Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 1197
Chương 1197: Ai có thể đứng ngoài cuộc? 3
Tần Thiên đồng thời buông không lon bia, không chớp mắt nhìn Văn Vũ.
“Đường Hạo Phi xảy ra chút vấn đề. Hiện tại Đường Hạo Phi không giống trước kia. Trên thực tế, tôi cũng đang suy nghĩ xem giải quyết chuyện này như thế nào. Trước tiên, anh cứ ghi danh ở tiểu đội vũ lực tối thượng, chờ tôi nghĩ ra cách giải quyết. Nếu có thể, thì tôi nhất định vớt anh ra từ vũng bùn này.”
Giọng của Văn Vũ thành khẩn, theo như lời cũng là sự thật. Sau khi Tần Thiên nghe xong, sắc mặt lập tức tươi hơn không ít.
“Được, tôi tin cậu!”
Tần Thiên kiên định gật đầu với Văn Vũ, sau đó lại mở một lon bia.
Trong lúc nhất thời, không khí giữa hai người hòa hoãn hơn không ít.
……
Đồng ý rồi, không, phải nói là tạm thời gác lại thỉnh cầu của Tần Thiên —- Tuy rằng Văn Vũ vẫn có ý thoái thác, nhưng xét cho cùng Văn Vũ cũng nói ra chỗ khó của mình. Tần Thiên ngược lại cũng không phải người không hiểu nhân tình.
Theo bầu không khí hòa hoãn giữa hai người, hiện trường lập tức náo nhiệt hơn không ít.
Văn Vũ vừa kể về những điều thú vị xảy ra trong khoảng thời gian này của mình, vừa nghe Tần Thiên miêu tả về cuộc sống hàng ngày bình thường nhưng đáng quý và phong cảnh tuyệt vời trên đảo, trong lòng cậu có một cảm giác ấm áp lạ thường.
Cũng giống như thất vọng, tuyệt vọng và những cảm xúc rác rưởi khác có thể dễ dàng đồng cảm với người khác, những điều đẹp đẽ cũng sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của người khác…
Không thể nào giải thích được, Văn Vũ có chút hâm mộ với Tần Thiên —- có lẽ, sống ẩn dật trên đảo cùng người quan trọng làm một số chuyện không quan trọng thật sự là một lựa chọn tốt!
Ngay khi ý tưởng tuyệt vời vừa xuất hiện, Văn Vũ đã lập tức cắt bỏ.
Trong đầu đột ngột nhớ lại ký ức của Thiên Đạo.
Văn Vũ buông chén rượu xuống, nhìn mặt Tần Thiên ửng hồng trước mặt, không nhịn được cắt ngang khát vọng bình tĩnh của Tần Thiên.
“Về sau, về sau anh chuẩn bị làm gì? Ý tôi là nếu tôi giải quyết chuyện này.”
Tần Thiên nhướng mày: “Về sau? Đương nhiên là trở lại hải đảo rồi. Tôi nói cho cậu này, phong cảnh nơi đó thật sự đẹp! Lần trước, Đường Hạo Phi tới tìm tôi, còn nói muốn làm hàng xóm với tôi đấy……”
Tần Thiên uống hơi nhiều, lời nói phong cảnh của hải đảo đẹp đẽ đã nói không dưới mười lần rồi.
Trong đầu nhớ lại sự thống khổ bi thảm của ma tai ở đại thế giới Tiên Hiệp, Văn Vũ không khỏi đưa mắt nhìn Tần Thiên.
“Vậy ma tai thì làm sao đây?”
Văn Vũ vừa nói ra lời này, Tần Thiên lập tức sửng sốt.
Nhìn thấy sắc mặt Tần Thiên hơi ảm đạm, đáy lòng Văn Vũ thở dài một tiếng.
Văn Vũ nghĩ tới một vấn đề —- bản thân Tần Thiên hướng tới cuộc sống bình phàm, có thể ở sâu trong nội tâm của anh ta, ma tai cách anh ta rất xa rất xa.
