Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 1193
Chương 1193: Lực lượng tối thượng 2
Tần Mẫn trực tiếp cắn mở nắp chai bia, đưa lon bia lớn màu xanh lá cây trong tay cho Văn Vũ. Văn Vũ cũng không chê, ngẩng đầu uống hết nửa lon bia vào bụng, rồi nhặt con vịt trên mặt đất lên bỏ trong miệng nhai nhai.
Văn Vũ lúc này mới nhàn nhạt nói: ” Ngày hôm qua tôi bận rộn cả ngày, có chút chậm trễ với cuộc hẹn này. Anh không có phiền gì chứ?”
“Không có gì.”
Tần Mẫn lấy một điếu thuốc khác châm cho Văn Vũ.
Văn Vũ nặng nề uống một ngụm: “Đường Hạo Phi tìm tôi để làm cái gì thế?”
Tần Mẫn thực sự không có nhiều liên hệ với Văn Vũ, theo thông tin trước đây thì Văn Vũ không phải là người có liên hệ tốt, nhưng sau một lần trò chuyện ngắn ngủi, Tần Mẫn đã phát hiện ra rằng Văn Vũ cũng rất tốt, chính là —- chắc anh ta sẽ không cố ý giả vờ thể hiện bản sắc, giống như Đường Hạo Phi, Ừm trông giống như Đường Hạo Phi trước đó.
Vì vậy, Tần Mẫn đã thả lỏng rất nhiều.
“Lão đại muốn thành lập một tổ chức và muốn anh làm phó đội trưởng của tổ chức này.”
Câu trả lời của anh thật cô đọng và súc tích.
Ai biết Văn Vũ vung tay ngay tại chỗ, tựa hồ đối mặt với tai họa nào đó.
“Chuyện đó sẽ không xảy ra. Tôi được nêu tên thì không sao, nhưng tôi thực sự muốn trở thành người lãnh đạo. Nếu gia đình tôi biết chuyện của tôi, tôi thực sự không nghĩ vậy.”
Tần Mẫn lập tức nghĩ đến Hiệp hội độc hành giả – Văn Vũ quả nhiên không phải người làm ông chủ, xem ra Văn Vũ cũng bị những thứ này phủ bóng ma rồi.
Đối với những người như Văn Vũ mà nói thì tổ chức thực sự chỉ là một sự trói buộc!
May mắn thay, Đường Hạo Phi cũng dự kiến được tình huống này.
Tần Mẫn lấy ra một tấm thiệp mời từ nhẫn không gian, đặt ở dưới chân Văn Vũ.
Văn Vũ nhận lấy lời mời, hai chữ ” Tiểu đội vũ lực tối thượng ” chói lọi ánh vàng.
Tần Mẫn lại lên tiếng: “Lão đại nói với tôi rằng anh không cần phải chịu trách nhiệm gì cả. Anh chỉ là bị gắn tên vào cho có mà thôi, chức đội phó này chỉ muốn đánh lừa người khác. Anh có thể không biết rằng sức hấp dẫn của anh trong số các thực sự độc hành giả là khá lớn.
Văn Vũ gật đầu, Văn Vũ sẽ không bối rối mà tin mù quáng, nhưng cậu cũng sẽ không đánh giá thấp chính mình – Văn Vũ quả nhiên là ngọn cờ trong giới độc hành giả!
“Chỉ được gắn một cái tên vào thôi sao? Không làm gì khác à?”
Sự ưu ái này thật đơn giản.
