Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 1969
Chương 1969: Trở Về 8
Cậu nhìn chằm chằm số 2. Một lát sau, lại mở miệng.
“Vậy ngươi biết, kết cục kế tiếp là gì không?”
“Là gì?”
Số 2 không hề phòng bị, nói cách khác là tâm phiền ý loạn, anh ta nói theo bản năng, nhưng lại nghênh đón nụ cười chế nhạo của Văn Vũ.
“Mỗi phân thân của ngươi sẽ trở thành chất dinh dưỡng của ta để cường hóa bản thân, còn thân thể của ngươi sẽ phải đối mặt với sự cầm tù vĩnh viễn!”
Văn Vũ nói xong liền tinh nghịch chớp mắt nhìn số 2. Cậu không để ý đến phản ứng kinh ngạc của số 2, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
“Cạch ~~~”
Theo âm thanh vang lên, bóng dáng của Kim Giáp hiện ra trước mắt hai người họ, vẻ mặt anh ta phức tạp nhìn Văn Vũ và số 2, rồi nói.
“Văn Vũ, chủ nhân gọi đến.”
Mặt Số 2 mờ mịt và khó hiểu, nhưng Văn Vũ lại đột nhiên cười to. Tiếng cười này làm số 2 tâm phiền ý loạn, cho đến khi Văn Vũ đứng dậy vỗ nhẹ vào vai số 2. Sau đó hai má kề sát, trầm giọng nói tiếng thăm hỏi cuối cùng với số 2.
“Hãy nhớ những gì ta đã nói, không lâu nữa, ta sẽ đến tìm ngươi… Ừm, bắt đầu từ phân thân nào của ngươi mới tốt đây…”
Hai tiếng bước chân vang lên trong hành lang sáng sủa.
“Đây là kho riêng bí mật của chủ nhân. Không ai có thể vào ngoại trừ chủ nhân.”
“Nơi này là đình Tối Cao, nơi chứa một số bộ sưu tập mà chủ nhân cho là không quá quan trọng.”
“Tôi có thể vào xem một chút được không?”
“Chỉ sợ không được.”
Văn Vũ thản nhiên nhún vai.
“Nơi này, chính là Động tiên cực ác, nơi chuyên bồi dưỡng người bảo vệ bảo địa dự bị.”
“Nơi này……”
Kim Giáp giới thiệu dọc đường đi, Văn Vũ cũng âm thầm nhớ kỹ cách cục của điện Vĩnh Hằng, nhưng chẳng bao lâu, Văn Vũ phát hiện đó chỉ là vô ích.
Điện Vĩnh Hằng dường như không tồn tại những chiều không gian mà Văn Vũ nhận ra, trên dưới, trái phải, ở đây dường như chỉ là những danh từ trống rỗng, không có ý nghĩa và giá trị chỉ dẫn phương hướng.
Khi nhìn thấy điều này, Kim Giáp cũng chỉ nhún vai làm ra vẻ bất lực.
Nhìn thấy cảnh này, Văn Vũ dứt khoát bỏ đi những suy nghĩ nhỏ nhặt.
Hai người bước rất nhanh, trong chốc lát đã băng qua không biết bao nhiêu khoảng cách. Cảnh vật trong mắt Văn Vũ không ngừng thay đổi cho đến khi Kim Giáp dừng lại và nói “Tới rồi”, Văn Vũ mới nhận ra rằng mình đã đứng trước cổng một tòa nhà.
“Đại điện của người thống trị, cung đình của chủ nhân, phòng làm việc, phòng nghị sự, và thậm chí cả phòng ngủ.”
“Hiện giờ, chủ nhân đang ở trong đó, xin mời.”
Kim Giáp đưa tay ra và làm một động tác mời với Văn Vũ, nhưng vào lúc này, Văn Vũ lại do dự.
Nói không sợ gì cả, thì đó là gạt người, có cảm xúc, sẽ có thứ mình khiếp sợ, đối mặt với chủ nhân bất khả kháng, trong lòng Văn Vũ cũng không khỏi khẩn trương.
