Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 9

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 9
  • 10
Prev
Next

Chương 9

Lần đầu tiên Phương Nhạc nghe thấy tên Trần Hề là vào giữa tháng 12 năm ngoái.

Hôm đó là thứ bảy, trường phải học bù nửa ngày buổi sáng, buổi trưa Phương Nhạc tan học về nhà, cả nhà đều có mặt ở đó.

Không khí giảng dạy tại trường cấp ba thông thường mà Phương Mạt học rất thoải mái, được nghỉ hai ngày cuối tuần, cô ấy ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy. Khi Phương Nhạc bước vào cửa, Phương Mạt đang cắn cây kem, lang thang trong phòng khách như một hồn ma, ngái ngủ nói: “Chào buổi sáng, ông em trai…”

Bà nội Phương buộc túi rác, bước ra khỏi bếp trách mắng Phương Mạt: “Đang mùa đông mà con ăn kem gì thế? Còn ăn lúc bụng đói nữa! Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con gái nên bớt ăn kem đi! Đến lúc đau bụng kinh thì đừng làm khổ bà, cho đau chết con luôn!”

Nói xong, bà đưa túi rác cho Phương Nhạc: “A Nhạc, con đừng vào nữa, vứt rác xuống lầu giúp bà. Tối qua ai mang đậu phụ thối về ăn đấy? Hôi chết đi được. Ăn xong cũng không biết vứt hộp đi à? Phương Quán Quân, có phải là con không!”

Phương Mạt đáp lại câu đầu tiên của bà nội Phương vừa nãy: “Con ăn kem là để tỉnh táo tinh thần thôi.”

“Để bà gõ đầu con thì con sẽ tỉnh táo hơn nhiều.”

Mẹ Phương đang đeo tạp dề, tay cầm tép tỏi, ló phân nửa người ra khỏi bếp nói: “Mẹ đừng bảo A Nhạc đi. Hôm nay trời lạnh lắm. A Nhạc, con vừa về đến nhà thì đừng xuống dưới nữa, cứ để rác trước cửa đi, lát nữa ăn tối xong mẹ sẽ xuống vứt.”

“Con trai thì sợ lạnh cái gì? Có tí gió lạnh này mà chịu cũng không nổi, vậy sau này cơ thể này có thể làm được gì nữa chứ? Gia đình có thể trông cậy vào nó được không?” Bà nội Phương mắng xong, xua tay nói: “Được rồi, nghe lời mẹ con đi, cứ để trước cửa, để bố con xuống lầu vứt sau.”

Phương Nhạc đặt túi rác ở cửa, cuối cùng cũng có thể thuận lợi cởi giày đi vào nhà.

“Con đi vứt, con đi vứt, dù sao buổi chiều con cũng phải ra ngoài.” Ông chủ Phương uể oải dựa vào ghế sô pha, tiếp nhận chỉ thị của mẹ già.

Mẹ Phương nghe vậy, lại đi tới cửa bếp, nhìn chằm chằm ông chủ Phương nói: “Hôm nay anh phải ra ngoài à? Tối qua anh mới từ Tân Lạc về mà, không thể nghỉ ngơi cho đàng hoàng hả. Tại sao thứ bảy lại phải ra ngoài thế?”

“Không phải, hôm qua không phải anh đã nói với em rồi sao, anh đi cùng lão Thẩm mà.” Ông chủ Phương nói.

“Hừ, làm sao em biết anh đi cùng ai chứ.” Mẹ Phương quay người lại.

Thịt bò kho đang được hầm trong bếp, bà nội Phương đang định đi nhìn xem thì nghe thấy ông chủ Phương nói: “Thật ra tối qua con ngủ không ngon, con muốn bàn bạc với nhà mình một chuyện.”

Bà nội Phương giễu cợt ông ấy: “Con đừng có gây chuyện gì nữa đấy.”

Ông chủ Phương nói rõ: “Con không phải gây chuyện, con chỉ muốn làm việc tốt thôi.”

Cây kem không thể hoàn toàn khiến Phương Mạt tỉnh táo lại, nhưng khi bố cô ấy nói câu này, tinh thần của cô ấy đã hoàn toàn bị kích thích.

Phương Mạt giống như đang đối mặt với kẻ thù: “Làm việc tốt gì, ông bố à, bố muốn rải tiền của gia đình vào đâu nữa đấy? Tiền ở trong tay bố có phải làm phỏng tay bố rồi không ạ?”

