lúc này, Ngọc khẽ lắc lư, chiếc eo nhỏ khẽ chạm vào Văn Vũ một chút, giống như tình nhân tán tỉnh nhau.
Đây là lợi thế của thế lực…
Thủ thề giả phát triển đến bây giờ đã sớm trở thành một chiếc bánh bao mà ai cũng thèm muốn. Ngọc đã từng lạnh lùng như vậy, thế mà ở trước mặt Thủ thề giả cũng kích hoạt kỹ năng tất sát- Sắc dụ thuật.
Năng lượng linh hồn của Ngọc càng lúc càng mạnh, quấy nhiễu tinh thần phát huy đến cực hạn. Nhưng Văn Vũ lại chỉ ngây ngốc nhìn Ngọc, đến tận khi khoảng cách giữa hai người gần sát thì Văn Vũ mới vươn tay, vỗ mạnh một cái vào mông Ngọc.
“Bộp” một tiếng.
Thịt nảy lên, Ngọc lập tức sửng sốt, Văn Vũ cũng thay đổi thái độ ngay lập tức.
Văn Vũ ngửi lòng bàn tay vừa rồi, làm ra bộ dáng đáng khinh. Tiếp đó, cậu tươi cười nhìn về phía Ngọc, trong mắt không còn chút mờ mịt nào.
“Đây là cái giá cho việc cô dùng quấy nhiễu tinh thần với ta.”
Văn Vũ nói xong thì lùi về sau nửa bước- Cậu cũng sợ Ngọc sẽ bạo phát giết người.
Thân thể nhỏ bé của Vũ không chịu được cơn tức giận của Ngọc.
Nhưng khi Ngọc nhìn thấy dáng vẻ đó của Văn Vũ thì bỗng nhiên mỉm cười, sắc mặt lần nữa khôi phục vẻ lạnh lùng, không hề tức giận vì bị lợi dụng.
“Ta muốn Thủ thề giả làm quân đội của ta, ra giá đi.”
Câu hỏi này thông minh hơn rất nhiều.
Văn Vũ cũng nhanh chóng tiến vào trạng thái đàm phán, cậu suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.
“Thủ thề giả là ta dùng lời thề của mình để lôi kéo một nhóm chiến sĩ tinh nhuệ, phương châm tồn tại của Thủ thề giả là không tham gia nội đấu. Nếu như ta vi phạm phương châm này thì ngôi vị thủ lĩnh cũng không cần làm nữa.”
Văn Vũ giải thích đơn giản một chút căn cơ và ý nghĩa tồn tại của Thủ thề giả, sau đó nói tiếp.
“Ta không cần bất cứ quyền lợi nào, ta chỉ cần các người phân rõ thắng bại, ai là lão đại thì chúng ta sẽ nghe theo người đó.”
Văn Vũ nói xong thì cũng không để ý đến vẻ thất vọng trên mặt Ngọc. Cậu lặng lẽ đến sát bên cô ta, nhẹ nhàng chạm vào bờ mông căng mọng…
“Nhưng mà có lẽ sẽ có một ngày chúng ta hỗ trợ một thế lực nào đó để có thể nhanh chóng thống nhất Mosley… Nhưng còn chuyện hỗ trợ ai thì ta nói mới tính…”
Ngọc nói thế thì lập tức tươi cười, thân thể khẽ ngửa ra sau, giống như đang tựa vào lồng ngực Văn Vũ.
“Vậy ta sẽ chờ tin tức tốt của ngươi.”
Hơi thở thơm mát vị bạc hà tấn công trực diện làm Văn Vũ có cảm giác say mê.
…
Đến tận khi Ngọc rời đi thì Văn Vũ vẫn đứng tại chỗ một lúc.
Lát sau, Văn Vũ khẽ mỉm cười.
Thế giới này làm gì có thứ gọi là trinh tiết. Ngọc nhìn vẻ ngoài lạnh lùng như vậy, nhưng nói không chừng đã dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp mà nhận được không ít lợi ích…
Nhưng đây là cuộc sống của người khác, thậm chí có thể là phương thức sinh tồn của người khác, Văn Vũ cũng không tiện xen vào. Cậu sắp xếp lại kế hoạch một chút, đến tận khi đội phó “moi tiền” các quốc gia xong xuôi rồi đến tìm cậu.
“Đại nhân, đây là danh sách vật tư, ba năm sau các quốc gia này sẽ gửi đến tiếp. Tất nhiên, tiền đề là họ vẫn còn tồn tại.”
Văn Vũ nhìn qua danh sách một chút, nói câu không tồi rồi quay đầu rời đi.
…
Độc lập với thế giới.
Lời này nghe thì rất hay, nhưng đặt trên người Thủ thề giả thì lại đại diện cho nhiều tai nạn.
Một thân một mình ở giữa doanh trại địch, dựa vào máu tươi và lòng dũng cảm để bảo vệ thế giới. Đám lãnh đạo của thế giới này coi thường Thủ thề giả, họ cho rằng Thủ thề giả là một đám thiểu năng.
Trên thực tế, dưới hoàn cảnh của đại thế giới Mosley, Thủ thề giả có thể phát triển, nhưng không thể phát triển quá mạnh.
Mỗi giờ mỗi phút đều có Thủ thề giả chết trận, mỗi giờ mỗi phút đều có Thủ thề giả mới gia nhập.
Trong điều kiện khắc nghiệt như vậy, quy mô của Thủ thề giả từ lớn biến thành nhỏ, rồi lại từ nhỏ biến thành lớn. Cứ như thế lặp đi lại lại, giống như một khối thép không ngừng tiếp nhận tôi luyện.
Bọn họ vẫn luôn đóng quân ở khu tám, cố gắng bảo vệ lời thề của mình.
Mà Văn Vũ chịu trách nhiệm tính toán mọi chuyện. Giờ phút này, Văn Vũ tự đạt mình vào thân phận lãnh tụ của Thủ thề giả. Cho dù khói lửa chiến tranh có hỗn loạn như thế nào thì Thủ thề giả vẫn kiên cường như ngọn cỏ, giữa ma tai mênh mông cuồn cuộn, luôn không ngừng phát triển lớn mạnh.
Đến tận năm trăm năm sau.