Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi - Chương 100
Chương 100
Sau khi xuất viện, có lẽ vì Triệu Tinh đã giải quyết hết những chuyện kia rồi vậy nên hắn cũng không quá bận rộn. Mà tân viện trưởng của viện nghiên cứu vẫn chưa tới, thủ tục vẫn còn rùm beng, vậy nên tôi cũng lười đi làm. Thế là chúng tôi có một khoảng thời gian dài rất dài để có thể tỉ tê tâm sự chuyện trò.
Quá khứ ẩn giấu và những hiểu lầm bụi bặm lần lượt được giải quyết. Và cứ mỗi lần trò chuyện với nhau, tôi lại càng cảm nhận rõ ràng được việc mình ngày càng thích Triệu Tinh hơn, mà Triệu Tinh thoạt nhìn còn phấn khởi hơn tôi.
Cụ thể, một buổi tối nọ, chúng tôi đang nói chuyện giữa chừng, Triệu Tinh đột ngột ngồi bật dậy khỏi giường, ánh mắt sáng quắc nhìn tôi, nói: “Thôi Minh Lãng, tôi chuyển quyền sở hữu toàn bộ tài sản cho cậu nhé.”
Trong nháy mắt đó, tôi chợt nhớ tới một câu các cụ hay nói.
Muốn biết đàn ông thích gì thì cứ nhìn xem anh ta tiêu tiền vào đâu.
Việc Triệu Tinh nguyện ý cho tôi toàn bộ khối tài sản của hắn chứng tỏ rằng ít nhất là ở thời điểm hiện tại, toàn bộ tình yêu của hắn đều là dành cho tôi.
Tôi lắc đầu, nói hắn: “Không cần, tôi cũng không tiêu hết được.”
Triệu Tinh bị tôi từ chối thì không vui, tuy không biểu hiện ra ngoài, nhưng tôi có thể nhìn ra được.
Tôi chậm rãi uống nửa cốc trà đen, thấy hắn vẫn không vui, bèn dỗ dành một câu: “Tôi thích cảm giác được cậu bao nuôi, nếu giờ cậu đưa hết tiền cho tôi thì tự dưng tôi sẽ mất đi một niềm vui trong cuộc sống.”
Triệu Tinh không hỏi câu này là thật hay giả, nhưng hiển nhiên đã vui hơn. Hắn cũng là người thông minh, sẽ không hỏi ra mấy câu có thể khiến người ta mất hứng.
Hắn dùng cơ thể để bày tỏ tâm tình của mình, trực tiếp ấn tôi lên giường mà hôn môi. Hôn được một hồi, tư thể cơ thể của chúng tôi thay đổi một chút. Tôi cứ mơ mơ màng màng mà lại vận động thể thao trên giường với hắn. Đợi đến khi mồ hôi chảy ròng ròng rồi mới phát hiện được đây không biết đã là lần thứ mấy trong ngày.
Mọi chán nản, mệt mỏi trong quá khứ hóa thành hư không, thay vào đó lại chính là sự thèm muốn vô biên. Hai người chúng tôi đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, lại cũng tin tưởng đến lạ rằng thứ tình yêu cuồng nhiệt này sẽ tồn tại mãi mãi.
Tôi và Triệu Tinh đan mười ngón tay vào nhau, trái tim kề sát trái tim, hai cơ thể khảm chặt. Triệu Tinh như chim gõ kiến, nhẹ nhàng mà mổ lên môi tôi. Tôi mặc cho hắn hôn, toàn thân đầm đìa mồ hôi, nói: “Chắc tôi chết trên giường mất.”
Hắn bật cười, cơ ngực run lên thật đẹp đẽ. Hắn nói: “Vậy không phải thật tuyệt sao?”
Tâm trí tôi dừng lại một chút, tán thành: “Đúng là rất tuyệt.”
Triệu Tinh dùng bộ phận không thể kể tên của mình cọ lên bộ phận không thể kể tên của tôi, nói: “Chết là chuyện của mãi về sau này, giờ chúng ta bàn chuyện trước mắt đi.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như tuần trăng mật của chúng ta, cậu muốn thế nào?”
Tôi mở miệng, định đề nghị đi thành phố nơi tôi đã bỏ trốn cùng Triệu Tinh trước đây, nhưng sau khi nghĩ lại, tôi lại nói: “Như lần trước đi.”
“Như lần trước?” Triệu Tinh hỏi lại nhưng lại không có ý giận.
“Ừ, như lần trước,” Tôi thật sự chẳng có chút ấn tượng gì với chuyến trăng mật lần trước. Trong trí nhớ của tôi, lúc đó là lúc tôi và Triệu Tinh vẫn còn đang cãi nhau, phân chia cao thấp. Hắn tìm tình nhân, tôi cũng tìm tình nhân. Ban ngày thì ngọt ngào chụp ảnh du lịch, ban đêm thì lại ôm lấy cơ thể của người khác, “Tôi muốn thay đi những ký ức không thoải mái đó, dù sao khi đó chúng ta cũng chẳng vui vẻ gì mấy.”
“Tôi cứ tưởng khi đó người không vui chỉ có mình tôi.” Triệu Tinh cười khẽ một tiếng, “Đề nghị rất tuyệt, tôi đồng ý.”
—
Vì vậy, ngày hôm sau, chúng tôi bắt đầu tuần trăng mật.
Phần lớn chuyến đi lần trước của chúng tôi đều là ở trên du thuyền. Lúc đó Triệu Tinh thuê phòng sang nhất của thuyền, nhưng lần này hắn còn khoa trương hơn, trực tiếp mua hẳn một con du thuyền.
Nhưng chúng tôi cũng vẫn thích cái cảm giác náo nhiệt, nên trên du thuyền vẫn có những du khách khác. Triệu Tinh chỉ giữ lại những phòng tốt nhất, mà những phòng trống khác, chúng tôi cũng có thể vào ở bất cứ lúc nào.
Tôi đang đứng trên boong tàu hứng gió biển, trong đầu cứ luẩn quẩn nghĩ mãi không biết Triệu Tinh rốt cuộc giàu đến cỡ nào. Bỗng dưng, một đôi tay to lớn, không hề yếu đuối ôm lấy eo tôi. Đầu tôi lập tức hiện lên cảnh ôm nhau kinh điển trong phim Titanic, tiếc là da mặt tôi không đủ dày tới mức có thể thật sự duỗi tay ra. Vì vậy mà tôi chỉ có thể hít một hơi thật sâu khi vành tai mình bị người đàn ông quen thuộc phía sau cắn lên, và nói: “Đánh lén sau lưng sao?”
Triệu Tinh liếm lên vành tai tôi, thì thầm mấy lời cợt nhả: “Thật muốn lột sạch cậu rồi ấn cậu lên boong tàu……”
Từ khóe mắt, tôi thoáng nhìn thấy những khách du lịch khác đang theo dõi chúng tôi, và cả những chiếc di động đã giơ lên của họ, cũng thì thầm trả lời: “Tôi không muốn lên báo với cậu vì những chuyện này đâu.”
“Chúng ta có thể đuổi mọi người đi.” Triệu Tinh đã rất nóng lòng muốn thử rồi.
“Thôi bỏ đi,” Tôi vỗ vỗ mu bàn tay Triệu Tinh, “Thời tiết tốt như vậy, cũng nên để mọi người được hưởng cảnh đẹp.”
“Được.”
Triệu Tinh trả lời, những tưởng chuyện sẽ kết thúc tại đây, APP quản lý của du thuyền lại có tin nhắn thông báo —— 23:00 – 03:00 tối nay, boong tàu sẽ đóng cửa tạm thời để dọn dẹp, mong quý khách hàng có thể chọn thời gian khác để ghé thăm boong……
Tôi theo phản xạ tính toán những gì chúng tôi có thể làm trong bốn tiếng đồng hồ, lúc nhận ra thật ra chúng tôi muốn làm gì cũng được, bèn nhịn không được mà vỗ vỗ đầu mình một cái.
Thật tình… Cái tên Triệu Tinh này, càng ngày càng biết dỗ người. Mà tôi cũng càng ngày càng chiều chuộng hắn.
Tôi đã định là sẽ không chiều hư Triệu Tinh như vậy nữa, nhưng khi đã gần mười một giờ, tôi lại chẳng thể chống đỡ được đôi mắt sáng ngời của Triệu Tinh, theo bước hắn tới boong tàu không một bóng người.
