Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 2239
Chương 2239: Bất ngờ bị tát vào mặt
Không mất quá một phút sau khi Franke rời đi, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Khi Văn Vũ vừa thốt ra từ “vào” thì cánh cửa mở ra, Đường Hạo và Cổ Nhĩ bước vào văn phòng.
Cổ Nhĩ cũng giống như tám năm trước, nhưng khí chất của cậu bình tĩnh hơn— con trai nuôi của Văn Vũ, Cổ Nhĩ cũng đã rất nỗ lực trong trận chiến này, mặc dù binh đoàn ma quái Baru không xuất hiện trên chiến trường chính nhưng ở khu chiến trường cấp thấp cũng có biểu hiện rất đáng chú ý.
Còn Đường Hạo, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, vết thương hiển nhiên là chưa lành.
“Cha nuôi”
“Cha nuôi.”
Hai người đồng thời lên tiếng, nhưng Văn Vũ chỉ gật đầu cười nói với bọn họ.
“Có chuyện gì sao?”
“Chỉ là đến thăm cha nuôi thôi ạ.”
Cổ Nhĩ là người đầu tiên nói, với nụ cười trong trẻo và đôi mắt sáng — đây là sự thật.
“Con đến đây để thăm cha nuôi thôi ạ…”
Đó là Đường Hạo ánh mắt né tránh, lời nói rõ ràng là giả dối.
Không cần nghĩ, rõ ràng là Đường Hạo lôi kéo Cổ Nhĩ để Cổ Nhĩ làm vây cánh …
Đối với mục đích …
Chỉ có thể nói cha nuôi thì vẫn mãi là cha nuôi mà thôi.
Nhìn Đường Hạo đang né tránh ánh mắt, Văn Vũ đột nhiên cười tủm tỉm, nhìn chằm chằm Đường Hạo đùa giỡn nói.
“Thật sự không sao?Nếu thật sự không có chuyện gì thì đi ra ngoài đi, cha nuôi mới trở về, còn rất nhiều chuyện cần giải quyết.”
“Vậy thì chúng con sẽ không làm phiền cha nuôi nữa.”
Cổ Nhĩ nói xong, định kéo Đường Hạo rời khỏi văn phòng, Đường Hạo do dự một chút, nghiến răng lần cuối, xem ra đã hạ quyết tâm.
“Cha nuôi, con… con còn có chuyện khác.”
“Chà,nói xem nào.”
Văn Vũ vẫn cười, giọng điệu nhẹ nhàng.
“Cha con… cha của con, ông ấy…”
“Ông ấy có một nhiệm vụ bí mật, ông ấy đã đi trước khi trận chiến bắt đầu, bây giờ ông ấy vẫn chưa trở lại.”
Về vấn đề này, Văn Vũ hoàn toàn không có ý muốn che giấu – cũng không cần phải che giấu.
Nghe được tin tức này, Đường Hạo đột nhiên mở miệng, cậu do dự nói “cái đó … cái đó …” cứ nói với giọng điệu ấp úng, không nói được thành câu.
Vẫn là Văn Vũ là người đưa ra câu trả lời cuối cùng.
“Nhiệm vụ rất nguy hiểm, chính là xâm nhập vào ma giới tiêu diệt phía sau phòng tuyến kẻ địch, có thể nói nhiệm vụ này có thể hoàn thành trong mười ngày nửa tháng, nhưng đã 8 năm rồi,Đường Hạo Phi vẫn không có hồi âm gì…cha đoán ông ấy có thể đã vô tình gặp phải vấn đề gì đó … ”
Đúng vậy, Văn Vũ vẫn là không muốn trốn tránh…
Đường Hạo đã là một người trưởng thành — cho dù trước mặt Văn Vũ cậu trông như một đứa trẻ, nhưng Đường Hạo bây giờ đã gần ba mươi con mẹ nó rồi …
Một số điều cần được nói ra một cách thoải mái, nó sẽ tốt hơn nhiều so với việc che giấu chúng!
Bị thương là nhất thời, nhưng nghi ngờ thì là mãi mãi, chưa kể Văn Vũ khó chịu nhất là phải che giấu chuyện này!
Nghe được câu kết luận mọi chuyện của Văn Vũ, sắc mặt Đường Hạo đột nhiên tái nhợt, thân thể lắc lư, dường như bị đánh một đòn bất ngờ làm cho cậu bị thương.
Nhưng đây chỉ là kinh nghiệm cần thiết để trưởng thành … Văn Vũ thậm chí không khuyên cậu lấy một câu, mà chỉ vẫy tay với Cổ Nhĩ, ra hiệu cho Cổ Nhĩ dìu Đường Hạo ra ngoài.
Văn Vũ đã nhìn thấy quá nhiều chuyện về sự sống và cái chết.
Thấy vậy, Cổ Nhĩ lập tức đỡ Đường Hạo ở bên cạnh, kéo Đường Hạo ra khỏi văn phòng, sau khi hai người rời đi, Văn Vũ thở dài, cầm bảng báo cáo thiệt hại trận chiến trên bàn xem lại một lần nữa.
Số lượng người mất mạng…
Tổn thất vật chất …
Văn Vũ tê dại cả đầu vì dãy số liệu này.
Cho đến khoảng ba phút sau, cửa phòng làm việc lại bị gõ.
“Vào!”
Khi giọng nói của Văn Vũ vang lên, cửa phòng làm việc đột nhiên được mở ra, ngoài cửa, Đường Hạo và Cổ Nhĩ vội vàng chạy vào, vẻ mặt Cổ Nhĩ sững sờ và sửng sốt, trong khi sắc mặt Đường Hạo tràn đầy vui mừng, thậm chí nước da của cậu cũng trở nên hồng hào hơn rất nhiều.
Văn Vũ nhíu mày.
“Lại xảy ra chuyện gì?”
“Cha nuôi … cha con … cha con…”
“Ông ấy có thể đã chết, những gì cha vừa nói không đủ rõ ràng hay sao, hay là con không hiểu?”
“Không … cha con về rồi!”
Đường Hạo không nói được thành câu, giọng điệu chậm rãi hưng phấn, Văn Vũ sửng sốt khi nghe thấy hai chữ “Cha con đã trở về”, cậu nhìn chằm chằm Đường Hạo, cho đến khi ngoài cửa lại vang đến tiếng bước chân. .
Khi bước chân đến gần, bóng dáng của Đường Hạo Phi xuất hiện ở cửa.
“Xem đi!Xem đi”
Đường Hạo kéo Đường Hạo Phi qua, nói với Văn Vũ một cách vui vẻ, hưng phấn không che giấu, Văn Vũ chỉ ngây người nhìn Đường Hạo Phi, cho đến khi Đường Hạo Phi mỉm cười với Văn Vũ.
“May mắn thay không mất mạng, ừm, mặc dù tin này đến hơi muộn,còn nữa, lâu rồi không gặp…”
Vẻ mặt Văn Vũ ngẩn ra, cho đến khi Đường Hạo Phi nói xong, Văn Vũ mới nhếch miệng nở nụ cười.
“Chào mừng trở lại, anh em của tôi,vất vả cho anh rồi!”
Nhưng mà, từ tận đáy lòng, Văn Vũ cần phải hỏi lại lão tổ tông Ma Linh một lượt từ đầu đến cuối mới được.
Không có tý đạo lý nào cả…
Ma Linh không có đạo lý gì mà lại thả Đường Hạo Phi trở về…
…
Đường Hạo Phi cũng không quay lại một mình.
Theo sau anh ta là Ca Tu, Arthur, hai người được xác định là đã thiệt mạng trong trận chiến cùng một vị khách không mời …