Trăng Ngả Về Tây - Chương 90
Chương 90: Ngoại truyện 5
Hai mắt Trần Hề sáng lên, giống như bầu trời sáng lên sau một trận mưa tầm tã: “Anh nói đi, nói đi!” Đã lâu cô không được nghe kể chuyện, mở đầu câu nói của Phương Nhạc khá là hấp dẫn.
Phương Nhạc nhìn cô cảm thấy buồn cười, khi mới vào đông, một ngày nọ hai người họ làm ổ ở nhà, Phương Nhạc ăn tối xong thì muốn đi chạy bộ, anh hỏi Trần Hề có muốn chạy không, Trần Hề là sợ lạnh, ăn no rồi liền làm biếng, không muốn làm gì cả. Phương Nhạc một mình đi ra ngoài, thay vì chạy bộ trong khu dân cư, anh lại chạy ở bên ngoài khu dân cư, men theo vỉa hè, muốn chạy vòng qua một vài khu dân cư xung quanh.
Chạy được một lúc, anh nhìn thấy một chiếc ô tô cách đó không xa có vài người tụ tập xung quanh, có nam có nữ đang tranh cãi. Phương Nhạc vừa chạy vừa gửi tin nhắn thoại cho Trần Hề, nói tiếc là cô không chạy bộ với anh, đã bỏ lỡ cơ hội nhìn mọi người cãi lộn.
Không lâu sau, Phương Nhạc nhận được tin nhắn từ Trần Hề, Trần Hề hỏi anh vị trí cụ thể, bảo anh thử nghe nguyên nhân của cuộc cãi vã, cô sẽ lập tức tới đó.
Lúc đó Phương Nhạc đã chạy khá xa, nghe xong tin nhắn thoại của Trần Hề, anh dừng lại để hơi thở ổn định, cạn lời quay đầu lại nhìn con đường lớn, không khỏi bật cười, chỉ đành phải chạy về đường cũ.
Hai bên con đường lớn ấy không có cửa hàng nên xe cộ nhiều, người đi bộ ít, ăn tối xong chỉ có vài người đi dạo hoặc ra ngoài chạy bộ ban đêm như Phương Nhạc. Cho nên khi Trần Hề vội vàng đến thì cũng không có nhiều người tụ tập xung quanh chiếc xe đó lắm, vừa nhìn là biết ngay người nào là trung tâm của cuộc cãi vã. Còn đám đông đang theo dõi từ xa, bao gồm cả Phương Nhạc, tổng cộng chỉ có năm người, mà Phương Nhạc thì cao ráo, nét mặt tuấn tú, đường quai hàm của anh đã mất đi vẻ non nớt thời trung học từ lâu, trở nên sắc nét hơn. Anh mặc bộ đồ thể thao sạch sẽ, chỉ đứng đó thôi mà đã nổi bật giữa đám đông, vẻ mặt thờ ơ không có vẻ gì là thích hóng chuyện, bốn người đang theo dõi còn lại liền bị anh thu hút, khiến họ không thể chăm chú để theo dõi cuộc cãi vã được.
Trần Hề chạy đến trước mặt Phương Nhạc, Phương Nhạc vừa nhìn thấy cô, còn chưa kịp nói gì đã dùng hai tay bịt chặt tai Trần Hề, ép cô về phía trước, đổi chủ đề nói: “Sao lại ăn mặc thế này đi ra ngoài?”
“Do đang vội mà, em sợ rằng khi em đến thì họ đã cãi xong rồi.”
Trần Hề mặc một chiếc áo khoác lông dài bên ngoài bộ đồ ngủ, chiếc áo khoác lông dài đến mắt cá chân, Trần Hề kéo dây kéo lên tận cổ, không ai có thể nhìn thấy đồ bên trong. Nhưng đôi mắt của Phương Nhạc quá tinh tường, anh nhìn thấy cô lộ ra một ít ống quần. Trần Hề có lúc cảm thấy Phương Nhạc thậm chí có thể nhớ được cô đã rụng bao nhiêu sợi tóc.
Trần Hề không muốn rời đi, chống cự nói: “Anh làm gì thế? Em không đi. Bọn họ cãi nhau chuyện gì thế?”