Boong tàu đã được trang trí qua, ánh đèn lãng mạn, hoa hồng kiều diễm. Tôi nâng ly rượu cụng với Triệu Tinh, tàn nhẫn phá hư không khí mà hỏi hắn: “Cậu tính quỳ trên boong tàu à?”
Triệu Tinh cười, một hơi uống cạn ly rượu trong tay, hắn nói: “Không sao hết, dù sao cũng không lạnh tới vậy.”
Tôi vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Để tôi đi tìm đệm.”
Nếu hắn vẫn là thanh niên mười tám, mười chín, tôi khẳng định sẽ có thể ra tay tàn nhẫn. Trước kia, cho dù hắn lần nào cũng giãy giụa kịch liệt, muốn lật người đè tôi, tôi vẫn có thể dùng thắt lưng cột hắn vào chân giường, ép hắn quỳ trên sàn gạch men lạnh băng mà làm.
Khi đó toàn thân hắn là từng mảng xanh tím, đầu gối trầy xước cũng là chuyện thường tình. Tôi vẫn luôn nghĩ hắn sẽ ngoan thôi, hắn lại vẫn hoang dã như một ngọn lửa bất diệt.
Nhưng hiện tại, hắn đã có tuổi, lại mới phẫu thuật xong, nếu chỉ vì để làm chuyện tình thú có thể ngắm trời đêm mà bị thương thì thật sự không nên.
Triệu Tinh nắm tay tôi, nói: “Thật dịu dàng quá.”
Tôi ‘ừ’ một cái, nghĩ nghĩ rồi nói: “Dù sao cũng phải dùng cả đời, tốt nhất vẫn nên dịu dàng chút.”
Chúng tôi hôn nhau dưới trời đêm. Triệu Tinh không biết đâu ra một chiếc đệm mềm mại. Hai người chúng tôi cũng lăn trên miếng đệm ấy, cũng chẳng vội làm chuyện không thể nói, mà lại là nhìn nhau, nhìn xong lại nhịn không được mà cười.
Triệu Tinh hỏi tôi cười cái gì, tôi cũng hỏi lại hắn cười cái gì.
Hắn không nói, tôi cũng không nói.
Bóng hình chúng tôi chậm rãi giao điệp. Đến cơn cao trào, giữa không trung bỗng vang lên một tiếng nổ mạnh. Tôi ngẩng lên nhìn, phát hiện đầy trời là pháo hoa đang nổ bung.
Triệu Tinh nằm dưới thân tôi, thản nhiên chỉ lên mà nói: “Pháo hoa tặng cậu.”
Pháo hoa thật sự rất đẹp, nhưng tôi lại cúi đầu, ngắm nhìn đôi mắt của Triệu Tinh.
Triệu Tinh bị tôi nhìn đến mức có chút mất tự nhiên, hắn nói: “Sao cậu không ngắm pháo hoa vậy?”
Tôi bắt đầu động eo, tiếp tục làm chuyện không thể miêu tả với Triệu Tinh. Trong tiếng thở dốc, tôi trả lời hắn: “Vì ngắm cậu hạnh phúc hơn.”
Thế gian có muôn vàn cảnh đẹp, nhưng tất cả cảnh đẹp cũng đều không sánh bằng cậu.
Triệu Tinh nghe hiểu lời không nói ra. Hắn có vẻ vô cùng kích động, ôm chầm lấy bả vai tôi mà trao một nụ hôn mãnh liệt.
Dưới trời đêm đầy pháo hoa, chúng tôi nói ra những lời yêu thương, liều chết mà triền miên bên nhau. Những ký ức hỗn loạn của quá khứ đó trong phút chốc đều tàn phai. Trong mắt tôi chỉ có Triệu Tinh, trong mắt Triệu Tinh cũng chỉ có tôi. Chúng tôi là tân lang. Chúng tôi sẽ vĩnh viễn ngọt ngào.
Đợi khi đã xong chuyện không thể miêu tả rồi, chúng tôi đỡ nhau dậy, nhưng lại không về căn phòng lớn nhất của chính mình mà lại chen chúc vào một cabin nhỏ hẹp.
Chúng tôi nhét mình vào một chiếc giường đơn. Nghĩ tới những năm tháng bỏ nhà ra đi với nhau đó, tôi nhìn Triệu Tinh. Hắn hiển nhiên cũng đang nghĩ đến những ngày đó.
Hắn cắn lên vai tôi một cái, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm tôi: “Nói cậu nghe một bí mật.”
“Bí mật gì?” Tôi có chút tò mò.
“Lúc chúng ta còn đang bỏ nhà đi, từng có người mê cậu.” Triệu Tinh dùng một giọng điệu thực bình tĩnh kể cho tôi một chuyện cũ tôi không biết.
“Sau đó thì sao?” Trong trí nhớ tôi không hề có một chút thông tin tương quan nào.
Triệu Tinh cười một chút, là cười một nụ cười cực kỳ trong sáng, không hề giống với nụ cười tư bản. Hắn nói: “Sau đó người kia từ bỏ.”
“Ồ.” Tôi cũng không truy hỏi nữa. Tôi biết câu chuyện không đơn giản như vậy.
Triệu Tinh kề trán lên trán tôi. Trong mắt hắn là muôn vàn lời muốn nói, cuối cùng lời nói ra lại chỉ có: “Thôi Minh Lãng, tôi không phải người tốt.”
“Tôi biết,” Tôi ôm lấy hắn, vỗ về tấm lưng của hắn, “Gần mực thì đen. Cậu không tốt cũng là do tôi.”
Triệu Tinh như được xoa dịu, giống một chú cún khổng lồ ôm lấy tôi cọ cọ. Chúng tôi rốt cuộc cùng chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài, tôi mơ thấy cảnh tượng khi đó chúng tôi bỏ nhà đi.
Đó là một buổi chiều nóng rực, tôi đang ngồi bên chiếc bàn cũ nát, chữa bài tập cho học sinh, Triệu Tinh bỗng mở cửa phòng. Trên mặt hắn là một nét ửng hồng quái dị, một giọt mồ hôi tinh tế lăn dài trên má hắn. Hắn nhìn tôi, đôi mắt sáng ngời mà tỉnh táo.
Tôi ngưng bút, ngẩng đầu hỏi hắn: “Cậu làm gì vậy?”
Triệu Tinh lấy ra một xấp tiền mặt nhàu nát từ trong túi quần, nhét vào tay tôi, nói: “Tôi mới kiếm được ít việc vặt.”
Tôi cau mày, nói: “Sao trông mệt mỏi vậy. Đổi việc đi. Cậu cũng vừa mới thành niên thôi, chịu không nổi đâu.”
Triệu Tinh cười cười rồi trả lời tôi: “Chỉ lần này thôi.”
Tôi ‘ừ’ một tiếng, cầm tiền, đang định để xấp tiền vào chung số tiền tiết kiệm được để mua kem dưỡng da tay cho Triệu Tinh, khóe mắt lại phát hiện trên tay Triệu Tinh có một vệt máu: “Sao lại thế này?”
“Lúc dọn đồ chẳng may bị đứt tay thôi……”
Tôi cầm tay hắn, tìm cồn với băng gạc, lảm nhảm luôn miệng. Triệu Tinh lại vẫn cứ cười ngây ngô. Lớp ngụy trang của hắn quá mức hoàn hảo, vậy nên tôi của năm đó cũng chẳng nhận ra bất cứ điều gì bất thường.
Thật ra năm đó báo đài cũng không có đưa tin án mạng gì, nhưng trong những con hẻm đổ nát, lúc nào cũng có người vì đánh nhau mà phải nhập viện hoặc chuyển đi. Tôi không biết khi đó Triệu Tinh là dùng cách nào để bảo vệ tôi, nhưng chung quy lại thì cũng chẳng phải hồi ức tốt đẹp gì cho cam.
Sau đó không bao lâu, người nhà của Triệu Tinh và người nhà của tôi tìm được cả hai đứa. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đây cũng không phải chuyện tình cờ.
Cậu bé Triệu Tinh lựa chọn ngoan ngoãn về cùng bố mẹ, không phải vì sợ khổ mà là vì lo cho tương lai của chúng tôi. Hắn cần rời khỏi thành phố này, vì bảo vệ hắn, cũng vì bảo vệ tôi.
