Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 1200
Chương 1200: Triệu tập hội nghị 2
Hội nghị tới gần, toàn bộ hang động tràn ngập một loại không khí căng thẳng quái dị —- đối với hầu hết mọi người mà nói, bọn họ căn bản không biết cái gọi là tiểu đội vũ lực tối thượng là làm gì.
Lại còn rất khó làm trái “lời mời” của trình tự số 1. Điều này khiến không khí vốn căng thẳng lại càng căng thẳng hơn.
Trong bầu không khí này, ngược lại không ai có tâm trạng tìm Văn Vũ nói chuyện nhân sinh. Văn Vũ ngược lại cũng mừng khi được thanh nhàn, tự mình ở trong phòng cả buổi sáng, chờ ăn trưa xong, thì đúng giờ ra khỏi phòng.
Vừa mở cửa, âm thanh ồn ào náo động lập tức vờn quanh bên tai!
Trong quảng trường, dòng người chen chúc xô đẩy, châu đầu ghé tai nói chuyện không dứt.
Văn Vũ liếc mắt nhìn qua, toàn bộ nhân số tham dự không tới một trăm, nhưng trên người mỗi người đều tỏa ra khí tràng cường đại. Từng hình bóng quen thuộc đập vào mắt —- Walter, Tần Thiên, Ca Tu, Vincent, cùng với cường giả mà Văn Vũ có ấn tượng trong trận chiến xếp hạng trình tự số lúc trước.
Trong chưa đầy một trăm người, trình tự số chiếm một nửa! Khí thế trên người những người còn lại cũng không yếu chút nào!
Nói cách khác, hiện tại mỗi người tụ tập ở chỗ này, đơn độc lấy ra một người đều là bá chủ một phương, đủ để đè ép một quốc gia!
“Vũ lực tối thượng sao……”
Văn Vũ nghiêm túc nhấm nuốt mấy chữ này. Sau một lúc lâu, cậu khẽ cười một tiếng.
Vũ lực tối thượng!
Danh xứng với thực!
Tuy nhiên, cái gọi là tiểu đội vũ lực tối thượng này tự nó là một sản phẩm biến dạng! Giống như lúc đó Văn Vũ đã tự vỗ đầu mình và thành lập Hội liên hiệp hỗ trợ độc hành giả.
Ngay cả người khởi xướng cũng sắp khó bảo toàn bản thân, cái tiểu đội vũ lực tối thượng này còn chưa chính thức thành lập, thì đã là sự tồn tại trên danh nghĩa rồi!
Nhưng……
Vào lúc này, việc thành lập tiểu đội vũ lực tối thượng này ngược lại có thể coi là lưu danh trong lịch sử chăng.
“Nhân cách thứ hai của Đường Hạo Phi cũng coi như là làm chuyện chính xác.”
Văn Vũ nghĩ như vậy, trong đầu nhớ lại nội dung bài phát biểu. Văn Vũ dường như đã nhìn thấy quá trình từ đầu đến khi kết thúc của tiểu đội vũ lực tối thượng này — nó như lộng lẫy, bắt mắt như pháo hoa, nhưng lại chợt lóe rồi biến mất…
……
Những người ngồi ở hàng ghế sau đều nhìn thấy bóng dáng của Văn Vũ.
Tuy rằng không thể nói mọi người đều biết đại danh và diện mạo của trình tự số 2, nhưng người ở đây khẳng định đều biết —- Ở trong vòng này, đương nhiên phải hiểu đây là đỉnh núi của ai!
Người nhìn thấy Văn Vũ đầu tiên lập tức sững sờ, người bạn bên cạnh đang muốn nói gì đó, vội vàng ngồi xuống, giả làm học sinh ba tốt.
Sự im lặng giống như virus bắt đầu lan tràn. Theo từng bước đi của Văn Vũ, chậm rãi đi lên trên đài chủ tịch. Mỗi cường giả nhìn thấy Văn Vũ, thì đều ngừng nói, kính sợ nhìn Văn Vũ.
Trong lúc nhất thời, trên quảng trường rộng lớn, có thể nghe thấy tiếng châm rơi!
Trong bất tri bất giác, Văn Vũ đã trở thành nhân vật đỉnh phong chân chính trên thế giới này —- một ánh mắt, một động tác, thậm chí chỉ là một lời nói, cũng có thể khiến cho người khác suy đoán và liên tưởng.
Chỉ là danh hiệu và diện mạo của Văn Vũ có thể kích thích sự sợ hãi của người khác.
Hội trường yên tĩnh có chút áp lực.
Mãi đến khi Văn Vũ đi lên đài chủ tịch, ngồi lên chiếc ghế duy nhất trên đài chủ tịch kia, Văn Vũ dường như nghe thấy tiếng thở nhất trí ở phía dưới.
Nhìn thấy từng đôi mắt ở phía dưới không dám đối diện với mình, mặt Văn Vũ không có biểu cảm gì, nhưng sâu trong nội tâm lại cười khổ một tiếng.
Những thứ này đều không phải thứ Văn Vũ muốn. Văn Vũ cũng không ngồi ở trên đỉnh cao nhìn sự giác ngộ của các núi nhỏ, mà là chính như những lời cậu nói với Tần Thiên hai ngày trước.
Mạt thế giống như một xoáy nước rất lớn, khiến tất cả mọi người hãm sâu trong đó. Có một số thứ, cũng không phải anh muốn làm là làm, không muốn làm thì không làm, mà là thế giới này ép anh đi làm.
Tần Thiên lựa chọn trốn tránh, nhưng mà, anh ta không trốn thoát được!
Văn Vũ không muốn trở thành người thu hút nhiều sự chú ý, tuy nhiên sau khi hiểu rõ nội dung của hội nghị hôm nay, Văn Vũ hiểu rằng mình cũng không thể tránh được!
Trong mạt thế, lại có ai có thể có được bình an chân chính chứ?
……
Văn Vũ ngồi xuống, toàn bộ hội nghị lập tức có dáng vẻ nên có —- yên tĩnh, chỉnh tề, thật sự giống như hội nghị cấp quốc gia.
Nhưng phải nói rằng, chất lượng của hội nghị này cao hơn nhiều so với hội nghị toàn quốc…
Mỗi người ngồi ở đây đều là rồng phượng trong loài người, thậm chí còn có cả lãnh đạo của một số quốc gia nhỏ, tuy nhiên, cuộc gặp gỡ này không nói về thân phận, chỉ nói về sức mạnh.
Có thể trong mắt những người này, người lãnh đạo một quốc gia cũng không quan trọng bằng một kỹ năng cấp S xứng với mình.
Nhìn một đám hay sinh sự cương quyết khó thuần dưới đài, ngoan ngoãn biến thành cừu con, Tần Mẫn đứng ở một bên lặng lẽ giơ ngón tay cái với Văn Vũ.
Đây là dụng ý mà Đường Hạo Phi bảo Văn Vũ tới đây, ngoại trừ Đường Hạo Phi và Văn Vũ, nhóm người dưới đài này có thể phục một Tần Mẫn sao?
Không có cường giả tối thượng tọa trấn, chỉ sợ Tần Mẫn còn chưa kịp phát biểu lời dạo đầu, thì đã bị đám người phía dưới này ném ra khỏi đài rồi.