Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế - Chương 1192
Chương 1192: Lực lượng tối thượng 1
Với việc Legaz được bổ nhiệm làm chỉ huy của các chiến dịch châu Phi, hội nghị tác chiến tầm xa đã được kết thúc.
Legas cúp liên lạc, những ngón tay đen bóng mảnh mai xoa nhẹ lên trán. Thất bại ở chiến trường Ấn Độ quả thực là chuyện tầm thường đối với Legas. Tuy nhiên, tính luôn cả Chiến khu Hoa Hạ, thì trận này Legas đã thua mất hai chiến trường này rồi. Tương tự như vậy, toàn bộ lũ Ma tộc cũng chỉ mất hai khu vực chiến trường này cho đến bây giờ mà thôi.
Có một câu nói là cùng một sự việc không được vượt quá ba lần. Sau những thất bại liên tiếp trước chiến trường Hoa Hạ và chiến trường Ấn Độ, lúc này Legaz quả thật đang ôm trong mình một ngọn lửa chưa rõ tên.
Tổn thất là nhỏ đối với Ma vật cấp mười một, tình huống chiến đấu cấp năm thực sự chỉ là một vài chuyện nhỏ nhặt.
Tuy nhiên, Sĩ diện mặt mũi là một vấn đề lớn, và Legas không thể chịu được giọng điệu kỳ lạ và ánh mắt dò hỏi của người khác.
Và vì thế……
Lần này ông ta sẽ nghiêm túc hơn …
Nghĩ đến điều này, Legaz di chuyển vài lần trên bàn.
“Đại nhân.”
Một giọng nói vang lên từ máy tính để bàn.
” Gọi đội trưởng phân đội chiến đội cấp năm của Vinh Quang cổ ma lại đây.”
“Vâng, thưa đại nhân!”
…
Văn Vũ đương nhiên không biết gì về hành động cấp cao của những con Ma tộc. Lúc này, Văn Vũ cùng với ba con vật nuôi hồn sủng của cậu ta đang tàn sát giết các Ma tộc ở doanh trại Ấn Độ.
Hiệu ứng siêu che giấu của Văn Vũ trong trạng thái cơ thể linh hồn mang lại một cái nhìn không bị cản trở về thông tin của căn cứ Ma tộc là trong nháy mắt – thực sự có rất nhiều vật phẩm chiến lược trong toàn bộ căn cứ, nhưng chúng không thể đe dọa sự tồn tại nào đến Văn Vũ.
Tương tự, căn cứ này có 7 Ma vật đột phá cấp giới hạn, với thể lực từ 3000 đến 8000. Huống chi là với sức mạnh của Văn Vũ, nếu để 7 con này cộng sức mạnh lại với nhau thì phải nói là Văn Vũ có làm gì được hay không!
Vì vậy kết cục là cam chịu, rắc rối duy nhất của Văn Vũ là không đủ nhân lực …
Ngay cả khi Văn Vũ đã triệu hồi Vô Diện và tích hợp máu của Đường Hạo Phi cho nó, Văn Vũ chỉ có thể chiến đấu duy nhất với 5 con Ma vật, và một người cộng với bốn vật nuôi linh hồn –với nhân lực ít ỏi này, những con Ma vật này có thể bị tiêu diệt rất đơn giản, nhưng làm thế nào để phong tỏa chiến trường là một bài toán khó.
Những con Ma vật này không phải là mục tiêu không thể di chuyển, bởi vì sau khi Văn Vũ dọn dẹp con Ma vật bảy đầu thì những con Ma vật trong toàn bộ căn cứ lập tức sụp đổ, vô số Ma vật rải rác trên bầu trời và chạy trốn như thủy triều. Cho dù Văn Vũ có mạnh đến đâu, cậu cũng khó mà tránh khỏi việc bỏ sót một số lượng lớn quái vật bọn chúng ồ ạt tủa ra.
Có thể tưởng tượng được rằng trong khoảng thời gian ngắn, cường độ của Ma vật ở Ấn Độ sẽ còn cao hơn nữa, nhưng những thứ này không liên quan gì đến Văn Vũ.
Vào lúc này, Văn Vũ đang trong một bữa tiệc thu hoạch chiến lợi phẩm xác chết Ma vật, ma tinh cũng như các đạo cụ chiến lược và nguyên liệu dự trữ của những con Ma vật.
Việc giết chóc sẽ không diễn ra lâu, nhưng khó khăn nằm ở khâu tổ chức thu hoạch chiến lợi phẩm.
Văn Vũ đã bỏ lỡ đội hậu cần trình tự 2 của chính phủ Ấn Độ …
…
Tần Mẫn đang ngồi trên tảng đá xanh đen, với những món ăn kèm ngon lành và đủ bia trước mặt, thậm chí anh còn đặt một cái nồi lớn.
Một bếp than đơn sơ được đặt dưới chiếc nồi to, ngọn lửa cam bốc lên, thịt trong nồi sôi lăn tăn lại tỏa ra mùi thơm nồng đậm của thịt.
Một lúc sau, Tần Mẫn đổ đầy một miếng than vào dưới nồi, đồng thời lấy miếng thịt chín trong nồi ra, trực tiếp ném ra xa …
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, vầng trăng máu treo cao trên bầu trời tỏa ra ánh sáng mờ ảo, nhuộm đỏ mặt đất.Tần Mẫn chậm rãi cử động hai chân tê dại suốt mười hai giờ, từ giữa trưa đến nửa đêm, Tần Mẫn đã đợi ở đây. mười hai giờ!
Tuy nhiên, người anh chờ đợi vẫn chưa đến.
Giữa trưa, Tần Mẫn bấm số liên lạc cho Văn Vũ, Văn Vũ chỉ nói một tiếng, trước cứ chờ cậu đã.
Tần Mẫn nói vâng, và sau đó là một chuỗi thời gian dài để anh chờ đợi —- trông anh đã giống như một – hòn- vọng- phu- viên đá ngóng trông chồng.
Tần Mẫn không biết phải đợi bao lâu. Tuy nhiên, dù là người anh muốn gặp hay là người kêu anh đến đây đợi, Tần Mẫn cũng không thể đắc tội mấy người này. Vậy nên đừng nhìn anh đã chờ đợi mười hai giờ làm chi, cho dù đợi ba ngày năm ngày, Tần Mẫn cũng phải đợi.
Cũng may, Văn Vũ thật sự không chủ ý muốn làm héo khô Tần Mẫn, khi trời bắt đầu chuyển sang màu trắng, một luồng sáng đen từ xa lập tức phóng tới, sau đó là bóng dáng của Văn Vũ xuất hiện ở trước mặt Tần Mẫn.
“Chờ rất chán rồi, đúng không?”
Văn Vũ cười hỏi.
“Anh TMD không phải đang nói nhảm nhí sao?” Đương nhiên, đây chỉ là lời than thở từ đáy lòng của Tần Mẫn mà thôi, bởi ở trước mặt Văn Vũ, Tần Mẫn tự nhiên không dám nói như vậy.
Vì vậy, Tần Mẫn nở ra cười không có phiền hà gì mà nói với Văn Vũ: “Không vội, tôi cũng vừa mới tới.”
Văn Vũ nhìn cái vạc đã bị tắt lửa, sau đó lại nhìn đống thịt nấu chín bị ném ở đằng xa, không khỏi lộ ra vẻ ủy khuất giùm cho Tần Mẫn.
Thấy vậy, Tần Mẫn lấy bật lửa đốt bếp than dưới vạc, một lúc lâu mùi thơm lại tràn ra.
“Rắc rắc.”