Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 1196
Chương 1196: Ai có thể đứng ngoài cuộc? 2
Cánh cửa được làm bằng vật liệu nào đó không rõ, vật liệu này giống với vật liệu mà Văn Vũ đã thấy ở Thiên cung, loại vật chất có thể cô lập khả năng nhận thức — sau hành trình ở Thiên cung, phía Hoa Hạ đã thu hoạch được thành quả.
Một mặt, loại vật liệu này có thể đảm bảo quyền riêng tư cá nhân. Xét cho cùng, những người có thể được Đường Hạo Phi kéo vào tiểu đội vũ lực tối thượng đều là những cường giả có sức mạnh cấp trình tự số, càng chú ý đến quyền riêng tư của cường giả hơn.
Nhưng mặt khác cũng có một số nhược điểm, ví dụ như khi Văn Vũ đang suy nghĩ về những vấn đề ở trong phòng, cậu lại không phát hiện động tĩnh của người bên ngoài.
Văn Vũ áp vấn đề liên quan đến Đường Hạo Phi xuống tận đáy lòng, cậu đứng dậy mở cửa.
“Kẽo kẹt……”
Tiếng sắt kẽo kẹt chói tai vang lên, ngoài cửa, một bóng người quen thuộc đập vào mắt Văn Vũ.
Tần Thiên mặc đồ đen, trên người thoang thoảng có mùi tanh của biển, trên tay anh ta còn cầm rất nhiều đồ ăn thức uống.
Nhìn thấy Văn Vũ, Tần Thiên quơ quơ đồ ăn trên tay, cười nói: “Đã lâu không gặp, uống chút chứ?”
Nhìn thấy người quen, Văn Vũ cũng cười gật đầu, nghiêng người nhường cửa phòng ra: “Vậy uống một chút!”
……
Cố nhân gặp nhau luôn là vui vẻ, nhưng điều này cũng không áp dụng với Tần Thiên và Văn Vũ.
Nghiêm khắc mà nói, quan hệ giữa Văn Vũ và Tần Thiên có chút phức tạp. Vốn là chiến hữu, đồng minh, nhưng theo kế hoạch khống chế Hải Vương được sinh ra, Văn Vũ từ bỏ Tần Thiên, thậm chí lựa chọn của Tần Thiên nhiều vô số, ngược lại có vẻ quan hệ của hai người vô cùng phức tạp.
Cảm giác tức giận khi bị phản bội?
Văn Vũ không có, Tần Thiên cũng không phản bội bất cứ ai. Anh ta chỉ là làm theo lựa chọn của mình thôi —- một người trung thành với lựa chọn trong nội tâm mình.
Cảm giác áy náy với Tần Thiên?
Cũng không có, Văn Vũ cũng chỉ đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho mình thôi —- một lựa chọn ích kỷ, cũng là một loại tự bảo vệ mình.
Nhưng khi hai người gặp lại, bầu không khí giữa hai bên lại không nóng bỏng bằng trước kia.
Giống như một cái gương, khi gương bị vỡ, cho dù trình độ của thợ thủ công tinh vi thế nào, nỗ lực dính chúng lại như thế nào, thì vết nứt luôn tồn tại.
Đây đại để gọi là gương vỡ khó lành chăng……
Trong lòng Văn Vũ thở dài một tiếng, cầm lấy bia của Tần Thiên, im lặng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, đồng thời im lặng gắp đồ ăn.
Sự im lặng khó nói nên lời.
……
“Trong khoảng thời gian này trải qua thế nào?”
Văn Vũ mở miệng trước.
“Vẫn ổn. Tôi chiếm một hải đảo ở gần Singapore, phong cảnh nơi đó rất đẹp. Tôi và em gái, cả Arthur sống ở đó rất tốt.”
Văn Vũ ngẩn ngơ, Tần Thiên vốn không phải là người truy danh trục lợi, có lẽ loại cuộc sống ẩn cư này mới phù hợp với sự yên bình sâu trong nội tâm của Tần Thiên.
“Sao lại tới đây?”
“Đường Hạo Phi ép tôi tới!”
Tần Thiên không lãng phí lời nói, cũng không hề che giấu, nói thẳng ra bất mãn và phẫn nộ của mình.
Văn Vũ im lặng, bởi vì Văn Vũ đoán được mục đích tới nơi này của Tần Thiên……
……
“Tôi muốn xin cậu giúp tôi một chuyện.”
Vừa mới ngồi chưa đến 3 phút, Tần Thiên đã nói ra ý đồ đến đây của mình.
Văn Vũ im lặng không lên tiếng, Tần Thiên tiếp tục nói: “Tôi không muốn gia nhập tổ chức này, tôi muốn xin cậu ra mặt, giúp tôi nói chuyện với Đường Hạo Phi.”
Thẳng thắn.
Gọn gàng dứt khoát.
Chính là bởi vì Tần Thiên hiểu Văn Vũ, cho nên mở miệng là vào thẳng vấn đề chính.
Nhưng chính là loại trực tiếp này mới khiến Văn Vũ khó khăn.
Tần Thiên không biết, nhưng Văn Vũ rất rõ ràng, người bức ép Tần Thiên căn bản không phải là Đường Hạo Phi —- hoặc cũng không phải Đường Hạo Phi ban đầu!
Văn Vũ căn bản chưa giao tiếp với nhân cách thứ hai của Đường Hạo Phi, hơn nữa tính cách của nhân cách thứ hai của Đường Hạo Phi rất ác liệt, dục vọng khống chế mạnh. Văn Vũ căn bản không biết nhân cách chính của Đường Hạo Phi có biết chuyện tiểu đội vũ lực tối thượng này hay không. Bên trong chuyện này loanh quanh lòng vòng, một câu hai câu làm sao có thể nói rõ được? Văn Vũ lại nói thế nào đây?
Cho dù là ăn ngay nói thật với Tần Thiên hay là đồng ý thỉnh cầu của Tần Thiên, đi ngả bài với Đường Hạo Phi đều không phải lựa chọn sáng suốt.
Cho nên, Văn Vũ chỉ có thể im lặng chống đỡ.
……
Lại qua ba phút, Tần Thiên thấy Văn Vũ không nói câu gì, trên mặt anh ta hiện lên thất vọng không che giấu được. Sau một lúc lâu, anh ta thở dài một tiếng.
“Bỏ đi, có thể là làm khó cậu rồi, không nói những cái đó nữa.”
Dứt lời, Tần Thiên cầm lấy một lon bia, cụng lon với Văn Vũ.
Tiếng nhôm thanh thúy vang lên, chiếu rọi một bên khuôn mặt rối rắm của Văn Vũ.
Văn Vũ không cùng cụng lon với Tần Thiên, ngược lại buông bia, trầm giọng nói.
“Chuyện này, anh cho tôi chút thời gian, tôi suy nghĩ rồi nói tiếp. Nói thật, hình thức hiện tại có chút phức tạp.”