Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 2261
Chương 2261: Cận vệ 2
Ngọc không những là một người phụ nữ mà còn có một dáng người tuyệt đẹp. Văn Vũ đứng ở vị trí trung tâm của đội ngũ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của đồng nghiệp.
Mãi cho đến khi chiếc chân dài kia bước ra khỏi cửa xe, cùng với đó là bóng dáng của Ngọc hoàn toàn lọt vào tầm mắt của mọi người, khoảnh khắc này Văn Vũ mơ hồ cảm giác được hóc môn giống đực vô tận ngập tràn cả khu.
Ngọc rất xinh đẹp…
Cho dù dựa theo quan điểm thẩm mỹ của Văn Vũ tới xem, cậu phải thừa nhận rằng bề ngoài của Ngọc rất hấp dẫn.
Chiều cao khoảng hai mét hai, đây được coi là dáng người cao ráo trong số những người phụ nữ của đại thế giới Mosley, trên người cô ta mặc một bộ đồ chiến đấu màu đen phối hợp với váy chiến ngắn, cộng với đôi chân dài đeo tất lụa màu đen, dáng vẻ này tạo nên sức mê hoặc rất lớn cho những binh lính doanh trại quân đội có cuộc sống như hòa thượng này.
Nhưng Văn Vũ lại không hề chú trọng đến dáng vẻ của Ngọc, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào tiểu linh thú đang bay lơ lửng trên vai Ngọc, vẻ kinh ngạc và nghi ngờ dần trào dâng trong mắt.
Linh thú này…khác với linh thú của mình…
Tiểu linh thú của Ngọc có hình cầu, kích thước và ngoại hình khác nhiều so với của Văn Vũ.
Nhưng trên người linh thú của Ngọc được bao phủ bởi các hoa văn màu tím đen, những hoa văn này rất phức tạp và bắt mắt, không những trần đầy cảm giác bí ẩn, thậm chí Văn Vũ còn có thể cảm nhận được một loại sức mạnh kỳ lạ nào đó ẩn chứa trong đám hoa văn này.
Ở giai đoạn cấp tám này, linh thú của Ngọc đã đột biến.
Điều này nằm ngoài sự suy đoán của Văn Vũ.
Mặc dù hiệu quả tăng cường giới hạn về thể chất cơ thể do sương mù màu tím mang lại cho Văn Vũ một niềm vui bất ngờ nho nhỏ, nhưng cậu cũng không hề quêm mục đích chính của mình khi đến đây.
Cậu muốn tìm được cách khiến tiểu linh thú biến hình.
Nhưng Mệnh Thú lại đưa Văn Vũ tới đây vào đúng thời điểm này, có nghĩa là ngay từ đầu Văn Vũ khó mà có thể quan sát được hết thảy những thay đổi trên người linh thú của Ngọc.
Vậy thì…phải làm gì đây…
Văn Vũ đang chìm trong suy nghĩ, cậu cúi đầu, ánh mắt thẫn thờ, không nhìn thấy Ngọc đã đi tới trước quân ngũ.
Giây phút này Ngọc nhìn một trăm năm mươi người lính pháo hôi đang đứng trước mặt một cách chăm chú, trong mắt từ từ hiện lên vẻ thất vọng…
Là một cường giả cấp trình tự mới nổi trong quân đội, rất rõ ràng Ngọc không được các thế lực cấp cao coi trọng, ngay cả việc tự mình muốn thành lập một nhóm cận vệ, số lượng cũng chỉ có mười người, hơn nữa phạm vi lựa chọn vẫn là trong doanh trại lính pháo hôi.
Đây là do suy nghĩ cổ hủ “nam tôn nữ ti” trong đại thế giới Mosley gây nên, Ngọc cũng không có cách nào giải quyết quan niệm cổ hủ này được, giờ phút này Ngọc cũng chỉ nhìn đám binh lính trước mặt, mở miệng khẽ nói.