Thiên sập xuống có vóc dáng cao đỉnh! Tần bầu trời mặt còn có danh sách một! Danh sách nhị! Danh sách tam! Đối với Tần Thiên loại này độc hành giả tới nói, thế giới tồn vong, lại nào có chính mình bình tĩnh thoải mái quan trọng?
Trời sập xuống có cao nhân chống đỡ! Còn có trình tự số 1 phía trên Tần Thiên! Trình tự số 2! Trình tự số 3! Đối với độc hành giả như Tần Thiên mà nói, sự tồn vong của thế giới làm sao quan trọng bằng hòa bình và sự thoải mái của bản thân?
Một ý tưởng ích kỷ khác.
Văn Vũ không muốn đi đánh giá đúng sai của ý kiến này, vì bản thân Văn Vũ cũng là một trong những người hưởng lợi và ủng hộ ý tưởng này.
Nhưng hành trình ở Thiên cung thật sự sinh ra ảnh hưởng không nhỏ đối với Văn Vũ.
“Anh cũng biết, trong khoảng thời gian này, tôi tiến vào một bảo địa, chính là khoảng thời gian trước nháo đến ồn ào huyên náo. Hiện tại vẫn giữ lại cửa vào bảo địa Thiên cung.”
Tần Thiên gật đầu, ẩn cư lại không phải hoàn toàn cách ly với tất cả của thế giới bên ngoài. Thiên cung là bảo địa được mở ra quy mô lớn nhất trong khoảng thời gian này, Tần Thiên cũng có hiểu biết.
“Ở đó, tôi đã tìm thấy một số thứ, ừm, nói theo cách này, tôi cảm thấy cho dù anh không muốn tham gia vào vũ lực tối thượng, anh cũng nên ra khỏi hải đảo, đi xung quanh một chút, cải thiện và nâng cao sức mạnh của mình. Dựa trên cơ sở giao tình trước đây của chúng ta, tôi chỉ nhắc nhở anh một câu, không ai trên thế giới này có thể thoát khỏi mạt thế.”
Tần Thiên như suy tư gì đó gật đầu.
“Ngẫm lại em gái của anh, nếu anh không chủ động thì sẽ bị đào thải. Tôi thấy anh trong khoảng thời gian này, thực lực dường như không hề tiến thêm. Nói thật, hiện tại thế giới này không thể so với trước kia, Ấn Độ cũng đã có một phá hạn giả, quân đội Hoa Hạ càng không cần phải nói, thực lực của anh đã sắp bị đào thải rồi.”
“Lời khuyên cuối cùng, nếu anh không chủ động, chờ đến khi mạt thế chủ động tới tìm anh, thì anh không chỉ không giữ nổi em gái anh, mà anh thậm chí không giữ nổi mình.”
Thực lực giống như đi ngược dòng nước, không tiến tắc lui.
Ở trong mạt thế này, lại có ai có thể đứng ngoài cuộc?
Mà Tần Thiên thật sự là quá nhàn nhã.
Cuối cùng Tần Thiên không cười nổi nữa, sầu thảm gật đầu với Văn Vũ, sự tốt đẹp vừa rồi lập tức tiêu tán sạch sẽ.
Tần Thiên không thể nói là ngu ngốc, chẳng qua là anh ta bị biểu hiện tốt đẹp giả dối mê hoặc mà thôi……
……
Khi Văn Vũ không định làm kẻ ác làm chuyện ác, mà Tần Thiên cũng suy nghĩ những lời nhắc nhở của Văn Vũ.
Cuộc gặp gỡ giữa hai người kết thúc một cách vội vã, không tính là một cuộc hội ngộ đường dài khiến người ta kích động, mà từ sự bộc trực của Tần Thiên và lời nhắc nhở của Văn Vũ, ít nhất hai người họ vẫn giữ được tình nghĩa trước đây với nhau.