Mẹ Phương đặt món ăn mới nấu lên bàn, hét lên với con gái: “Mạt Mạt, con nói chuyện với bố kiểu gì thế? Biết lớn biết nhỏ chút đi!”

Bà nội Phương cũng nói: “Con có phép tắc xíu đi, để bố con nói xong đã.”

Chỉ có Phương Nhạc từ đầu đến cuối đều im lặng, anh rửa tay xong mới đi ra, giúp dọn bát đĩa rồi ngồi vào ghế ăn, khoanh tay theo dõi cuộc trò chuyện của mọi người.

Ông chủ Phương ngồi thẳng dậy nói: “Mẹ, mẹ còn nhớ Trần Đại Sơn không? Người đàn ông bị điếc từng làm việc ở nhà máy chúng ta, anh ấy có một cô con gái tên là Trần Hề. Mẹ còn nhớ không?”

“Hề Hề?” Bà nội Phương gọi một cách trìu mến: “Đương nhiên mẹ nhớ rồi. Sao thế? Có phải con gặp bọn họ rồi không?”

“Hôm qua không phải con đã về Tân Lạc à? Con đặc biệt đến gặp bọn họ, vừa gặp đã khiến con cảm thấy vô cùng khó chịu.” Ông chủ Phương xúc động nói.

“Tới đây ăn cơm trước đã, vừa ăn vừa nói.” Mẹ Phương nói: “Em cũng nhớ Trần Hề, con bé hình như bằng tuổi A Nhạc phải không?”

Ông chủ Phương nói: “Đúng vậy, con bé chỉ nhỏ hơn A Nhạc vài tháng, cũng đang học lớp 9.”

Bà nội Phương thở dài: “Thời gian trôi nhanh quá, hồi đó còn nhỏ xíu xiu mà bây giờ đã học lớp 9 rồi.”

Mọi người ngồi vào bàn ăn, ông chủ Phương miêu tả cho họ biết hoàn cảnh thê lương hiện tại của nhà họ Trần.

Sau khi mất mẹ, nợ nần và chật vật kiếm sống, Trần Đại Sơn muốn trở về quê, nhưng Trần Hề vẫn muốn tiếp tục việc học ở đây.

Cuối cùng, ông chủ Phương bày tỏ suy nghĩ của mình: “Con muốn đón Hề Hề về nhà mình, cũng chỉ thêm một đôi đũa thôi.”

Bà nội Phương thận trọng nói: “Đây là chuyện lớn.”

Mẹ Phương không đồng ý lắm: “Chuyện này có hơi quá đáng quá không?”

Phương Mạt nắm chặt tay lại thành nắm đấm: “Nhà chúng ta sắp biến thành viện phúc lợi rồi hả?!”

“Mọi người không biết đấy thôi, thành tích học tập của Hề Hề rất tốt.” Mẹ Phương đưa cho ông chủ Phương một bát canh bổ sung khí huyết, bảo ông ấy uống trước, ông chủ Phương cầm thìa lên nói: “Bọn họ thuê căn phòng chỉ lớn bằng lòng bàn tay, người đứng trong đó còn không thể quay đầu lại được. Tầng một rất ẩm ướt, vữa thạch cao trên tường đã tróc ra một nửa, nhưng nửa bức tường còn lại đều dán đầy bằng khen của Hề Hề. Trong môi trường thế này, mỗi năm con bé vẫn có thể đứng đầu trong các kỳ thi, nếu con bé tiếp tục cố gắng giữ vững thành tích này, sau này nhất định có thể đỗ vào một trường đại học tốt, nhưng nếu trở về quê thì tương lai sẽ không chắc chắn được như vậy.”

Phương Mạt vẫn kiên trì với lập trường của mình: “Trong căn phòng thuê tồi tàn như vậy mà con bé vẫn có thể đạt điểm cao, cho dù ở quê có tệ thì cũng tệ đến đâu được chứ. Nếu thành tích của con bé thực sự tốt thì ở đâu cũng có thể tỏa sáng được.”

“Đó là bởi vì con không biết quê của con bé như thế nào. Chỗ mà toàn là núi như thế thì lấy đâu ra trường cấp hai cấp ba? Gia đình con bé cũng không có đủ tiền cho con bé tiếp tục đi học nữa.”

