Trăng Ngả Về Tây - Chương 88
Chương 88: Ngoại truyện 2
Sau này, Phương Mạt nói rằng hành động mẹ mình làm ngày hôm đó là một ví dụ điển hình của việc mở to mắt mà nói dối, kỹ năng diễn xuất kém lại còn cường điệu, cô ấy hoàn toàn đã xem đủ rồi, cô ấy tin rằng khi mình 70 80 tuổi đang mắc bệnh Alzheimer, có thể quên tên của anh tặng đồ ăn nhưng cô ấy sẽ không bao giờ quên trò cười này của mẹ mình.
Bữa tối đó cả nhà xấu hổ cười như điên, ngay cả một người ở trước mặt mọi người thường ít nói như Phương Nhạc, nụ cười cũng treo trên mặt anh rất lâu.
Ồn ào một trận, ba người họ liền trở về nhà, Trần Hề bị Phương Mạt tóm vào phòng ngủ, cửa đóng lại, bắt đầu tiến hành tra khảo.
Phương Nhạc đợi đến hơn 11 giờ vẫn thấy Trần Hề quay lại, anh đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat. Vài phút sau, cửa phòng ngủ của anh được mở ra từ bên ngoài, Trần Hề tay cầm điện thoại, công khai chạy nhanh vào trong, nhảy lên giường anh ấy một cách thành thạo.
Phương Nhạc thuận thế ôm cô vào lòng, nói: “Nếu anh không giục em thì đêm nay em định không quay lại à?”
Trần Hề nói: “Đâu có, em và Phương Mạt cũng đã nói chuyện đâu vào đấy cả rồi.”
“Em nói gì với chị ấy vậy? Sao suốt ngày có nhiều chuyện để nói thế?”
“Còn nói gì nữa, em bị chị ấy tra hỏi cả buổi tối.” Trần Hề vừa nghĩ đến chuyện này đã cảm thấy buồn cười: “Ban nãy chị ấy mới mắng em gần chết, còn nói ngày mai suýt nữa phải đi nhổ răng khôn rồi.”
Phương Nhạc không hiểu, Trần Hề bèn kể lại những gì Phương Mạt tức giận nói hồi nãy, càng nói càng buồn cười, Phương Nhạc cũng cười, Trần Hề nói: “Em cũng mọc răng khôn, không biết có cần đi nhổ luôn không nhỉ?”
Phương Nhạc nghe vậy liền hỏi: “Mọc bên nào?”
“Trên cùng bên trái.”
“Để anh xem thử.”
Trần Hề há miệng ra, Phương Nhạc nâng cằm cô lên, răng khôn ở trong cùng, ánh sáng không đủ, nhìn không rõ. Phương Nhạc bật đèn pin trên điện thoại lên, chiếu đèn vào miệng Trần Hề, sau khi nhìn rõ rồi hỏi: “Đau không?”
Trần Hề nói: “Không đau.”
“Mọc khi nào thế?”
“Em cũng không biết.” Trần Hề nói: “Em cũng mới phát hiện ra mấy ngày trước thôi, nó mọc nhanh như vậy, nhất định đã mọc được một thời gian rồi.”
Phương Nhạc nói: “Em há miệng lại đi.”
“Để làm gì?”
“Anh xem lại lần nữa.”
Trần Hề ngoan ngoãn mở miệng ra, lần này Phương Nhạc không có bật đèn pin, anh nâng cằm cô lên, dùng ngón trỏ của bàn tay còn lại trực tiếp nhét vào trong miệng Trần Hề. Trần Hề không kịp chuẩn bị liền mở to mắt, suýt chút nữa đã khép miệng lại. Phương Nhạc hơi cong mu bàn tay lại, gõ nhẹ vào răng cửa của cô, nhắc nhở: “Đừng cắn.”
Lúc này Trần Hề mới tiếp tục mở miệng ra.
Phương Nhạc dùng ngón tay chạm vào răng khôn của Trần Hề, hơi dùng lực ma sát để cảm nhận được hình dạng và độ sắc bén của răng khôn, cứ cảm thấy nếu mọc ở vị trí này thì sẽ có thể chọc vào má.
“Thật sự không đau à?”