“Là về thứ không tốt cho sức khỏe lắm.” Phương Nhạc khuyên cô: “Hôm nay thôi vậy, em đừng hóng chuyện này nữa.”
“Không được, xem ra anh đã biết hết rồi à?” Trần Hề ra vẻ nghiêm túc nói: “Sao em có thể để anh một mình hứng chịu thứ không tốt cho sức khỏe được, anh nói mau đi!”
Phương Nhạc nói không lại cô nên kéo cô về phía trước, đợi đến khi đã đi ra xa khỏi chiếc xe đó, Phương Nhạc nói: “Vừa rồi là hiện trường một vụ bắt gian.”
Lúc Phương Nhạc vừa đi ngang qua, anh cũng không để ý chuyện gì xảy ra, quay người lại nhìn một hồi, sau đó chắp nối nguyên nhân và kết quả, hóa ra người vợ đang làm tình trên xe với một gã đàn ông thì bị ông chồng bắt quả tang ngay tại chỗ.
Trần Hề không ngờ lại kịch tính như vậy, cô ngơ ngác, hai chân dính chặt xuống đất không nói nên lời. Phương Nhạc nhìn thấy sự háo hức trong mắt cô, buồn cười nói: “Không được.” Dừng một chút, anh hỏi: “Hay là em có hứng thú với việc làm tình trên xe?”
Trần Hề như có linh cảm, chính trực phất tay nói: “Đi thôi, em chạy bộ với anh!”
Kết quả Phương Nhạc ở bên này đang ra sức cảnh giác bảo vệ tai và mắt của Trần Hề, Phan Đại Châu ở bên đó lại đầy phấn khích, múa máy tay chân kể Trần Hề nghe toàn bộ tin bắt gian này, nói vụ bắt gian này không phải là ngẫu nhiên, mà là do ông chồng đã lên kế hoạch cẩn thận, hai bên đấm đá nhau vô cùng đặc sắc, thú vị đến mức có thể viết thành kịch bản phim 80 tập. Trần Hề hỏi Phan Đại Châu tại sao lại biết rõ như vậy, Phan Đại Châu nói rằng đó là vì ông chồng đó là người có thế lực, sống ở khu biệt thự gần đó, gia đình Liêu Tri Thời cũng ở khu biệt thự đó. Phan Đại Châu nghe xong chuyện này liền hỏi thăm Liêu Tri Thời, Liêu Tri Thời đang rảnh muốn chết, vừa nghe thấy xảy ra chuyện lớn như vậy bèn giúp hỏi người trong cuộc. Chuyện này mấy năm sau, cũng chính là sau khi Liêu Tri Thời trở về Trung Quốc, còn có liên quan đến ẩn tình bên trong.
Nhưng lúc này, bọn họ không ai có thể đoán trước được tương lai, Trần Hề nghe xong, phản ứng đầu tiên chính là thở dài: “Đại Châu cậu xem, cậu ấy là kiểu người gì thế!” Vì để hóng chuyện mà có thể đi nghe ngóng ở phía bên kia đại dương, Trần Hề cảm thấy mình kém xa Liêu Tri Thời.
Phương Nhạc liếc nhìn Phan Đại Châu, nói: “Bây giờ cậu đã biết tại sao lúc đó bọn tớ giấu cậu chuyện này chưa?”
Sau khi mối quan hệ của anh với Trần Hề được công khai một thời gian, Phan Đại Châu vẫn giận dữ hỏi họ tại sao lại giấu cậu ấy chuyện đó.
Đơn giản thôi, trên đời không có bức tường nào kín gió cả.
“Được rồi đó.” Phan Đại Châu khinh thường liếc mắt nhìn anh, ghé sát vào tai anh, dùng giọng mà Trần Hề không nghe được, tự tin nói: “Đợi đến khi bức tường lọt gió thì cậu có mà vội chết, tớ thấy cậu thiếu điều muốn đẩy bức tường xuống luôn!”
Sau lần đó thì thế giới trở nên yên bình, Trần Hề thật sự đã rất lâu không nghe kể câu chuyện nào, Phương Nhạc tháo dây an toàn ra, nói: “Thắt chặt vào.” Sau đó đóng cửa xe lại, đi vòng đến ghế lái.