Trong mơ, tôi ôm lấy Triệu Tinh thuở niên thiếu khi ấy. Hắn ngờ nghệch nhìn tôi. Vô vàn lời muốn nói, cuối cùng lại chỉ quy tập lại thành một câu: “Chúng ta phải sống hạnh phúc bên nhau.”
Chúng ta phải sống hạnh phúc bên nhau, không hiểu lầm, không cãi vã, không ngoại tình, không chiến tranh lạnh, cũng không ly hôn.
Nếu thời gian có thể quay lại, tôi muốn……
Tôi mở hai mắt ra, phát hiện Triệu Tinh đã nhổm dậy nhìn tôi. Tôi hỏi hắn: “Tôi vừa nói mớ sao?”
Triệu Tinh ‘ừ’ một cái, rồi hôn lên má tôi, hết sức tự nhiên mà nói: “Chúng ta đang sống hạnh phúc bên nhau.”
Tuy không thể thay đổi quá khứ, nhưng tương lai tốt đẹp là vẫn có thể hướng tới.
Chúng tôi đang sống hạnh phúc bên nhau.
Chúng tôi sẽ sống hạnh phúc bên nhau.
Hoàn.
Phiên Ngoại 1: Góc Nhìn Của Triệu Tinh
Cảm ơn chị LWHS vì đã mua raw ạ~
(づ ̄ ³ ̄)づ
Khoảng thời gian rất lâu trước đó
1.
“Hắn đang làm gì rồi?”
Triệu Tinh châm một điếu thuốc, bên tai là điện thoại.
“Uống cà phê,” Người bên kia điện thoại tận tâm trả lời, “Thôi tiên sinh hiện đang uống cà phê.”
Triệu Tinh nhả ra một ngụm khói trắng. Hắn dụi tàn thuốc vào đáy chiếc gạt tàn đen, hỏi: “Đây là lần thứ bao nhiêu rồi?”
“Lần thứ ba trong tuần này, nếu tỉnh tổng từ trước tới giờ thì chắc hẳn là lần thứ chín.”
“Gửi tài liệu người hắn đang để ý qua email cho tôi, sau đó cậu có thể gặp trợ lý Trương nhận tiền.”
“Vâng thưa Triệu tổng.”
Triệu Tinh cúp điện thoại. Hắn mở phần mềm mạng xã hội, nhìn avatar của Thôi Minh Lãng nhưng cũng không bấm mở.
Hắn vẫn nhớ rõ lần trước Thôi Minh Lãng đã nói gì —— Cậu ta nói: “Triệu Tinh, thông báo với cậu tôi chuẩn bị lên giường với một cậu sinh viên trường nghệ thuật.”
Triệu Tinh lúc ấy đã đọc được tin nhắn của Thôi Minh Lãng nhưng cũng không trả lời. Không phải là hắn cố ý, chẳng qua là lúc đó hắn đang bận. Mà bận xong rồi, chuyện trả lời tin nhắn lại cũng không cần thiết nữa.
Triệu Tinh ngả lưng tựa vào chiếc ghế sô pha mềm mại. Trong nhà không bật đèn, nhưng cảnh đêm rực rỡ của đô thị ngoài kia vẫn có thể miễn cưỡng rọi sáng phòng khách của hắn.
Căn nhà này chỉ là một trong những bất động sản hắn đứng tên. Đẹp, giá trị cũng xứng đáng với vẻ đẹp của nó.
Trong tay hắn đã có quá nhiều tài sản. Từ lâu rồi, hắn đã không còn là một thiếu niên không một xu dính túi. Nhưng của cải càng nhiều, lại càng làm bật lên những gì hắn đã mất.
Triệu Tinh giàu có đã mất đi tình yêu của người chồng hợp pháp của mình. Riêng chuyện này, hắn đã rõ ràng từ rất lâu.
Hôn nhân của hai người họ là một tòa thành xây trên khối châu báu óng ánh. Bên ngoài thì nhìn khang trang mỹ lệ, nhưng chỉ cần đẩy nhẹ một cái, lại sẽ lập tức biến thành một bãi phế thải xinh đẹp.
‘Cốc, cốc.’
Có người gõ cửa.
Triệu Tinh bật đèn, cất đi biểu cảm trên khuôn mặt, nhướng mày chỉ đạo: “Vào đi.”
Bước vào là một thanh niên chỉ mặc duy nhất một chiếc áo ngủ. Triệu Tinh không nhớ rõ tên cậu ta là gì, nhưng hắn lại rất thích đôi mắt của cậu ta —— Đôi mắt đó cực kỳ giống với Thôi Minh Lãng. Nhưng Thôi Minh Lãng lại chưa từng dùng miệng phục vụ hắn.
Thôi Minh Lãng tên đó dù chỉ là chút thua thiệt cũng không chịu, một bước cũng nhất quyết không lui, chưa từng dung túng Triệu Tinh dù chỉ là một chút. Mỗi lần hắn chỉ cần hơi tỏ vẻ muốn mạo phạm cậu ta, nặng thì sẽ đi viện mà nhẹ thì sẽ bị tra tấn.
Triệu Tinh như gọi chó mà vẫy tay với cậu thanh niên kia. Thanh niên đó cũng rất ngoan ngoãn mà đi tới, quỳ xuống giữa hai chân của Triệu Tinh, mang đến cho hắn dịch vụ cậu ta am hiểu.
Triệu Tinh nắm tóc cậu ta, vừa chơi vừa nghĩ tới Thôi Minh Lãng.
Hắn lúc thì nghĩ xem lần này Thôi Minh Lãng sẽ mất bao lâu mới có thể lừa anh chàng bartender kia lên giường, lúc thì lại suy nghĩ có lẽ Thôi Minh Lãng khi xưa cũng chẳng yêu hắn tới vậy. Tại vì không yêu mới có thể ra tay tàn nhẫn với hắn như thế.
Triệu Tinh tra tấn thanh niên kia, nhưng trước mắt lại chỉ có cảnh tượng Thôi Minh Lãng giày vò hắn năm đó.
Tên khốn Thôi Minh Lãng đó dùng thắt lưng trói hắn vào đầu giường, vừa dùng nến thiêu hắn lại vừa chơi hắn. Cuối cùng trên mặt đất là một mớ hỗn độn, hắn không thể ngăn cản bản thân mình rơi lệ, Thôi Minh Lãng lại cười ha hả.
Nếu dưới giường giữa hai người còn có chút tình tứ, thì trên giường, hai người họ quả thực coi nhau như kẻ thù.
Triệu Tinh không muốn làm con chó của Thôi Minh Lãng, nhưng khi đó hắn đã quá yêu Thôi Minh Lãng, không muốn làm cũng phải làm.
Hắn có thể vì yêu mà chấp nhận chịu đựng sở thích của Thôi Minh Lãng, nhưng Thôi Minh Lãng lại không cho phép hắn mạo phạm dù chỉ là một chút.
Như vậy là không công bằng.
Nhưng nếu khẳng định đây là công bằng, vậy điều đó có nghĩa là Thôi Minh Lãng cũng không yêu hắn nhiều đến vậy.
Vì không yêu nhiều tới vậy cho nên mới không muốn nhượng bộ, không muốn thay đổi.
—
Triệu Tinh tiến vào cơ thể tươi trẻ kia. Cơ thể hắn đạt được khoái cảm tuyệt vời, nhưng đầu óc lại tràn ngập hình ảnh người chồng hợp pháp của mình.
Hắn xua đi những suy nghĩ trước đó, lục tìm trong quá khứ chứng cứ Thôi Minh Lãng yêu hắn tha thiết.
Hai người họ đã từng cùng nhau bỏ nhà đi, cùng nhau thức đêm, cùng nhau kề vai chiến đấu, cùng nhau cứu vớt nhau thoát khỏi hoạn nạn…… Nhưng những quá khứ ngọt ngào đó chỉ hiện lên một hồi, sau đó lại bị từng lần từng lần phản bội thay thế, màn ảnh cứ vậy sống động hiện lên.
Thôi Minh lãng đã sớm ô uế, cũng tựa như hắn Triệu Tinh. Cả hai bọn họ đều đã quá dơ bẩn để xứng đáng với tình cảm họ có lẽ đã từng có thủa niên thiếu.
Phiên Ngoại 2: Góc Nhìn Của Triệu Tinh
2.
Triệu Tinh gọi trợ lý tới tiễn thanh niên đi.