Tần Mẫn do dự nói: “Không phải là anh không phải làm cái gì. Lần này đại hội lần đầu tiên của tiểu đội vũ lực tối thượng. Mà Lão đại còn có chuyện khác, sẽ không tới đây được. Cho nên Lão đại hy vọng anh có thể giúp đỡ cho cuộc họp lần này. Chính là anh chỉ cần ngồi lên vị trí trên cao đó, anh không phải làm gì cả, tất cả những việc khác tôi sẽ làm hết. ”
Văn Vũ im lặng, Đường Hạo Phi sẽ không ra mặt, mà sức lực của Tần Mẫn cũng không đủ …
Từ góc độ này mà nói, Đường Hạo Phi để Văn Vũ ngồi trong cuộc họp chung này quả thực là một lựa chọn tốt. Hơn nữa đây chỉ là một cuộc họp, không cần thiết phải tham gia. Cuộc trò chuyện vừa rồi đã nói rõ,Văn Vũ không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm và nghĩa vụ nào.
Văn Vũ rất đơn giản mà gật đầu: “Được, vậy tôi đồng ý. Tôi nói trước nhé, sau khi chuyện này kết thúc, tôi không muốn cùng cái tiểu đội vũ lực tối thượng này có bất kỳ giao dịch gì.”
“Việc này tôi không thể làm chủ nhân được.” Tần Mẫn cười nói: “Họp xong thì anh có thể nói chuyện này với Lão đại.”
Tần Mẫn đã chuẩn bị mọi thứ rất tốt, nhưng đối với những việc nhỏ nhặt này, Văn Vũ lại cảm thấy Đường Hạo Phi nên đạt được sự hiểu ngầm với cậu ta. Hơn nữa Văn Vũ cũng có lòng tin, bởi hiện tại thực lực của cậu ta đủ để chống đỡ cho bản thân trước sự đe dọa của bất kỳ ai – kể cả Đường Hạo Phi..
Vì vậy, Văn Vũ lại mở một chai bia: “Được rồi, chuyện này cứ như vậy trước đi, khi nào thì cuộc họp bắt đầu?”
“Mười ngày sau.”
Mười ngày.
Nói dài thì không dài, mà nói ngắn thì không ngắn.
Sau khi nói chuyện với Tần Mẫn, Văn Vũ không hỏi nhóm tiểu đội vũ lực tối thượng rốt cuộc là đang làm gì. Tương tự, Văn Vũ cũng không hỏi Đường Hạo Phi anh ta sẽ làm gì, Đường Hạo Phi bây giờ ở đâu, và nội dung của cuộc họp này là như thế nào.
Những điều này đối với Văn Vũ không quan trọng.
Ít nhất theo quan điểm của Văn Vũ, những thứ này không quan trọng chút nào.
Không quan trọng không có nghĩa là Văn Vũ không có tim hay phổi, hay Văn Vũ không có tinh thần trách nhiệm nào. Văn Vũ chính là luôn làm những việc dựa trên sở thích của mình –cho nên việc trở nên mạnh mẽ hơn có nghĩa là gì đối với Văn Vũ chứ?
Không phải chỉ là không bị kiềm chế và làm những gì mình thích sao?
Vì vậy, ý tưởng của Văn Vũ rất đơn giản.
Văn Vũ chỉ là tham gia cuộc họp mặt để trả nghĩa ân tình, rồi ai về nhà nấy. Đơn giản, nhanh chóng, dễ dàng và không có bị theo dõi.
Nói thật, nếu đây không phải là Đường Hạo Phi, thì Văn Vũ nóng lòng muốn chạy ngay đến Châu phi để tìm kiếm dấu vết của thú hồn thứ sáu mà anh ta đã dò ra được trước đó.
Như đã nói, Đường Hạo Phi đã giúp đỡ anh ta rất nhiều ở Thiên cung. Thậm chí Đường Hạo Phi còn gặp nhiều vấn đề khó khăn, nhưng chúng cũng là do có quan hệ rất nhiều với Văn Vũ.
Sẽ không có gì khó để Văn Vũ có thể ngồi chơi không làm gì ở một tổ chức hội họp trong vài giờ.
Sau khi đồng ý chuyện này, Văn Vũ và Tần Mẫn ngồi dưới đất vừa ăn lẩu vừa uống bia vào cái lúc ánh nắng ban mai vừa sáng lên.