Trăng Ngả Về Tây - Chương 93
Chương 93: Ngoại truyện 7 (Hoàn toàn văn)
Phương Nhạc vào phòng vệ sinh rửa mặt, Trần Hề áp tai vào cửa, hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng nước chảy, cô ngập ngừng hỏi: “Phương Nhạc, anh rửa mặt chưa?”
“Sao thế, em muốn vào rửa chung à?”
Cách một cánh cửa không nhìn thấy được khuôn mặt của Phương Nhạc, nghe giọng điệu của anh cũng có vẻ bình thường, Trần Hề khách khí nói: “Không cần, không cần, anh rửa trước đi.”
Hai bên lại im lặng.
Một lúc sau, Phương Nhạc mới nói: “Em vẫn chưa đi à?”
“Ừm, đợi lát nữa.”
“Để làm gì?”
Trần Hề không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao anh vẫn chưa rửa nữa?”
“Em hối làm gì?”
“Anh rửa xong thì đến lượt em.”
“Không phải vừa rồi anh bảo em rửa trước à?”
“Vậy không được đâu, anh mới từ xa về nên em phải nhường anh chứ.”
“Không cần nhường, chúng ta cùng rửa đi, em vào đây.”
“Thật sự không cần, anh rửa nhanh đi, em đợi anh rửa.”
“Tùy em.”
Nói nhảm nhiều như vậy, người bên trong cũng không mở cửa bước ra, xem ra đã thật sự bị đả kích. Trần Hề suy nghĩ một hồi, sau đó đến gần khe cửa: “Nhạc à…” Trần Hề bắt chước cách gọi của Phan Đại Châu, cô nhỏ giọng nói: “Chuyện này em hiểu mà, anh không cần phải xấu hổ đâu, hơn nữa ở nhà cũng không có ai khác, cho nên chuyện xảy ra tối nay là bí mật, chỉ có anh và em biết, mối quan hệ của chúng ta bền chặt như vậy, anh lo lắng gì vậy chứ!
“… Em đừng nói nữa!”
Trần Hề ngoan ngoãn mím môi, hai giây sau mới thả môi ra, lại thấp giọng nói: “Được rồi, anh bình tĩnh lại đi, đừng quên tắm rửa đó.”
Có lẽ là vì chê cô phiền nên giây tiếp theo, từ trong phòng tắm đã truyền đến tiếng nước chảy ra từ vòi sen.
Trần Hề lại đứng ở cửa phòng tắm một lúc, nhìn vào khung cửa, nghe tiếng nước chảy, trong lòng dần dần hiện ra một chú chim sơn ca. Đầu tiên chú chim sơn ca bắt đầu hót một giai điệu, sau đó ngâm nga một bài hát, từ ngắt quãng đến mượt mà, những móng vuốt nhỏ bé nhảy nhót.
Trần Hề xoay người, miệng cười toe toét, bước nhanh đi vào phòng Phương Nhạc, tiếng ca vui vẻ trong ngực khó có thể đè nén được nữa. Trần Hề cảm thấy không thể đối xử như vậy với Phương Nhạc, nhỡ như Phương Nhạc nghĩ không thông rồi nhốt mình trong nhà vệ sinh cả đêm thì sao?
Tối nay phải dỗ dành anh.
Trần Hề cố gắng hạ khóe miệng không thể kiềm chế cứ nhếch lên xuống, nhìn thấy túi du lịch nằm trên mặt đất, Trần Hề ngồi xổm xuống giúp Phương Nhạc thu dọn.
Phương Nhạc luôn gọn gàng ngăn nắp, ra ngoài không để dồn quần áo bẩn, trong túi toàn là quần áo sạch. Trần Hề đặt túi đồ dùng cá nhân sang một bên, sắp xếp quần áo trong túi, chuẩn bị cất vào ở trong tủ quần áo.
Phương Nhạc chậm rãi tắm nước ấm, bước ra khỏi phòng tắm, mặc quần áo, đứng trước gương lau tóc một lát, sau đó cầm cây lau nhà sau cửa chậm rãi lau sàn trong phòng tắm.