Trần Hề vừa thắt dây an toàn vừa đưa mắt nhìn theo anh, thấy anh đã lên xe, cô nóng lòng nói: “Anh đừng có úp úp mở mở nữa, rốt cuộc bà nội đã làm chuyện lớn gì vậy?”
Phương Nhạc tò mò, nếu như anh cứ úp mở như vậy, không nói thêm gì nữa để cô tò mò thì cô sẽ tức giận với anh hay không?
Phương Nhạc nghĩ gì hỏi đó, Trần Hề nói: “Không đâu, cùng lắm là em ăn không ngon để anh đau lòng chết.”
Phương Nhạc: “Cho nên người bị thương cuối cùng vẫn là anh à?”
Trần Hề: “Anh đừng có rãnh rỗi mà tự làm tổn thương chính mình, anh mau nói cho em biết đi!”
Phương Nhạc không nhịn được cười, xoa đầu Trần Hề, sau đó vừa lái xe vừa nói: “Hôm nay bà nội đã chia tài sản rồi.”
Trong nửa năm qua, bà nội Phương đã hình thành mối liên kết không thể tách rời với bệnh viện, bà ấy có lẽ đã chứng kiến sự sống chết của một vài người xa lạ nên cũng đã có sự giác ngộ về cái chết, bà ấy hiểu sâu sắc rằng tiền là thứ khi còn sống không thể giữ được mà chết rồi cũng không thể mang đi.
Bà ấy đã giữ tiền quá chặt, sợ con cái không giữ được tiền, quan trọng nhất là sợ họ trở nên hư hỏng, vì vậy dù có cả núi tiền nhưng cuộc sống của nhà họ Phương cũng chỉ bình thường có vậy thôi. Cô Phương suốt ngày nói về việc muốn mua túi hàng hiệu, nhưng chiếc túi đắt nhất của bà ta chỉ có hơn 30.000 nhân dân tệ. Xe của chú Phương đã chạy gần mười năm, vẫn luôn muốn đổi chiếc mới, nhưng đến nay vẫn thấy tiếc, cả ngày chỉ biết ghen tị xe của ông chủ Phương.
Còn có Phương Nhạc.
Bà nội Phương quen biết một người chị em, trong nhà người chị em ấy có một đứa con đang học Khảo cổ học, Phương Nhạc nghỉ hè về quê đi nghiên cứu thực địa, Bà nội Phương kể chuyện này cho người chị em già của mình nghe, người chị em già đó biết nhiều hơn bà ấy, Khảo cổ học cũng cần nghiên cứu thực địa. Người chị em già nói rằng Nhân chủng học thực sự rất không được ưa chuộng ở Trung Quốc, chưa kể đến cơ hội tìm việc làm khó khăn, một số hạng mục nghiên cứu thực địa có kinh phí hạn chế và thường phải tự bỏ tiền túi của mình ra, muốn tập trung nghiên cứu học thuật nếu không có tài chính thì khó mà thực hiện được.
Bà nội Phương liền nghĩ nếu còn sống không thể giữ được mà chết rồi cũng không thể mang đi được thì thôi chia ra vậy. Vì thế sáng nay bà ấy triệu tập mọi người đến nhà cô Phương, trịnh trọng tuyên bố sẽ chia tài sản gia đình.
Cô Phương và chú Phương phấn khích đến nỗi người run lên, cho đến khi bà nội Phương nói rằng ba gia đình bọn họ mỗi nhà đều có hai đứa con, vừa hay mỗi đứa sẽ được chia cho một căn nhà.
Cô Phương và chú Phương cuối cùng cũng tỉnh táo lại: “Chỉ vậy thôi à?”
Bà nội Phương nhìn bọn họ bằng ánh mắt sắc bén, đưa tay búng vào trán họ: “Coi tao chết rồi hay gì? À, mẹ của bọn bây là tao đây còn có thể sống thêm ba mươi năm nữa, bây giờ mấy đứa mày lại muốn hút máu của tao à?!”
