Treo Máy Phần Mềm: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch - Chương 819
Chương 819: Hủy hoại Ma Thần điện, Chủ Tiên giới Trần Trường Sinh (2)
Dù sao thì mười hai đại quân liên kết lại, sức mạnh đáng sợ quá đi. Trong Cửu Đại Thượng giới, ngoài Cửa Đại Mạch Thượng giới Căn Nguyên có thể đối đầu thì những thế lực khác đều không thể chống đỡ lại được.
Đáng sợ quá đi mất.
Vậy nên mới nói, Ma Thần điện không thể thoát khỏi vận mệnh và kết quả bị hủy diệt.
Đùng đoàng!
Đúng lúc này, Chủ Ma Thần điện đã xuất hiện.
Thì ra đây là một vị Vĩnh Hằng Chí Tôn Cửu trọng thiên đã đạt đến cấp Đại Đạo Đại Thành, là Hỗn Độn Ma Thần đã tồn tại từ khi Đệ Nhất Thượng giới mới sinh ra. Hắn là một Hỗn Độn Ma Thần của Đệ Nhất Thượng giới.
Tên thật của hắn là Hỗn Độn Ma Thần.
Vậy nên, Hỗn Độn Ma Thần đã sống qua chín Thời Kỳ Hư Vô.
Đây đã là Thời Kỳ Hư Vô thứ mười rồi, đủ để sánh vai với chín vị Chủ Thượng giới rồi.
“Giết!”
“Tử Vi Chí Tôn Thần Thông Thuật.”
Đùng, đùng!
Thái Thượng Lão Quân – một trong Tam Thanh và Trung Ương Tử Vi Đại Đế – một trong Tứ Ngự đã bắt tay với nhau, bọn họ cũng đều là Vĩnh Hằng Chí Tôn Cửu trọng thiên cấp Đại Đạo Đại Thành.
Nhưng mà, Hỗn Độn Ma Thần sống lâu vậy rồi. Thái Thượng Lão Quân và Trung Ương Tử Vi Đại Đế muốn giết Hỗn Độn Ma Thần này một cách triệt để thì gần như là điều không thể. Trừ khi Chủ Tiên giới đích thân ra tay.
“Mạnh quá.”
Ở ngoài chiến trường.
Tề Minh vọng sang nhìn nơi chiến trường, hắn không ra tay nữa. “Nếu so sánh thì thực lực mạnh hơn quá nhiều so với của Ma La, đây chính là thực lực của cấp Đại Đạo Đại Thành sao?”
“Phù…”
Tề Minh hít một hơi thật sâu: “Bây giờ ta vẫn chưa phải là đối thủ của họ, ta cần phải mạnh hơn.”
Có thể nói, trong mắt Tề Minh, Hỗn Độn Ma Thần không có cơ thể thật, đó chỉ là Hỗn Độn Bổn Nguyên Chi Khí vô hình vô dạng thôi, có thể hóa thành vạn vật trong đất trời, có đủ các thủ đoạn khác nhau.
“Đám tiểu bối các ngươi!”
Hỗn Độn Ma Thần hét lên đầy giận dữ, nói: “Tên khốn, giỏi thì bảo Chủ Tiên giới ra đây! Chủ Tiên giới, đồ con rùa rụt cổ chỉ biết trốn sau lưng người khác.”
“Để tiểu bối ra tay thì còn nói làm gì nữa, ra đây cho ta!”
Đùng đoàng!
Tiếng nổ lại vang lên.
Bùm!
Hỗn Độn Ma Thần lại bị đánh bay ra.
“A!”
Hỗn Độn Ma Thần kêu đầy thảm thiết.
“Hừ.”
Thái Thượng Lão Quân trầm giọng, hét: “Nếu sư tôn ra tay thì ngươi không đánh nổi một hiệp đâu. Ngươi sống lâu vậy rồi nhưng vẫn chẳng phải là đối thủ của bọn ta đấy thôi.”
“Bó tay chịu trói đi.”
Trung Ương Tử Vi Đại Đế hét lớn.
“Trần Trường Sinh!’
Hỗn Độn Ma Thần lại hét lớn: “Ra ngoài cho ta!”
“Haiz…”
Đột nhiên, có một tiếng thở dài không biết từ đâu ra thế nhưng lúc đó, tiếng thở dài đã vang khắp cả chiến trường, cả không gian cứ như ngưng đọng lại.
Mọi người chỉ thấy bên chân trời có một bóng người, chuyển từ hư không thành vật thực, nó nhanh chóng đến gần chiến trường, đứng từ trên cao nhìn chúng sinh.
Vào khoảnh khắc đó, tất cả mọi người, vô số sinh linh đều quỳ xuống.
Bởi vì có một áp lực vô hình, không thể hình dung được đang đè lên bọn họ, khiến chúng sinh đều quỳ bái, khó mà chống lại được, khó mà chịu đựng được.
Đùng, đùng!
