Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 2259
Chương 2259: Vào lại
Số 7 trêu chọc Số 1, nhưng ý tứ trong lời nói lại khá nghiêm túc, tám phân thân của Văn Vũ đều cùng chung hết thảy mọi thứ, họ không chỉ chia sẻ tư duy, suy nghĩ, ý tưởng mà còn cả thực lực của mình nữa.
Lần trước Văn Vũ từng đập một đòn cán cân linh hồn lên trán của Oga, khiến cho những Văn Vũ còn lại đều nhận được lợi ích từ việc gia tăng sức mạnh linh hồn, bao gồm cả việc phá vỡ giới hạn về năng lực làm mới thể chất cơ thể, cũng đều nằm trong phạm vi chia sẻ của họ.
Mà Văn Vũ Số 1 vừa được nâng cao thực lực, cũng đã kéo theo thực lực của Số 2 và Số 8 đều tăng lên, hơn nữa phải công nhận rằng mức độ gia tăng như vậy khá đáng kể.
Ít nhất việc này còn nhanh hơn nhiều so với việc sử dụng hệ thống kỹ năng giấc mơ thành hiện thực để nâng cấp giới hạn của thể chất cơ thể.
“Thể chất cơ thể tăng một phần trăm, sức mạnh linh hồn tăng thêm một phần nghìn, vậy thì vừa rồi…”
Số 1 nheo mắt lại rồi liếc nhìn xung quanh.
Có thể là do màn sương màu tím ở xung quanh đã cảm nhận được ánh mắt của Văn Vũ, chúng khẽ dao động sau đó lại vây quanh người Văn Vũ một lần nữa.
“Đúng vậy, đây chính là tác dụng của sương mù màu tím.”
Văn Vũ thản nhiên vốc một đống sương mù màu tím lên, nhìn thấy chúng tràn vào trong cơ thể mình dọc theo lỗ chân lông, trên khuôn mặt chợt nở nụ cười.
“Đúng là vừa tát vừa xoa mà…”
Văn Vũ nghĩ như vậy, sau đó lại quan sát sương mù màu tím trong cơ thể mình.
Sương mù tím này này tràn vào trong cơ thể Văn Vũ rồi nhanh chóng biến mất, nhưng cậu lại hiểu rằng không phải chúng tan biến mà là ẩn náu trong cơ thể mình, đợi đến khi Văn Vũ rơi vào “mộng cảnh” thì nó mới từ từ phát huy công dụng và cường hóa cơ thể cho cậu.
Làn sương màu tím này không chỉ là dưỡng chất, mà còn là nguồn sức mạnh để điều khiển “mộng cảnh”.
“Nếu không có rủi ro, chúng tôi đều cho rằng cậu nên lặp lại thêm mấy lần nữa!”
Giọng nói của Số 8 vang lên trong đầu, còn Số 1 chỉ trầm tư giây lát rồi nhẹ nhàng phất tay, sắp xếp một chút rồi chủ động nằm xuống.
Nằm mơ mà cũng có thể khiến mình mạnh mẽ hơn, sao Văn Vũ lại có thể bỏ lỡ chuyện tốt này được chứ?
Chắc chắn không thể!
Trong lúc mê man, Văn Vũ bất giác chìm vào giấc ngủ say, không gian xung quanh dần vặn vẹo và thay đổi, từ từ hiện dáng vẻ như trong giấc mộng.
Tuy nhiên sự sắp xếp mà Văn Vũ đã bố trí khi cậu vừa mới tỉnh dậy đã phát huy tác dụng.
Trên chiếc áo choàng che trời đột nhiên mở ra một con mắt màu đen, con mắt này quan sát và đánh giá xung quanh, nhìn sương mù màu tím tràn vào cơ thể của Văn Vũ, cũng trông thấy sương mù chậm rãi cường hóa cơ thể của cậu trong lúc Văn Vũ đang say ngủ.
Kẻ đó chỉ đóng vai trò một người quan sát, quan sát nguyên lý hoạt động của sương mù màu tím.
Không lâu sau, Văn Vũ đang trong mộng lại mở mắt ra một lần nữa.
“Vũ? Vũ? Dậy đi… Đã đến giờ luyện tập buổi sáng…”
Giọng nói xa lạ truyền vào tai Văn Vũ, cậu hơi sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
Vẫn là trong doanh trại như cũ, nhưng lúc này vị trí mà Văn Vũ xuất hiện đã khác so với những lần trước.
Địa điểm mà Văn Vũ từng xuất hiện chính là một mảnh đất trống gần với khu lều trại. Thực lực của bản thân “Vũ” cũng đã đạt tới đỉnh phong cấp mười, mà lần này Văn Vũ tỉnh lại, thế nhưng phát hiện thực lực của bản thân mình chỉ mới ở sơ kỳ cấp 8, vị trí cậu thức tỉnh cũng đang ở trong một khu ký túc xá tập trung.
Sự thay đổi trong giấc mộng khiến Văn Vũ có hơi do dự, bản thể nhìn thấy mình đang chìm vào giấc ngủ ở thế giới bên ngoài qua con mắt giám sát.
Cơ thể vẫn đang say ngủ như cũ, nhưng tác dụng của sương mù màu tím vẫn luôn phát huy bất cứ lúc nào, hiệu quả cường hóa cơ thể của chúng lại không hề dựa vào số lần trải qua giấc mơ, mà chỉ dựa vào độ dài ngắn của giấc mơ.
Nói cách khác, tình hình hiện tại vẫn còn có thể chấp nhận được đối với Văn Vũ, hiệu ứng cường hóa sẽ không thay đổi, thậm chí còn hiệu quả hơn vừa nãy, hơn nữa cậu cũng sẽ không cần lại phải lặp đi lặp lại trải qua những lần bị giết chết một cách đẫm máu nữa…
Ừm, cho dù là đang trong giấc mơ, mùi vị tử vong cũng không dễ chịu cho lắm.
Văn Vũ người đã thức tỉnh một lần nữa, nhanh chóng bước vào trạng thái nhập vai.
Cậu quay đầu nhìn người đàn ông cường tráng trong doanh trại quân đội nhanh chóng mặc quần áo và gấp chăn, Văn Vũ cũng lập tức bắt đầu hành động, không lâu sau toàn bộ một trăm năm mươi người trong ký túc xá tập trung đã ăn mặc chỉnh tể, xếp hàng rời khỏi lý túc xá dưới sự dẫn dắt của quản lý ký túc.
Bên ngoài ánh nắng chói chang đội quân ngay ngắn.
Đây là một ngày thuộc về đại thế giới Mosley, một ngày đơn giản và bình thường, mà Văn Vũ là một người lính, bắt đầu một ngày nhất định cần phải luyện tập chăm chỉ.
Tất nhiên Văn Vũ cũng không phàn nàn gì về chuyện này, cậu chỉ đứng trong hàng ngũ luyện tập theo cấp trên, ngoài mặt thì trông cũng có vẻ quy củ đâu ra đấy, nhưng tận sâu trong đáy lòng quả thật Văn Vũ đang mê mang.
Hai lần chìm vào giấc mơ đều khác nhau, Văn Vũ vắt óc suy nghĩ, nhưng cũng không đoán ra được rốt cuộc Minh Thú có ý đồ gì.
Điều duy nhất cậu có thể làm là đóng tốt vai diễn hiện tại của mình là “Vũ”.
Cho đến khi ba ngày trôi qua.