Lau sàn xong, anh lại đứng trước gương cầm khăn lau tóc, lau xong thì đặt khăn xuống bồn rửa, quay người mở cửa bước ra ngoài liền nghe thấy trong phòng ngủ có người đang ngâm nga. Phương Nhạc biết cô đã ở đó, anh bước thẳng vào và nói: “Tối nay quá đột ngột, thật ra khi anh nhìn thấy thảm đỏ và những bông hoa lớn màu đỏ đó đã cảm thấy rất kỳ lạ, đây trông không giống gu thẩm mỹ của em, nhưng ai bảo em thỉnh thoảng đi mua sắm với Phương Mạt lại mua một số thứ kỳ lạ về, anh cũng không đoán được gu thẩm mỹ của em nên sự hiểu lầm này không thể trách anh được đúng không?”
Cửa tủ mở ra, Trần Hề đứng ở sau cửa tủ, chỉ lộ ra một chút lưng, trong tay ôm một vật gì đó, cô ở phía sau cửa chậm rãi xoay người, lộ ra cả khuôn mặt đối diện với Phương Nhạc, nói một cách vui vẻ: “Đúng, tất nhiên không phải lỗi của anh, nhưng nói đến gu thẩm mỹ, hôm nay em mới phát hiện hóa ra anh thích kiểu đồ này à?”
Trần Hề để lộ ra thứ đang ôm trong ngực mình, Phương Nhạc nhìn thoáng qua liền khựng lại, mấy giây sau, anh tiến về phía trước mấy bước, ngồi ở trên giường, đối diện với cửa tủ đang mở, anh lấy tay xoa trán, sau đó bó tay chịu chết cười nói: “Hay là anh đi ra ngoài trước, ngày mai lại trở về, tối nay tình hình thật sự không ổn rồi.”
Thứ trong ngực Trần Hề là một cái gối, hình may trên gối là tấm ảnh Mario của cô và Phương Nhạc, gối có một đôi, một chiếc còn lại ở trong tủ. Ngoài chiếc gối ra, tủ quần áo đang mở còn lộ ra áo phông đôi được thiết kế riêng, chiếc cốc sứ đôi được thiết kế riêng, cắt hình ảnh của hai người ra rồi làm thành một đôi gối kê lưng, còn có đồ trang trí bằng nhựa ba chiều nhiều màu được thiết kế riêng, rất nhiều thứ lặt vặt như vậy.
Trần Hề đứng ở trước mặt Phương Nhạc, cô đang ôm một cái gối mềm mại, cười nói: “Hèn gì hôm đó lúc em nói giúp anh thu dọn hành lý, anh lại không để em làm, anh không muốn em thấy mấy thứ đồ mà anh làm này đúng không?”
Phương Nhạc thừa nhận: “Đúng vậy.”
Trần Hề: “Anh mua khi nào thế?”
“Được một thời gian rồi.” Phương Nhạc nói: “Mua lắc nhắc từng cái.”
Mùa hè năm ngoái, Trần Hề đã làm một cặp móc khóa bằng đất sét để kỷ niệm một năm quen nhau của họ, sau đó chiếc móc khóa trông giống Trần Hề quanh năm được cất kỹ trong túi quần của Phương Nhạc, Phương Nhạc bất cứ lúc nào cũng cho tay vào túi và xoay chiếc móc khóa, đầu ngón tay xoa đường nét của búp bê hình người đó.
Phương Nhạc luôn nói rằng dục vọng của con người rất khó thỏa mãn, bản thân anh đôi khi cũng thể hiện điều này một cách rõ ràng. Sau khi nhận được chiếc móc khóa bày tỏ tình cảm đó, Phương Nhạc lại bắt đầu cảm thấy không thỏa mãn, dù sao chiếc chìa khóa cũng không thể lúc nào cũng bày ra được, anh còn nghĩ muốn thứ gì đó có thể nhìn thấy và chạm vào bất cứ lúc nào, hơn nữa anh còn nghĩ muốn tặng Trần Hề một món đồ đôi đầy ý nghĩa.
Vì vậy, anh đã tìm kiếm khắp nơi trên mạng và đặt làm chiếc gối, cảm thấy chất lượng không được như ý nên anh lại đặt làm chiếc cốc, đồ trang trí và những thứ lặt vặt khác. Thứ mà anh hài lòng nhất là chiếc gối kê lưng, đường viền được cắt theo hình ảnh của Trần Hề trong bức ảnh Mario, gối kê lưng nhìn rất sống động.
“Tất cả đều giao đến bằng chuyển phát nhanh à?”
“Ừ.”
“Tại sao em không phát hiện ra dù chỉ một lần nhỉ?”
“Đồ chuyển phát anh giấu em nhận thì làm sao em biết được?”
