Trăng Ngả Về Tây - Chương 91
Chương 91: Ngoại truyện 5
Trong kỳ nghỉ hè năm hai đại học, Trần Hề đã đến văn phòng luật của cậu Phương Nhạc để thực tập. Cậu Phương Nhạc đã đề cập chuyện này với cô từ một năm trước, nhưng khi đó Trần Hề vì muốn kiếm tiền nên đã từ chối mà không cần suy nghĩ nhiều.
Trước kỳ nghỉ hè năm hai đại học, Phương Nhạc nhìn số dư ngân hàng của Trần Hề, anh một tay cầm điện thoại của Trần Hề, tay kia nâng sau gáy Trần Hề, anh dùng ngón tay cái xoa xoa, sau đó nghiêng đầu nhìn Trần Hề và nói: “Nghỉ hè đến văn phòng luật đi phú bà nhỏ.”
Trần Hề nhìn con số hiển thị trên điện thoại của mình, vẫn là số tiền như vậy, cô còn nghĩ sẽ đột nhiên có thêm mấy số 0, cô hỏi: “Em đây mà là phú bà nhỏ hả?”
“So với Phương Mạt thì em đủ giàu rồi.” Phương Nhạc nói.
Trần Hề suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu so sánh với Lưu Nhất Minh thì có thể coi là đại gia luôn rồi.”
… Phương Nhạc dường như không thể phản bác được.
Phương Mạt làm thêm kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa cô ấy còn có thêm một căn hộ đứng tên mình cho thuê lấy tiền, theo lý mà nói thì không cần phải so sánh số tiền tiết kiệm với bạn nhỏ Lưu Nhất Minh. Nhưng Phương Mạt kiếm được nhiều cũng tiêu xài nhiều, số dư tiết kiệm mỗi tháng của cô ấy đều dưới 1.000, việc trở về số 0 là cũng là chuyện bình thường.
Nhưng có một điều, Phương Mạt đã tiến bộ rất nhiều so với hồi cấp 3, đó là cô ấy sẽ không tiêu tiền trước và cũng không cần vay tiền của Trần Hề hay Phương Nhạc, có bao nhiêu thì xài bấy nhiêu, sau khi tiêu hết sẽ lập tức dừng lại, đây là mục đích tiêu xài của cô ấy.
Phương Nhạc nói: “Dù sao tiền tiết kiệm của em cũng nhiều, em nói thật đi, em có muốn đến văn phòng luật không?”
“Em vẫn đang suy nghĩ.” Trần Hề thành thật nói.
“Tiền có kiếm mấy cũng là không đủ đâu.”
“Vậy thì cũng sẽ không có ai kiếm được nhiều tiền.”
“Việc thực tập bây giờ cũng là để em kiếm được nhiều tiền hơn trong vài năm tới.”
“Vậy nên em đã hỏi cậu rồi. Cậu nói hiện nay văn phòng luật của bọn họ thực tập thì mỗi tuần có hai ngày nghỉ, trước đây không phải là không trả lương cho thực tập sinh sao? Năm nay bọn họ có trả lương mỗi tháng là 3.000 tệ, mặc dù lương không bằng dì lao công của bọn họ, nhưng đây đã là một tiến bộ lớn rồi.”
“…” Phương Nhạc lạnh lùng liếc cô một cái.
Trần Hề cười vặn vẹo cổ: “Ngứa quá, anh đừng sờ cổ em nữa.”
Tay Phương Nhạc vẫn đặt ở sau gáy Trần Hề, nghe vậy thì trực tiếp ấn cổ cô đè người xuống, sau đó ôm lấy eo cô, tay đang đặt tay trên cổ cô tiếp tục uy hiếp không buông, cười như không cười nói: “Em đang trêu chọc anh đấy à?”
“Ai trêu chọc anh? Em còn chưa kịp nói gì mà.”
“Em đúng là xảo quyệt!”
“Không có nha, em rất thành thật mà.”
“Em á?”
“Ý anh là gì, em không thành thật chỗ nào đâu?”
