Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 2252
Chương 2252: Hồn sủng mới
Sau khi có được kỹ năng này, kỹ chủ có thể xây dựng hang ổ của riêng mình ở một chiều không gian nhất định để chứa người của tộc mình.
Lưu ý số 1: Khái niệm về chiều không giống với khái niệm về không gian, tổ hư không của ác linh ở tầng lửng của chiều không gian, ngoại trừ ký chủ thì không ai có thể tìm ra được và càng không thể tìm ra tọa độ chính xác của nó.
Lưu ý số 2: Lối ra của tổ hư không của ác linh do ký chủ quyết định, có thể ra vào tự do nhưng trong cùng một thời điểm chỉ có thể tồn tại một lối ra duy nhất.
Lưu ý số 3: Ký chủ có thể biến nó thành một căn cứ cũng có thể biến nó thành kỹ năng để thoát thân. Thân là cơ thể mẹ của quái vật Baru, hãy tin tưởng tôi, thứ mà từ trước đến nay cậu thiếu không phải là lực sát thương mà là năng lực sinh tồn mạnh hơn.
Một năng lực rất hữu dụng, kỹ năng này cung cấp cho Văn Vũ một không gian hoàn toàn tự chủ và một nền cơ bản.
Đang nghĩ về hiệu quả mà kỹ năng này có thể tạo ra thì Văn Vũ chợt nghĩ đến nơi ở của chủ nhân.
Vị trí nơi ở của chủ nhân hẳn có tính chất giống với tổ hư không của ác linh này. Nhưng cụ thể như thế nào thì còn phải nghiên cứu một cách kỹ càng tỉ mỉ hơn.
Giao tất cả những việc này cho Số 4 đang ở Ma giới xử lý, Văn Vũ thu hồi tất cả hồn sủng vào trong không gian của hồn cảnh, đồng thời đứng dậy nhìn về phía cánh cửa.
Một lát sau, người hầu bước vào truyền đạt đến Văn Vũ một tin tức.
“Thưa đại nhân, Bạch, người bảo vệ số 1 cần gặp ngài.”
Văn Vũ chỉ thản nhiên nói một câu trước sự việc không hề ngoài dự đoán này.
“Cho ông ta vào.”
……
Sự ghé thăm của Bạch chắn chắn có chủ ý.
Vào năm năm trước, lúc Bạch đá Văn Vũ xuống khỏi vị trí Tổng tư lệnh Yến Kinh Văn Vũ đã biết rằng sớm muộn gì hai người cũng sẽ có ngày phải gặp lại.
Nhưng không ngờ rằng Bạch là một người vô cùng trầm ổn.
Đã năm năm qua đi nhưng Bạch chưa từng đến tìm cậu một lần nào nhưng ngay khi cấp bậc xiềng xích bị phá vỡ lại là lúc mà ông ta tìm đến tận cửa.
Văn Vũ không biết rốt cuộc thì Bạch đang có suy nghĩ gì. Không chỉ là hiện tại mà ngay cả năm năm trước, cuộc gặp gỡ lần đó không mấy thoải mái nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến việc Văn Vũ diễn tròn vai của một người chủ nhà.
“Người đâu, mang trà lên!”
Trà bánh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn đợi khách đến cửa mà thôi.
Một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đến.
……
Dáng vẻ của Bạch không thay đổi gì so với năm năm về trước nhưng thực lực lại mạnh hơn một chút, đồng thời khí chất cũng đã khác đi nhiều, bây giờ có phần sắc bén hơn không còn phúc hậu và vô hại như trước đây nữa.
Chẳng qua bản thân là thống lĩnh của đoàn chó săn số một, phải thống lĩnh đàn chó hơn chục năm cũng phần nào tạo nên sự thay đổi lớn về khí chất của Bạch.
“Ngồi đi.”
Văn Vũ chỉ tay về phía bên cạnh mình, ra hiệu bảo Bạch ngồi xuống, nhưng Bạch cũng không muốn khách sáo với Văn Vũ, ông liền thoải mái ngồi trên sô pha, lấy trà bánh trên bàn bắt đầu nhai.
Có lẽ nếu trước đây Văn Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch cậu sẽ vừa cười vừa mắng một câu “Quỷ chết đói đầu thai” lúc đó hai người sẽ trêu nhau sau đó mới vào vấn đề chính. Nhưng trải qua năm năm dài đằng đẵng kia thì hiện tại Văn Vũ thật sự không có gì để nói với Bạch cả.
“Nói đi, ông tới tìm tôi có chuyện gì?”
Văn Vũ vừa hỏi như vậy Bạch cũng nuốt hết đồ ăn trong miệng. Ông nhìn Văn Vũ sau đó lặng lẽ phất tay bày ra một tầng kết giới cách âm trong phòng.
“Tôi đến đây là để đón cậu về bảo địa nơi cất giấu thứ mà năm năm trước chủ nhân đã đưa cho cậu….”
“Tôi không cần thứ đó nữa!”
Không chờ đến khi Bạch nói dứt câu Văn Vũ đã cắt ngang lời của ông. Vẻ mặt cậu lúc này vô cùng bình tĩnh, thản nhiên.
Đúng thật là Văn Vũ không cần thứ đó nữa.
Hiện tại cậu chỉ mới cấp chín, còn một khoảng thời gian khá dài nữa mới có thể lên đến cấp mười. Mặc dù Văn Vũ đã bắt được sinh vật như lời mà chủ nhân nói nhưng hiện tại cậu vẫn chưa khế ước được.
Hơn nữa, Văn Vũ nghi ngờ rằng có một âm mưu gì đó giấu sau chuyện này….
Đồ vật kia trâu bò như vậy, tại sao chủ nhân lại phong nó lại trong một bảo địa kia chứ?
Không sai là phong! Là phong trong phong ấn! Chủ nhân dùng một bảo địa vĩnh viễn không thể mở ra để là “vật chứa” của sinh vật kia. Nếu nói chủ nhân không có đủ bản lĩnh để xử lý thứ đó thì Văn Vũ sống chết cũng không tin.
Vì sao chủ nhân không trực tiếp xử lý thứ đó mà lại đem đi phong ấn? Văn Vũ thật sự không hiểu vì sao nhưng hiện tại có xác suất rất lớn rằng chủ nhân không hề giở trò trong phần thưởng này.
Bởi vì tất cả đều là kế hoạch do một tay Bạch dựng lên. Từ chuyện đá mình xuống khỏi chức Tổng tư lệnh Yến Kinh đến chuyện dùng thứ đó để đền bù lại. Từ đầu đến cuối, Bạch là người khơi mào cũng là người kiểm soát mọi thứ.
Mà bản thân trong lòng Văn Vũ luôn luôn cảnh giác lão già Bạch này, cho dù thứ đó có trâu bò có mạnh mẽ đến đâu thì Văn Vũ cũng không muốn nhận nó. Thậm chí ngay cả đi đến đó thôi cậu cũng không muốn!
Hiện tại Văn Vũ đã qua khỏi giai đoạn liều hết mạng sống rồi. Bây giờ cậu chỉ mong sống trong dinh thự này một cách thành thật. Với tốc độ trưởng thành và lớn mạnh có thể nhìn thấy bằng mắt thường của cậu thì cậu thật sự không cần lại mạo hiểm một lần nào nữa.
Có thể là do lời hồi đáp của Văn Vũ đến nhanh hơn trong dự đoán nên Bạch trầm ngâm một lúc lâu sau đó mới mở miệng nói.
“Đó là hồn sủng chủ lực do một hồn sư trình tự cấp Thiên Kiều nào đó để lại.”