Sau này Phương Nhạc mới hiểu được ham muốn mua sắm quá đáng của Phương Mạt, phòng của Phương Mạt chất đầy quần áo và trang sức, mỗi lần đi mua sắm đều cảm thấy không đủ, nhìn thấy đồ mình thích là muốn sưu tầm. Phương Nhạc bây giờ thỉnh thoảng lướt Taobao để xem có những món đồ đôi đặt riêng mới lạ nào không, xem xong thì thanh toán luôn, vô tình anh đã tích lũy được nhiều đồ như vậy và giấu tất cả vào tủ của mình.
“Cho nên anh giấu tất cả những thứ này, cũng không có dự định tặng cho em đúng không? Ngày mai là Thất tịch đấy, anh muốn tặng tay không à?” Trần Hề cúi người hôn vào má Phương Nhạc, sau đó cô đứng thẳng người dậy, ôm chặt gối, không biết đang đắc ý chuyện gì, từ trên cao nhìn xuống nói: “Đây đều là gu thẩm mỹ của em, tất cả đều thuộc về em!”
Phương Nhạc nhìn cô một lát: “Đang dỗ anh à?”
“Không có, em thật sự rất thích!”
“Gu thẩm mỹ của em?”
“Đúng rồi!”
“Vậy được, lát nữa em có thể trưng mất thứ này vào phòng mình.”
“Đương nhiên rồi!”
Phương Nhạc mỉm cười, anh đứng dậy khỏi giường, ngồi xổm xuống đất rồi lấy túi hành lý ra, từ bên dưới chiếc túi mà Trần Hề vẫn chưa lấy hết đồ ra. Anh lấy ra một túi đựng đồ màu tối, mở và lấy ra một món đồ gỗ từ trong đó rồi nói: “Chứng minh gu thẩm mỹ của anh không phải là kiểu đó, đây mới chính là gu thẩm mỹ của anh.”
Trần Hề nhìn sang, thấy đó là một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ, hình ảnh chính xác là bức ảnh Mario yêu thích của bọn họ.
Bức chạm khắc trên gỗ không tinh xảo lắm, góc cạnh vẫn còn hơi thô ráp, chưa hoàn thiện, đây là do chính Phương Nhạc khắc, đến ngày kỷ niệm thứ hai vẫn chưa khắc xong, khi anh đi nghiên cứu thực địa vẫn nhớ mang theo bên mình.
“Vốn tối nay anh muốn lén thức đêm để làm cho kịp, ngày mai tặng em món quà Thất tịch này.” Phương Nhạc nhấn mạnh: “Vậy nên em thấy rõ chưa, đây mới là gu thẩm mỹ của anh.”
Trần Hề lập tức ném chiếc gối bằng bông lên giường, ôm lấy Phương Nhạc, cười nói: “Phương Nhạc, em rất thích cái này!”
Phương Nhạc ôm lưng cô, cúi đầu mỉm cười, hôn cô vài cái, lại tức giận đánh vào mông cô mấy cái, nói: “Đêm nay thật sự rất xấu hổ!”
“Em thích mà, em thích mà!”
“Thích anh xấu hổ à?”
“Thích anh, thích anh chết mất!”
“… Điên thật chứ!”
Phương Nhạc không chịu nổi nữa, liền ném Trần Hề lên giường, trực tiếp đè người lên. Trần Hề mắng anh rằng cô vẫn chưa tắm, Phương Nhạc liền bế cô vào phòng tắm, anh lại thuận tiện tắm thêm một lần nữa.
Ngày hôm sau, Phương Nhạc đưa Trần Hề đến văn phòng luật làm việc, khi Trần Hề ngồi lên xe thì tìm thấy một món đồ nhỏ trong xe.
Cô đưa tay lật chiếc kẹp nhỏ kẹp trên khe thoát gió của điều hòa ra, chiếc kẹp nhỏ này là hàng thiết kế riêng, hoa văn lại là ảnh chụp chung của bọn họ. Trần Hề nhìn Phương Nhạc, lúc này Phương Nhạc đã lấy lại bình tĩnh lại, nói: “Ừ, đây cũng là một trong số đó.”
“…”
Khi xe chạy, chiếc kẹp nhỏ ở khe thoát gió liền lắc lư, cũng không biết mấy thứ khác có đột ngột xuất hiện hay không, Trần Hề cẩn thận suy nghĩ.