“Bây giờ em đang giống như một con cá chạch sống đang quằn quại, vậy mà còn thành thật à?”
“Đó là do anh cứ ôm cổ em, còn không cho phép em tự cứu mình hả? Cứu với, ưm…”
Cuối cùng miệng của Trần Hề cũng bị bịt lại, suốt đêm bị người khác áp chế.
Thật ra số tiền tiết kiệm của Trần Hề nói nhiều không nhiều mà nói ít cũng không ít, trước đây cô làm việc chăm chỉ như vậy là vì muốn tiết kiệm đủ tiền để cấy ốc tai điện tử trong thời gian ngắn nhất, giờ đây cô đã bớt lo lắng được một nửa. Giống như đang vội vã bắt kịp chuyến tàu sắp vào ga, cô mới chạy được một nửa chợt nhận được thông báo chuyến tàu sẽ đến trễ một tiếng, cô không cần phải chạy nhanh như vậy nữa mà có thể chạy chậm lại để ổn định hơi thở và ngắm nhìn phong cảnh trên đường đi.
Mà chuyến tàu này là do Phương Nhạc và những người khác chặn lại cho cô.
Sáu tháng trước, Trần Hề và Phương Nhạc đã đón Trần Ngôn đi, sau khi làm một loạt kiểm tra, một con chip điện cực được cấy vào vùng da phía sau tai phải của Trần Ngôn. Trong những ngày đó, đầu và tai Trần Ngôn được quấn băng gạc, chờ vết thương lành lại.
Sức ăn của cậu bé rất lớn, lúc đầu ở nhà họ Phương, cậu bé không dám ăn quá nhiều đồ ăn, những người duy nhất biết ngôn ngữ ký hiệu chỉ có Trần Hề và Phương Nhạc. Trần Ngôn mới bắt đầu đi học không lâu, tiến độ học tập kiến thức văn hóa của người điếc còn kém xa so với người bình thường nên người khác không thể giao tiếp được với cậu bé, chỉ có thể cười toe toét với cậu bé, bất kể nụ cười đó có cường điệu đến mức khiến người khác sợ hay không, rồi họ cứ liên tục gắp đồ ăn cho cậu bé, chất đồ ăn vào bát của cậu bé cao đến nỗi như tháp Lôi Phong.
Đôi mắt của Trần Ngôn rất giống với Trần Hề, lúc đầu thì rất thận trọng, nhưng sau đó mỗi ngày lại sáng như sao.
Mùa đông năm đó, Trần Ngôn bước chân trần trên sàn gỗ của nhà họ Phương, tất cả băng tuyết đều bị chặn lại, chỉ còn lại hơi ấm của mùa xuân.
Khoảng một tháng sau khi cấy ốc tai điện tử, máy ốc tai ngoài cuối cùng cũng được bật lên, ngày hôm đó Trần Hề và Phương Nhạc đi cùng Trần Ngôn đến bệnh viện, khi máy ốc tai ngoài được bật lên, ban đầu Trần Ngôn rất bối rối, Trần Hề nghe theo lời dặn của bác sĩ, thấp giọng gọi tên cậu bé: “Trần Ngôn.”
Trần Ngôn giật mình, sau đó ôm miệng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Trần Hề lại thấp giọng gọi cậu bé, Trần Ngôn không thể kìm được và bật khóc.
Cậu bé không khóc vì vui mừng khi lần đầu tiên nghe thấy âm thanh mà đơn giản chỉ sợ hãi vì kể từ khi sinh ra, cậu bé chưa bao giờ có khái niệm về “âm thanh” này.
Cổ họng Trần Hề nghẹn ngào, sự chú ý của cô và bác sĩ đều tập trung vào Trần Ngôn, nhưng sự chú ý của Phương Nhạc lại tập trung chủ yếu vào cô.
Phương Nhạc đứng bên cạnh Trần Hề, hai tay giữ chặt vai cô, sức mạnh đó lớn đến nỗi như có thể dời núi lấp biển, không gì có thể lay chuyển được.