Cũng không phải là hắn đã chơi chán người nọ, mà là vì người này đã bắt đầu khiến hắn càng ngày càng thường xuyên nghĩ đến Thôi Minh Lãng.
Hắn vốn là vậy. Cứ mỗi lần hắn tìm được một tình nhân phần nào na ná Thôi Minh Lãng, hắn sẽ cảm thấy mới mẻ, sau đó lại vẫn sẽ không kiềm chế được bản thân mà lại nghĩ tới Thôi Minh Lãng.
Hắn chơi những người này trên giường sẽ có cảm giác như là đang chơi Thôi Minh Lãng.
Nhưng sau đó lại sẽ thấy tội lỗi, phiền muộn.
Bởi vì hắn biết rõ, Thôi Minh Lãng thật sự sẽ không để hắn thành công.
Thôi Minh Lãng sẽ vĩnh viễn là người hắn khát vọng nhưng không thể với tới.
Thành thật mà nói, hắn nhớ Thôi Minh Lãng, nhưng hình như hắn lại chẳng có lý do gì để tìm gặp người ta cả.
Triệu Tinh vô định lái xe trên đường. Một lúc lâu sau, hắn lại nhập tên quán cà phê đã in sâu trong trí nhớ vào định vị.
Hắn đoán có lẽ Thôi Minh Lãng đang ở đây.
—
Thôi Minh Lãng quả nhiên đang ngồi ở đó, nhàn nhã uống một tách cà phê.
Trên người cậu ta vẫn là bộ vest do viện cấp, cả người toát ra vẻ nho nhã, nhã nhặn.
Xe Triệu Tinh đỗ trong bóng tối của con hẻm đối diện, nhưng chiếc kính ống nhòm công suất cao trong tay cho phép hắn có thể thấy rõ mọi động tác tinh tế của Thôi Minh Lãng.
Hắn nhìn khóe miệng đối phương khẽ nhếch lên, ngón tay miết nhẹ lên menu của quán, cất giọng nói gì đó.
Vài chục giây sau, một người đàn ông mặc đồng phục pha chế của quán ngồi xuống đối diện Thôi Minh Lãng. Hai người thân mật trò chuyện với nhau.
Ngón tay của Thôi Minh Lãng như đang lướt trên phím dương cầm, từng chút một mà chạm đến mu bàn tay của người đối diện. Mà người đàn ông kia cũng không chống cự gì, ngược lại còn lật tay lại, nắm lấy tay Thôi Minh Lãng.
—— Thôi Minh Lãng đã thành công.
—— Trong một buổi chiều đầy nắng hôm ấy, một cặp tình nhân mới chính thức hình thành.
Triệu Tinh bỏ ống nhòm xuống, mở một hộp quà tinh xảo ra, lấy ra từ trong đó một viên pha lê đẹp vô cùng. Một nghệ sĩ nước ngoài nổi tiếng đã khắc hình dáng của hắn và Thôi Minh Lãng vào đó, dùng đủ thứ ngôn ngữ tán thưởng hôn nhân và tình yêu của hai người bọn hắn.
Triệu Tinh biết Thôi Minh Lãng rất thích những tác phẩm nghệ thuật của vị này. Hắn tốn cũng không ít công sức để có được viên pha lê chạm khắc này, dự định dùng làm quà kỷ niệm.
Triệu Tinh lại làm một việc thật ngây thơ rồi.
Hắn hạ cửa sổ xe xuống, cổ tay khẽ vung, viên pha lê xinh đẹp bị ném thẳng vào tường.
“Choang ——”
Pha lê vỡ tan thành vô vàn mảnh vụn, vỡ như tình yêu có lẽ đã từng tồn tại giữa hai người họ.
Phiên Ngoại 3: Góc Nhìn Của Triệu Tinh
Triệu Tinh không thích Hứa Nặc cho lắm. Nói đúng ra thì là hắn không thích bất cứ một tình nhân hay bạn giường nào của Thôi Minh Lãng.
Cái nỗi niềm ‘không thích’ này của hắn sẽ theo khoảng thời gian người ta ở bên Thôi Minh Lãng mà ngày một tăng trưởng, cuối cùng biến thành căm ghét —— Mà bản thân Triệu Tinh vốn không phải là tư bản thiện lương gì cho cam. Hắn luôn có những biện pháp thủ đoạn hợp lý, hợp pháp, nhẹ nhàng, nhanh chóng để gạt người hắn ghét ra khỏi người hắn thích.
Vốn dĩ Triệu Tinh cũng không quan tâm đến Hứa Nặc. Mỗi khi Thôi Minh Lãng thích một ai đó đều sẽ cho người ta có một cảm giác rất chân tình. Thế nhưng tình cảm của Thôi Minh Lãng đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Nhiều khi hôm trước còn tình chàng ái thiếp, hôm sau đã trở mặt thờ ơ.
Thôi Minh Lãng từng vì thích một tình nhân mà bỏ qua ước định báo trước giữa hai người. Cũng từng vì thích một tình nhân khác mà khoanh tay nhường một khối tài sản kếch xù đi…… Triệu Tinh luôn có thể kiên nhẫn đợi cho đến khi Thôi Minh Lãng bắt đầu chán tình nhân của mình để ra tay giải quyết sạch sẽ mọi phiền toái.
Phải, là phiền toái. Trong mắt Triệu Tinh, những người này còn chưa đủ tư cách để được coi là ‘tình địch’.
Hắn vốn cho rằng Hứa Nặc cũng chỉ là một phiền toái. Thế nhưng hắn không ngờ được phiền toái này lại lớn hơn so với hắn tưởng tượng —— Hứa Nặc trở thành mồi dẫn lửa, châm vào quả bom chôn giấu trong mối hôn nhân của hắn và Thôi Minh Lãng.
Như bao lần Triệu Tinh đã mơ, Thôi Minh Lãng như đùa giỡn mà nói với hắn rằng: “Mai chúng ta có thể đi làm thủ tục ly hôn chứ? Cũng không cần phải phân chia tài sản. Dù sao cũng tiêu không hết.”
Trong nháy mắt đó, Triệu Tinh vậy mà cũng không thấy bất ngờ, ngược lại chỉ có một loại cảm giác vi diệu ‘Cuối cùng cũng đến rồi’ mà thôi. Và như vô số lần đã tập luyện, hắn thản nhiên dùng ‘Minh Lãng Tinh’ làm cái cớ để cản lại yêu cầu ly hôn của Thôi Minh Lãng.
Hắn vẫn còn rất nhiều lý do tương tự, lý do nào cũng logic và tự chủ, trì hoãn quá trình, thủ tục ly hôn giữa hắn và Thôi Minh Lãng.
Nhưng đêm hôm đó, lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài, Triệu Tinh mất ngủ. Hắn có thể cảm nhận được sự đau đớn. Hắn biết rõ đó chỉ là ảo giác.
Bao nhiêu năm qua, Thôi Minh Lãng và hắn đã như xương trong xương, thịt trong thịt. Chỉ cần nghĩ tới việc hai người họ có khả năng sẽ phải chia xa, cả người hắn đều đau đớn, đau đến mức Triệu Tinh phải kêu lên thảm thiết.
Phiên Ngoại 4: Góc Nhìn Của Triệu Tinh
Triệu Tinh cả đêm không ngủ. Ngày hôm sau, hắn lập tức phái người đi điều tra tất tần tật về Hứa Nặc. Một xấp tài liệu dày cộp mau chóng được đặt lên bàn hắn. Triệu Tinh lật nhanh xem qua, tầm mắt cuối cùng lại dừng ở một hàng chữ nhỏ —— “Ung thư phổi giai đoạn cuối. Thời gian còn lại không tới sáu tháng.”
Triệu Tinh không phải người tốt nhưng hắn cũng chưa xấu xa quá mức. Dòng chữ này khiến hắn bỗng thấy có chút thương hại, đánh mất suy nghĩ ỷ thế hiếp người của hắn, khiến hắn ngược lại còn suy nghĩ xem có nên tiết lộ chuyện này cho Thôi Minh Lãng không.