*
Sau đó, mẹ Phương cảm thấy tấm thảm đỏ và đèn xoay màu đen dành cho buổi cầu hôn rất có ý nghĩa nên bà ấy không muốn vứt đi mà bỏ tất cả vào kho chứa đồ của nhà họ Phương.
Năm Trần Hề và Phương Nhạc lên năm ba đại học, vì Phương Mạt nên mẹ Phương và ông chủ Phương đã chuyển về nhà họ Phương sống.
Trong kỳ nghỉ hè, Phương Mạt nói rằng cô ấy và anh tặng đồ ăn suýt chút nữa đã bị lộ, không phải “suýt chút nữa” mà đã thực sự bị lộ rồi. Mẹ Phương lại không ngốc, bà ấy đã sống hơn bốn mươi năm, hiện tại bà lại là một người kinh doanh, lúc đó bên trong điện thoại mẹ Phương đã nghe ra chuyện gì đó không ổn.
Phương Mạt chỉ học cao đẳng ba năm, năm nay cô ấy đã tốt nghiệp rồi, cô ấy nói không vội tìm việc, kỳ nghỉ hè muốn đi du lịch khắp nơi, mẹ Phương và ông chủ Phương để cô ấy đi đâu tùy thích, nhưng không ngờ cô ấy lại đi với bạn trai.
Mẹ Phương lén đề cập chuyện này với ông chủ Phương, hai vợ chồng giữ bình tĩnh, im lặng chờ Phương Mạt đi du lịch về, sau đó thông qua manh mối, bọn họ tìm ra bằng chứng cho thấy Phương Mạt đang quen bạn trai. Bằng chứng có tính thuyết phục, Phương Mạt không thể phủ nhận mà chỉ có thể thừa nhận sự tồn tại của anh tặng đồ ăn.
Anh tặng đồ ăn cũng học cao đẳng, vì Phương Mạt nên anh ta đã đến Hà Xuyên. Anh ta là con của một gia đình giàu có, vừa mới đến đây mà đã mua ngay một căn hộ nhỏ để ở, mỗi ngày đều kè kè bên Phương Mạt, cũng không vội tìm việc làm.
Sau khi ông chủ Phương hỏi thăm thì biết được anh tặng đồ ăn này thực chất chính là cậu nhóc gửi thư chuyển phát nhanh đến nhà họ khi Phương Mạt còn học cấp ba. Ông chủ Phương đứng dậy, chỉ vào Phương Mạt rồi nói: “Quả nhiên là con yêu sớm!”
Phương Mạt thẳng thừng phủ nhận: “Không có, con tuyệt đối không có!”
Ông chủ Phương còn lâu mới tin, ông ấy không có ấn tượng tốt với anh tặng đồ ăn, thái độ của mẹ Phương đối với việc bọn trẻ yêu nhau rất cởi mở, nhưng bà ấy lo lắng nam nữ đang yêu không biết nặng nhẹ. Thế là hai vợ chồng bắt tay nhau, chuyển về nhà sống để giám sát Phương Mạt, ra lệnh cho Phương Mạt phải về nhà trước mười một giờ mỗi ngày.
Sau đó, ông chủ Phương và mẹ Phương muộn màng nhận ra rằng, Phương Nhạc và Trần Hề đều giỏi cả về đạo đức và học tập, hai người bọn họ ở trong lòng ông chủ Phương và mẹ Phương vô cùng trong sáng và ngây thơ, nhưng bây giờ hai người già cuối cùng cũng ý thức được rằng hai người bọn họ cũng đang yêu nhau.
Ngày hôm đó, ông chủ Phương chắp tay sau lưng đứng trong phòng ngủ của Phương Nhạc, nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới vào cánh cửa nhỏ.
Trần Hề đang ở trong phòng ngủ ăn dưa vàng hami, cô cắt dưa thành từng miếng nhỏ cho vào bát, cắn hai miếng, ông chủ Phương nhìn về phía cô, Trần Hề đưa bát qua, ông chủ Phương cười nói: “Chú không ăn đâu, con ăn đi.”
Một bàn tay to lớn vươn ra trước mắt ông ấy, lặng lẽ gắp một miếng dưa hami lên, ông chủ Phương nhìn sang thì thấy Phương Nhạc đang im lặng ăn dưa hami, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn ông ấy.
Ông chủ Phương đứng dưới cánh cửa nhỏ, nhìn Phương Nhạc bên trái và Trần Hề bên phải, hai người họ cũng ngoan ngoãn nhìn về phía ông ấy.
