Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 2282
Chương 2282: Sự diệt vong đã được định sẵn
Văn Vũ đứng bên cạnh Ngọc, nhìn Ngọc nở nụ cười trên môi và xã giao với lãnh đạo của hai quốc gia kia, vẻ mặt cậu vô cảm, nhưng trong lòng không khỏi thở dài.
Trái Đất thật may mắn, thật may mắn khi có một nhà mưu lược chiến lược như Lâm Hải Phong, có một thế lực hùng hậu như Văn Vũ và Đường Hạo Phi có thể trấn áp mọi thứ. Tuy nhiên, đại thế giới Mosley thực sự không may mắn như vậy.
Trong hai trăm năm qua, các quốc gia khác chiến đấu không ngừng. Đế quốc Ngàn Ngọc thừa cơ dựng lên, thuận lợi khuếch trương dưới lực lượng và thủ đoạn của Ngọc. Không chỉ là thành trình tự số 1, ngay cả Đế quốc Ngàn Ngọc cũng thành thế lực cường đại nhất của đại thế giới Mosley.
Ngược lại là động tĩnh của Ma tộc.
Một khi căn cứ tiền đồn của khu 8 bị hạ, thì sẽ không bao giờ khôi phục lại được. Khu 8 đầy ma vật, mặc dù xiềng xích cấp chín đã được mở ra từ khá lâu rồi, nhưng khu 8 vẫn là một trong những khu vực cấm đối với đại thế giới Mosley.
Cuộc chiến giữa đại thế giới Mosley và Ma tộc hoàn toàn là nghiêng về một phía, có lẽ vì vậy cũng là nguyên nhân chính mà ba đế quốc mới có thể ngồi lại và thảo luận về hiệp định đình chiến một cách hòa bình.
Bọn họ cảm nhận được mối đe dọa…
Bọn họ cũng có thể hối hận về mọi thứ mình đã làm.
Nhưng hối hận thì đã muộn!
Binh lực của Ma tộc gần trong gang tấc, các khu vực của chiến trường phân tầng trải rộng khói báo động, khu 8 đã hoàn toàn bị chiếm đóng, các khu vực còn lại cũng không khá hơn là bao.
Hôm nay, ba kẻ dã tâm lớn này đã tụ họp lại để thảo luận về cách đối phó với nguy cơ Ma tộc.
Nhìn thấy ba người nói chuyện với nhau, ngôn ngữ lời nói sắc bén, tuy rằng ngoài mặt nói về sự uy hiếp của Ma tộc, nhưng bên trong lại không thể thoát được dáng vẻ chính sự. Văn Vũ lập tức cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo.
Cậu nhìn Ngọc.
Ngược lại, Ngọc rất thích kiểu giao tiếp này, lời nói khéo léo nhưng lại gai góc, đề cập đến ích lợi thì nhất quyết không chịu thua.
Thế giới này không thể cứu được nữa…
Từ trên xuống dưới đều không thể thoát khỏi hương vị ích kỷ và chua ngoa, mặc dù là trình tự số 1 cũng không thể thoát ra khỏi phạm trù này.
……
Màn hình đang chuyển tiếp nhanh.
Hình ảnh vốn dĩ cũng đã đủ nhanh lại được tăng tốc cho đến khi nó đạt đến giới hạn trên mà Văn Vũ có thể nắm bắt được.
Chỉ đơn giản là “Vũ” bị Ngọc cho ra rìa.
Đúng vậy, theo bản đồ lãnh thổ của Đế quốc Ngàn Ngọc càng ngày càng lớn, càng ngày càng có nhiều cường giả. Hiện tại, chút thực lực này của Vũ cũng không thể lọt vào mắt của Ngọc. Nếu không phải mình thuộc về thần tử của rồng, thì e rằng ngay cả chức vụ đội trưởng thị vệ của triều đình cũng không thể giữ được.
Không riêng gì Văn Vũ, khi Ngôn chế tạo xong linh hồn vũ trang của Ngọc thì cũng bị biếm vào lãnh cung, mỗi ngày loay hoay tìm kiếm thú vui trong phòng thí nghiệm, chỉ khi nào Văn Vũ rảnh rỗi thì mới đến nói chuyện với Ngôn vài câu.
Bên trong hoàng cung giống như một mảnh đất thanh tịnh, tranh chấp bên ngoài không thể lọt vào dưới vũ lực của Ngọc, mà bên trong cũng không biết gì về thế giới bên ngoài.
Trong hình, số lần Ngọc xuất hiện càng ngày càng ít, sương mù màu tím không ngừng sôi trào, dường như muốn Văn Vũ đi vào làm chút gì đó —— Là biến số trong vận mệnh, Văn Vũ đương nhiên cần phải làm gì đó để thỏa mãn mục đích của Mệnh Thú, nghịch thiên sửa mệnh cho Ngọc. Nhưng Văn Vũ chỉ lạnh lùng xem, cho dù sương mù tím đưa ra một ít lợi ích, Văn Vũ vẫn thờ ơ.
Cho đến khi đại thế giới Mosley nghênh đón kết cục.
Vào năm thứ 590 của Mạt thế, xiềng xích cấp mười bị phá vỡ.
Văn Vũ đang ở trong cung điện, có thể cảm nhận được ma khí lan tràn và sự tiêu điều xơ xác.
Trong cung điện vẫn không có động tĩnh gì — chiến tranh là chuyện ở tiền tuyến, xiềng xích cấp mười vừa mới được mở ra, chiến tranh vẫn chưa lan đến đại thế giới Mosley.
Nhưng tốc độ này rất nhanh, Văn Vũ cũng nhìn ra được hiệu suất của Ma tộc.
Chỉ ba năm sau, chiến trường phân tầng tuyên bố bị phá hủy, thành phố chính của khu 1 của chiến trường phân tầng đã bị Ma tộc thuận lợi chiếm giữ.
Sau đó chính là trời sụp đất nứt……
Ở trong đại điện, Văn Vũ thậm chí có thể cảm nhận được đất trời đang gào thét, gió gào thét, tiếng ra tay của cường giả cấp mười một khiến toàn bộ thế giới sụp đổ trong thời gian ngắn.
Vào thời điểm này, Văn Vũ lại gặp được Ngọc.
Cô ta ngồi trên ngai vàng, dáng vẻ hiên ngang lại không thể che giấu được sự mệt mỏi và đau thương.
“Ta làm sai rồi sao?”
Nhìn thấy một mình Văn Vũ đi tới, Ngọc nói như vậy.
Nhưng Văn Vũ chỉ im lặng lắc đầu, ánh mắt lại nhìn về phía linh thú trên vai Ngọc.
Nó có màu tím sẫm, bề ngoài không khác gì tiểu linh thú của Văn Vũ, nhưng Văn Vũ lại cảm thấy con linh thú này cách Mệnh Thú hiện tại chắc vẫn còn một khoảng.
Giống như thiếu một cái gì đó…
Ít nhất, hiện tại nó không thể phát hiện ra “biến số” của Văn Vũ.
……
Ngọc chỉ ngồi như vậy cho đến khi Văn Vũ rời đi.
Đây cũng là lần cuối cùng cả hai gặp nhau trong cuộc đời này.
Sau đó, mặt gương sương mù màu tím bắt đầu mờ đi, cuối cùng sụp đổ hoàn toàn.
“Cho nên, chuyện này kết thúc như vậy sao?”
Mặt Văn Vũ không có biểu cảm gì, giống như đang trào phúng.