Phương Mạt cười lạnh: “Nói đến cuối không phải là vẫn cần tiền sao ạ?”

Ông chủ Phương đặt thìa xuống, kiên nhẫn giải thích cho Phương Mạt tình hình cụ thể của nhà họ Trần. Ví dụ như nhà Trần Đại Sơn không có họ hàng nào, nhà họ có bốn người, chỉ có một người khỏe mạnh, đi làm thuê thì bị bắt nạt, bị lừa gạt, một dĩa bắp cải có thể ăn được cả ngày, em trai vẫn còn ngơ ngác đối với thế giới này, Trần Hề cố gắng đấu tranh nhưng lại lạc quan và vui vẻ.

Nhà họ Phương đã bật hệ thống sưởi sàn nhà từ đầu tháng 12, trong phòng rất ấm, nhưng thức ăn lại dần dần nguội đi, ông chủ Phương đang mô tả bằng chính cảm xúc của mình, không ai ngắt lời ông ấy, mọi người dần dần cũng không động đũa nữa.

Khi Phương Nhạc chuẩn bị đi thêm đồ ăn vào, anh ngẩng đầu lên, cảm thấy một bầu không khí như trong “Những người khốn khổ” đang lan ra khắp bàn ăn.

Trên mặt ông chủ Phương tràn đầy bi thương, ngay cả nếp nhăn trên mặt bà nội Phương cũng tràn đầy đau khổ, mẹ Phương che miệng, hai mắt hơi đỏ lên.

Phương Nhạc lại nhìn Phương Mạt, rất tốt, Phương Mạt – người nãy giờ vẫn luôn giậm chân phản đối giờ đã rơi nước mắt.

Phương Nhạc không đi thêm đồ ăn nữa, anh thở dài một hơi, đặt đũa xuống, phá vỡ bầu không khí bí hiểm này.

“Bố, mấy năm rồi hai người không liên lạc với nhau, bọn họ báo cho bố biết hoàn cảnh của bọn họ bằng cách nào?” Phương Nhạc đưa ra câu hỏi đầu tiên.

“À, đúng rồi.” Ông chủ Phương quên nhắc đến chuyện này: “Mẹ Trần Hề trước đây bị bệnh phải nhập viện, không phải bố của con bé đã mượn tiền người khác à?”

Bố Trần quen biết một người bạn cũng bị khiếm thính, người bạn này đã viết một tờ giấy vay nợ đưa cho ông ký, Bố Trần chỉ biết viết tên của chính mình, cũng dễ dàng tin tưởng người khác. Ông ký vào tờ giấy một cách xiêu vẹo và nhấn dấu vân tay, đợi đến khi người đòi nợ đến gõ cửa thì mới biết số tiền trên giấy vay nợ đã tăng gấp đôi.

Số tiền này bọn họ chắc chắn không trả nổi, Trần Hề dẫn bố Trần chạy đến đồn cảnh sát, nhưng loại chuyện này rất khó giải quyết. Tình cờ hôm đó ở đồn cảnh sát có một luật sư đến xử lý vụ án, Trần Hề nghe được danh tính của đối phương thì như một người lớn hỏi thăm luật sư phải làm sao.

Luật sư tò mò về trí thông minh của đứa trẻ này nên đã giúp đỡ cô, sau đó trong lúc đang nói chuyện, luật sư này đã nhắc đến chuyện này với ông chủ Phương.

Thị trấn Tân Lạc có lớn mấy đâu. Tên tuổi, còn có đặc điểm bị điếc, ông chủ Phương vừa nghe là đã xác định được người nào.

“Chuyện này do cậu con nhắc đến với bố nên bố mới biết, cho nên ngày hôm qua bố đặc biệt đi đến đó một chuyến.” Ông chủ Phương nói.

Cậu Phương Nhạc là một luật sư, tốt nghiệp bằng cử nhân, những vụ án cậu đảm nhận đều là những vụ nhỏ, cậu chẳng có năng lực tài giỏi gì lắm, nhưng lại không đam mê vật chất, cậu Phương Nhạc là người có năng lực nhất trong số những người họ hàng của nhà họ Phương.

Phương Nhạc lại hỏi: “Bọn họ rốt cuộc nợ người ta bao nhiêu tiền?”

Ông chủ Phương trả lời: “Tám nghìn.”