Ông chủ Phương cười khô khan nói: “Hai đứa đều là những đứa trẻ ngoan.”
“Hơn hai mươi tuổi rồi ạ.” Phương Nhạc nói.
Ông chủ Phương: “…”
Trần Hề nhếch khóe miệng.
Ông chủ Phương hắng giọng, nhìn cánh cửa nhỏ từ trên xuống dưới, nghiêm túc nói: “Này, bố muốn sửa sang lại nhà cửa, bức tường này trước giờ cách âm không tốt, cách âm không tốt thì rất bất tiện. Bố nghĩ lý do chính là do cánh cửa nhỏ này, dù sao cánh cửa này cũng không có tác dụng gì, chi bằng đến lúc đó dỡ nó ra rồi xây bức tường mới.”
“…”
Ông chủ Phương đi không bao lâu, mẹ Phương liền ôm một chiếc chăn bông mới vào phòng Phương Nhạc, cánh cửa nhỏ đã đóng lại, trên bàn có một bát dưa hami sắp hết, Phương Nhạc đang viết luận văn, vừa ăn vừa đánh máy, thấy mẹ Phương bước vào, anh liền nhìn sang.
Mẹ Phương nói: “Con bận việc của con đi, mẹ giúp con dọn dẹp.”
Trước đây, khi mẹ Phương còn ở nhà, bà ấy sẽ dọn dẹp phòng của Phương Nhạc, sau khi mẹ Phương rời khỏi nhà, Phương Nhạc không thích nhờ vả người khác nên anh tự mình dọn dẹp toàn bộ phòng mình.
Mẹ Phương đặt chăn bông xuống, bắt đầu lục lọi hộp và tủ, tiếng lộc cộc quá ồn ào, Phương Nhạc xoay ghế máy tính lại, khoanh tay nhìn mẹ Phương.
Mẹ Phương đóng ngăn kéo tủ cạnh giường ngủ của Phương Nhạc lại rồi nhìn xung quanh một lần nữa.
Cả hai chiếc gối trên giường đều có in ảnh của Phương Nhạc và Trần Hề, những đồ vật trang trí đầy màu sắc đều là ảnh của bọn họ, những chiếc cốc sứ cũng vậy, bên cạnh máy tính có một chiếc móc khóa bằng đất sét, trông giống như phiên bản chibi của Trần Hề.
Cả căn phòng chứa đầy đồ đôi.
Mẹ Phương lắc đầu, bà ấy chán ghét nhăn mặt: “Haiz, đúng là không có mắt nhìn!”
Bà ấy nhặt một chiếc chăn bông khác vừa mới giặt xong, định đi phơi khô, quay đầu lại, không chút do dự bước ra khỏi phòng Phương Nhạc.
Mẹ Phương đi ra ban công treo chăn lên giá treo quần áo, ông chủ Phương ăn khoai lang khô đi tới hỏi bà ấy: “Vợ à, sao rồi?”
Mẹ Phương quay lại nhìn xung quanh, thấy không có người khác, bà ấy thì thầm: “Không có gì cả.” Bà ấy chỉ thiếu việc xé nát phòng của Phương Nhạc ra thôi, không tìm thấy đồ cấm.
“Anh thì sao?” Bà ấy hỏi.
Ông chủ Phương cắn một miếng khoai lang khô rồi nói: “Anh nói rằng anh muốn dỡ bức tường, em đoán xem thế nào?”
“Thế nào?”
“Lúc đó cả hai đứa đều im lặng không nói một lời nào, anh còn tưởng bọn nó không phản đối. Nhưng anh vừa rời đi, A Nhạc liền đi theo anh ra ngoài, nó đột ngột nói với anh rằng nếu sau này nó và Trần Hề kết hôn rồi có con, chẳng lẽ lại muốn mở phòng em bé lại hả?”
“Ai da…” Mẹ Phương vẻ mặt không chịu nổi lại chán ghét, kề tai nói nhỏ với ông chủ Phương: “Em nghĩ nếu sau này hai đứa nó mà không kết hôn thì chắc chắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.”
Ông chủ Phương cười rạng rỡ: “Không đâu, hai đứa nó nhất định sẽ có kết cục tốt đẹp!”
Chuyện xây tường đã được giải quyết xong, sau đó ông chủ Phương đã có một cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông với Phương Nhạc, mẹ Phương nghĩ rằng chỉ cần bảo Phương Nhạc nghiêm chỉnh chấp hành bổn phận của mình là đủ, Trần Hề cũng không phải là một đứa trẻ sẽ đi quá giới hạn.