Đang bị một ngón tay nhét vào miệng nên Trần Hề trả lời không rõ ràng: “Ông ó.” Không đau, cô lại lắc đầu, sau đó hỏi xong chưa?
Khi cô nói chuyện, hàm răng trên và dưới sẽ nhích lại gần nhau hơn, nhẹ nhàng kẹp ngón tay của Phương Nhạc, khoang miệng cô ấm áp, tay bị kẹp trúng có hơi ngứa, mùi sữa tắm hương tuyết tùng quen thuộc vẫn còn thoang thoảng. Thực ra chỉ là mấy điểm nhỏ xíu, thậm chí có thể nói Trần Hề không làm gì cả, nhưng ánh mắt Phương Nhạc đã dần dần thay đổi, hơi thở hơi kiềm chế, im lặng nhìn cô.
Trần Hề ngậm miệng không được, buộc phải ngẩng đầu lên, nhạy bén tiếp nhận tín hiệu. Cô đánh giá vẻ mặt của Phương Nhạc, sau khi xác nhận hết lần này đến lần khác là hoàn toàn chính xác, cô nghiến răng cọ sát vào ngón tay của Phương Nhạc.
Phương Nhạc khựng lại, mỉm cười rồi thấp giọng nói: “Nếu không đau thì không cần nhổ cũng được, sau này nếu đau thì nhớ nói cho anh biết.”
Trần Hề nói “Ừm” một tiếng.
Phương Nhạc hôn môi cô rồi rời đi, sau đó nhìn vào mắt cô, lại hôn cô lần nữa, sau đó mới chậm rãi rút ngón tay của mình ra, thay thế bằng lưỡi của mình.
Trong lúc nhất thời, không khí nóng như thiêu đốt, Trần Hề ngửa cổ ngã xuống giường, cô muốn vén áo Phương Nhạc lên, Phương Nhạc giữ tay cô lại, cắn vào cổ cô, sau đó lại cắn cằm cô, hôn môi cô, trầm giọng nói: “Hôm nay không làm, hết bao rồi.”
“A…” Trần Hề từ trước đến giờ vẫn không hề để ý tới chuyện này, số lần bọn họ làm cũng không thường xuyên, học kỳ này bởi vì ông chủ Phương bị bệnh nặng, liên tục nằm viện, bọn họ vốn không có tâm tư đâu mà nghĩ tới chuyện này. Sau đó ông chủ Phương xuất viện, trong khoảng thời gian đó bọn họ lại bận rộn với kỳ thi cuối kỳ, lần làm gần nhất là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, một ngày trước khi Phương Nhạc đi thực địa.
Tính đến bây giờ cũng đã nửa tháng rồi.
“Sao anh không mua?” Trần Hề thản nhiên hỏi, cũng không phải trách móc.
“Anh vốn cũng không nghĩ tới.” Trong nửa tháng này, Phương Nhạc ban ngày đi phỏng vấn nghiên cứu, ban đêm tổ chức họp viết luận văn, anh đương nhiên rất nhớ Trần Hề, khi nằm trên giường cũng sẽ có dục vọng sinh lí, nhưng anh chủ yếu nghĩ đến bản thân Trần Hề chứ không phải là cơ thể của Trần Hề, lúc trở về tất nhiên cũng không nghĩ tới việc mua bao cao su.
Trần Hề thấy anh nói chuyện vô cùng đoan chính, nhưng hai mắt lại đỏ bừng, cổ và tai cũng đỏ lên, khí nóng trên người tựa như muốn đốt cháy cô, Trần Hề cười hỏi: “Vậy thì anh như thế này sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Phương Nhạc liếc cô một cái, sau đó nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, hung hăng bịt miệng cô lại.
Hai người dùng một cách khác để tiến hành màn giao lưu của con người, Phương Nhạc vốn là không muốn giao lưu, anh muốn tự mình làm, nhưng Trần Hề lại nhiệt tình hỏi anh có cần giúp đỡ không. Phương Nhạc thấy vẻ mặt cô rất thành thật, yết hầu của anh chuyển động, đỏ mặt đỏ tai đón nhận, cũng trao lại món quà đáp lễ của mình, hai người cứ như thế đè ép động tĩnh xuống, làm loạn một trận.
