Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 2218
Chương 2218: Giằng co 2
Còn về phần nhóm người nhân bản đi đâu thì Lâm Hải Phong và Franke cũng không rảnh để ý, bọn họ chỉ quan tâm đến chiến trường tiền tuyến. Lấy trận pháp sư làm trung tâm, quân đoàn Yến Kinh và Ma vật đã liều chết xung phong, trong thời gian ngắn, đừng nói đến chuyện Ma vật có thể tấn công kết giới phòng ngự của pháp sư, cho dù muốn tiến tới gần thành phố cũng là chuyện xa vời.
“Đây cũng không phải cách lâu dài…”
Franke cảm khái một tiếng, sau đó nhíu mày, vẻ mặt nặng trĩu.
Lâm Hải Phong không nói gì.
Hơn một nửa quân đoàn người nhân bản và máy móc Thiên Địch bị phong ấn, nửa quân đoàn còn lại rời đi, không có lực lượng cao cấp của Ma tộc thì quân đoàn chủ lực của Yến Kinh và Ma tộc có thực lực sàn như nhau, mặt này không có vấn đề gì lớn.
Nhưng tổng năng lượng của quân đoàn pháp sư không phải vô hạn.
Dựa vào thực lực của cả đội hình với quy mô mười vạn người mới có thể tạm thời khống chế máy móc Thiên Địch và quân đoàn người nhân bản, nhưng mọi chuyện đúng như Franke nói, đây không phải kế lâu dài.
Căn cứ theo thông số của những trang thiết bị giám sát dao động sinh mệnh của quân đoàn pháp sư thì chỉ trong thời gian giao đấu ngắn ngủi thì năng lượng của quân đoàn đã bị hụt một phần ngàn!
Lúc này mới mất bao lâu thời gian chứ?
Cho dù những chức nghiệp giả trong trận pháp có thể hồi phục năng lượng bằng cách uống thuốc… nhưng tổng năng lượng dù sao cũng có hạn mà bên trong máy móc Thiên Địch điên cuồng bắn phá, quân đoàn người nhân bản điên cuồng muốn xông ra. Để có thể triệt tiêu những công kích này, mỗi giây mỗi phút quân đoàn pháp sư đều phải tiêu hao năng lượng.
Cho dù không có áp lực từ bên ngoài, chỉ dựa vào những hồn loạn ở bên trong cũng đã mang đến áp lực không nhỏ cho quân đoàn pháp sư.
…
Bên trong đại trận, Lâm Khuyết thở hổn hển, tay chống trường thương nhìn người nhân bản trước mặt bị xé rách như một cái bao tải, trong mắt hiện lên một tia may mắn.
Suốt ba tiếng đồng hồ.
Lâm Khuyết đã chiến đấu với người nhân bản suốt ba tiếng đồng hồ mới có thể giết được người này, Lâm Khuyết nhìn những vết thương trên người, không khỏi thở dài một tiếng.
Cuộc đối đầu ngắn ngủi với người nhân bản tám năm trước giống như vừa mới xảy ra hôm qua. Sau tám năm, Lâm Khuyết không ngừng hoàn thiện bản thân mình, biến thành càng mạnh mẽ, tuy nhiên đơn độc đánh chết một người nhân bản cũng vẫn cần phải tiêu tốn nhiều sức lực như vậy.
Sau khi cảm nhận được hơi thở sinh mệnh của người nhân bản này hoàn toàn biến mất thì các pháp sư bên ngoài khởi động ngược đại trận để đưa Lâm Khuyết ra. Cậu đang chuẩn bị tiến vào một không gian độc lập khác thì lại nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai.
“Lâm Khuyết?”
Là ông Franke…
Ngay khi giọng nói quen thuộc vang lên thì Lâm Khuyết đã nhận ra người nói là ai, Franke tiếp tục lên tiếng.