Phương Mạt đã phải chịu đựng sống dưới con mắt của vợ chồng ông chủ Phương hơn một năm trời, ông chủ Phương và mẹ Phương cũng không thể chịu đựng nổi nữa, hai người đã lâu không ở riêng với nhau, điều quan trọng nhất là ở xa thì thơm mà ở gần thì thối, bây giờ bọn họ nhìn thấy Phương Mạt là muốn đánh cô ấy một trận.
Phương Mạt giận dữ đấu tranh quyết liệt, muốn chuyển ra khỏi nhà, hợp đồng thuê nhà của căn nhà do cô đứng tên đã đến hạn hợp đồng nên đúng lúc cô ấy đã có nơi ở.
Năm nay, Phương Mạt hợp tác với bạn bè của mình mở một xưởng may quần áo, anh trai tặng đồ ăn nhàn rỗi cũng mở một tiệm tráng miệng tên là “Mạt Hoa Khai”. Mẹ Phương và ông chủ Phương thấy hai người bọn họ cư xử cũng có chừng mực nên đã bảo Phương Mạt đưa anh trai tặng đồ ăn về nhà chơi trong dịp Tết đến này.
Năm cuối đại học, thành viên cố định duy nhất trong gia đình chỉ còn lại Trần Hề và Phương Nhạc, sau Tết tất cả mọi người đều bận rộn, mãi đến ngày Quốc tế Lao động, gia đình mới lại đoàn tụ, người họ hàng nào đó ở thị trấn Tân Lạc của nhà họ Phương kết hôn, bọn họ lại đi dự đám cưới.
Buổi trưa ăn tiệc ở khách sạn xong còn phải đợi đến tiệc tối, buổi chiều không có việc gì làm, Trần Hề mua một ít hoa quả và quà, dẫn Phương Nhạc đến nhà giáo viên chủ nhiệm cấp hai của cô.
Giáo viên chủ nhiệm sống gần trường cấp hai ở thị trấn Tân Lạc, khi Trần Hề chuẩn bị thi tuyển sinh cấp tỉnh, giáo viên chủ nhiệm đã giúp đỡ cô rất nhiều, sau đó cô không có cơ hội quay lại. Lần trước cô đến đây là vào kỳ nghỉ hè năm hai đại học, cô thực tập ở văn phòng luật của cậu Phương Nhạc, cùng luật sư của văn phòng luật đến đây để giải quyết một vụ án, hôm đó cô đã dành thời gian đến thăm giáo viên chủ nhiệm của mình.
Trên đường đến nhà giáo viên chủ nhiệm, Trần Hề nghe thấy có người gọi tên mình.
“Trần Hề!”
Trần Hề nhìn xung quanh liền nhìn thấy một nam sinh.
“Trần Hề phải không? Đúng là cậu rồi!” Nam sinh mỉm cười đi tới.
Trần Hề nhận ra khuôn mặt của đối phương, cười nói: “Vương Hải Đào!”
“Khá đó, cậu vẫn còn có thể nhận ra tớ!”
“Cậu vốn chẳng thay đổi gì nhiều cả.”
Trần Hề quay đầu lại, muốn giới thiệu với Phương Nhạc, Phương Nhạc nói: “Anh biết, cậu ấy là lớp trưởng lớp em khi em còn học cấp hai.”
Phương Nhạc vẫn luôn ghi nhớ người này, anh lịch sự chào hỏi đối phương.
Vương Hải Đào kể về tình hình của bản thân, cậu ấy học đại học chuyên ngành toán và làm giáo viên thực tập tại trường THCS ở thị trấn Tân Lạc đã được một học kỳ. Khi hỏi về tình hình của Trần Hề mới biết học kỳ trước cô đã được nhận thẳng học lên thạc sĩ, Vương Hải Đào nói: “Có một chuyện mà cậu chắc chắc không biết. Sau khi cậu vượt qua kỳ thi tuyển sinh cấp tỉnh, lãnh đạo phòng giáo dục ở thị trấn đã tuyên bố rằng sau này sẽ không tùy tiện cho học sinh chuyển học tịch nữa, tự nhiên để mất nhân tài.”