Ngày hôm sau hai người đều đã có kế hoạch, Trần Hề tiếp tục kiếm tiền, còn Phương Nhạc thì phải viết luận văn, buổi chiều hẹn với Phan Đại Châu chơi bóng.
Trước khi Trần Hề đi ra ngoài, Phương Nhạc nói: “Anh nói chuyện của chúng ta cho Đại Châu biết nhé?”
“Anh vẫn chưa nói với cậu ấy hả?”
“Nói mới khiến cậu ấy phát điên.” Trước đây anh bận đến nỗi thậm chí còn không có thời gian để nói chuyện điện thoại với Trần Hề thì làm gì có thời gian đối phó với chuyện Phan Đại Châu phát điên, vì vậy anh mới nghĩ đợi anh về rồi tính.
Trần Hề vẫn chưa nói với Bạch Chỉ và Trương Tiêu Hạ. Bạch Chỉ và Lâu Minh Lí đang bắt đầu giằng co, ông nội của Trương Tiêu Hạ thì bị bệnh nặng, trong thời gian này, Trương Tiêu Hạ và bố mẹ cô ấy phải túc trực chăm lo cho ông nội ở nơi khác. Trần Hề cảm thấy qua mấy ngày nữa nói thì cũng như vậy, thực tế không nói cũng được, bây giờ cô và Phương Nhạc không còn bí mật qua lại nữa, sau này người khác tự nhiên sẽ nhìn ra, không cần phải nói rõ ràng.
Phương Nhạc và cô có suy nghĩ giống nhau, cả hai đều không nghĩ đến việc đăng lên vòng bạn bè. Nội dung trong vòng bạn bè của họ phần lớn là chuyển tiếp thông tin về phòng mai mối hôn nhân hoặc liên quan đến việc học tập. Thỉnh thoảng, khi mọi người đi chơi cùng nhau, Trần Hề sẽ đăng một vài bức ảnh nhóm, cũng sẽ có mấy bức ảnh hai người họ chụp cùng nhau, tin nhắn trong vòng bạn bè đều là những bình luận và lượt thích đơn thuần, không có ai suy nghĩ lệch lạc về mối quan hệ của họ.
Nghĩ cũng biết trừ khi họ thêm câu “Bọn tôi đang yêu nhau” lên vòng bạn bè của mình, nếu không thì người khác hoàn toàn sẽ không hiểu ý của bọn họ.
Nhưng nếu muốn đăng “Bọn tôi đang yêu nhau” gì đó, Trần Hề và Phương Nhạc lại cứ cảm thấy kỳ quái, thực sự không đăng được.
Hai người trò chuyện một lúc rồi mỗi người một ngả. Khoảng hơn ba giờ chiều, Phương Nhạc đi đến nhà thi đấu, dựa vào sự hiểu biết của anh về Phan Đại Châu, Phương Nhạc tin chắc rằng sau khi Phan Đại Châu nghe xong sẽ phát điên, ai biết lần này hoàn toàn lại vượt ngoài dự liệu của anh.
Trời bên ngoài oi bức nên hai người vào phòng tập trong nhà thi đấu, những người khác đều không đến, sau khi vào sân, họ thành lập một đội với mấy người lạ, cũng không thèm nói chuyện. Sau khi thi đấu xong lúc đang uống nước, Phương Nhạc mới bình tĩnh nhìn Phan Đại Châu rồi nói một câu: “Vẫn chưa nói cho cậu biết, tớ và Trần Hề đang quen nhau.”
Phan Đại Châu đang ngẩng đầu uống nước, uống ừng ực một hơi được một nửa, nghe vậy liền dừng lại, tiếng ừng ực cũng ngừng, cậu ấy ngẩng đầu lên liếc nhìn Phương Nhạc. Thấy anh vừa uống nước vừa bấm điện thoại, cổ họng Phan Đại Châu chuyển động, tiếng ừng ực lại tiếp tục, cậu ấy thu ánh mắt lại, im lặng uống nốt nửa chai nước còn lại.