Ốc tai điện tử của Trần Ngôn chỉ được lắp vào một bên tai phải của cậu bé, giá ốc tai hai bên quá đắt, Trần Hề nói với cậu bé rằng sau này bên tai trái của cậu bé cũng sẽ đeo một ốc tai nhỏ. Trần Ngôn vẫn chưa biết nói được nên đã dùng ngôn ngữ ký hiệu với Trần Hề, biểu thị rằng sau này cậu bé sẽ kiếm tiền để mua ốc tai.
Trần Hề mỉm cười.
Đối với Trần Ngôn, ngôn ngữ giống như người bình thường nghe thấy một ngoại ngữ khoác mà bản thân chưa từng tiếp xúc, Trần Ngôn cần hiểu rõ về ngôn ngữ lại từ đầu và trải qua một loạt khóa đào tạo phục hồi chức năng. Ngoài đào tạo việc nghe ra, đào tạo ngôn ngữ là ưu tiên hàng đầu.
Trong sáu tháng qua, Trần Ngôn đã học tập vô cùng chăm chỉ.
Đến kỳ nghỉ hè, Trần Ngôn trở về quê với bố Trần, còn Trần Hề thì đến văn phòng luật.
Vụ án của Đổng San San gây chấn động, văn phòng luật cũng trở nên nổi tiếng và ngày càng có nhiều người khiếm thính tìm đến hơn. Các đối tác ban đầu không muốn làm ăn thua lỗ, ăn nói gay gắt, nhưng có lẽ trong lòng phần lớn mọi người vẫn có một tinh thần không sợ cái chết vì công lý và không vui mừng vì có cơ hội sống sót, vì vậy chẳng lâu sau bọn họ đã thỏa hiệp. Vụ kiện lớn thì cần đấu tranh, các vụ kiện phúc lợi công cộng cũng làm, cứ như vậy ngày càng lớn mạnh hơn. Trong vài năm qua, văn phòng luật đã phát triển như diều gặp gió, vị trí của văn phòng đã thay đổi từ tòa nhà văn phòng nhỏ ban đầu đến tòa cao ốc Giang Cảnh.
Cậu Phương Nhạc không hướng dẫn trực tiếp nên mấy ngày đầu khi Trần Hề đến chỉ làm một số công việc lặt vặt, sau đó thì được “trọng dụng”, từ “trọng dụng” này là do Trần Hề tự khoe khoang.
“Cũng thật trùng hợp, hôm đó luật sư Hà nhờ em sắp xếp lại các đoạn ghi âm, những đoạn ghi âm đó đều bằng tiếng địa phương. Trước đây em đã nói với anh rồi đó, em có hai người bạn cùng phòng nói tiếng địa phương mà em hoàn toàn không hiểu, mấy người luật sư Hà cũng giống như em lúc đó, hễ nghe thấy tiếng địa phương là mặt ngơ ra, nhưng có lúc em đúng thật là có tầm nhìn xa trông rộng…”
Phương Nhạc nghe đến đây liền không thể nhịn được cười.
Hai ngày nữa Phương Nhạc lại đi nghiên cứu thực địa, văn phòng luật được nghỉ hai ngày cuối tuần, hôm đó Trần Hề và Phương Nhạc đi hẹn hò, trước khi đi hẹn hò thì nhận được điện thoại của ông chủ Phương, ông ấy hỏi bọn họ đi đâu chơi, liệu có đi ngang qua một quán pizza nào đó không. Mẹ Phương nghe khách ở quán trà nói rằng có một quán pizza mới mở vừa ngon vừa rẻ, mẹ Phương thèm muốn ăn nhưng quán đó lại cách xa văn phòng mai mối hôn nhân, cũng không thể đặt giao hàng được, ông chủ Phương bảo bọn họ nếu thuận đường thì ghé mua mang về ăn.