Hắn hiểu chồng mình. Thoạt nhìn lạnh lùng tới mức quái đản nhưng trên thực tế lại rất tình cảm. Những năm qua, Thôi Minh Lãng hào phóng ra tay cứu người, cũng giúp rất nhiều tình nhân, bạn giường nghèo túng. Nếu Thôi Minh Lãng biết Hứa Nặc sinh bệnh, khả năng sẽ chăm sóc anh ta, sau đó ở bên anh ta đến phút lâm chung —— Mà đó cũng không phải là tình yêu, chỉ đơn giản là lòng thương hại mà thôi.
Triệu Tinh châm một điếu thuốc, quyết định tạm thời sẽ không ra tay. Nói không chừng Thôi Minh Lãng sẽ mau chóng chán Hứa Nặc. Mà cho dù hai người họ vẫn tiếp tục quen nhau thì đợi đến khi Thôi Minh Lãng biết được bệnh tình của Hứa Nặc, chắc chắn Thôi Minh Lãng sẽ không yêu Hứa Nặc nữa.
Chồng hắn sẽ luôn yêu chính mình nhất, cũng sẽ luôn đa tình lại bạc tình như vậy.
Sai lầm của Triệu Tinh đã giúp cho Hứa Nặc và Thôi Minh Lãng càng có thêm cơ hội để hòa hợp. Thỉnh thoảng, Triệu Tinh sẽ như một kẻ biến thái, lái xe tới nơi hai người họ thường đến, dùng ống nhòm quan sát hai người họ.
Có đôi khi, Triệu Tinh sẽ ảo tưởng rằng hắn là người đang đứng bên Thôi Minh Lãng. Diệu cười, cái ôm, nụ hôn của Thôi Minh Lãng tất cả đều thuộc về hắn. Nhưng sau đó hắn sẽ mau chóng tỉnh táo lại. Tỉnh lại để mà ý thước được Thôi Minh Lãng đang từng chút, từng chút một sa vào tình yêu cuồng nhiệt với một kẻ thứ ba.
Triệu Tinh ngả người tựa vào phần tựa lưng mềm mại đắt tiền của ghế ô tô. Hắn chợt nhận ra, tâm trạng giờ phút này của hắn chính là ghen.
Thật đau đớn, thật xấu xí làm sao.
Nhưng cũng không nhất thiết phải thế. Hắn chỉ cần vung tiền là có thể có bất cứ ai hắn muốn. Thế giới này rộng lớn như vậy, hắn sẽ có thể tìm được người mình vừa ý.
Thôi Minh Lãng không nên là người duy nhất của hắn. Thôi Minh Lãng không cần hắn, hắn cũng có thể không cần Thôi Minh Lãng.
Vậy mới công bằng, phải không?
Chẳng lẽ không phải?
Triệu Tinh càng chơi càng điên cuồng. Mỗi khi hắn nhớ tới Thôi Minh Lãng, hắn sẽ ném điện thoại đến một nơi không thể với tới. Hắn tựa như một con cá thoi thóp sắp chết lại ngoan cố không muốn tìm nước có thể cứu được mình.
Hắn kiềm chế bản thân, hạ quyết tâm. Thỉnh thoảng hắn sẽ lại có suy nghĩ ly hôn thì ly hôn, đâu có ai sống thiếu ai mà chết đâu. Nhưng chỉ cần Thôi Minh Lãng gọi một cuộc điện thoại, hắn lại sẽ cởi bỏ toàn bộ áo giáp.
Cho dù lớp ngụy trang bên ngoài của hắn có hoàn hảo đến cỡ nào đi chăng nữa, thì bên trong Triệu Tinh vẫn khao khát người mình yêu đến độ bệnh hoạn.
Làm kẻ hầu cũng được, làm bạn diễn cũng được, làm máy rút tiền cũng được…… Triệu Tinh không muốn từ chối bất cứ yêu cầu nào của Thôi Minh Lãng.
Hắn chỉ muốn bảo vệ mối hôn nhân lung lay sắp đổ này của hai người, nhưng càng ngày, cái mong muốn ấy lại càng như một hy vọng xa vời.
Triệu Tinh nhìn thật kỹ Thôi Minh Lãng. Từ trong đôi mắt của Thôi Minh Lãng, hắn thấy được tình yêu đang đâm chồi, nhưng đối tượng không phải là hắn, mà là Hứa Nặc sắp chết.
Thôi Minh Lãng như đã sắp yêu người kia.
Thôi Minh Lãng đã không còn yêu hắn từ lâu.
Phiên Ngoại 5: Góc Nhìn Của Triệu Tinh
Tình yêu quý như kim cương, cũng rẻ mạc như sỏi đá.
Từ sau khi Thôi Minh Lãng đề nghị ly hôn, mối hôn nhân của họ kéo dài đến ngày nào, ngày đó như đang chờ án tử hình. Tảng đá lơ lửng giữa không chút khiến con người ta cứ phải nôn nóng, bất an. Triệu Tinh có muôn vàn thủ đoạn để duy trì hôn nhân của họ, nhưng tất cả đều bị ‘mong muốn ly hôn’ của Thôi Minh Lãng đốt sạch.
Hắn thật ra cũng muốn hỏi Thôi Minh Lãng một câu: “Tôi yêu cậu nhiều như vậy, vì lý gì cậu lại muốn ly hôn với tôi?”
Nhưng những chuyện hoang đường hắn đã làm những năm qua, cùng với việc hắn cưỡng ép Thôi Minh Lãng cưới mình năm đó, khiến hắn không thể thốt ra câu hỏi này.
Thôi Minh Lãng cũng chẳng yêu hắn, vì lý gì lại không thể ly hôn hắn?
Triệu Tinh không muốn nhìn thấy sự phiền chán và chống đối trong mắt Thôi Minh Lãng. Hắn biết rõ mạng sống của Hứa Nặc chỉ còn kéo dài mấy tháng, mà thủ tục ly hôn hiện tại cũng đủ để trì hoãn một năm. Trước khi tới bước cuối cùng, hai người họ đều có thể từ bỏ quyết định ly hôn bất cứ lúc nào.
Thà rằng cứ thuận theo ý của Thôi Minh Lãng, để Thôi Minh Lãng được tự do một khoảng thời gian. Đến khi Thôi Minh Lãng chơi chán rồi, Hứa Nặc cũng sẽ rời sân khấu. Với tình nghĩa bao năm, cộng thêm một ít thủ đoạn vô hại để thay đổi cục diện thì hủy bỏ việc ly hôn cũng chẳng phải việc gì khó khăn.
Triệu Tinh đã nhờ luật sư hôn nhân tư vấn, mục đích không phải là để xem phân chia tài sản như nào, mà là xem làm thế nào để thủ tục ly hôn có thể được trì hoãn đến đúng thời điểm thích hợp.
Bao năm lăn lộn trên thương trường đã tôi luyện cho hắn một kỹ thuật diễn xuất hoàn hảo. Thôi Minh Lãng như đã thật sự tin rằng Triệu Tinh hắn sẵn sàng ly hôn, sẵn sàng vứt bỏ mối quan hệ thân mật nhất giữa hai người họ bất cứ lúc nào.
Điều duy nhất nằm ngoài dự đoán của Triệu Tinh lại chính là Thôi Minh Lãng thế nhưng sẽ đòi ra nước ngoài với hắn. Lời từ chối đã đến bên miệng cũng phải biến thành lời đồng ý. Triệu Tinh muốn từ chối, nhưng hắn lại thấy được sự mơ hồ trong đôi mắt của Thôi Minh Lãng.
Nói đến cũng buồn cười, rõ ràng Thôi Minh Lãng là người đề nghị ly hôn. Thế nhưng lúc ra ngoài, Thôi Minh Lãng lại nắm lấy tay hắn siết thật chặt. Chỉ cần một hành động nhỏ nhặt, không đáng kể này, Triệu Tinh cũng có thể cảm nhận được chút tình yêu còn sót lại mà Thôi Minh Lãng dành cho hắn.
Chút tình cảm này có thể không đủ để duy trì mối hôn nhân của họ, nhưng lại cũng đủ để Thôi Minh Lãng có chút không muốn rời xa hắn. Mà Thôi Minh Lãng cũng không để bản thân phải chịu thiệt. Nếu đã muốn đi du lịch với Triệu Tinh, Thôi Minh Lãng cũng sẽ thẳng thắn nói ra.
Chút hạnh phúc vừa mới dâng lên trong lòng Triệu Tinh, lại bị câu nói tiếp theo của Thôi Minh Lãng dập tắt hoàn toàn. Thôi Minh Lãng nói: “Vậy để tôi gọi Hứa Nặc tới ăn trưa cùng.”
