Trăng Ngả Về Tây - Chương 92
Chương 92: Ngoại truyện 6
Kể từ ngày hôm đó, Trần Hề còn giúp ông chủ Phương mua thêm hai lần pizza nữa, hai lần đều là cô tự đi mua, lúc đó Phương Nhạc đã đi nghiên cứu thực địa.
Trước khi Phương Nhạc đi, Trần Hề muốn giúp anh thu dọn hành lý nhưng Phương Nhạc không cho cô làm. Anh hỏi cô có muốn ăn khuya không, lát nữa anh sẽ ra ngoài đổ xăng, tránh sáng mai đi vội vội vàng vàng không có thời gian, nếu muốn ăn khuya thì đi ra ngoài với anh.
Đội nghiên cứu thực địa của Phương Nhạc lần này vẫn chọn tự lái xe đi, anh là một trong những người lái xe. Vốn Phương Nhạc muốn để xe lại cho Trần Hề để tiện cho cô đi làm, dù sao các thành viên khác trong đội cũng có xe chứ không chỉ có mình anh.
Trần Hề lúc đầu thực sự cũng định dùng, không ngờ mấy ngày nay có một tuyến tàu điện ngầm mới được đưa vào sử dụng, gần khu dân cư có một lối vào tàu điện ngầm mới, giờ cao điểm buổi sáng và buổi tối không lo tắc đường, chỉ mất có 20 phút là đã đến văn phòng luật. Trần Hề nghĩ đến chuyện này liền dứt khoát lựa chọn tàu điện ngầm, bảo Phương Nhạc lái xe đi.
Nghe Phương Nhạc nhắc đến ăn khuya, Trần Hề hỏi: “Rủ Phương Mạt cùng đi nhé?”
Phương Nhạc bình tĩnh nói: “Vậy em và chị ấy đi đi, rồi giúp anh đổ xăng luôn, nhân tiện mua về cho anh một phần.”
Trần Hề cũng thuận nước đẩy thuyền: “Được được được, anh muốn ăn gì?”
Phương Nhạc: “Tôm hùm.”
“Anh muốn ăn vị gì?”
“Vị tỏi.” Phương Nhạc nói thêm: “Loại đã bóc vỏ.”
Trần Hề vỗ ngực nói: “Em giúp anh bóc, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Phương Nhạc nghiêm túc nói: “Vậy trước tiên chúc em tối nay hẹn hò vui vẻ.”
Trần Hề cuối cùng cũng thất bại, ngã vào trong ngực Phương Nhạc cười nói: “Anh làm gì thế? Mấy ngày nữa chị ấy đi du lịch rồi, anh có muốn gặp chị ấy cũng không gặp được đâu.”
Mấy ngày tới Phương Mạt đi du lịch với anh tặng đồ ăn, chuyện này vẫn giấu gia đình, chỉ có Trần Hề và Phương Nhạc biết.
Trần Hề nhấn mạnh: “Hơn nữa Phương Mạt chính là chị ruột của anh đó!”
“Anh thấy hai người mới đúng là chị em ruột, mấy ngày nữa chị ấy đi du lịch, chẳng lẽ mấy ngày nữa anh sẽ ở nhà chắc?” Phương Nhạc thuận thế ôm lấy cô, xoa lưng cô, không nhịn được nói: “Ngày nào hai người cũng có nhiều chuyện để nói như vậy à? Có bao giờ thấy chán không?”
Ngay khi Phương Mạt về nhà trong kỳ nghỉ hè, bất cứ khi nào có thời gian rảnh, cô ấy và Trần Hề sẽ trở thành một cặp song sinh dính chặt nhau, ngồi trên bàn ăn thì thầm to nhỏ với cô. Hai người xem phim kinh dị còn nắm tay nhau, buổi tối còn ra ngoài đi mua sắm, Phương Nhạc đã bị họ bỏ sang một bên.
Trần Hề gió thổi chiều nào là theo chiều nấy, cô nói: “Chán rồi, vậy tối nay chúng ta đi ăn đêm không rủ chị ấy theo nữa, lát nữa lén lẻn ra ngoài vậy.”
“…” Phương Nhạc không khỏi bật cười, buông người ra, sau đó xoay người cầm chiếc túi du lịch rỗng vừa đặt trên giường lên. Anh dựa vào giường, gác chân lên giường, đặt một cái gối để tựa vào để cảm thấy thoải mái hơn rồi nói: “Em nhìn dáng vẻ ngoài miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo của em đi, thôi được rồi, anh vẫn nên thức thời một tí.”