Ông chủ Phương tuần trước đi câu cá không cẩn thận bị ngã, những người bị nhồi máu não thì kiêng kỵ nhất về va chạm, cú ngã của ông ấy không nhẹ, vội vã đưa đi bệnh viện để làm kiểm tra toàn bộ, may mà hậu quả không nghiêm trọng, chỉ là tay phải không hiểu sao lại rất đau. Vì mỗi ngày ông ấy phải uống rất nhiều thuốc, giờ không dám uống thuốc giảm đau bừa bãi nên chỉ có thể bôi thuốc mỡ mà thôi, tác dụng của thuốc mỡ thì gần như bằng không.
Gần đây ông ấy được lệnh phải nằm trên giường để hồi phục sức khỏe, không được đi đâu cả.
Ông chủ Phương đã lên tiếng rồi, cho dù không thuận đường thì Trần Hề và Phương Nhạc cũng phải đi mua pizza.
Trời nắng gắt, Phương Nhạc cầm dù che cho Trần Hề, hai người vừa đi vừa trò chuyện, Trần Hề nhìn thấy Phương Nhạc cười mình thì không phục nói: “Anh cười cái gì? Những gì em nói đều là sự thật, chuyện này thật sự là nhờ em có tầm nhìn xa trông rộng!”
“Đúng.” Phương Nhạc cười nói: “Em đừng dừng lại, tiếp tục nói đi.”
Trần Hề trợn mắt nhìn anh, ôm cánh tay anh, kề sát vào anh tiếp tục nói: “Năm nhất đại học em đã bắt đầu học tiếng địa phương với bạn cùng phòng của mình, hôm đó em thấy trong văn phòng luật không có ai hiểu được, nên em đã tự đề cử mình.”
Ngoài cô ra, văn phòng luật còn có hai thực tập sinh, Trần Hề là người nhỏ tuổi nhất. Lúc mới vào, cô suốt ngày nhìn nhiều hơn là nói, cho nên cảm giác hiện diện yếu nhất, không ai biết cô thực ra rất gan dạ và khá mặt dày, hào hứng vỗ ngực với mấy người luật sư Hà, sau đó cô đã dịch xong đoạn ghi âm với năng suất cực cao.
Dù đây chỉ là chuyện nhỏ nhưng từ đó về sau, Trần Hề đã được “trọng dụng”, cô không còn chỉ chạy việc vặt nữa mà có thể giúp chuẩn bị đề cương cho phiên tòa, bản dự thảo đơn kiện, thư của luật sư, v.v. Hôm qua, cô cũng đã cùng văn phòng luật đến các thị trấn vùng quê để thực hiện chiến dịch tuyên truyền phổ biến pháp luật.
Chỉ là công tác phổ biến pháp luật chưa thỏa đáng, trình độ học vấn còn hạn chế, nhiều người ý thức pháp luật rất yếu, không những thế bọn họ nói chuyện còn chẳng có chút đạo lý nào, nói chuyện với họ chẳng khác nào đàn gãi tai trâu, gần như muốn động tay động chân ngay tại chỗ.
Phương Nhạc cau mày: “Sao lúc em về lại không nói gì?”
“Bởi vì cũng không có động tay động chân thật sự.” Trần Hề nói: “Vốn dĩ bạn nam thực tập sinh đi cùng em thực sự định đánh người, nhưng lại bị luật sư Hà ngăn lại. Luật sư Hà nói rằng cậu ta vẫn chưa trải đời nhiều, đây đã là gì đâu, sau này còn có chuyện càng hay hơn nhiều.
Hai người trò chuyện rồi bước vào quán pizza mới mở. Cuối tuần người đông đúc, khi đến nơi đã không còn ghế trống, bên trong cửa kính có vài chiếc ghế đẩu, đã có vài khách hàng ngồi sẵn ở đó đợi bàn.
Hai người ngồi xuống xếp hàng, nam sinh mặc đồng phục của quán pizza đưa cho họ hai chiếc cốc giấy, ra hiệu mời họ uống nước chanh, sau đó đưa thực đơn cho họ đọc trước, giơ điện thoại lên, màn hình ngang của điện thoại đang biểu thị mấy chữ đã được nhập sẵn.
“Vô cùng xin lỗi vì đã bắt bạn đợi lâu.”