“Tám nghìn?” Phương Mạt rưng rưng nước mắt nói, giọng nghẹn ngào nức nở: “Nợ người khác có tám nghìn mà đã giống như không thể sống nổi rồi ạ?”

Phương Mạt vẫn có sự thiếu hiểu biết đơn giản giống như câu nói “tại sao không ăn thịt băm”*, một số người lớn đã phải chịu cảnh nghèo khó, một khoản tiền có thể đánh bại một anh hùng, một trăm tệ cũng có thể giết chết một người.

(*“Tại sao không ăn thịt băm” là một câu nói thời Tấn Huệ Đế chấp chính, ý chỉ biết một phần mà không hiểu hết toàn bộ vấn đề của một việc nào đó.)

Phương Nhạc không để Phương Mạt đưa chủ đề này đi xa, anh lại hỏi: “Có phải bố đã giúp họ trả lại khoản tiền rồi đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy nên bọn họ hiện tại không còn nợ nần nữa.”

“Đúng vậy.”

“Cuộc sống của họ có phải vẫn sẽ khó khăn giống như trước đây không?”

“Đúng vậy.”

“Trước đây họ khó khăn như vậy nhưng vẫn sống tốt thôi.”

“Đúng vậy.”

“Tại sao sau này vẫn khó khăn như vậy nhưng họ lại cho rằng không thể sống được nữa?”

“Đúng…” Ông chủ Phương nghẹn họng.

Phương Nhạc kết thúc bài phát biểu của mình: “Bố, sau khi nhà của mình bị giải tỏa, xung quanh mọi người luôn có một số người khốn khổ xuất hiện. Mọi người tốt bụng là điều tốt, nhưng lòng tốt cần có giới hạn.”

Ông chủ Phương cuối cùng cũng hoàn hồn, ông ấy giải thích: “Không phải, bố nên giải thích rõ ràng hơn. Mấy năm gần đây họ đã tiết kiệm được một ít nhờ làm việc trong nhà máy của chúng ta. Sau đó, nhà máy của chúng ta đóng cửa, với gia cảnh của họ vốn không thể tìm được công việc ổn định, mấy năm nay đều sống tằn tiện nhờ vào số tiền kiếm tiền từ những công việc lặt vặt và số tiền tiết kiệm trước đây, giờ tiền tiết kiệm đã hết từ lâu, lại không tìm được việc làm, gia đình lại mất đi một người người lao động. Bố con không phải là kẻ ngốc, đôi mắt nhìn người của bố vẫn rất tinh tường.”

Phương Nhạc lại hỏi ông ấy: “Vậy bố còn nhớ có một năm bố mua về một giỏ cam không?”

“Ờ…” Ông chủ Phương thật sự vẫn nhớ chuyện này.

Phương Nhạc năm đó mười một, mười hai tuổi, ông chủ Phương và anh gặp một ông già bán cam trên đường về nhà. Trời lạnh cóng, ông già mặc chiếc áo khoác bông rách, ông chủ Phương thấy ông ta đáng thương nên mua một giỏ cam. Phương Nhạc khuyên ông ấy đừng mua nhiều kẻo ăn không hết, ông chủ Phương nói rằng những quả cam này trông sẽ rất ngon, đến lúc đó sẽ đưa một nửa cho cậu Phương Nhạc.

Kết quả khi về đến nhà chia cam ra, mới phát hiện phân nửa cam ở dưới đã bị hư.

Vì vậy, đôi mắt nhìn người tinh tường này của ông chủ Phương không thể nhìn thấu mọi chuyện được.

Ông chủ Phương không muốn lại bị con trai đả kích nên quay sang tìm mẹ mình để quyết định: “Mẹ, mẹ có đồng ý đón Trần Hề về không?”

Bà nội Phương chưa kịp mở miệng thì Phương Mạt vốn là người phản đối nhiều nhất đã dẫn đầu biểu quyết: “Đón đi bố, đương nhiên phải đón con bé về rồi, nhà con bé thật đáng thương, hu hu…”

Phương Nhạc ngồi bên cạnh cô ấy: “…”

Bà nội Phương có chút không kiên nhẫn: “Mau đón con bé về đi. Đứa nhỏ này, mẹ cũng không biết mấy năm nay con bé sống như thế nào nữa.”

Mẹ Phương cũng gật đầu: “Vậy chúng ta đón con bé về trước đi, dù sao cũng chỉ thêm một đôi đũa.”