Trần Hề tiếp lời: “Anh cuối cùng cũng biết thức thời rồi!”
Phương Nhạc: “…?”
“Anh có biết anh quan trọng đến thế nào không? Làm sao em có thể bỏ anh mà chọn đi ăn khuya với Phương Mạt được? Anh đối với em là người không thể thay thế được, vì vậy hãy biết thức thời một chút được không?” Trần Hề nghiêm túc nói.
… Phương Nhạc giơ hai tay che mắt, ngực run lên, khóe miệng nhếch lên. Trần Hề trực tiếp nhào vào anh, tuy cơ thể cô lớn như vậy nhưng cũng không làm Phương Nhạc đau. Phương Nhạc chưa bao giờ cố ý luyện tập, nhưng từ nhỏ anh đã duy trì chế độ nghỉ ngơi lành mạnh và thói quen tập thể dục, anh vai rộng eo hẹp, trên người không một chút mỡ thừa, ngực rộng, sức lực mạnh mẽ.
Trần Hề cong ngón tay, gõ hai cái vào lồng ngực trái rắn chắc của anh như đang gõ cửa, nói vào ngực anh: “Hi, anh lại bị em khiến cho động lòng rồi à?”
Lồng ngực Phương Nhạc lại run lên càng kịch liệt, anh bất đắc dĩ “A” một tiếng dài, ôm lấy Trần Hề, điên cuồng hôn lên má và môi cô, vừa hôn vừa đè cô xuống bên dưới: “Em được lắm, vừa mở miệng là có ngay viên đạn bọc đường bay ra liền đúng không?”
“Anh không hiểu à? Đây là một biểu hiện bày tỏ tình cảm!”
Phương Nhạc mỉm cười, bắt lấy hai ngón tay đang gõ nhẹ vào ngực của Trần Hề, lại hôn cô một trận nữa.
Khi Trần Hề giúp ông chủ Phương mua pizza lần thứ hai đã là đầu tháng 8, trước ngày lễ Thất tịch một ngày, Phương Nhạc đã đi được nửa tháng, Phương Mạt cũng đến Vân Nam, Quý Châu và Tứ Xuyên du lịch cùng anh tặng đồ ăn.
Buổi tối, Trần Hề mang pizza đến văn phòng mai mối hôn nhân trước, mẹ Phương nhìn thấy thì lẩm bẩm một trận: “Con thật là, Phương Quán Quân không biết là con bận à? Lần sau nếu ông ấy bảo con đi mua nữa thì con đừng nghe ông ấy, dì chỉ thuận miệng nói có một lần đó thôi mà ông ấy rảnh rỗi suốt ngày tìm việc để làm, bản thân mình thì nằm đó lại còn nhờ người khác giúp ông ấy chạy mua đồ, nếu lần đó ông ấy không ngã thì đâu có chuyện gì xảy ra! Trước đó dì nói với ông ấy rồi, rằng bây giờ thời tiết nóng lắm, có gì tốt đâu mà đòi đi câu cá, không sợ bị say nắng à? Được thôi, ông ấy nhất quyết đi câu cá, dì còn nhờ bọn con mua cho ông ấy một chiếc dù che nắng trên mạng vì sợ ông ấy sẽ phơi nắng. Dì đối xử với ông ấy như ông lớn trong nhà, lúc đó dì đã nói với ông ấy thế nào? Dì bảo nếu ông ấy câu cá thì cứ ngồi im một chỗ đi đừng chạy lung tung, ông ấy thì hay rồi, xem lời dì nói như gió thoảng bên tai, ngồi im dưới ô thì không ngồi, cứ nhất quyết cạy đi xem người ta câu cá. Được lắm, ông ấy ngã cũng đáng đời lắm, lần này ông ấy bị ngã, cả nhà lớn bé chúng ta lại cùng chịu khổ với ông ấy!”
Trần Hề ngoan ngoãn nghe mẹ Phương càm ràm xong, sau đó đem phần pizza còn lại đưa cho ông chủ Phương.
Ông chủ Phương chỉ có một mình, trong khoảng thời gian này nằm trong phòng ngủ chán rồi, lúc này đang tựa người vào sô pha xem TV, nhìn thấy một người sống to lớn như Trần Hề thì nhe tám chiếc răng ra, nhiệt tình chào đón.
Trần Hề giúp ông ấy mở hộp pizza ra, hỏi: “Chú Phương, tay chú cử động được không?”
“Được, đã khỏi lâu rồi!”