Phương Nhạc không nghe thấy tiếng trả lời bèn ngước mắt nhìn, Phan Đại Châu uống nước xong, sảng khoái lau miệng rồi thở dài nói: “Người anh em, cậu lại điên rồi à?”
Phương Nhạc khó hiểu: “Hả?”
““Tớ và Trần Hề đang quen nhau”, cậu nghe xem câu này có quen không? Cậu quên vào ngày cậu điền đơn đăng ký thi đại học rồi à? Cậu cũng nói với tớ câu y chang như vậy đấy. Cậu không biết câu chuyện “Sói đến rồi” à? Tớ còn có thể tin cậu nữa hả?”
Phương Nhạc: “…”
“Tớ cảm thấy căn bệnh này của cậu không ổn đâu, tớ vốn tưởng rằng cậu đã khỏi rồi, tại sao bây giờ lại tái phát nữa? Muốn đi khám bác sĩ thử không?” Phan Đại Châu đề nghị.
Phương Nhạc: “…”
Phương Nhạc im lặng đưa màn hình điện thoại hướng về phía Phan Đại Châu, Phan Đại Châu nghi hoặc nhìn sang, thấy rõ ràng bức ảnh chụp chung trên màn hình điện thoại, vẻ mặt của cậu ấy lại như không đồng tình, giống như muốn nói: Nhìn thấy rồi, chỉ là ảnh chụp chung thôi mà, rồi sao nữa?
Phương Nhạc lấy chìa khóa nhà từ trong túi ra, móc khóa là một con búp bê Mario nữ, trông giống với Trần Hề trong bức ảnh, Phương Nhạc nói: “Trần Hề tự làm cái này, cô ấy làm một cặp, kiểu đồ tình nhân.”
Phan Đại Châu im lặng, Phương Nhạc tưởng Phan Đại Châu đã hiểu, liền cất chiếc móc khóa vào trong túi, không ngờ câu nói tiếp theo của Phan Đại Châu lại là: “Tớ thực sự không thể tin được bây giờ cậu lại nghiêm trọng đến mức có thể bịa ra một câu chuyện hoàn chỉnh, thậm chí còn có đạo cụ nữa.”
Phương Nhạc cất móc khóa xong, chậm rãi đứng dậy, nhìn Phan Đại Châu.
Phan Đại Châu buồn bã nói: “Cậu tỉnh lại đi Nhạc à, chúng ta đừng có mơ tưởng nữa được không?!”
“…”
Phương Nhạc đánh giá cậu ấy hồi lâu, sau đó nghiêm túc nói: “Phan Đại Châu, có thời gian thì đi khám thử não của cậu đi.”
“Câu này của cậu là đang nói ngược phải không?”
Phương Nhạc lười nói chuyện với cậu ấy, trong điện thoại của anh còn có đoạn ghi âm trò chuyện với Trần Hề, trực tiếp nhất là mấy đoạn ghi âm của Trần Hề, nhưng khí chất bá đạo của Phương Nhạc rất rõ ràng, anh không muốn để lộ ra những thứ này cho người khác biết.
Trần Hề vừa gửi cho anh một tin nhắn WeChat, nói rằng bên ngoài trời đang mưa, hỏi anh có mang theo ô không, cô nói khi tan làm về có thể xuống xe buýt ở nhà thi đấu để đón anh.
Phương Nhạc không mang theo ô, nhưng Phan Đại Châu thì có, hai anh em đi đến lối vào của nhà thi đấu, Trần Hề cũng vừa đến.
Cô chào Phan Đại Châu, Phương Nhạc thuần thục cầm lấy chiếc ô mà Trần Hề đang cầm, Trần Hề núp vào dưới chiếc ô, chiếc ô không lớn, Phương Nhạc duỗi tay ra quàng qua vai cô.
Phan Đại Châu đứng ở phía sau bọn họ, tận mắt chứng kiến ý đồ xấu xa của Phương Nhạc, cậu ấy nghẹn họng nhìn trân trối, không suy nghĩ gì liền lao tới đẩy Trần Hề ra, đặt chiếc ô của mình vào tay Trần Hề, sau đó ôm chặt lấy vai Phương Nhạc, nói với Trần Hề đang đứng ngơ ra: “Tớ dùng chung ô với cậu ấy!”