Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 2255
Chương 2255: Bảo địa số 444 (2)
Một giọng nói nhẹ nhàng phun ra từ miệng Văn Vũ nhưng lại truyền như bão táp ra tứ phía, sóng âm này xé nát không gian, không gian đột nhiên bị khuấy động khiến dòng chảy của không gian trở nên hỗn loạn, cho đến khi cơn bão đi qua, một bóng người thất tha thất thểu bước ra và ngã xuống từ trong không trung,
Mông đáp xuống mặt đất.
Đúng thật là Bạch….
Mà Bạch lúc này sắc mặt tái mét, ánh mắt vô hồn, hiển nhiên là bị chấn động do giọng nói của Văn Vũ.
“Tôi đến tìm ông rồi đây, bây giờ thì mở bảo địa ra đi, tôi muốn lấy phần thưởng thuộc về mình!”
Giọng nói ấy lại một lần nữa vang lên, như có ma âm truyền vào tai Bạch vậy, trong đầu vang lên một giọng nói lớn, Bạch chỉ cảm thấy mắt mình mờ đi, đầu óc choáng váng, rất lâu sau mới bình tĩnh lại được.
Đây là lấy việc công trả thù riêng…
Văn Vũ dạy cho Bạch một chút bài học không đáng kể, Bạch chỉ có thể nuốt xuống cục tức này mà thôi.
Ông ta giảm tốc độ nhìn Văn Vũ cười khổ một tiếng nhưng động tác cũng không quá chậm, lấy một cái lệnh bài từ trong ống tay áo ra, ông ta giơ lệnh bài trong tay lên. Trước mặt Văn Vũ bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt không gian.
“Đây là bảo địa số 444 sao?”
Nhìn vết nứt không gian trước mặt, Văn Vũ cau mày giống như không hiểu thứ xuất hiện trước mặt mình lúc này rốt cuộc là thứ gì.
Vết nứt không gian….Chính là một vết nứt không gian đơn giản xuất hiện trong không gian như một vết sẹo.
Mà ở phía đối diện khe nứt lại có một tầng sương mù màu tím mù mịt, tầng sương mù màu tím này vô cùng dày đặc, ngay cả Văn Vũ cũng cảm giác được sự lạnh lẽo từ bên trong sương mù.
Bên trong có nguy hiểm……
Đối với một người bình thường thì nơi này thậm chí được gọi là Tuyệt địa tất sát nhưng trực giác mông lung này lại nói cho Văn Vũ biết rằng nguy hiểm bên trong bảo địa số 444 này không ảnh hưởng quá nhiều đến chính mình.
Ít nhất là không thể lấy đi cái mạng nhỏ này của mình.
Thế là đủ rồi….
Nghe thấy câu hỏi của Văn Vũ, Bạch lau đi máu và nước mũi trên mặt sau đó khàn giọng nói.
“Đây chính là bảo địa số 444, khụ khụ, vừa rồi cậu ra tay đúng thật là tàn nhẫn quá đó!”
Bạch cười khổ trêu ghẹo Văn Vũ mà cậu chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Hồ sơ mà ông để lại đã thành công khơi dậy hứng thú của tôi cho nên tôi mới đến điểm hẹn. Vậy thì trong cái bảo địa này có gì đáng giá cần chú ý không?”
“Có!”
Câu từ của Bạch vô cùng chuẩn xác và ánh mắt ông ta cũng vô cùng chắc chắn.
……
“Đầu tiên, chủ nhân của bảo địa này chính là hồn sủng đầu tiên của Ngọc trong hồ sơ, chính là mệnh thú.”
Lúc này, hai người đang ngồi trên mặt đất. Bạch miêu tả trạng thái bên trong bảo địa số 444 cho Văn Vũ nghe.
Về phần có phải là thật hay không thì Văn Vũ cần phải tự mình phân biệt.
“Mệnh thú này là phần thưởng mà chủ nhân đã hứa với cậu.”
“Đây là phần thưởng mà ông ta khuyên chủ nhân tặng cho tôi.”
Văn Vũ hơi tức giận với Bạch mà ông ta chỉ cười rồi lắc đầu sau đó bỏ qua sự bực tức của cậu và tiếp tục nói.
“Nhưng trên thực tế thì cậu hẳn là không thể chiếm được con mệnh thú này, nhớ lại những gì tôi miêu tả nó trong hồ sơ không?”
“Những hồn sủng đã được xác định. Hồn sủng thứ nhất: Linh thú (biến dị tiến hoá, sau khi nâng cấp là mệnh thú), hiện tại đang bị phong ấn trong bảo địa siêu cấp số 444, nó có tính chất sinh mệnh đặc thù, không thể bị đánh chết và thậm chí không thể bị tìm thấy. Vì vậy mà sau khi Đại thế giới Mosley sụp đổ chủ nhân đã ra lệnh phong toả siêu cấp bảo địa số 444, biến nơi này trở thành lồng giam của mệnh thú.”
“Chính là những câu này.”
“Mệnh thú này có tính chất sinh mệnh cực kỳ đặc thù, nó không có thực thể, không có linh hồn, có thể nói toàn bộ bảo địa số 444 chính là cơ thể của nó, là linh hồn của nó. Tôi chỉ nói như vậy có lẽ cậu sẽ không hiểu rõ, tình huống thật sự thế nào thì cậu phải vào trong đó xem thì mới rõ được.”
Nghe được lời Bạch nói, Văn Vũ lập tức trợn trắng mắt.
“Vậy có thể nói chuyện với thứ này không?”
Đây mới là điểm mấu chốt. Văn Vũ không còn xa lạ gì với cái gọi là mệnh thú nữa nhưng nếu có thể nói chuyện với con mệnh thú này thì có lẽ Văn Vũ sẽ tìm được cách để tiến hoá linh thú.
“Không thể! Ít nhất là chúng ta không thể! Tôi, chủ nhân và người bảo vệ bảo địa trước kia trấn giữ nơi này đều không thể nói chuyện với nó.”
Nghe Bạch nói thế, Văn Vũ lập tức nhíu mày.
Một khi không thể nói chuyện với mệnh thú đồng nghĩa với chuyến đi này của Văn Vũ công cốc rồi.
“Nhưng có lẽ cậu thì có thể đó, chú ý đó, tôi chỉ nói là có thể thôi. Chủ nhân đã xác thực được con mệnh thú này có linh hồn và trí tuệ. Tuy chúng tôi không thể nói chuyện với nó thậm chí khi chúng tôi đi vào bảo địa số 444 sẽ bị mệnh thú vô tình tấn công! Nhưng cậu và Ngọc đều là hồn sư, tôi cảm thấy cậu có thể nhận được sự chấp thuận của mệnh thú. Cũng chính vì thế mà tôi mới muốn chủ nhân cho cậu quyền được đi vào đây, để xem xem cậu có thể thu hoạch được gì trong đó không.”
Lời nói của Bạch rất chân thành, nhưng cuối cùng, Bạch lại nói thêm một câu.
“Tôi cũng là vì tốt cho cậu mà.”
Điều này khiến Văn Vũ nhíu mày, nhìn dáng vẻ cười ngây ngô kia của Bạch trong lòng không khỏi thở dài.
Văn Vũ đã có thể khẳng định được một điều sau lần nói chuyện này với Bạch.
Tất cả những thứ này không phải cái bẫy mà Bạch lập nên cho mình cũng không phải âm mưu quỷ kế gì, những chuyện này cũng không liên quan đến chủ nhân, tất cả đều là kế hoạch của Bạch.
Ông ta vụ lợi cho bản thân ông ta.