“Con không đồng ý.” Trên bàn ăn chỉ có một giọng nói thờ ơ không đồng tình với bọn họ.

Mọi người đều quay về phía Phương Nhạc.

Bà nội Phương là chủ gia đình, bà ấy nghiêm túc nói: “A Nhạc, Trần Hề khác với mấy người trước đây. Bây giờ trong nhà mình chỉ thêm một người nữa, những chi phí phát sinh thêm đối với gia đình chúng ta chẳng là gì, nhưng đối với Trần Hề mà nói thì cuộc sống tương lai của con bé có thể sẽ khác đi. Sau này con bé bán hàng rong hay trở thành lãnh đạo đều phụ thuộc vào thời điểm này.”

Phương Nhạc kiên trì nói: “Trước kia mọi người cho bọn họ công việc, hiện tại giúp bọn họ giải quyết nợ nần, thế là đủ rồi. Cuộc sống của cô ấy thì cô ấy tự lo, chúng ta không cần phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của cô ấy. Vẫn là câu nói đó, lòng tốt phải có giới hạn, nếu không thì bản chất con người sẽ được voi đòi tiên.”

Phương Mạt không nghe nổi nữa, cô ấy nắm tay lại thành nắm đấm, tức giận trách mắng: “Phương Nhạc, em đúng là có trái tim sắt đá!”

“…”

Ngày hôm đó, cả nhà ngoại trừ Phương Nhạc ra đều nhất trí đón Trần Hề về nhà, cho đến hôm nay, trong mắt người nhà họ Phương, Phương Nhạc vẫn đang bài xích sự xuất hiện của Trần Hề.

Trên ban công, Phương Nhạc nhìn đôi mắt đó từ xa, im lặng coi như đã đáp lại. Bà nội Phương chân thành nói: “Con bé cũng đã đến nhà chúng ta rồi, sau này sẽ sống dài lâu với chúng ta. Nếu con tiếp xúc với con bé thì sẽ biết con bé là một đứa trẻ rất ngoan.”

Phương Nhạc nhớ đến chuyện mua cam mà anh đã nhắc đến trong “cuộc họp thảo luận” ngày hôm đó, thực tế thì việc đó vẫn còn tiếp.

Hầu hết cam ở dưới đáy trong giỏ đều bị hư, Phương Nhạc nghĩ mình nên quay lại gặp ông cụ để trả lại cam. Nhưng ông chủ Phương lại nói thôi bỏ đi, người lớn tuổi cũng chẳng dễ dàng gì, có lẽ đối phương cũng có nỗi khổ riêng.

Những quả cam hư vẫn không vứt đi, khi đó nhà của họ vừa trải qua thời kỳ đen tối và đón đợt giải tỏa lần thứ hai, bà nội Phương liền nâng cấp bản tính keo kiệt, tự hỏi liệu có thể cứu được những quả cam hư này hay không.

Chiều hôm đó, Phương Nhạc ra ngoài chơi, ở một chỗ gần nhà lại gặp lại ông cụ, mới biết ông ta đã thay đổi địa điểm sạp hàng. Phương Nhạc suy nghĩ, quay về nhà lấy giỏ cam đi đến quầy hàng của ông ta.

Phương Nhạc giải thích ý định trả lại hàng, ông cụ cảm thấy những quả cam này không phải của mình nên tức giận hỏi anh có phải đã nhầm rồi hay không.

Phương Nhạc nói không nhầm.

Hai tay ông cụ run lên, môi cũng run cầm cập, gần như đã nhượng bộ và chịu ngậm bồ hòn lần này. Ông ta hy vọng Phương Nhạc có lòng tốt, ông ta sẽ đưa thêm mấy quả cam coi như đền bù, số tiền này có thể đừng hoàn lại được không?

Những người xung quanh chậm rãi tụ tập lại, khi nhìn thấy một ông già ăn mặc rách rưới và một thanh niên mặc quần áo mới cóng, họ đều khuyên Phương Nhạc lấy thêm vài quả cam rồi bỏ qua đi, dù sao anh cũng không bị thiệt gì. Có người theo dõi từ đầu đến cuối, đầy chính nghĩa bảo Phương Nhạc đừng lừa gạt ông cụ nữa. Có người còn nói một giỏ cam đáng bao nhiêu đâu, Phương Nhạc ăn mặc đẹp đẽ như vậy, đúng là người có tiền mới cầu kỳ như vậy.