Tên khốn nạn Thôi Minh Lãng đó có thể tình cũ khó quên nhưng thực tế lại càng nhớ thương tình nhân mới hơn.
Triệu Tinh lại làm một việc đáng hổ thẹn. Hắn phối hợp diễn cùng Thôi Minh Lãng. Để đến cuối cùng cũng không rõ đó chỉ là lời vui đùa hay thật lòng biết chính mình tâm lý có vấn đề mà nói với Thôi Minh Lãng rằng: “Cậu nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi.”
Phiên Ngoại 6: Góc Nhìn Của Triệu Tinh
Những chuyến du lịch chung không lên kế hoạch trước không phải lúc nào cũng mang đến những bất ngờ ngọt ngào và hạnh phúc.
Triệu Tinh trước đó đã vờ như trúng ‘Mỹ nhân kế’ của đối tác. Hiện tại lại là thời điểm quan trọng, muốn trở mặt cũng không phải lựa chọn tối ưu.
Nhưng để xử trí ‘mỹ nhân’ này, Triệu Tinh thật ra cũng có không thiếu gì cách. Ví dụ như là đưa cậu ta đến một khách sạn khác, hoặc thuê hẳn một phòng khác, hoặc đơn giản là tìm cớ để từ chối những hành động thân mật.
Ấy vậy mà Triệu Tinh lại như bị ma làm mà chọn tìm cách đuổi Thôi Minh Lãng đi, sau đó lại chọn đè người ta xuống chiếc giường mà hắn và Thôi Minh Lãng đã ngủ đêm trước. Lúc xé rách quần áo của người bên dưới, ngoài sự bất an mơ hồ và bực bội khó tả, trong lòng Triệu Tinh lại trỗi dậy một loại khoái lạc méo mó —— Hắn biết khoái cảm này là đến từ việc hắn ‘trả thù’ Thôi Minh Lãng.
Thôi Minh Lãng có thể yêu những kẻ không phải Triệu Tinh.
Triệu Tinh cũng có thể giở trò với bất cứ kẻ nào, ở bất cứ đâu hắn muốn.
Khoái cảm vặn vẹo này vọt tới đỉnh điểm khi Thôi Minh Lãng bắt quả tang hắn. Triệu Tinh có thể nhìn thấy sự thất vọng và đau đớn hiện lên rõ ràng trong mắt Thôi Minh Lãng, cũng từ đó mà có thể nhìn thấy được thứ tình yêu còn sót lại dành cho hắn.
Thứ tình yêu đó như tia lửa sắp tắt, như sao băng vụt qua. Tựa như chỉ một giây sau sẽ tan biến hoàn toàn.
Triệu Tinh chấp nhận lời đề nghị của Thôi Minh Lãng. Ba người vặn vẹo bên nhau trên chiếc giường ấy.
Xong việc, Triệu Tinh lại dùng tư thế bảo vệ người khác đứng trước mặt Thôi Minh Lãng. Hắn nhìn thật sâu vào sự thống khổ của Thôi Minh Lãng mà âm thầm gào thét trong lòng: “Đau à? Nhưng đau đớn mà cậu đang cảm nhận lúc này cũng chỉ bằng một phần mười những gì cậu đã mang lại cho tôi mà thôi.”
“Thì ra cậu cũng chẳng sắt đá đến vậy, chẳng bất khả xâm phạm đến thế. Thì ra cậu cũng có thể vì tôi của hiện tại mà biết ghen.”
“Thôi Minh Lãng, tôi có thể yêu cậu nhiều tới vậy, lại cũng vẫn không thể không hận cậu.”
Triệu Tinh bị Thôi Minh Lãng đuổi ra ngoài. Đứng ngoài cửa, hắn lại nhịn không được mà cười phá lên. Tình nhân bên hắn run rẩy hỏi: “Anh cười gì vậy?”
Triệu Tinh cúi đầu, nhìn gương mặt cũng có phần nào na ná với gương mặt người hắn yêu, lại cảm thấy so thế nào đi chăng nữa thì gương mặt này cũng thua xa ái nhân của hắn.
Hắn nói: “Tự dưng muốn cười thôi.”
Trả thù thành công thì phải cười chứ?
Chẳng nhẽ lại để tình cảm chi phối, khổ sở tới mức phải bật khóc sao?
Phiên Ngoại 7: Góc Nhìn Của Triệu Tinh
Triệu Tinh lại kiếm được một khoản tiền kếch xù. Đương nhiên, thứ hắn kiếm được không chỉ là tiền bạc mà còn là một tấm vé thông hành đưa hắn lên tới một tầm cao mới.
Nhưng hắn đã phải trả một cái giá hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trả —— Thôi Minh Lãng thật sự đau lòng, cũng thật sự khổ sở.
Bao nhiêu năm qua, Triệu Tinh vẫn cho rằng Thôi Minh Lãng đã không còn chút tình cảm nào dành cho mình, cho dù có tình xưa thì nó cũng chỉ mỏng tang tựa mảnh giấy.
Nhưng những trải nghiệm gần đây đã khiến Triệu Tinh nhận ra, đối với Thôi Minh Lãng, hắn vẫn là một ngoại lệ.
Triệu Tinh chiến thắng trên chiến trường của mình, nhưng khi quay lại nhìn, hắn chợt nhận ra Thôi Minh Lãng đã lún sâu vào lưới tình mang tên Hứa Nặc.
Họ nắm tay nhau trên những con đường lạ lẫm phương trời, hứng khởi khám phá từng quán cà phê cổ kính, cùng nhau ngồi trên ghế đường ngỏ lời yêu thương nồng nàn, đắm đuối hôn nhau, tình cảm ngày một bừng cháy…
Thôi Minh Lãng dường như hoàn toàn đã đẩy Triệu Tinh ra khỏi tâm trí.
Không, Thôi Minh Lãng đang từng bước, từng bước xóa nhòa Triệu Tinh khỏi trái tim mình.
Nhận ra điều này, Triệu Tinh buộc phải vội vàng báo tin bệnh tình của Hứa Nặc cho Thôi Minh Lãng, và phản ứng của đối phương cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Thôi Minh Lãng sẽ không bỏ rơi Hứa Nặc, sẽ chọn đồng hành cùng anh ta đến giây phút cuối cùng, nhưng cũng sẽ không đầu tư thêm chút tình cảm nào nữa.
Thôi Minh Lãng vốn là kẻ cực đoan ích kỷ như vậy. Dịu dàng lại lạnh lùng. Có thể khéo léo kiểm soát cảm xúc ở mức vừa đủ.
Triệu Tinh bắt đầu một cuộc đợi chờ dài vô tận, đôi lúc hắn cảm thấy mình như đang canh giữ một chiếc đồng hồ cát, bên trong chứa đựng sinh mệnh của Hứa Nặc.
Lòng hắn khát khao những hạt cát trôi nhanh hơn, nhưng hắn lại bất lực không kiểm soát được tốc độ, chỉ đành ngậm ngùi mong muốn chúng ngày càng ít đi, ít đi…
Đã ôm những suy nghĩ như vậy, Triệu Tinh đương nhiên không phải người tốt đẹp gì —— Triệu Tinh ngay thẳng, thiện lương khi xưa đã hoàn toàn tan biến từ cái mùa hè bỏ nhà đi ấy.
Đợi khi Triệu Tinh gần như kiệt sức mòn mỏi chờ đợi, cuối cùng hắn cũng nhận được tin báo tử của Hứa Nặc.
Hứa Nặc qua được đêm Giáng Sinh, chứ không phải lễ Giáng Sinh.
Đây có lẽ là ý trời, lễ Giáng sinh vốn nên dành cho người thân, mà Hứa Nặc thì muôn đời không thể trở thành người thân của Thôi Minh Lãng.
Triệu Tinh thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn Thôi Minh Lãng tự tay tổ chức tang lễ cho Hứa Nặc. Trong đầu, hắn diễn tập đoạn đối thoại khi đối diện Thôi Minh Lãng. Vốn hắn định sẽ nói ‘Thủ tục ly hôn của chúng ta gặp ít vấn đề’, nhưng diễn thử mấy bận, câu nói lại đổi thành “Thủ tục ly hôn của chúng ta đã hoàn tất.’
Không hủy diệt thì không tái sinh, không phá vỡ thì không thể kiến tạo lại.