“Tốc độ của con quá chậm, con không cần làm nhiệm vụ giết chết người nhân bản nữa. Bây giờ con triệu tập đoàn kỵ sĩ Hắc Phong, tổ chức phòng ngự chiến trường chính diện.”
Bị Franke nói “năng lực không đủ”, Lâm Khuyết hậm hực ra mặt, cậu vừa phát lệnh cho đoàn kỵ sĩ Hắc Phong vừa làm như lơ đãng hỏi.
“Tình huống ở những nơi khác thế nào ạ?”
“68 người, đây là số liệu bên phía Thi Khôi.”
Lâm Khuyết nghe đến con số 68 thì thở dài, từ khi cậu còn là thiếu niên thì Thi Khôi đã giống như một ngọn núi sừng sững trước mặt. Sau khi trải qua mười mấy năm mài giũa, Lâm Khuyết đã trở nên mạnh mẽ, nhưng tốc độ trưởng thành của Thi Khôi cũng không chậm lại.”
“Còn bên Tinh và Victor thì là 315, bên đó chủ yếu là hạ gục trong nháy mắt…”
Lâm Khuyết nghe được chiến tích của Tinh và Victor thì trợn tròn mắt ngạc nhiên. Cậu quay đầu nhìn về phía sau, ánh mắt xuyên qua hư không, dường như có thể mơ hồ nhìn thấy Tinh và Victor đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Đến lúc này thì Lâm Khuyết không ý kiến gì với mệnh lệnh của Franke nữa, cậu nhanh chóng tính toán một chút, sau đó sắc mặt cũng thoải mái hơn.
“Nếu cứ theo tốc độ này thì chỉ cần một ngày là chúng ta có thể giải quyết tất cả những người nhân bản trong đại trận?”
Một bài toán đơn giản, ba tiếng giết chết hơn 400 người, số người nhân bản trong đại trận là khoảng 2000 người, nếu tính cả thời gian để Thi Khôi, Tinh và Victor nghỉ ngơi hồi phục thì chỉ cần một ngày là có thể giết sạch đám người nhân bản này.
“Đúng vậy.”
Giọng nói của Franke rất bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc gì.
Ngay từ khi bắt đầu khai chiến đến giờ thì không thể nghi ngờ đây chính là chiến tích huy hoàng nhất mà Yến Kinh có được, nhưng chuyện này vẫn không thể trị được tận gốc.
Franke híp mắt lại, dường như có thể nhìn thấy người khổng lồ cao hơn mười nghìn mét trong đại trận.
Những người nhân bản có khả năng đánh chết, còn thứ này thì hoàn toàn không có cách nào đối phó.
Ngay cả Victor cũng không dám lỗ mãng kéo máy móc Thiên Địch vào giới U Minh. Nếu Victor làm thế, chỉ sợ chưa đến năm giây thì máy móc Thiên Địch đã có thể phá tan giới U Minh, đánh Victor bị trọng thương rồi ra ngoài.
Đến thời điểm hiện tại, áp lực đã từng đè lên Victor đã đè lên quân đoàn pháp sư mười nghìn người kia. Đội hình này chắc chắn mạnh hơn Victor, nhưng họ cũng chỉ có thể phong ấn máy móc Thiên Địch trong thời gian ngắn ngủi, chuyện máy móc Thiên Địch thoát khỏi phong ấn chỉ là sớm hay muộn mà thôi…
Franke nghĩ đến đây thì lại quay đầu nhìn một màn hình khác.
Màn hình ở giữa là một phòng thí nghiệm rất lớn, các nhân viên nghiên cứu do Ngụy Thiên đứng đầu đi qua đi lại không ngừng. Ở giữa có một nhóm vật thể màu trắng bạc đang không ngừng vặn vẹo biến hình, giống như có thứ gì đó đáng sợ sắp phá xác chui ra.
Ông ta đang đợi, hoặc có thể nói là toàn bộ thế giới đang đợi, đợi một lực lượng đủ sức quyết định tất cả!
…