Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 2285
Chương 2285: Những người giữ lời thề
Văn Vũ đánh trả cũng không được, chỉ có thể nhìn hai con Cổ ma xông tới trước mặt. Sau đó, đau đớn kéo đến, Văn Vũ bị đá khỏi “Mộng cảnh”.
Cường giả Ma tộc ra tay, lấy sức mạnh của Văn Vũ, cho dù có phối hợp với Vô Đông thì cũng không thể tạo ra sóng gió gì cả.
“Làm lại!”
Văn Vũ vừa mới nhẹ giọng nói thì cảm giác mông lung đã ập tới.
…
Trong chiến tranh, trừ khi sức mạnh cá nhân đạt đến một giai đoạn nhất định, nếu không thì lòng dũng cảm của cá nhân cũng chỉ thực sự vô dụng mà thôi.
Dựa vào sức mạnh của Vũ thì cho dù có Văn Vũ đứng sau lưng chỉ đạo thì muốn nghiêng trời lệch đất cũng là hi vọng xa vời. Chỉ cần một chút lòng tham đã khiến Vũ chết oan chết uổng trên chiến trường.
Đây là do bản thân quá yếu đuối, đến thần tiên cũng không thể cứu được.
Nhưng Vũ không chỉ có thần tiên bám vào người mà còn được vận mệnh giúp đỡ!
Văn Vũ suy nghĩ một chút rồi lại tiếp tục bám vào người Vũ. Văn Vũ liếc mắt nhìn về phía trước, thời gian lần này vừa mới tiến vào cậu đã hiểu ngay.
Đó là khi nhóm chiến sĩ đầu tiên lao đến bên cạnh cậu.
Văn Vũ lập tức thu súng, vẫy tay với bọn họ, sau đó quay đầu chạy về phía cánh cửa truyền tống.
Đúng vậy, Văn Vũ quyết định chạy.
Dựa vào sức mạnh của Vũ thì không thể nào đối phó được với hai con Cổ Ma kia, việc cứu thêm nhiều người cũng trở thành một giấc mộng, và Văn Vũ không dám ở đây lâu nữa.
Lần này rút lui rất suôn sẻ, Văn Vũ tùy tiện báo một tọa độ trong khu tám, đám binh lính cũng đi theo, nhanh chóng bước vào cánh cửa truyền tống.
Tuy nhiên, kết quả cũng không lý tưởng như vậy.
Tổng cộng có 39 binh sĩ được Văn Vũ giải cứu, và chỉ có 8 người đi theo theo Văn Vũ đến lục địa khác.
Còn những người khác đã nhanh chóng tới những nơi phồn hoa.
Ơn cứu mạng là ơn cứu mạng … Nhưng nếu nói có thể rơi đầu chảy máu để trả ơn thì chắc chỉ có trong phim thôi.
Văn Vũ không phàn nàn gì về họ, mà chỉ tập hợp quân đội của mình ở đây trong một thời gian ngắn, và sau ba phút, Văn Vũ quay lại và vào cổng truyền tống một lần nữa.
Mục tiêu – vẫn là tiền đồn khu tám.
…
“Bùm!”
Một tiếng động lớn vang lên, Văn Vũ đang đứng ở địa điểm ngắm bắn lập tức bị một bàn tay to chụp xuống, cả người dẹp như cái bánh.
Sau khi sống lại lần thứ 38, Văn Vũ lại nhìn sương mù màu tím ngưng tụ, không khỏi lắc đầu.
Thực lực của Vũ thật sự khiến cho Văn Vũ khó hành động.
Văn Vũ đã suy nghĩ rất nhiều về sự kiện tiền đồn Đại thế giới Mosley thất thủ – đây không chỉ là ngày Ngọc phát triển nhanh mà còn là cơ hội để Văn Vũ nghịch thiên cải mệnh.
Văn Vũ cần phải kiếm một số vốn nhất định từ trên chiến trường này.
