Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 2267
Chương 2267: Nhà thiết kế: Văn Vũ! 1
“Ngươi coi quyển trục kỹ năng cấp cao hơn giống như bắp cải sao. Các ngươi có thể nhận được quyển trục kỹ năng cấp S đã không tồi rồi.”
Văn Vũ cũng biết mình có chút tham lam. Cậu chỉ cười với Ngôn, sau đó lắng xuống, đọc chi tiết mô tả kỹ năng.
Một quyển trục kỹ năng nhanh chóng hiện ra trong mắt Văn Vũ.
“Linh hồn nổ tung (cấp S, kỹ năng chủ động): Năng lượng linh hồn gia trì với công kích. Bất cứ khi nào ký chủ tấn công kẻ thù, một ấn ký linh hồn sẽ bám vào kẻ thù. Ký chủ có thể kích nổ tất cả ấn ký linh hồn bất cứ lúc nào để mang đến tổn thương nặng nề cho kẻ địch!”
Vẫn là một kỹ năng phù hợp quy củ…
Tuy nhiên dù sao cũng là kỹ năng hệ linh hồn, với kiến thức linh hồn của Văn Vũ, thứ này cũng đủ để Văn Vũ giở nhiều chiêu trò.
Văn Vũ nhanh chóng xé mở quyển trục kỹ năng, thay thế một trong những kỹ năng phế vật của Vũ. Sau khi hoàn thành việc này, Văn Vũ đặt những thứ còn lại vào đạo cụ không gian, nói với Ngôn.
“Ta muốn một số vũ khí.”
“Vũ khí? Vừa rồi cho ngươi còn chưa đủ sao?”
Vẻ mặt Ngôn lộ rõ vẻ nghi ngờ, nhưng không có ý tức Văn Vũ.
Người phụ nữ này cũng chỉ tò mò thôi.
Mà Văn Vũ thì chỉ cười nhẹ.
“Ta là tay súng, ta bắn rất chuẩn.”
Ngôn bĩu môi, liền phất phất tay với Văn Vũ.
“Đi theo ta.”
……
Một gian khác giữa nhà kho, nhìn máy móc và linh kiện xung quanh, Văn Vũ khó hiểu.
Mà Ngôn chỉ mặc thêm một bộ quần áo lao động, thản nhiên nói.
“Ta là thợ rèn, vũ khí tiêu chuẩn lại không thể phát huy tối đa sức mạnh của ngươi. Hơn nữa, bây giờ ngươi cũng là thân vệ của Ngọc đại nhân, chúng ta cũng như là người một nhà. Ngươi muốn gì thì có thể nói với ta, ta sẽ giúp ngươi làm.”
Văn Vũ híp mắt, cậu nhanh chóng suy nghĩ, một lát sau mới nở nụ cười.
“Ta muốn hai khẩu súng…… Một khẩu súng dài, một khẩu súng lục.”
Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, cầm lấy một số vật liệu đi tới trước bàn làm việc.
“Yêu cầu cụ thể thì sao?”
“Súng ngắn tên là Quý Động linh hồn, hình thức cụ thể là dạng này.”
Văn Vũ nói xong liền tùy tay tìm được một bản vẽ, bắt đầu viết và vẽ trên đó. Trong chốc lát, dáng vẻ của Quý Động đã hiện rõ trên mặt giấy.
Sau đó, Văn Vũ đưa bản vẽ cho Ngôn. Cậu chăm chú nhìn vào mắt Ngôn cho đến khi ánh mắt Ngôn lộ ra một chút thích thú.
“Hình dáng này… rất thú vị, còn có chữ rune ở trên. Trước kia ngươi đã bao giờ rèn hay trải nghiệm chưa?”
Nhìn thấy dáng vẻ cảm thấy hứng thú của Ngôn, trong lòng Văn Vũ lập tức vỡ òa, cậu cười khẽ gật đầu, sau đó ném bức vẽ đến trước mặt Ngôn.
“Tên của súng dài là Cuồng Ca linh hồn. Nó trông như thế này.”