Mãi cho đến khi Kim Giáp dùng môi ngữ nói “chúc may mắn” với Văn Vũ, thì Văn Vũ mới hít một hơi thật sâu, mỉm cười với Kim Giáp, rồi mở cửa bước vào đại điện của người thống trị.
‘Phanh’ một tiếng.
Cửa đã được đóng lại.
……
Giống như đang ở trong một bầu trời đầy sao vô tận, ánh sáng rực rỡ tràn ra từ đỉnh đầu, chiếu sáng mọi thứ trong đại điện của người thống trị.
Văn Vũ không để ý tới những đồ trang trí xung quanh, cậu chỉ nhìn chằm chằm phía trước.
Một bóng người toả ra ánh sáng trắng mờ ảo ngồi trên ngai vàng, trầm mặc nhìn xuống Văn Vũ. Trước mặt, Đường Hạo Phi nằm sõng soài trên mặt đất, dường như đã ngủ nhiều năm.
Hai người tỉnh táo đều im lặng không lên tiếng, trong chốc lát, Văn Vũ cúi đầu trước.
Cậu dùng giọng kính cẩn nhẹ nhàng nói ra ba bốn từ.
“Chào đại nhân.”
Cúi người cúi đầu, dường như cậu đã dâng lên lòng trung thành vô bờ bến, người nhận lễ chỉ im lặng.
Một lúc sau, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
“Miễn lễ…”
Dứt lời, Văn Vũ ngẩng đầu, lại nhìn về phía chủ nhân.
Chỉ thấy luồng sáng trắng trên cơ thể chủ nhân không ngừng thoát ra, rồi tập hợp lại. Một lúc sau, một ông lão tóc bạc, chống gậy, mặc áo choàng trắng, sắc mặt hòa ái đã thay thế dung mạo không rõ trong ánh sáng vô hình ban đầu.
Nhìn thấy thế, trong lòng Văn Vũ đột nhiên thả lỏng.
“Dáng vẻ này, ừm, ngươi chắc từng nhìn thấy rồi, phải không?”
“Đúng vậy, lúc ở chiến trường hai giới, ngươi là dáng vẻ này.”
“Cho nên, thuận mắt chứ?”
“Tất nhiên thuận mắt.”
“Ta cũng nghĩ như vậy, dùng dáng vẻ này, có lẽ có thể giảm bớt cảm giác khẩn trương của ngươi.”
Giọng nói của chủ nhân mờ ảo mà nhẹ nhàng, giống như một ông lão hòa nhã, không ngừng giải tỏa áp lực tâm lý cho Văn Vũ. Hơn nữa, không thể không nói, sau hai ba câu đối thoại này, áp lực tâm lý của Văn Vũ quả thực đã giảm đi rất nhiều.
Vì vậy, chủ nhân từ từ chống gậy đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Văn Vũ. Đầu tiên là nhìn Văn Vũ, sau đó là nhìn Đường Hạo Phi đang nằm trên mặt đất, cuối cùng chủ nhân chỉ có thể thở dài.
“Trong vài thập kỷ ta không ở đây… ngươi thực sự đã làm được một số chuyện lớn.”
Còn chuyện lớn gì, thì Văn Vũ đương nhiên biết rõ.
Văn Vũ chỉ có thể cười khổ một tiếng.
“Vì cầu mạng sống, thân bất do kỷ.”
“Ừm, về tình cảm có thể tha thứ, ta không trách ngươi.”
Chủ nhân gật đầu, sau đó hắn ta vung tay lên, biến ra hai cái ghế dựa. Đầu tiên chủ nhân ngồi ở ghế trên, sau đó phất tay ý bảo Văn Vũ cũng ngồi.
Văn Vũ hơi chần chờ, rồi vẫn nghe mệnh lệnh từ chủ nhân, đồng thời ngồi lên ghế.
“Về chuyện trọng sinh, ta không trách ngươi……”
Câu đầu tiên của chủ nhân liền đi thẳng vào vấn đề.
……