Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 2265
Chương 2265: Lần thứ hai
“Mẹ nó không chạy nữa…Hoàn toàn không chạy thoát được…”
Khóe miệng Văn Vũ chợt co rút khi nhớ lại cảnh tượng vừa mới xảy ra, chỉ cảm thấy không nói lên lời.
Nhiệm vụ lần này là bắt một hồn sư tên là u.
Tin tức không hề sai u là một hồn sư, thực lực cũng chỉ ở giai đoạn trung kỳ cấp bảy, tuy nhiên sức mạnh của chức nghiệp hồn sư này hoàn toàn không thể đo lường bằng cấp độ được.
Kẻ yếu sẽ còn yếu hơn cả những chức nghiệp giả bình thường cùng cấp, kẻ mạnh thì thậm chí còn mạnh hơn những cường giả đã đột phá cấp bậc cao hơn một cấp. Mà u thuộc loại cấp bậc quái đản.
Tất cả sáu con hồn sủng của tên nhóc này đều là hồn sủng chiến đấu chính! Ừm, có lẽ miêu tả u bằng từ triệu hồi sư thì thích hợp hơn.
Con mạnh nhất trong số chúng đã có một phần mười sức mạnh của Tinh, đối với chức nghiệp giả đỉnh phong cấp tám mà nói, sức mạnh này hoàn toàn không thể phải giải được.
Tất nhiên, nhóm cận vệ đã phải chịu thất bại thảm hại…
Đội trưởng thấy tình hình không tốt trực tiếp bỏ chạy, Văn Vũ cũng là lần đầu tiên thoát khỏi trận chiến, định cố giữ lấy mạng chó cho mình, thế nhưng u lại bám chặt không buông, giống như mèo vờn chuột vậy săn giết từng người trong nhóm cận vệ.
Mãi cho tới tận bây giờ…
Mặt đất đột nhiên chấn động, lỗ tai Văn Vũ khẽ giật hai cái, dường như nhận thấy bên dưới mặt đất có dao động kỳ lạ nào đó, cậu ngồi dậy theo bản năng, nhưng nghĩ một chút lại nằm ra trên đất.
Không cần thiết…
Hoàn toàn không cần phải giãy dụa làm gì cả.
Kinh nghiệm chiến đấu của Văn Vũ đảm bảo rằng cậu có thể đưa ra phán đoán chính xác tuyệt đối với thể lực hiện tại của bản thân, hoàn toàn không ôm hy vọng may mắn sống sót dưới sự truy đuổi của u.
Nếu đã như vậy, sao còn phải giãy dụa làm gì chứ…
Văn Vũ nghĩ như vậy, mặt đất bên dưới đột nhiên nứt ra như mai rùa, một chiếc miệng khổng lồ rộng gần mười mét lao từ dưới lên trên, một ngụm nuốt lấy cậu vào bên trong.
Nghiền nát, chà xát chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Văn Vũ đã trở thành chất dinh dưỡng cho con thú khổng lồ.
Mà cùng lúc đó Văn Vũ chỉ cảm thấy đầu óc mê man, giây tiếp theo đã xuất hiện trong ký túc xá tập thể.
“Vũ? Vũ? Dậy đi…Đã đến giờ luyện tập buổi sáng rồi…”
Khung cảnh và con người đều quen thuộc, vẫn là doanh trại pháo hôi mà Ngọc tới tuyển chọn cận vệ, vẫn là lúc Văn Vũ thức dậy lần trước.
Hết thảy mọi chuyện lại bắt đầu, còn Văn Vũ ngồi ở trên giường, kiểm tra tình trạng thân thể trước, tác dụng cường hóa của sương mù màu tím rất tốt, không hề thay đổi gì bởi cái chết lúc trước của cậu.
Lần này đủ rồi…
Sau khi Văn Vũ chắc chắn rằng tử vong không phải trả bất cứ giá nào, trong lòng mới hoàn toàn cảm thấy nhẹ nhõm, cậu xếp hàng ra khỏi ký túc xá cùng với đội ngũ, bắt đầu luyện tập buổi sáng mỗi ngày.
Cho đến ba ngày sau…
“Mười phút nữa sẽ có một nhân vật lớn tới đây…”
Văn Vũ nhìn thấy đội trưởng đang chậm rãi nói chuyện ở trước mặt, mắt nhìn thẳng nhưng tận sau trong đáy lòng đã thốt ra tất cả những gì mà anh ta muốn nói trước một bước.
Giống hệt nhau…hoàn toàn không có gì thay đổi cả.
Khi xe của Ngọc từ từ tiến vào doanh trại, dáng người mảnh khảnh cao ráo của Ngọc bước ra khỏi xe dưới sự chú ý của rất những người lính.
“Anh!”
“Anh!”
“Anh!”
Sau khi Ngọc đã chỉ ra chín người liên tiếp, tới đứng bên cạnh Văn Vũ.
“Anh!” Tới tận bây giờ Văn Vũ vẫn không hề xảy ra thay đổi như lần trước, có vẻ như sự lựa chọn của Ngọc đã được định sẵn.
Trong lòng Văn Vũ nổi lên sóng gió, cậu gật đầu với Ngọc rồi nhìn tiểu linh thú trên vai cô ta, vẻ nặng nề hiện lên trong mắt.
Nếu đúng như những gì Văn Vũ suy đoán…hệ thống năng lực của Mệnh Thú này quả thật là rất nghịch thiên.
Cả đường xe chở đoàn người lao nhanh, chẳng mấy chốc đã đến biệt thự của Ngọc.
Ngọc đứng trước cổng biệt thự rồi cất tiếng.
“Các vị, đây là nhà của tôi cũng là nơi làm việc và sinh hoạt của mọi người sau này. Tôi mong rằng các bạn có thể sống vui vẻ ở đây, đúng rồi, để đảm bảo duy trì được tiềm năng chiến đấu cho các bạn, tôi đã chuẩn bị một số cuộn kỹ năng và đạo cụ trang bị cho mọi người, mong rằng mọi người sử dụng thành thạo.” Ngọc nói xong rồi quay đầu lại, nhìn về phía người đội trưởng.
“Mười vị cận vệ này sẽ giao cho anh quản lý. Anh chính là đội trưởng đội cận vệ của tôi, còn anh là đội phó.”
Ngọc đơn giản chỉ định hai người đội trưởng và đội phó giữ chức vụ như cũ, thế nhưng đúng lúc này một giọng nói đột ngột vang lên.
“Chờ đã cô Ngọc, tôi có ý kiến.”
Văn Vũ vừa nói dứt lời, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cậu.
Văn Vũ phá vỡ tác phong làm việc kín đáo của lần trước…nhưng lần này cũng bởi bất đắc dĩ.
Bởi vì cậu không muốn bị hồn sủng của người này nháy mắt đã giết chết trong quá trình bị đuổi bắt u giống như lần trước, cho nên để không giẫm phải vết xe đổ lần trước, Văn Vũ bắt buộc phải đưa ra thay đổi.
Nhưng đáng tiếc là việc huấn luyện trong doanh trại quân đội rất bận rộn, Văn Vũ không thể bớt thời gian để tìm kiếm các biến số. Cho dù đến tận chỗ của Ngọc cũng không có điều kiện đi tìm hiểu biện pháp thay đổi, cách duy nhất mà Văn Vũ có thể coi là “bước ngoặt” chính là phần thưởng của Ngọc.
Đúng vậy, đó là cuộn kỹ năng được phân phát cho đội trưởng vào tối nay!