Ông chủ Phương và Phương Nhạc đều ngoan ngoãn ngồi sang một bên, đợi bà nội Phương phun nước miếng mắng hai người kia quỳ rạp xuống đất rồi bà ấy mới quay lại chuyện chính.
Mấy căn nhà này đều do bà ấy keo kiệt… Không phải, là do bà ấy chọn lọc kỹ càng, tuy diện tích và vị trí khác nhau nhưng đều có giá trị như nhau, mỗi người một căn sẽ không khiến ai phải thiệt thòi. Bởi vì căn nhà là cho mấy đứa nhỏ, do đó đối với mấy đứa đã trưởng thành thì căn nhà sẽ được chuyển thẳng sang tên riêng của họ, đối với trẻ chưa thành niên thì cha mẹ sẽ thay mặt đứng tên trước.
Bà nội Phương nói thẳng rằng mặc dù căn nhà cho bọn họ, bọn họ có thể ở hoặc cho thuê, nhưng nếu muốn bán nhà thì phải được sự đồng ý của bà ấy.
Cô Phương và chú Phương lại phấn khích, mở miệng ra câu nào cũng toàn là mẹ ruột của con. Bà nội Phương hiểu bọn họ quá rõ, nghe họ dỗ dành mà cũng chỉ im lặng, quả nhiên một lúc sau, bà ấy nghe thấy cô Phương và chồng mình lẩm bẩm nói có cần sinh thêm đứa con thứ ba nữa không, như thế này có khi lấy được thêm một căn nhà nữa.
Bà nội Phương bình tĩnh vẫy tay với Phương Nhạc nói rằng bà ấy đi xuống lầu chung với anh để đi dạo cho tiêu hóa, tránh để không nổi giận và đốt nhà của cô Phương.
Trần Hề cười chết.
Ngôi chùa nằm trên núi trong khu thắng cảnh, xe của họ đã lái đến gần khu thắng cảnh và không có ý định lái xe vào sâu hơn, nguyên nhân đầu tiên là đường trong khu thắng cảnh bị kẹt xe nghiêm trọng, cả đoạn đường mất có năm phút lái xe có thể mất đến ba mươi phút. Nguyên nhân thứ hai là bởi vì mấy bãi đỗ xe trong khu thắng cảnh quá đắt, Trần Hề và Phương Nhạc đều đang tiết kiệm tiền, hiện tại có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Họ đậu xe ở bãi đậu xe ngoài khu thắng cảnh, sau đó ra ngoài quét mã thuê hai chiếc xe đạp công cộng.
Phương Nhạc đợi Trần Hề cười xong mới nói: “Lúc bà nội xuống lầu đã hỏi thăm em.”
“Hỏi thăm em á?” Trần Hề đẩy xe đạp ra ngoài, hỏi: “Hỏi thăm em cái gì?”
“Hiện tại Hề Hề có bao nhiêu tiền tiết kiệm?” Lúc đó đang ở dưới lầu, bà nội Phương đã trực tiếp hỏi Phương Nhạc.
Bà nội Phương biết Trần Hề làm thêm để tiết kiệm tiền, ngày nghỉ bình thường cũng không thấy cô nghỉ ngơi bao giờ. Ban đầu bà ấy tưởng Trần Hề chỉ là đang trợ cấp gửi tiền về cho gia đình, sau đó bà ấy ở trong bệnh viện một thời gian dài, nhưng chuyện bà ấy nghe thấy và nhìn thấy cũng nhiều hơn, lúc đó mới biết cấy ghép ốc tai điện tử là gì. Trần Hề chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với nhà họ Phương, bà nội Phương và cậu Phương Nhạc nói về chuyện này, cậu Phương Nhạc nói rằng cậu ấy đã từng đề cập với Trần Hề về chuyện kỳ nghỉ đông đến văn phòng luật của mình thực tập, nhưng thực tập sẽ không được trả lương nên Trần Hề không đi, cậu ấy biết trách nhiệm của Trần Hề quá nặng.
Phương Nhạc im lặng một lát, sau đó nói ra một con số, dừng một chút, lại nói ra một con số khác, anh nói: “Đây là tiền tiết kiệm của con, cộng tiền của cả hai đứa lại thì chắc tầm một năm nữa là đủ.”