Tề Minh vận chuyển Hồng Mông Đại Đạo Chân Kinh, Thiên Địa Đại Đạo bắt đầu vận chuyển quanh hắn, vậy nên mới miễn cưỡng chống đỡ lại được sức ép khổng lồ của Tiên Đạo Căn Nguyên.
“Đáng sợ quá!”
Tề Minh thực sự thấy rất bất ngờ.
“Sư tôn!”
“Bái kiến sư tôn!”
Thái Thượng Lão Quân, Trung Ương Tử Vi Đại Đế, Hoàng Thái Cực vội vàng quỳ xuống.
“Ừm.”
Vị Chủ Tiên Đạo này bị bao trùm bởi màn sương, không thể nhìn ra dung nhan thật của người đó. Cho dù Tề Minh có cố gắng mở to mắt thì vẫn chỉ nhìn thấy bóng người mờ mờ mà thôi.
Rất hiển nhiên, so với sự phóng khoáng, bá đạo của Chủ Ma giới thì Chủ Tiên giới thần bí hơn, bay bổng hơn.
“Đồ con rùa rụt đầu, cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện rồi.”
Hỗn Độn Ma Thần hét lớn.
“Ngươi tưởng ta sẽ không tiêu diệt ngươi thật sao?”
Chủ Tiên Đạo nói.
“Ha ha ha…”
Hỗn Độn Ma Thần cười lớn. “Những người tham gia trận Đại chiến hư vô đầu tiên đến bây giờ còn lại được mấy người? Trần Trường Sinh, ngươi muốn giết thì giết.”
“Nói nhảm làm cái gì?”
“Bỏ đi.”
Đùng!
“Ồn ào!”
Giọng nói của Chủ Tiên giới Trần Trường Sinh rất lãnh đạm.
Mỗi cử chỉ nhấc tay nhấc chân của hắn.
Đến Hỗn Độn Ma Thần đã đạt đến cấp bậc Đại Đạo Đại Thành Chí Tôn Vĩnh Hằng Cửu Trọng Thiên cũng đã phải đầu hàng khuất phục Chủ Tiên giới Trần Trường Sinh, gần như là không tốn chút sức lực nào.
Bởi vậy có thể thấy.
Thực lực của Trần Trường Sinh đã đạt đến cấp độ không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này.
Toàn bộ chiến trường rộng lớn đã im ắng vắng vẻ, vô số sinh linh ngẩng nhìn lên hư không, sự xuất hiện của Chủ Tiên giới Trần Trường Sinh đã hoàn toàn để kết thúc trận chiến tranh to lớn này, vẽ lên một dấu chấm viên mãn.
Ma Thần điện đã hoàn toàn bị huỷ diệt.
“Tề Minh.”
Chủ Tiên giới Trần Trường Sinh từ trên cao đưa mắt nhìn xuống người Tề Minh, giọng điệu bình tĩnh: “Lần này, để khuất phục được Hỗn Độn Ma Thần, quả thực là đã lợi dụng ngươi mới dẫn dụ được Hỗn Độn Ma Thần đi ra.”
“Xem như báo đáp.”
“Tặng cho ngươi cuốn Tiên Đạo Bảo Điển này, hy vọng ngươi có thể tiến được xa hơn trên con đường của chính mình.”
Vèo!!!
Vừa dứt lời, Chủ Tiên giới Trần Trường Sinh phất tay một cái liền có một quyển bảo điển màu xanh ngọc óng ánh huyền ảo, vô cùng huyền diệu, hàm chứa đủ loại tiên đạo căn nguyên thần bí. Kèm theo mọi loại dị tượng, trên hư không rơi xuống đầy hoa sen xanh lục, ánh sáng ngũ sắc, lộng lẫy không chút tì vết, từ từ rơi về phía Tề Minh.
“Đa tạ Chủ Tiên giới!”
Tề Minh hít sâu một hơi, cung kính vươn hai tay ra nhận lấy Tiên Đạo Bảo Điển, có ánh sáng chói lọi như hoa sen hoà hợp vào trong cơ thể Tề Minh.
Như này, Tề Minh liền ngộ được thông tin của Tiên Đạo Bảo Điển.
Tiên Đạo Bảo Điển.
Là một trong Cửu Đại Chí Cao Bảo Điển của Tiên Đình Vĩnh Hằng, chứa ẩn bên trong Tiên Đạo Căn Nguyên huyền bí, đủ để so sánh với Ma Đạo Căn Nguyên Chân Kinh, có thể trợ giúp Tề Minh bổ sung đầy đủ và hoàn thiện Hồng Mông Đại Đạo Chân Kinh.
“Ừm.”
Trần Trường Sinh khẽ gật đầu.
Vù!!
Một giây sau, Chủ Tiên giới Trần Trường Sinh đã biến mất trong không khí.
“Xin chúc mừng Tề thân truyền!”
“Xin chúc mừng Tề thân truyền đã được chủ Tiên giới tặng Tiên Đạo Bảo Điển!”
“……”