Thị trấn Tân Lạc là một thị trấn rất nhỏ, những năm trước chỉ có một số ít học sinh đỗ đại học loại 2, sau khi Trần Hề thi đậu kỳ tuyển sinh cấp tỉnh, học tịch của cô đã được trường THPT Số 8 chuyển từ thị trấn đến Hà Xuyên, sau đó cô thi đỗ đại học xếp hạng hơn 300 toàn tỉnh, lãnh đạo thị trấn nghe tin thì càng tiếc nuối hơn nữa.
Trần Hề chưa bao giờ đánh giá thấp trình độ học vấn của mình, nhưng ở trường THPT Số 8 có rất nhiều nhân tài, cô cũng đã trượt Đại học Kinh và Đại học Khánh trong kỳ thi tuyển sinh đại học, cô hài lòng với thành tích của mình, nhưng so với những người khác, cô quên bản thân mình cũng là một người rất tài giỏi.
Sau khi tạm biệt Vương Hải Đào, Trần Hề từ thị trấn Tân Lạc trở về Hà Xuyên, cả đoạn đường ngẩng cao đầu ưỡn ngực tràn đầy tự tin, Phương Nhạc nén cười. Về đến nhà, anh không nhịn được nữa, buồn cười nói: “Em đừng kiêu ngạo quá, khiêm tốn chút đi, cẩn thận kẻo ngã!”
“Không phải trước đó anh đã nói là có ngã cũng không cần sợ à? Dù sao cũng có anh đỡ em mà?”
Học kỳ trước, Trần Hề băn khoăn không biết có nên tiếp tục học thạc sĩ hay không, cô rất hy vọng được tuyển thẳng học thạc sĩ, nhưng cô cũng muốn đi làm càng sớm càng tốt để kiếm tiền. Phương Nhạc đã nộp đơn xin tuyển thẳng học thạc sĩ, anh biết Trần Hề nghiêng về học thạc sĩ hơn, khi hai người đang nói đến chuyện này đúng lúc đang bước xuống bậc thang nhà ăn của trường, Trần Hề không cẩn thận bị trẹo chân, suýt chút nữa đã ngã xuống, Phương Nhạc vội vàng Phương Nhạc lấy tay đỡ cô, một câu hai nghĩa nói: “Đừng sợ ngã, dù sao cũng đã có anh đỡ em, anh sẽ không để em ngã đâu.”
Sau đó, cả hai đều đã thành công được tuyển thẳng học thạc sĩ.
“Chỉ đỡ em thôi thì đâu có đủ.” Phương Nhạc nói xong liền ôm Trần Hề đưa cô lên lầu hai, hai người cười nói ồn ào đi tắm rồi nằm lên giường.
Mái tóc dài của Trần Hề xõa trên gối, cô nằm nghiêng áp sát vào mặt Phương Nhạc, nói: “Trước đó không phải anh đã hỏi em rằng tại sao em lại muốn học luật à?”
“Ừ.”
Trần Hề lúc đó nói rằng lý do cô muốn học luật là vì danh lợi, tài sản và địa vị đặt lên hàng đầu, công lý là thứ ít quan trọng nhất.
“Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ em đã muốn học luật từ lâu rồi.” Trần Hề nói: “Lúc đó bố em bị lừa, em đã gặp cậu anh ở đồn cảnh sát, em nghĩ lúc đó luật sư thật sự rất tài giỏi.”
Phương Nhạc cười nói: “Ừ, vì vậy em cũng rất tài giỏi.”
Trần Hề mỉm cười hôn lên cằm anh.
Nhắm mắt ngủ được một lúc, Phương Nhạc đột nhiên mở mắt ra, hỏi: “Em nghĩ nếu lúc đó em không gặp cậu anh thì sẽ thế nào?”
Chuyện gì sẽ xảy ra?
Nếu cô không gặp cậu Phương Nhạc thì sẽ không gặp lại ông chủ Phương, cũng sẽ không được ông chủ Phương đưa đến Hà Xuyên, sau đó quen biết Phương Nhạc.
Phương Nhạc nghiêng người, vòng tay qua vai Trần Hề.
Trần Hề vừa nãy sắp chìm vào giấc ngủ, lại bị câu này của Phương Nhạc đánh thức, cô buồn ngủ cười nói: “Vậy nhật ký hàng tuần của em sẽ không có trang cuối cùng.”
Bọn họ chỉ gặp nhau một lần trên đường ở thị trấn Tân Lạc trong kỳ nghỉ hè năm lớp 7.
Phương Nhạc nắm lấy vai Trần Hề, suy nghĩ miên man: “Em sẽ học chung trường cấp ba với Vương Hải Đào.”