Bà nội Phương cười: “Thôi được rồi.”
Bà ấy chắp tay sau lưng, bước đi chậm rãi dưới ánh nắng, chân giẫm phải cành lá khô dưới đất, bà ấy liếc nhìn rác và mảnh vỡ bên đường rồi nói: “Quản lý tòa nhà ở khu này kém thật, chưa bao giờ thấy cho vệ sinh sạch sẽ.”
Cô Phương kết hôn muộn, sinh được hai đứa con cũng là út át trong số các cháu của mình, bây giờ bà nội Phương quanh năm sống ở nhà cô Phương cũng chỉ để giữ cháu, ngăn cô Phương dạy hư bọn trẻ.
“Con cho rằng hôm nay bà chia nhà chỉ để giúp họ cải thiện cuộc sống sao? Mấy năm trước, lúc đó khi con còn vẫn còn nhỏ, nhà chị gái của dượng con xảy ra chuyện, muốn vay 50.000 nhân dân tệ nên đã hỏi vay bà. Sau này khi chú con nghe tin thì nói nhà thím con cũng đang thiếu tiền, muốn hỏi vay bà một ít, con nói xem lần đó bà có cho vay hay không? Lúc đó kiến thức vẫn còn nông cạn, dùng không đúng cách, bà trực tiếp mắng bọn họ xối xả, bây giờ nghĩ lại làm như thế thì có đáng không?”
Phương Nhạc vừa nghĩ liền hiểu ra: “Cho nên bây giờ bà chia mấy căn nhà, để cho cô và chú dư dả, sau này người thân thiếu tiền cũng sẽ không tìm bà để vay tiền nữa.”
“Đúng là như vậy, dù sao tiền bạc và nhà cửa của bà cuối cùng cũng sẽ thuộc về mấy đứa nó, bà cũng không nhất thiết phải keo kiệt với con của mình như vậy, nhưng cũng không thể đối xử với bọn nó quá tốt, con nhìn cô của con đi… Thôi bỏ đi, con là bậc con cháu, con vẫn phải kính trọng cô của mình!”
Phương Nhạc gật đầu.
Bà nội Phương vỗ cánh tay của anh, sau đó tay bà lướt dọc theo cánh tay của anh xuống dưới, nắm lấy tay anh, xoa xoa nói: “Hôm nay tuy bề ngoài mấy đứa mỗi người một căn, nhưng bây giờ riêng tư, bà sẽ cho con thêm một cửa hàng.”
Phương Nhạc còn chưa kịp mở miệng, bà nội Phương đã dùng sức xoa tay Phương Nhạc, bảo anh đừng ngắt lời: “Bà thiên vị vậy đó thì sao nào?”
Cô Phương và chú Phương luôn nói rằng bà nội Phương thiên vị, bà nội Phương ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong thâm tâm bà ấy biết rằng mình rất thiên vị con trai cả đẹp trai, bà ấy cũng thiên vị Phương Nhạc vừa thông minh vừa hiểu chuyện nhất. Ngón tay có ngón dài ngón ngắn, trái tim con người làm sao có thể điều khiển được phương hướng chứ?
Nhưng gia đình êm ấm thì mọi chuyện mới tốt đẹp được, không nên thiên vị quá rõ ràng.
Hơn nữa, cửa hàng cho thêm Phương Nhạc đó không chỉ bởi vì thiên vị Phương Nhạc.
Trước đây, khi Phương Nhạc ngăn cản họ rải tiền khắp nơi, anh đã từng đưa ra ví dụ về một số người tốt bụng tặng cặp sách và giày dép cho các em gái miền núi, mấy thứ này sau đó rơi vào tay các em trai của mấy em gái đó, rõ ràng đã nói đó là tiền học phí dành cho con gái, cuối cùng sẽ trở thành tiền học phí của em trai bọn họ.
Và điều mà Phương Nhạc luôn nói trước đây rằng ham muốn của con người rất khó thỏa mãn, có những người khi mình giúp họ rồi thì họ sẽ bảo mình tiếp tục giúp đỡ cả gia đình bọn họ, nếu bản thân mình không giúp thì sẽ trở thành một kẻ đạo đức giả.