Trần Hề và Phương Nhạc đều sửng sốt, người khách hàng đang đợi chỗ bên cạnh cũng bưng một cốc nước chanh, có lòng tốt giới thiệu với họ: “Hai đứa không biết à, nhân viên trong quán này đều là người câm điếc.”
Trần Hề và Phương Nhạc nhìn vào xung quanh quán, nhận ra rằng tất cả tiếng ồn trong cửa hàng đều đến từ những vị khách ngồi trên ghế, trong khi những người phục vụ đi lại xung quanh thì lại vô cùng im lặng.
Trần Hề bỗng nhiên giữ cánh tay Phương Nhạc, Phương Nhạc quay đầu lại: “Sao thế?”
Trần Hề nhìn bên trong quán, nói: “Hình như em mới nhìn thấy Đổng San San.”
Khoảng cách khá xa nên nhìn không rõ, sau khi đến lượt hai người đi vào trong quán, khi đã xác nhận ở khoảng cách gần, Phương Nhạc lúc này mới nói: “Là cô ấy.”
Đổng San San lúc đó hai mươi tuổi, Đổng San San bây giờ cũng chỉ khoảng hai mươi lăm, mái tóc dài được cắt thành một mái tóc ngắn gọn gàng, béo hơn trước một chút, trên mặt trang điểm nhẹ, đi về phía bọn họ rồi đưa thực đơn cho bọn họ với nụ cười rạng rỡ.
Năm đó bọn họ chỉ gặp nhau một lần, Đổng San San đã quên khuôn mặt của bọn họ từ lâu, Trần Hề và Phương Nhạc cũng không nói gì, hai người ngầm hiểu gọi xong món, sau đó đưa lại thực đơn rồi mỉm cười với Đổng San San.
Ăn uống xong, Trần Hề ôm đồ ăn đã đóng gói mang về bước ra khỏi quán pizza. Trần Hề nhận được điện thoại của Trần Ngôn, cậu bé nói: “Chị, hôm nay bố và em đã mua thịt.”
Giọng nói của cậu bé không rõ ràng, việc rèn luyện ngôn ngữ là một quá trình lâu dài, nhưng giọng nói non nớt của cậu bé giống như khi bọn họ bước vào cửa hàng và uống một ly nước chanh sảng khoái sau khi đi bộ lâu như vậy, có thể gột rửa mọi sự buồn phiền, tinh thần sảng khoái và không còn sợ hãi cái nắng thiêu đốt nữa.
Thấy Phương Nhạc lại muốn mở dù ra che nắng, Trần Hề quay đầu lại liếc nhìn tiệm pizza.
“Bạn nam thực tập đó nói mấy người đó cứng đầu và hết đường cứu rồi.”
Phương Nhạc nhìn cô nói: “Anh thấy em vẫn luôn nói về chuyện này, em rất có tinh thần, dường như hoàn toàn không hề bị đả kích.”
“Nói là không bị đả kích thì cũng không đúng.” Trần Hề cười nói: “Nhưng em nghĩ chúng ta mang giọng nói đến đây, hy vọng bọn họ có thể nghe thấy, người có thể nghe thấy…”
Cô chỉ vào tiệm pizza: “Sau này sẽ xuất hiện ở đây.”
Người có thể nghe thấy sau này sẽ xuất hiện ở đây, chỉ thế thôi cũng đáng rồi.
Trần Hề tự tiêm máu gà cho mình, cô quay đầu lại, hăng hái bước đi dưới ánh nắng thiêu đốt. Phương Nhạc liếc nhìn chiếc dù đang mở nửa chừng, anh cũng không động đậy nữa, chậm rãi đi theo cô.
Trần Hề đi được hai phút thì trên trán đã đổ mồ hôi, quay đầu nhìn Phương Nhạc, Phương Nhạc thản nhiên cầm ô nói: “Sức lực của em đã bị mặt trời quét sạch rồi à?”
“… Em sắp héo rồi.” Sợ Phương Nhạc hiểu sai, Trần Hề còn giải thích: “Héo trong khô héo.”
Phương Nhạc cười chết.