Có lẽ chỉ khi nào Thôi Minh Lãng hoàn toàn tin rằng mối quan hệ hôn nhân của họ đã tan vỡ, hai người mới thể hy vọng có một khởi đầu mới, có cơ hội ‘gương vỡ lại lành’.
Triệu Tinh đã ngoài 30 tuổi, không còn sự thẳng thắn mộc mạc như cậu thanh niên năm xưa, cũng chẳng còn can đảm để thẳng tuột hỏi: “Thôi Minh Lãng, cậu thích tôi phải không?”
Hắn chỉ có thể nửa miệng lả lơi, khéo léo tự biên tự diễn thăm dò thái độ của Thôi Minh Lãng —— Mà Thôi Minh Lãng không tuyệt tình với hắn, chính là ngầm đồng ý cho hắn sán lại gần.
–
Triệu Tinh biết hắn làm vậy là ‘thừa nước đục thả câu’. Sự ra đi của Hứa Nặc để lại trong lòng Thôi Minh Lãng một khoảng trống ngắn ngủi. Thôi Minh Lãng cần có người bầu bạn, nếu Triệu Tinh không mò lại gần, rất có thể Thôi Minh Lãng sẽ mau chóng tìm được một tình nhân mới.
Triệu Tinh hạ thấp chính mình. Hắn là một thợ săn xảo quyệt, sói đội lốt cừu. Nhưng Thôi Minh Lãng lại như một tảng băng rắn, không hề chịu tan chảy dù chỉ là một chút.
Hai người họ vẫn như cũ có thể đắm chìm trong nhau, nhưng lại rất hiếm khi có thể trò chuyện một cách bình đẳng, tự nhiên. Vị thế của Triệu Tinh ngày càng thấp kém, lằn ranh giới hạn cũng dần dần lùi về phía sau, mà những gì hắn đoạt được lại ngày càng ít. Thế nhưng Triệu Tinh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ, hắn có thể cam chịu thái độ lạnh nhạt của Thôi Minh Lãng, cũng có thể chấp nhận việc Thôi Minh Lãng tìm kiếm những người tình mới bên ngoài. Điều hắn khao khát không nhiều, duy chỉ cần giữ được mối quan hệ của họ như thời điểm trước khi Hứa Nặc xuất hiện là đủ.
Hắn muốn Thôi Minh Lãng vĩnh viễn ở cạnh, hắn muốn hắn sẽ mãi mãi là người bạn đời hợp pháp của Thôi Minh Lãng. Để đạt được điều này, hắn sẵn sàng hi sinh tất cả, kể cả là phẩm giá của chính mình.
Phiên Ngoại 8: Góc Nhìn Của Triệu Tinh
Triệu Tinh nằm trên giường, chất lỏng lạnh buốt chảy dọc theo ống tiêm xâm nhập vào huyết quản.
Lạnh lùng hắn lắng nghe cấp dưới báo cáo công việc. Xử lý xong công vụ, trợ lý riêng bắt đầu báo cáo tin tức mới nhất về Thôi Minh Lãng.
Thôi Minh Lãng vừa rời khỏi bệnh viện đã lập tức lên giường với kẻ khác.
Triệu Tinh chẳng hề bất ngờ, Thôi Minh Lãng không mấy coi trọng hắn, tự nhiên cũng chẳng vì hắn mà ràng buộc bản thân.
Hắn lệnh cho trợ lý điều tra tiền sử bệnh tật của người tình mới của Thôi Minh Lãng, nhận được cái nhìn đầy thương hại từ đối phương.
Triệu Tinh chỉ cười nhạt, không giải thích gì thêm, quơ tay ra hiệu cho người kia rời đi.
Thân thể hơi bình phục, Triệu Tinh lại vội vàng bám lấy Thôi Minh Lãng. Hắn vụng về thử đủ mọi cách để rút ngắn khoảng cách giữa hai người, nhưng hầu hết đều vô hiệu.
Đôi lúc, Triệu Tinh cũng cảm thấy chán nản. Nếu biết trước tình cảnh hiện tại, thà rằng năm xưa hắn đã ngoan ngoãn theo ý muốn của Thôi Minh Lãng, để cho Thôi Minh Lãng tra tấn hắn cũng được.
Nhưng nếu thật sự bảo Triệu Tinh lựa chọn như vậy, Triệu Tinh cũng không dám. Hắn không biết nếu làm vậy liệu mối quan hệ giữa hắn và Thôi Minh Lãng có trở nên tồi tệ hơn hay không.
Hắn khao khát được đè Thôi Minh Lãng một lần, đó là chấp niệm của hắn.
Thôi Minh Lãng khao khát muốn thuần hóa hắn thành một con chó, đó là chấp niệm của Thôi Minh Lãng.
Nếu những khao khát đó được thỏa mãn, có lẽ hai người sẽ càng nhanh chóng cảm thấy nhàm chán với cơ thể của nhau, hoặc có lẽ sẽ không còn lý do gì để duy trì cuộc hôn nhân đạo mạo này nữa.
Phiên Ngoại 9: Góc Nhìn Của Triệu Tinh
Đôi khi, trong Triệu Tinh cũng cuộn trào những suy nghĩ tăm tối, thôi thúc hắn làm những hành động nông nổi. Có lẽ Thôi Minh Lãng khi đó sẽ vì hiệu ứng cầu treo mà nhen nhóm lại tình yêu với hắn.
*Hiệu ứng cầu treo diễn ra khi một người bước qua một chiếc cầu treo lơ lửng, khiến anh ta cảm thấy nguy hiểm rồi bỗng dưng anh ấy nhìn thấy một người phụ nữ ở đó. Khi nỗi sợ hãi vì đang ở độ cao nguy hiểm khiến tim anh ta đập mạnh, anh ta lại hiểu nhầm rằng phản ứng đó là vì nhìn thấy người phụ nữ kia. Nói ngắn gọn hơn, khi một người đang ở trong trạng thái hoảng loạn, sợ hãi và hồi hộp nhưng anh ta thấy bạn, anh ta sẽ tưởng rằng anh ta yêu bạn.
Sự cám dỗ ấy vô cùng mãnh liệt, nhưng Triệu Tinh vẫn từng trăm từng nghìn lần kiên quyết kiềm chế bản thân.
Thôi Minh Lãng không chỉ là ái nhân của hắn qua bao năm rộng tháng dài, mà còn là người anh em thân thiết của hắn từ thuở thiếu thời. Suốt bao nhiêu năm ấy, Triệu Tinh luôn đeo đuổi khát vọng trở thành hình bóng bảo vệ của Thôi Minh Lãng. Lòng hắn chưa từng sinh ra ý định làm tổn thương đối phương, lại càng không thể dùng tình yêu làm cái cớ để ra tay.
Không thể động đến những thủ đoạn quỷ quyệt, hắn chỉ có thể cứ vụng về canh giữ bóng hình người ấy, hy vọng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Suốt một thời gian dài âm thầm cho đi mà không cần nhận lại như vậy, Triệu Tinh cũng đã trải lãnh chút vị ngọt của sự cam tâm tình nguyện, một thứ ‘hạnh phúc’ mông lung.
Hắn không cần Thôi Minh Lãng dành cho hắn những lời lẽ ngọt ngào, cũng chẳng cầu người ấy có chút thực lòng với mình. Miễn sao Thôi Minh Lãng vẫn tồn tại gần bên, như thế đã đủ níu kéo hắn duy trì cuộc sống bình thường, gồng gượng tiếp tục.
Nhưng có đôi khi, bóng dáng của Hứa Nặc vẫn luẩn quẩn hiện hữu trong cuộc sống tĩnh lặng của hai người, như một vệt u ám làm vẩn đục không gian yên bình.
Triệu Tinh biết Thôi Minh Lãng vì cái chết của Hứa Nặc mà vẫn còn quyến luyến không quên. Vì thế hắn đã đặc biệt chi một khoản tiền lớn để sắp xếp chu đáo việc hậu sự của Hứa Nặc, thậm chí còn thuê người chuyên trách quét dọn, chăm sóc phần mộ của anh định kỳ.
Thực tế chứng minh quyết định này là hoàn toàn chính xác —— Vì biết rằng đã có người chuyên lo lắng việc chăm sóc phần mộ Hứa Nặc, trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, Thôi Minh Lãng chưa từng nhắc đến chuyện đi viếng mộ anh.