Trần Hề chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với nhà họ Phương, bà nội Phương rất thích Trần Hề, bà ấy biết tính cách của Trần Hề, nhưng bà ấy cũng không thể đảm bảo liệu Trần Hề hỏi vay tiền bọn họ thì trong lòng bọn họ có nảy sinh cảm giác xa cách đối với cô hay không.
Bởi vì lòng người khó đoán, bà ấy không thể phán đoán về người khác chắc chắn 100%, đương nhiên cũng không thể phán đoán chắc chắn 100% về bản thân mình.
“Còn một điểm nữa là…” Bà nội Phương nói: “Nếu tự tay bà đưa tiền của mình cho con bé, nếu như để cô và chú con biết được thì biết phải nói như thế nào?”
Bà Phương đã nói thẳng suy nghĩ của mình, câu châm ngôn của bà ấy là trong gia đình này, bà ấy chính là quy tắc.
Nhưng bà ấy không phải là người vô lý, câu này cũng chỉ dùng để trấn áp mấy đứa nhỏ trong nhà không phạm lỗi, cho nên trước hết bà ấy không thể phạm lỗi được, gia đình êm ấm thì mọi chuyện mới tốt đẹp được.
“Nếu họ hàng của dượng con cần tiền thì bây giờ trong tay bọn nó đã có thêm hai căn nhà, dù thế nào cũng có thể lo liệu được, sau này có giúp hay không là do hai vợ chồng tự quyết định, không phải chuyện của bà. Còn con thì sao? Nếu con và Hề Hề xảy ra chuyện gì thì hai đứa có thể tự bàn bạc.” Bà nội Phương vỗ nhẹ vào bàn tay của Phương Nhạc, đôi mắt bà ấy vẫn sắc sảo, nếp nhăn trên khuôn mặt đã trải qua năm tháng đã trở nên hiền lành và tốt bụng hơn.
“Hai căn nhà, ngoài việc không được bán ra thì những việc khác tùy con quyết định, nhà tới tay rồi muốn vứt cũng được, muốn để trang trí cũng được, bà cũng sẽ chẳng thèm hỏi han đâu!”
Trên đường người qua lại tấp nập, con đường dẫn vào thắng cảnh xe cộ chen chúc nhau, ánh nắng mùa đông dịu dàng như ngọn lửa cháy chậm.
Gió nhẹ thổi qua mặt, Phương Nhạc vén tóc trên mặt Trần Hề sang một bên, nhìn đôi mắt không biết có phải là do khúc xạ ánh nắng chiếu vào nên trở nên vô cùng ẩm ướt hay không, anh nói: “Đúng lúc hai ngày nữa cửa hàng sẽ thu tiền thuê nhà, đợi thu được tiền thuê nhà thì tiền cũng đủ rồi, mấy ngày nữa anh và em trở về quê ăn Tết, đợi ăn Tết xong sẽ đón Trần Ngôn đi.” Dừng một chút, anh nói thêm: “Lần này em không thể nói gì mà ghi sổ trước đâu đấy, nếu cần thì cứ hỏi anh nhé?”
“Còn ghi sổ cái gì nữa?” Trần Hề mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình khàn khàn, cô ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, sau đó nhìn thẳng vào Phương Nhạc, làn nước trong mắt không hề bị cô đè nén lại, cô nói: “Rút tiền rút tiền, rút hết tiền ra luôn!”
Phương Nhạc mỉm cười.
Trần Hề lên xe đạp, đặt một chân xuống đất rồi nhìn sang một bên, Phương Nhạc sau đó cũng lên xe, hai người nhìn nhau.
“Lát nữa khi anh trả lễ, anh nhất định phải nhớ thỉnh Bồ Tát phù hộ cho bà nội sẽ sống lâu hơn trăm tuổi. Anh vừa rồi cũng nói rồi đó, bà nội đã nói với cô và chú rằng ít nhất có thể sống được ba mươi năm nữa.”
“Được.”
Tiếng chuông xe đạp vang lên ting ting, âm thanh trong trẻo xuyên vào đám người, phá tan tiếng ồn ào, hướng về phía ánh nắng, cũng lao thẳng đến tương lai.