Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 2217
Chương 2217: Giằng co 1
Suy nghĩ của người đứng sau không nhầm, Franke thông qua hệ thống Thiên Nhãn nhìn thấy nhóm người nhân bản lao vào đại trận như én về tổ thì không nhịn được siết chặt hai tay.
Trên thực tế, cho dù quân đoàn pháp sư tận mười vạn người nhưng cũng rất khó có thể thu cả máy móc Thiên Địch và tất cả những người nhân bản . Hạn mức của đại trận có hạn, sau khi phong ấn và hấp thu thì người nhân bản sẽ xuất hiện trong một “nhà tù”. Đại trận chỉ có tác dụng vây lại chứ không có tác dụng giết, những người nhân bản bị nhốt trong nhà tù có thể tùy ý phát động công kích, nếu đại trận muốn phá bỏ công kích thì cũng phải tiêu tốn năng lượng.
Năng lượng từ đâu ra?
Một phần năng lượng ở bản thân đại trận, một phần còn lại chính là năng lượng của pháp sư.
Mặc dù đại trận có thể càng lúc càng mạnh mẽ nhưng năng lượng của pháp sư sẽ càng lúc càng yếu đi, đây không phải một kế sách lâu dài.
Không thể phá hủy máy móc Thiên Địch, chỉ có thể vây nó lại. Cũng may là có cách để giải quyết người nhân bản.
Lâm Khuyết dựa vào nhóm kỵ sĩ Hắc Phong có thể đơn độc giết chết một người nhân bản.
Thi Khôi cũng có năng lực hạ gục người nhân bản.
Còn cả tổ hợp Tinh và Victor.
Hai hồn sủng hợp sức có thể giết chết người nhân bản trong nháy mắt.
Ma tộc nhanh chóng đưa ra cách ứng phó với chuyện này, chỉ cần cử vài người nhân bản có tốc độ không nhanh đi vào trong đại trận thì chắc chắn đại trận sẽ nhanh chóng đạt đến hạn mức cao nhất, sau đó nhóm người nhân bản còn lại lập tức phá trận.
Tuy nhiên, nơi này vẫn còn một nhân tố quan trọng, cũng chính vì nhân tố này mà Lâm Hải Phong và Franke đã lựa chọn bố trí đại trận và quân đoàn pháp sư ở đây!
Đó chính là tâm lý thừa nhận năng lực của tổng chỉ huy Ma tộc…
…
Đại trận giống như vực sâu không thấy đáy, cho dù người nhân bản có lao xuống sâu như thế nào đi nữa cũng không thăm dò hết được.
Hơn 3000 người nhân bản lao vào trận địa, chỉ lát sau đã chỉ còn một nửa!
Sau khi lao vào trận địa thì không rõ sống chết…
Điều đáng xấu hổ nhất chính là lần này chủ lực tấn công khu bảy của Ma tộc là máy móc Thiên Địch và quân đoàn người nhân bản. Sau khi máy móc Thiên Địch và một nửa nhóm người nhân bản biến mất thì tổng chỉ huy Ma tộc đã bắt đầu lo lắng thấp thỏm. Đến khi nhìn thêm hơn 300 người nhân bản lại bị đại trận bắt đi không rõ tung tích mà quân đoàn pháp sư vẫn không có dấu hiệu tan rã thì tổng chỉ huy Ma tộc nhíu chặt lông mày.
“Dừng lại!”
Mệnh lệnh nhanh chóng truyền đến trong đầu nhóm nhân bản, sau khi nhận lệnh, nhóm người này lập tức rút lui vào hư không.
“Mệnh lệnh mới, không cần quan tâm đến nơi này nữa, dựa theo kế hoạch lúc trước, tự mình chấp hành nhiệm vụ.”
Người điều khiển ở phía sau lên tiếng, nhóm người nhân bản nhận lệnh xong thì lập tức bay về bốn phía.
Franke nhìn thấy hành động này của kẻ địch thì ngửa mặt lên trời cười lớn!
Cược thắng rồi…
Theo những đánh giá từ trước thì đại trận này không đủ để chứa toàn bộ người nhân bản và máy móc Thiên Địch, nhưng hiển nhiên Ma tộc không biết chuyện này.
Sau khi nhìn thấy tình huống của máy móc Thiên Địch và nhóm người nhân bản, quan chỉ huy của Ma tộc đã đưa ra một sự lựa chọn an toàn nhất: Mặc kệ…
Không để ý đến nơi này nữa, dùng hơn một ngàn người nhân bản phát động công kích với khu nảy. Mặc dù kế hoạch này hiệu quả hơi chậm nhưng hơn một ngàn người nhân bản cũng đã là một lực lượng không thể ngăn cản được rồi.
Quyết định của quan chỉ huy cũng không sai, người nhân bản chết rồi có thể tái sản xuất, máy móc Thiên Địch không chết được, thay vì giằng co bất phân thắng bại ở nơi này thì không bằng đổi một phương pháp chiến đấu khác.
Dựa vào những kinh nghiệm ở khu tám, bộ chỉ huy Ma tộc chỉ muốn trận chiến ở khu bảy diễn ra ổn định: Không cần gây ngạc nhiên, nhưng ổn định, đủ để đảm bảo thắng lợi!
Như thế là được rồi.
Căn cứ theo tâm lý này của quan chỉ huy Ma tộc, Lâm Hải Phong và Franke quyết định đánh cược một phen, xét về phương diện nào đó thì lần đánh cược này cũng được coi như thành công.
Đúng vậy, chỉ coi như thành công.
Ma tộc cũng không hoàn toàn không quan tâm đến đại trận.
Quân đoàn người nhân bản đã rút nhưng ma vật vẫn còn ở đó, một đám ma vật đen nghìn nghịt đang lao đến trận pháp quân đoàn pháp sư. Nếu dùng đại trận đối phó với đám nhãi con ma vật này tất nhiên là một cuộc làm ăn lỗ vốn, thế nên ban đầu quân đoàn pháp sư chỉ có thể bố trí một lá chắn phòng ngự cầm cự đến khi cánh cửa truyền tống lóe sáng. Trong nháy mắt, vô số chức nghiệp giả và thú biến dị xuất hiện, lập tức chiến đấu với Ma vật.
Đến tận khi không còn máy móc Thiên Địch và quân đoàn người nhân bản thì Franke mới dám đưa quân đoàn chủ lực của Yến Kinh ra…
…
Mặc dù đã bắt được máy móc Thiên Địch và một nửa quân đoàn người nhân bản nhưng thực lực vẫn chênh lệch quá nhiều, nếu đám người nhân bản còn lại không chịu đi thì Yến Kinh thực sự không có cách nào đối phó.
May mà thời gian tám năm cũng đủ để Yến Kinh chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh quy mô lớn, ngoại trừ những căn cứ quân sự được phòng bị nghiêm ngặt thì tất cả dân cư của khu bảy đã dọn đi. Dựa vào thực lực của quân đoàn nhân bản, muốn đánh gục một căn cứ quân sự chuẩn bị tận tám năm cũng không phải chuyện dễ dàng.