“Xin chào, tôi tên là Ngọc, lần này tôi tới đây là để tuyển chọn cận vệ trực thuộc của mình…”
Giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên, Ngọc nói một đống dông dài, nhưng Văn Vũ cũng không để ý cho lắm, ánh mắt cậu thẫn thừo, thỉnh thoảng lại liếc nhìn linh thú của Ngọc một chút, sợ rằng ánh mắt của mình sẽ khiến Ngọc chú ý tới. Trong giấc mộng này, Văn Vũ chỉ có thể phát huy thực lực sơ kỳ cấp tám, còn Ngọc đã người đột phá giới hạn cấp 8 chân chính. Khoảng cách chênh lệch về thực lực lớn như trời và vực, nếu muốn tiến hành theo kịch bản của Mệnh Thú một cách suôn sẻ thì Văn Vũ bắt buộc phải hành động cẩn thận.
Đúng vậy Văn Vũ đã hạ quyết tâm trở thành cận vệ của Ngọc trước, sau đó tìm kiếm manh mối về sự tiến hóa của linh thú.
“Vậy thì cuộc tuyển chọn bắt đầu ngay bây giờ.”
Chờ Ngọc nói xong, đội trưởng giành lên tiếng trước, anh ta nhanh chóng đi đến phía trước đội ngũ, đứng thẳng lưng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Ngọc, không hề che giấu khao khát bản thân mình muốn trở thành cận vệ của cô ta.
Đúng vậy, lần tuyển chọn này tiểu đội trưởng dĩ nhiên cũng nằm trong danh sách được chọn, trên thực tế thà làm cận vệ của một đại mỹ nhân còn tốt hơn ngâm mình mục nát trong doanh trại như chùa miếu này.
Kể cả có phải phục vụ pha trà rót nước cũng tốt hơn nhiều…Chưa kể đến thực lực của Ngọc, chỉ riêng vẻ ngoài của cô ta cũng đã đủ để tiểu đội trưởng “đầu tư” một lần rồi.
Ngọc cũng cảm nhận được ánh mắt của tiểu đội trưởng, cô ta chỉ khẽ mỉm cười, rồi chỉ về phía đội trưởng và đội phó.
“Hai người các anh, ừm không biết hai anh có tiện hay không?”
“Tiện chứ! Tất nhiên là tiện rồi!”
Lúc này đội trưởng cùng với đội phó dứt khoát trở thành kẻ xu nịnh, nịnh nọt cứ phải gọi là trôi chảy.
Hai người gật đầu như lò xo nhưng lại khiến Ngọc che miệng cười.
“Sau này làm phiền hai anh quan tâm nhiều hơn.”
Cường giả cấp trình tự nói ra những lời này đối với hai vị lính quèn thật sự rất cho mặt mũi rồi, đội trưởng cùng đội phó vội vàng gật đầu, sau đó đứng bên cạnh Ngọc.
“Vậy tiếp theo thì…”
Ngọc cắn môi rồi chậm rãi đi về phía đội ngũ, cô ta đang quan sát, quan sát xem ai có thể đủ may mắn để làm cận vệ cho mình.
Nhưng trên thực tế, những gì Ngọc đang làm hoàn toàn không hề đơn giản như vậy.
Khoảnh khắc Ngọc vừa bước tới, Văn Vũ đã nhạy bén cảm nhận được một luồng năng lượng linh hồn, toát ra từ trong cơ thể của tiểu linh thú trên vai cô ta, luồng năng lượng này bao trùm trên đỉnh đầu của những binh lính còn lại, mơ hồ quấy nhiễu tâm trạng của những người lính.
Tuy rằng hiện tại thực lực của cơ thể này không tốt, nhưng Văn Vũ vẫn nhìn ra được, chỉ trong vòng khoảng thời gian ngắn ngủi, cậu đã nhận ra “tác dụng kỳ diệu” của luồng năng lượng linh hồn này.