Tất nhiên, cũng một số người tin rằng trẻ con sẽ không biết nói dối như vậy, nhưng nếu tính toán với một ông già lừa gạt như vậy, cuối cùng chắc chắn sẽ chẳng nhận lại được cái gì tốt cả, vì vậy tốt hơn hết coi như đó chỉ là chuyện nhỏ rồi bỏ qua thôi.

Kết luận cuối cùng của mọi người đều là “thôi bỏ đi”, nhưng rõ ràng Phương Nhạc chỉ đưa ra một yêu cầu nho nhỏ hợp lý.

Thiếu niên mười một, mười hai tuổi bị đám đông vây quanh, nghĩ đến mười tháng đen tối trước đó, anh rõ ràng nhận ra một điều…

Kẻ yếu có nhiều người bảo vệ, thậm chí các quy tắc xã hội cũng có thể vì bọn họ mà thay đổi. Khi anh thực thi quyền lợi chính đáng của mình đối với kẻ yếu, lúc này rốt cuộc ai mới là kẻ yếu?

Phần lớn sủi cảo đã được gói xong, Phương Mạt ở đầu bên kia gọi: “Bà nội, luộc ngay bây giờ luôn ạ?”

“Con đun nước nóng đi.” Cuối cùng bà nội Phương liếc nhìn Phương Nhạc một cái, bảo anh phải hòa hợp với Trần Hề, sau đó đi vào bếp nói: “Còn bao nhiêu vỏ sủi cảo nữa?”

Phương Mạt cầm ấm nước đến lấy nước, nói: “Gần một nửa.”

“A Nhạc, con có thể ăn hết không? Nếu ăn được hết thì bà gói luôn.” Bà nội Phương hét lên từ trong bếp.

Cửa trượt của phòng bếp đang đóng, bếp nấu tích hợp được bật lên, hệ thống hút khói rất ồn, Phương Nhạc từ ban công đi đến, không nghe thấy câu hỏi.

Trên bàn chỉ còn lại Trần Hề vẫn đang gói sủi cảo, Trần Hề thay mặt bà nội Phương hỏi: “Bà nội hỏi anh có thể ăn hết chỗ sủi cảo này không.”

“…Ừ.” Phương Nhạc đáp lại.

Trần Hề vừa liên tục gói sủi cảo, vừa làm như thật mà gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy sẽ hết.”

Cô di chuyển tay rất nhanh, gói sủi cảo cũng rất ra gì và này nọ.

Bản tính độc lập của Trần Hề rất mạnh, sau khi bước vào môi trường mới, dù là ngồi ô tô hay đi bộ, cô luôn ghi nhớ đường đi.

Tuy rằng cô không biết nhiều về việc bếp núc nhưng cô rất tinh ý và nghiêm khắc, sẽ cố gắng hết sức để học tập thói quen của nhà họ Phương.

Cô làm việc rất có trật tự, cũng rất có chừng mực, mua thứ gì cũng không bủn xỉn nhưng cũng không vượt quá mức tiền.

Cô thật sự học rất giỏi, giảng bài cũng rất kiên nhẫn.

Cô không tự ti nhưng cũng không kiêu ngạo, có thể hòa hợp với người khác ngay lập tức, ngay cả Lưu Nhất Minh với lỗ mũi hếch lên cũng có thể ngoan ngoãn nghe lời cô.

Bà nội Phương hỏi Phương Nhạc nghĩ thế nào về Trần Hề.

Không giàu có nhưng biết lễ phép, cơm áo thiếu thốn nhưng biết vinh nhục, Trần Hề rất đáng yêu, mọi người trong nhà họ Phương đều rất yêu quý cô.

Ngay cả Phương Nhạc cũng suýt chút nữa quên mất lời mình từng nói.

Phương Nhạc đứng bên trong cửa kính ban công, ở đây cách xa bàn ăn, nhìn động tác của Trần Hề như bay, mái tóc đuôi ngựa buông xuống vai cô.

Trong nhà này có mấy vị Bồ Tát sống, khi tất cả mấy vị Bồ Tát trong nhà đều hướng về phía cô, Phương Nhạc nghĩ, chỉ có người đứng ở xa quan sát mới có thể tỉnh táo và khách quan được.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 9"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online