Văn Vũ lại vẽ một bản thiết kế khác rồi đưa cho Ngôn, mà Ngôn cũng chỉ trầm ngâm ngắn ngủi, liền nói.
“Cho ta ba ngày. Sau ba ngày, trang bị của ngươi có thể tới chỗ.”
Ngôn ra lệnh đuổi khách, mà Văn Vũ chỉ nhìn Ngôn từ từ tiến vào trạng thái làm việc, cậu quay người rời đi mà không nói một lời.
Công việc của Ngôn tiến triển rất nhanh.
Ba ngày sau, trong giờ tập thể dục buổi sáng, Ngôn tìm thấy Văn Vũ và ra hiệu cho Văn Vũ đi theo mình.
Hai người vai kề vai đi đến nhà kho làm việc của Ngôn. Theo Ngôn mở cửa ra, một bóng dáng mảnh mai lọt vào mắt Văn Vũ.
“Đại nhân.”
“Đại nhân.”
Văn Vũ và Ngôn đều lập tức cúi đầu, mà Ngọc chỉ chăm chú cầm và cẩn thận quan sát Quý Động và Cuồng Ca do Ngôn chế tạo ra. Một lúc sau, cuối cùng Ngọc cũng ngẩng đầu lên, nhìn Văn Vũ và cười nói.
“Ta nghe Ngôn nói ngươi nghĩ ra một số thứ thú vị, cho nên ta muốn tới xem qua. Đúng rồi, trước đây ngươi từng học rèn vũ khí sao?”
“Ta có học một chút, nhưng không thành thạo.”
Nghe được Văn Vũ khiêm tốn, Ngôn lập tức bĩu môi.
Trên hai bức vẽ mà Văn Vũ đưa ra, cho đến bây giờ Ngôn còn chưa làm rõ những chữ rune phức tạp đó. Nếu Văn Vũ không thành thạo trong việc rèn vũ khí, thì thợ rèn như mình tính là gì?
Ngọc cũng nhìn ra được sự che giấu của Văn Vũ, cô ta chỉ cười, ném bản giản lược của Quý Động và Cuồng Ca cho Văn Vũ.
Văn Vũ cúi đầu nhìn xuống vũ khí của mình.
Hai khẩu súng có tạo hình tinh tế, ngoại hình trông giống như Quý Động và Cuồng Ca thực sự, nhưng đáng tiếc, hai đạo cụ này cũng không có thuộc tính bổ sung — Nói cách khác, chúng cũng không được nạp vào trong hệ thống chức nghiệp giả, chỉ là hai khẩu máy móc tạo vật.
Văn Vũ cẩn thận cất súng đi, lại nhìn về phía Ngọc.
Cậu tin rằng Ngọc không chỉ đến để xem vũ khí của Văn Vũ.
Sau một lúc, cuối cùng Ngọc cũng lên tiếng.
“Ta muốn nhờ ngươi giúp ta thiết kế một số vũ khí.”
Văn Vũ im lặng, nhưng vẫn gật đầu.
“Đại nhân không ngại nói ra yêu cầu của cô, ta sẽ cố gắng hết sức.”
Sau khi Văn Vũ dứt lời, một khẩu súng lục mini có tạo hình hoa mỹ màu hồng nhạt xuất hiện dưới mi mắt Văn Vũ.
Ngọc nói.
“Đây là linh hồn vũ trang của ta. Đến bây giờ, thuộc tính của khẩu súng này đã không còn theo kịp tốc độ tăng sức mạnh của ta nữa. Ta muốn nhờ ngươi giúp ta thiết kế một vũ khí mạnh hơn dựa trên chức năng của vũ khí này.”
“Nhưng ta cũng không biết chế tạo linh hồn vũ trang.”
Văn Vũ lời ít mà ý nhiều nói ra sự khó khăn của mình – trên thực tế, Văn Vũ biết chế tạo linh hồn vũ trang, nhưng Vũ trong “Mộng cảnh” thật sự là không biết.
“Ta biết!”
Ngôn cười haha xen vào một câu.