Nhưng thực lực cấp tám đỉnh phong của Vũ thực sự đã khiến Văn Vũ hiểu được những chiến sĩ ở dưới tầng chót rốt cuộc bất lực như thế nào…
Lăn lộn có nghĩa là chết.
Cảm giác mông lung ập đến, Văn Vũ một lần nữa quay trở lại nút thời gian trước khi chết.
Phía sau bọn họ, 523 võ sĩ tinh nhuệ cả người đều chật vật, nhưng lại có sát khí tận trời, khi bọn họ nhìn Văn Vũ thì trong mắt lộ ra vẻ kính nể cùng ngưỡng mộ.
“Rút lui!”
Văn Vũ không nói hai lời mà giơ Vô Đông lên rồi lao về phía cánh cửa truyền tống, những người lính thì cũng theo sát phía sau, tiền đồn phía xa đã biến thành một biển lửa.
Từ khi Cực chết trận đến giờ, chỉ trong ba ngày, tiền đồn khu tám đã hoàn toàn thất thủ. Trong vòng ba ngày, Văn Vũ chạy đông chạy tây, chết 38 lần, chỉ thu được 523 chiến sĩ tinh nhuệ.
Đội ngũ này là lợi ích mà Văn Vũ có được tại đây.
Đây cũng chính là nỗi niềm của những kẻ có sức yếu – ngay cả cơ hội cũng không thể nắm bắt.
…
Một mảng lục địa hoang vu nào đó của đại thế giới Mosley.
Khi màn đêm buông xuống, nguồn ánh sáng nhân tạo của chiến trường phân tầng giảm đi. Văn Vũ và 523 người đang ngồi trên thảo nguyên, đốt lửa nướng ma vật làm thức ăn.
Vật tư không nhiều nhưng đồ ăn lại không thiếu, nước uống cũng có. Dựa vào tố chất thân thể của chức nghiệp giả cấp tám thì cho dù chịu cảnh màn trời chiếu đất thì cũng không sợ bị chết cóng.
Nhưng màn trời chiếu đất lại ảnh hưởng đến tinh thần.
Với tư cách là tổng tư lệnh của Yến Kinh, Văn Vũ đương nhiên hiểu những nguyên tắc này.
Vì vậy, việc chấn chỉnh thúc đẩy tinh thần của bọn họ đã trở thành nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu của Văn Vũ.
“Các đế quốc lớn đang chiến đấu không ngừng, và dân chúng đang sống trong cảnh lầm than. Đại Thế giới Mosley không chỉ có ngoại xâm mà còn có nội đấu. Chúng ta ở tiền tuyến đầu rơi máu chảy nhưng lại chẳng có tác dụng gì, chúng ta đã bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, tôi cảm thấy không đáng!”
Giờ phút này, Văn Vũ đứng trên sườn núi, nhìn binh lính trầm tư phía dưới, sắc mặt hồng hào, ngôn từ sắc bén!
“Có lẽ mọi người ở đây đều biết tôi. Tôi là một trong mười thành viên mạnh nhất của đế quốc Fert, là đội trưởng bảo vệ của Ngọc đại nhân, nhưng đó chỉ là quá khứ. Tôi đã chứng kiến cái chết thương tâm của rất nhiều người, Ngọc đại nhân không chiến mà chạy càng khiến tôi càng thêm đau khổ, tôi từ chức cũng vì lý do đó!”
“Tôi không muốn nhìn thấy những chiến binh phải chiến đấu một mình, tôi không muốn thấy thế giới của chúng ta chìm trong đau khổ như thế này. Tôi càng không muốn nhìn thấy nhiệt huyết của các chiến sĩ của đại thế giới Mosley chúng ta hóa thành công cốc, máu thịt biến thành thành tựu của những dã tâm! Đúng vậy, tôi không muốn nhìn thấy những điều đó!”