Trong tuần đầu tiên sau khi ông chủ Phương bị ngã, tay phải của ông ấy đau đến mức không thể chạm vào bất cứ thứ gì, vừa chạm vào đã hét toáng lên, đương nhiên cũng không thể cầm đũa, ông ấy lại bắt đầu ăn bằng thìa, tắm rửa tất nhiên cũng không tiện, việc đơn giản nhất chính là vắt khăn tắm, ông ấy cũng cần vợ mình giúp nên trong thời gian này mẹ Phương đặc biệt cáu kỉnh.
Ông chủ Phương cắn một miếng pizza, thăm dò hỏi Trần Hề: “Có phải dì của con vừa nói với con điều gì không?”
“Dạ?”
“Dì của con…” Tay của ông chủ Phương vẫn chưa nhanh nhẹn lắm, ông ấy đặt miếng pizza xuống, trong đầu vừa suy nghĩ, vừa cúi đầu nhìn vào bàn trà.
Bàn trà được làm bằng kính đen, có thể dùng làm gương, ông chủ Phương nhìn khuôn mặt của mình, nhỏ giọng nói: “Chú luôn cảm thấy bà ấy không còn quan tâm đến chú nhiều như trước nữa, chú bây giờ cũng đâu có xấu lắm đâu.”
“… Cái gì chú cũng có thể hiểu lầm, nhưng chú không thể hiểu lầm vẻ đẹp của chú được!” Trần Hề nói dứt khoát.
Ông chủ Phương nhìn đôi mắt kiên định của cô, hỏi lại: “Thật không?”
Trần Hề mạnh mẽ gật đầu.
Ông chủ Phương vỗ đùi: “Chú biết ngay mà, dì của con chưa bao giờ là người nông cạn như vậy!”
Trần Hề ngậm chặt miệng, không bày tỏ ý kiến của mình.
Ông chủ Phương tiếp tục nói: “Cho nên chú nghĩ mình phải làm điều gì đó thiết thực để khiến bà ấy vui vẻ, cư xử tử tế ở trước mặt bà ấy. Hề Hề, con phải giúp chú một việc! Ngày mai không phải là Thất tịch à? Chú muốn cầu hôn dì của con.”
“Chú với dì không phải đã tái hôn rồi sao ạ?”
“Thì tái hôn rồi, nhưng cũng chỉ đến cục dân chính thôi, cũng không có lễ nghi gì cả. Phụ nữ đều thích lãng mạn mà, chú muốn làm bù lễ cầu hôn trước, ngày mai là Thất tịch, không phải vừa đúng lúc luôn hay sao?”
Ông chủ Phương muốn cầu hôn tại nhà, trải thảm đỏ, đặt bóng bay, hoa hồng đỏ và nến, nhưng nơi ở của mẹ Phương không phù hợp, vì buổi tối mẹ Phương sẽ đi làm về, ngày mai cầu hôn mới gây bất ngờ.
Vì vậy ông chủ Phương đã ấn định địa điểm là khu biệt thự Cẩm Duyên, ngày mai kiếm cớ để mẹ Phương về nhà một chuyến.
Sau khi nghe kế hoạch hoàn chỉnh của ông chủ Phương, Trần Hề liên tục xác nhận lại một số điểm với ông ấy rằng có chắc chắn muốn trải thảm đỏ không? Nhất định muốn mọi thứ có phải thật náo nhiệt à?
Ông chủ Phương chắc như đinh đóng cột.
Trần Hề nhận nhiệm vụ mà không nói một lời nào. Thấy trời đã tối, ngày mai cô còn phải đi làm, chỉ còn lại một đêm, phải mua đồ và trang trí hiện trường, thời gian có hạn, Trần Hề không ở lại nữa, ôm nhiệm vụ quan trọng được ông chủ Phương giao phó, cô vội vàng bước ra khỏi cửa.
Trên đường đi mua đồ, Phương Mạt gọi điện đến, nói rằng mẹ mình vừa gọi điện để phàn nàn về ông chủ Phương, lúc đó cô ấy đang sử dụng nhà vệ sinh trong phòng tắm của khách sạn, anh trai tặng đồ ăn đang đưa giấy vệ sinh cho cô, hai người suýt chút nữa đã bại lộ.
Trần Hề thuận tiện đề cập chuyện ngày mai bất ngờ cầu hôn với Phương Mạt, Phương Mạt cười lớn: “Bố chị điên rồi hả, buồn cười chết mất, bố mẹ chị thật kỳ lạ!”
