Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 2284
Chương 2284: Tái nhập 2
Văn Vũ âm thầm mắng một tiếng, chỉ là khẽ liếc Ngôn một chút, lộ ra một nụ cười nhẹ, sau đó xoay người đi vào cánh cửa truyền tống.
…
Rời khỏi Ngọc, đây là kế hoạch mà Văn Vũ vừa nghĩ ra.
Theo tình báo của kiếp trước, ở bên cạnh Ngọc thì cũng chẳng có ích lợi gì.
Cái chết là không thể thay đổi, nói cách khác, điều Văn Vũ muốn thay đổi là sau khi chết.
Làm thế nào để thay đổi?
Tự mình điều hành một băng nhóm, thoát khỏi sự kiểm soát của Ngọc, tìm kiếm cơ hội từ thế giới bên ngoài, củng cố bản thân và trở về bên cạnh Ngọc, từ đó nâng tầm ảnh hưởng của chính mình.
Sức mạnh ngang bằng với quyền được nói, đây là cách tính của chức nghiệp giả.
Bước qua cánh cửa truyền tống, bên trong và bên ngoài cánh cửa là hai thế giới khác nhau.
Nhìn tiền đồn ở khu tám đã gần như sụp đổ trước mặt, Văn Vũ nhìn xung quanh rồi nhanh chóng tìm ra một điểm để bắn tỉa.
Chạy một mình không có nghĩa là trở thành một con sói đơn độc.
Mặc dù tiền đồn đã sụp đổ, nhưng vẫn còn rất nhiều chiến binh tinh nhuệ. Cứu vớt và thu phục những chiến binh tinh nhuệ này để tạo thành một nhóm hùng mạnh – Ở đại Thế giới Mosley này, thậm chí còn có thể xưng là thế lực!
Đây là điều mà Văn Vũ muốn làm.
Hơn nữa, Văn Vũ đã từng là tổng tư lệnh của Yến Kinh trong nhiều thập kỷ, đương nhiên, không thiếu tầm nhìn cùng thủ đoạn. Trong đại thế giới Mosley, có một nhóm trung thành giúp đỡ Văn Vũ chắc chắn tốt hơn nhiều so với đơn độc hành động.
Vô đông đã được dựng lên, xuyên qua thấu kính, Văn Vũ có thể nhìn thấy những bạo loạn ở tiền đồn phía xa.
Cho đến khi những tiếng ” Rầm” vang lên.
Đạn pháo bật ra như một lời tuyên bố.
…
Sức mạnh uy lực của Vô Đông không bị cản trở vào lúc này.
Gần cửa truyền tống, Văn Vũ điều khiển pháo đài, khi Vô Đông nổ súng, ánh sáng màu đỏ đã tấn công cổng thành.
Đúng vậy, Văn Vũ hoàn toàn không nhắm vào một cá nhân nào, cậu chỉ nhắm vào cánh cửa truyền tống và bắn với tốc độ bắn tối đa mà Vô Đông có thể chịu được.
Với ánh sáng đỏ lao tới, bất kỳ con Ma tộc nào chặn phía trước đều bị Vô Đông xé nát và nghiền nát. Chỉ trong ba giây, từ cánh cửa truyền tống đến tiền đồn chỉ là một đường bằng phẳng.
Máu bắn tung tóe khắp nơi, từng lỗ chân lông của Văn Vũ cũng bị kích thích bởi sự giết chóc đã chờ đợi từ lâu. Văn Vũ nhìn cánh cửa truyền tống, thấy một nhóm nhỏ các chiến binh dũng cảm, đang bay dọc theo con đường mà Văn Vũ mở ra.
Những người chiến đấu bị bao vây trước tiền đồn đều là những người tinh nhuệ, nhưng ma triều bao vây, trên trời và dưới đất đều là ngõ cụt, tất cả những gì họ cần là một chút trợ giúp từ thế giới bên ngoài.
Nhưng thật không may, không có ai…
Ngoại trừ Văn Vũ, không ai ra mặt để giúp đỡ họ.
Tất cả bọn người kia đều đang bận rộn để tranh quyền đoạt lợi, thì làm gì có ai có thời gian để quan tâm đến sự sống và cái chết của những binh lính này?
“Hoặc là nói thế giới này đáng bị diệt vong.”
Văn Vũ một bên mắng chửi, lại một bên nổ súng giải trừ chướng ngại cho binh lính xông ra – mà những người lính bị mắc kẹt đó phát giác ra rằng có người đến giúp đỡ, hỏa lực của Văn Vũ không thể gạt được Ma tộc.
Những con ma vật xung quanh bắt đầu chuyển hướng quay lại, lao về phía Văn Vũ với những hàm răng bén nhọn, Văn Vũ thấy thế cũng chỉ nhẹ nhàng di chuyển nút trên của tay cầm của Vô Đông.
“Hỏa lực cấp hai đã sẵn sàng!”
Văn Vũ lẩm bẩm trong miệng, sau đó bóp cò súng, liền nhìn thấy một con rồng lửa phun ra từ họng súng thứ 2. Đạn phun thành một đường về phía bọn Ma tộc đang lao tới, xé nát chúng trong chốc lát, trong nháy mắt đem bọn chúng trở thành máu thịt lẫn lộn.
Trình độ luyện chế của Ngôn không tồi, nhưng trình độ thiết kế của Văn Vũ còn cao hơn nữa. Khi hai điều này cộng lại thì ngay cả phiên bản chưa hoàn thiện của Vô Đông cũng đủ để trở thành cơn ác mộng đối với những con Ma tộc bình thường!
Ngọn lửa hỗn loạn dừng lại trong vòng vài giây, không phải Vô Đông gặp sự cố mà là do con đường đã được mở ra, những người lính lao ra đã nằm trúng tầm bắn của Vô Đông.
Khi Văn Vũ ngừng bắn, những người lính đó liền tập trung xung quanh Văn Vũ.
Trên người bọn họ đầy máu và những vết sẹo, nhưng không ai trong số họ quay lại và lao đến cánh cửa truyền tống để thoát khỏi địa ngục đẫm máu này.
Lúc này không có ai nói gì, bọn họ chỉ nhìn Văn Vũ trong ánh mắt kích động đầy hưng phấn.
Đây là một ân nhân cứu mạng của họ, giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Trong rất nhiều trường hợp, thu thập nhân tâm là việc đơn giản như vậy.
Văn Vũ mặc kệ binh lính chung quanh, chăm chú lại nhìn vào ống ngắm, trong phạm vi của ống ngắm bắn, đợt thứ hai binh lính đã xuất hiện ở cổng thành.
Không ai sẵn sàng từ bỏ hy vọng sống, sau khi một nhóm chiến sĩ trốn thoát, thì sẽ có nhóm chiến sĩ thứ hai, tiếp đến là nhóm thứ ba, nhóm thứ tư … cho đến khi toàn bộ tiền đồn bị Ma tộc san bằng hoàn toàn thành bình địa.
Văn Vũ lặp lại việc làm cũ – rất đơn giản, đó chẳng qua là bóp cò súng mà thôi, thế nhưng khi Ma tộc nhìn thấy nhóm chiến sĩ đầu tiên trốn ra thì lập tức làm ra phản ứng.
“Bùm!”
Khi chế độ bắn tỉa của Vô Đông vừa bắn ra một phát súng, thì có hai bóng đen lao ra, xông về phía Văn Vũ. Những người lính xung quanh Văn Vũ vô thức dàn hàng ngang trước mặt Văn Vũ để chặn kẻ thù. Trong tích tắc, bọn họ đã bị năng lượng mạnh mẽ cuốn đi.