Trần Hề nghe vậy, cuối cùng cũng mở mắt ra, mượn ánh trăng mờ nhạt để quan sát Phương Nhạc, cô dở khóc dở cười: “Phương Nhạc, anh có thể thôi đi không?”
“Không.” Phương Nhạc buông cô ra, nằm thẳng nhìn lên trần nhà, miệng mang ý cười nói: “Em đã biết anh hết đường cứu từ lâu rồi mà”
Trần Hề chống khuỷu tay lên giường, mặt đưa đến trước mặt Phương Nhạc, nhiệt tình nói: “Có cần em sơ cứu không? Hô hấp nhân tạo!”
Phương Nhạc thuận nước đẩy thuyền ôm lấy gáy cô, bao lấy miệng cô rồi nói bên môi cô: “Liêu Tri Thời trước đó đã nói rằng anh đã để mắt tới em từ lâu rồi.”
“Hả?”
Phương Nhạc kể cho Trần Hề nghe về lần đầu tiên anh đưa cô đi xe buýt và tình cờ gặp Liêu Tri Thời, anh đã chặn tầm nhìn của Liêu Tri Thời, không để bọn họ nói chuyện.
Phương Nhạc nói: “Lúc đó anh còn tưởng rằng cậu ấy nói nhảm, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ cậu ấy nói đúng, khi đó anh thật sự đã thích em rồi.”
Trần Hề dựa vào trong ngực Phương Nhạc, cảm nhận ngực anh đang phập phồng. Phương Nhạc lại hôn lên chóp mũi cô, hỏi cô: “Còn em thì sao, em thích anh khi nào vậy?”
Trước đây Phương Nhạc đã hỏi chuyện này, nhưng Trần Hề không nói thời gian cụ thể, sau khi cô đến Hà Xuyên xa lạ, bất kể quan hệ giữa họ tốt hay không tốt, người mà đã ở bên cạnh cô suốt một thời gian dài từ đầu đến cuối đều là Phương Nhạc.
“Em tất nhiên là có cảm tình với anh.” Trần Hề rất chắc chắn về điểm này, cô đã viết vào cuốn nhật ký hàng tuần, cô cũng sẽ chủ động nắm lấy quai cặp của Phương Nhạc, kéo vạt áo của Phương Nhạc.
Phương Nhạc ôm cô vào lòng, im lặng một lát mới nói: “Hôm qua mẹ anh về lôi tấm thảm đỏ ra.”
Quán trà chuẩn bị tổ chức sự kiện, mẹ Phương nhớ tới trong nhà đã có sẵn thảm đỏ và đèn disco chuyên dụng, hôm qua bà ấy đã trở về lôi hai thứ đó ra, Phương Nhạc và Trần Hề đều có mặt ở đó, ngay lập tức khiến họ nhớ đến kỳ nghỉ hè năm thứ hai của bọn họ.
Phương Nhạc suy nghĩ lời nói của mình, đêm nay dưới ánh trăng, anh nhìn cánh cửa nhỏ đang mở, hỏi Trần Hề: “Lúc đó em trang trí phòng khách, không nghĩ tới việc muốn cầu hôn anh à?”
Trần Hề: “…”
Khả năng kiềm chế bản thân của Trần Hề có hạn, cô ở trong ngực Phương Nhạc cười gần chết, Phương Nhạc đang ôm cô thật chặt cũng bắt đầu cười, khi cô đã cười đủ rồi, Phương Nhạc mới nói: “Anh đã đồng ý rồi.”
Trần Hề cười chảy nước mắt, cố ý hỏi: “Anh đồng ý cái gì cơ?”
Phương Nhạc trả lời một nẻo: “Dù sao anh cũng không quan tâm.”
“Vậy thì em cũng không quan tâm.”
Cả hai đều không quan tâm, dù sao cũng sẽ không dứt ra được.
HOÀN TOÀN VĂN.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện đã xong, tôi cuối cùng cũng có thể tự do rồi, thời gian trong truyện là năm 2018, đến bây giờ đã là năm 2023. Hề Hề đã đi làm, A Nhạc có lẽ vẫn đang học tiến sĩ. Tương lai còn dài thật dài như vậy, tiểu thuyết kết thúc ở đây, nhưng hai người họ vẫn chưa kết thúc đâu~
Cảm ơn các bạn đã ở cùng với tôi trong ba tháng, tôi sẽ cố gắng gặp các bạn trong vòng một năm tới, hehe~