Phương Mạt nói với cô rằng ông chủ Phương và mẹ Phương kết hôn do bố mẹ hai bên chỉ định, chính vì khuôn mặt của ông chủ Phương mà mẹ Phương đã yêu ông chủ Phương ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau khi kết hôn, mẹ Phương đã yêu ông chủ Phương sâu đậm hơn mười năm, phần lớn là do khuôn mặt đó của ông chủ Phương.
Cho nên vừa rồi ông chủ Phương nói mẹ Phương không phải là người nông cạn, Trần Hề chỉ có thể nghiến răng im lặng.
Phương Mạt ở trong điện thoại thở dài: “Ai ngờ mọi chuyện đã thay đổi, mẹ chị ngày xưa rất nóng tính, nhưng bây giờ mẹ chị lại rất tỉnh táo. Được rồi, đổi lại bố chị đã trở thành người não tàn khi yêu, người não tàn khi yêu thực sự rất đáng sợ, ha ha ha ha không xong rồi, chị buồn cười chết mất!”
Trần Hề không có thời gian cười đùa với cô ấy, mua sắm xong, Trần Hề nhanh chân trở về nhà, dựa theo thiết kế của ông chủ Phương, cô sắp xếp phòng khách từng chút một.
Thảm đỏ trải dài từ lối vào đến chính giữa phòng khách, hai bên thảm được trang trí bằng hoa hồng và nến, cuối đường hoa là vài bó hoa lớn đặt cạnh nhau, sử dụng các loại hoa có nhiều màu sắc khác nhau rồi viết dòng chữ “Anh yêu em”, chính giữa từ “yêu” là một trái tim kết bằng hoa hồng đỏ.
Bó hoa được bao quanh bởi những quả bóng hydro có nhiều màu sắc khác nhau, chủ yếu là màu đỏ tươi, đối diện với quả bóng hydro có dòng chữ “Anh yêu em” là một chiếc nhẫn kim cương được treo trên sợi dây mỏng đang thả xuống.
Sau khi Phương Nhạc mở cửa bước vào nhà, anh liền nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Anh xách túi hành lý và cầm chìa khóa trong tay, nhìn chằm chằm vào tấm thảm đỏ ở lối vào một lúc rồi đặt đồ đạc xuống, thay giày rồi bước vào nhà.
Phòng khách sáng rực không một tiếng động, có hoa hồng rực rỡ và nến chưa thắp, chiếc nhẫn kim cương treo trên dây của quả bóng hydro ở chính giữa phát ra ánh sáng rực rỡ.
Có tiếng bước chân đi xuống cầu thang.
Anh không nói với Trần Hề hôm nay anh sẽ về, vốn dĩ anh muốn tạo cho cô một bất ngờ, nhưng không ngờ người nhận được bất ngờ lại chính là anh.
Nhìn Trần Hề từng bước đi xuống lầu, tim Phương Nhạc đập loạn xạ, Trần Hề vừa nhìn thấy anh thì hai mắt sáng lên, Phương Nhạc buột miệng nói: “Không ngờ em lại là người mở lời trước anh.” Mặc dù bọn họ chỉ mới là sinh viên năm hai, nhưng đợi đến khi anh đủ tuổi kết hôn theo pháp luật, việc hai người kết hôn trước không phải là không thể.
“Em không cần phải sắp xếp nhiều thứ như vậy.” Phương Nhạc hất cằm, chỉ vào chiếc nhẫn treo trên dây của quả bóng hydro, cười nói: “Có cái đó là đủ rồi.”
Trong tay Trần Hề đang cầm điều khiển từ xa, vừa rồi cô lên lầu thay pin, nghe thấy câu nói của Phương Nhạc, bước chân tiếp theo của Trần Hề bị hụt, cô lập tức bám vào tay vịn cầu thang, vô tình chạm vào nút bấm của điều khiển từ xa. Bên cạnh bó hoa “Anh yêu em” có một ngọn đèn màu đen, giây tiếp theo, ngọn đèn màu đen xoay chuyển, bài hát cổ điển “Ánh trăng nói hộ lòng tôi” đồng thời vang lên trên chiếc đèn đa chức năng.
Chiếc đèn này là một thiết bị disco đặc biệt được ông chủ Phương cất kỹ trong nhiều năm, bài hát này cũng là bài hát đặc biệt được ông chủ Phương chỉ định dùng để cầu hôn.
Những ánh đèn nhiều màu sắc chiếu lên những bông hoa hồng, những quả bóng bay, những bức tường và đồ nội thất, cũng như chiếu lên khuôn mặt trở nên phức tạp của hai người.
Phương Nhạc: “…”
Trần Hề: “…”