Thỉnh thoảng, Triệu Tinh sẽ thấy Thôi Minh Lãng ngồi đăm chiêu. Hắn biết trong tâm trí của Thôi Ming Lãng vẫn quẩn quanh hình bóng của Hứa Nặc. Nhưng Triệu Tinh cũng không quá phẫn nộ, vì hắn rất hiểu bản chất con người, biết rằng đối với Thôi Minh Lãng, người đã khuất không bao giờ vượt qua được giá trị của kẻ đang sống.
Khi một người đã chết, họ sẽ được bọc vào một chiếc hộp lự kính xinh đẹp, mà người còn sống cũng sẽ nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào đã cùng nhau trải qua.
Triệu Tinh bám riết lấy Thôi Minh Lãng, ngày này qua ngày khác, đồng hành cùng nhau thoát khỏi kỷ niệm mang tên Hứa Nặc. Hắn như vui sướng phát ngất khi phát hiện trong mắt Thôi Minh Lãng đã lại dần có bóng dáng của mình.
Thôi Minh Lãng đôi khi cũng khá kỳ cục, mở mồm là nói những lời khinh miệt, ghen ghét hắn, nhưng đến lúc ngủ say thì lại siết chặt hắn trong vòng tay, trong giấc mộng gọi tên ‘Tinh Tinh’.
Triệu Tinh nắm lấy bàn tay Thôi Minh Lãng, trái tim tan chảy đến nhầy nhụa. Hắn lặng lẽ ghé sát, hôn nhẹ lên đôi mi người yêu, khẽ đáp: Tôi vẫn ở đây.
Chỉ tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang. Triệu Tinh vừa thấy tín hiệu hâm nóng tình cảm, Thôi Minh Lãng đã bị cuốn trôi trong vòng lao lý. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến Triệu Tinh trở tay không kịp. Dù đã có biện pháp khẩn cấp, hắn vẫn không thể bảo vệ được người mình yêu.
Triệu Tinh là một thương nhân thành đạt, khi đầu tư bỏ tiền ra, hắn có thể chén chú chén anh với nhiều quan chức. Nhưng khi thực sự liên quan đến pháp luật và cơ quan tư pháp, hắn lại không có bất kỳ mối quan hệ nào có thể giúp ích.
Giữa quyền lực và tiền bạc thì quyền lực sẽ luôn cao hơn tiền bạc.
Triệu Tinh ở bên ngoài vận dụng mọi phương thức, nhưng chính bản thân hắn cũng ngày càng bối rối. Sự tự tin của hắn bị mài mòn như muốn biến mất hoàn toàn —— hắn như trở lại buổi chiều mấy chục năm về trước, chỉ có thể dùng cách thức thấp kém và nguyên thủy nhất để cố gắng bảo vệ người mình yêu.
Hắn và đội ngũ luật sư họp hành suốt đêm, nhưng những lời khuyên họ đưa ra đều không mấy lạc quan. Về mặt pháp lý, Thôi Minh Lãng có thể dễ dàng được tha bổng. Nhưng theo tin tức nội bộ, vụ việc của Thôi Minh Lãng lại liên quan đến quá nhiều người, đã có quá nhiều bên can thiệp, nên Thôi Minh Lãng không thể được trắng án.
Dù là luật sư tài giỏi đến đâu thì cũng không thể thắng một vụ kiện vượt ra ngoài khuôn khổ pháp luật.
Họ khuyên Triệu Tinh nên cân nhắc xin giảm nhẹ tội, nhưng hắn kiên quyết lắc đầu: “Thôi Minh Lãng sẽ không đồng ý.”
Thôi Minh Lãng trước nay là kẻ cầu toàn, đến một hạt cát trong mắt cũng không chấp nhận được, sao lại có thể cam chịu, thừa nhận tội lỗi vô căn cứ.
Phiên Ngoại 10: Góc Nhìn Của Triệu Tinh
Sau bao nỗ lực, Triệu Tinh cuối cùng cũng lấy được chứng chỉ tư pháp. Vận dụng mối quan hệ, hắn rốt cuộc có thể lấy tư cách một luật sư đến gặp ái nhân đang bị giam trong ngục tù của mình.
Triệu Tinh có lẽ sẽ không bao giờ có thể quên được cảnh tượng ngày hôm đó.
Lúc nói ra những lời này, Triệu Tinh ít nhiều vẫn có chút chột dạ.
Hắn vừa hút thuốc vừa nói: “Nửa năm qua, tôi cũng không định vì cậu mà thủ thân như ngọc, nhưng mỗi lần động đến, lại chỉ có thể nhớ tới khuôn mặt của cậu, chỉ có thể nhớ tới chuyện cậu vẫn đang ở trong này đợi. Vậy là héo, cứ thế mà tự dưng nhịn nửa năm trời.”
Lúc ban đầu, khi Thôi Minh Lãng mới vào tù, Triệu Tinh ở bên ngoài bận tối tăm mặt mũi vì vụ án, thật sự không hề có chút ham muốn nào.
Nhưng Thôi Minh Lãng đã bị giam quá lâu, hắn không thể gặp, nhớ đến vô cùng vô tận, mà cơ thể hắn cũng vốn không có thói quen cấm dục, nên khi hắn thấy gương mặt có phần na ná với Thôi Minh Lãng của tiểu Vương, hắn vẫn có phản ứng sinh lý.
Triệu Tinh quay người đi vào WC, muốn tự mình giải quyết vấn đề, nhưng tiểu Vương lại bám theo, còn khóa cửa WC vào.
Cậu ta mặc áo khoác phòng thí nghiệm màu trắng và đeo kính, giọng điệu cố tình học theo Thôi Minh Lãng, nói: “Triệu Tinh, anh đến đây để gặp tôi à?”
–
Triệu Tinh kéo khóa, cài cúc quần, ấn nước rửa tay mấy lần, sau đó lại dùng xà phòng. Tiểu Vương ngơ ngác đứng sau hắn, lúng túng hỏi: “Là do tôi có vấn đề gì sao?”
Triêu Tinh cũng chẳng thèm nhìn cậu ta một cái, thẳng thừng trả lời: “Nhìn cậu tôi không cứng được.”
Tiểu Vương còn muốn tiếp tục dây dưa. Triệu Tinh lập tức dùng giày da giẫm lên chân cậu ta, nói: “Trợ lý của tôi sẽ gửi tiền cho cậu. Cậu hẳn là biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Kể từ ngày đó, Triệu Tinh cũng có đến gặp tiểu Vương mấy lần. Hắn cũng không có tâm tình muốn lên giường với ai, chỉ là muốn dùng gương mặt của tiểu Vương tạm thời đánh lừa bản thân, giả vờ như Thôi Minh Lãng vẫn ở bên cạnh hắn, cho dù là chỉ trong vài tiếng đồng hồ.
Niềm khao khát được gặp gỡ Thôi Minh Lãng giày vò Triệu Tinh đến mức hắn đã không chỉ một lần nảy sinh ý định ‘tự mình vướng vào vòng lao lý’ để được ở bên cạnh người mình yêu. Ý tưởng này tuy táo bạo nhưng không phải là điều viển vông. Chứng minh một người vô tội là điều vô cùng khó khăn, nhưng chứng minh một người có tội lại quá đơn giản.
Trải nghiệm và tâm trạng khoảng thời gian đó, Triệu Tinh không hề muốn để người mình yêu nghe. Hắn cũng biết những gì hắn làm chẳng đứng đắn là bao.
Hắn chỉ có thể nói một phần sự thật, liên tục nhấn mạnh: “Tôi chưa từng chạm vào bất cứ một kẻ nào.”
Thôi Minh Lãng tin hắn một cách dễ dàng, khiến cho Triệu Tinh được voi lại đòi tiên. Gặp được nhau rồi lại khao khát một lời hứa đối phương cũng sẽ thủ thân như ngọc.
Chuyện nói chẳng ai tin nhưng Thôi Minh Lãng đồng ý.
Cũng thật trớ trêu thay, lúc hai người họ được tự do, muốn ôm nhau lúc nào thì ôm, thì lại chẳng thể gìn giữ trung trinh thể xác. Đợi đến khi hai người một người ở trong, một người ở ngoài, chẳng thể chạm vào nhau rồi, lại không hẹn mà cùng cấm dục, hứa ‘trung trinh’ với người mình yêu.