Trăng Ngả Về Tây - Chương 87
Chương 87: Ngoại truyện 1
Kể từ khi bắt đầu kinh doanh, câu thần chú của mẹ Phương là “Phụ nữ kiếm tiền quan trọng hơn”, “Hôm nay lại phải kiếm tiền rồi”, “Quan trọng là phải kiếm tiền”, v.v. Trần Hề có tật xấu là hay học theo cách nói chuyện của người khác, cho nên khi Phương Nhạc hỏi cô có muốn ở lại thôn chơi vài ngày không, cô nghiêm túc trả lời “Không được, em phải quay về kiếm tiền” thì Phương Nhạc không nén được cười, anh không cố thuyết phục cô nữa mà chỉ nói với cô: “Em thật sự đã ở với mẹ anh lâu quá rồi.”
Nhắc đến mẹ Phương, Trần Hề tự nhiên nhớ đến việc cô chưa bàn bạc với Phương Nhạc về việc phải nói cho người trong nhà biết chuyện này như thế nào.
Hai người họ đang trên đường đến ga tàu cao tốc của huyện, lúc này khoảng sáu giờ sáng, Phương Nhạc lái xe chở cô đi.
Trần Hề ngồi ở ghế lái phụ, vừa uống sữa đậu nành đá vừa dứt khoát nói: “Mấy câu em nói ra toàn kỳ lạ không à, vẫn nên đợi anh trở về rồi anh tự anh nói cho chú với dì biết.”
Phương Nhạc không thể quay lại Hà Xuyên ngay, đợi khi cô quay về, cô không thể nói với ông chủ Phương và mẹ Phương rằng chú dì ơi hiện tại con và Phương Nhạc đang hẹn hò được.
Tiếp theo sau đó thì sao, họ vui vẻ chấp nhận hay là kinh ngạc phản đối đây?
Thật ra trước đó Trần Hề chưa bao giờ nghĩ đến khả năng sau này, ban đầu cô yêu cầu yêu đương bí mật, chỉ vì sợ mình và Phương Nhạc chia tay sẽ ảnh hưởng đến người khác. Cô làm việc gì cũng thích lâu dài, bây giờ cô dự định công khai mối quan hệ của mình, tất nhiên lại đổi “tương lai không chắc chắn” ban đầu, sự không chắc chắn giữa cô và Phương Nhạc thành thái độ không chắc chắn của mấy người ông chủ Phương, nhỡ đâu thái độ của họ phản đối thì lúc này Phương Nhạc không ở Hà Xuyên cũng không thể can thiệp vào được.
Phương Nhạc nói đúng, những người này chính là điểm yếu của cô, khi đối mặt với điểm yếu của mình, cô vô thức sẽ suy nghĩ nhiều, trở nên không giống với con người thường ngày của mình. Hiện tại tâm lý của cô cũng giống như khi cảm giác khi trở về quê, càng gần nhà nhà càng thấy sợ vậy, cứ nghĩ đến việc phải nói với bọn họ chuyện này thì trái tim cô lại run rẩy.
Hơn nữa theo lẽ thường thì chuyện này cũng nên do tự con cái nói với cha mẹ, chẳng hạn như Phương Mạt phải nói với mấy người ông chủ Phương rằng cô ấy đang yêu đương với anh tặng đồ ăn, chứ không phải là anh tặng đồ ăn đi tìm ông chủ Phương, nói rằng anh ta đang yêu đương với Phương Mạt, như vậy thì không phải phép.
Trần Hề một mình suy nghĩ hồi lâu, Phương Nhạc mỉm cười, vừa lái xe vừa liếc nhìn cô, không nhịn được nói: “Mẹ anh đã biết rồi.”
Trần Hề đang cắn ống hút, nghe thấy câu này thì sửng sốt: “Hả?”
Phương Nhạc lại ném một quả bom khác, nói: “Chắc bây giờ cả nhà đều biết hết rồi.”
Anh kể lại về sự trùng hợp ở bến xe buýt bệnh viện ngày hôm đó.
Trần Hề nghe xong: “…”
Sữa đậu nành đá còn lại một phần ba, mực nước cũng không giảm thêm nữa, Trần Hề ngơ ngác cắn ống hút đến biến dạng, một lúc sau, cô bỏ răng ra, vết răng in trên cọng ống hút nhựa.
“Trùng hợp á?” Trần Hề bình tĩnh lại, tính toán lại mọi chuyện, nói: “Em thấy anh cố ý thì có!”
“Sao có thể coi là cố ý được? Chuyện bị mẹ bắt gặp anh cũng đâu dự tính được…” Phương Nhạc thẳng thắn nói: “Anh đang giành đồ uống với em, mẹ anh đã đến và hỏi anh rằng chúng ta đang yêu nhau à, em bảo anh phải chối thế nào đây? Nói anh đang khát nước nhưng không đủ tiền mua ly thứ hai, vì vậy anh chỉ có thể cướp đồ uống của em à?”
Trần Hề: “…”
Phương Nhạc còn chưa nói xong, lại rất có đạo lý mà nói thêm: “Hơn nữa, anh cũng không thể dùng chung ống hút với người khác, cho dù anh và Phương Mạt là chị em ruột cũng không thể làm thế này, đừng nói anh mà ngay cả Phương Mạt cũng cảm thấy gớm. Vậy nên em nói xem, anh chối kiểu gì đây?”
Trần Hề không nói nên lời, chỉ có thể bình tĩnh nhìn anh, nói thẳng vào vấn đề: “Được rồi, anh nói có lý, nhưng tại sao em lại thấy dáng vẻ của anh như đang đắc ý vậy nhỉ?”
Phương Nhạc cũng thành thật nói: “Em không nói thì anh không biết đấy, em nói như vậy thì anh sẽ thuận theo, sau này có lẽ anh sẽ có hơi đắc ý.”
… Thành thật luôn là đòn kết liễu, Phương Nhạc thẳng thắn như vậy, Trần Hề không thể không bỏ qua chuyện chỉ trích anh lật lọng, không tuân thủ lời hứa. Hơn nữa, tối qua hai người họ vừa bộc lộ hết tình cảm của mình, chắc một thời gian dài nữa, cả hai đều sẽ yêu đương vô cùng thắm thiết.
Thật ra Trần Hề vẫn chưa buông bỏ cảm giác không hề do dự ấy, trong lòng tràn đầy khao khát và yêu thương, nhìn Phương Nhạc hay cùng Phương Nhạc tùy ý trò chuyện thì cô cũng có thể cảm nhận được nhịp tim không đều và máu trong người đang sôi trào lên.
Cho nên Trần Hề chỉ có thể bất đắc dĩ tự nhủ, dù vấn đề có lớn đến đâu thì cũng vẫn là chuyện tốt, Trần Hề lạc quan nói: “Lúc đầu em vẫn còn suy nghĩ lung tung, nhưng xem ra chú và dì đều không phản đối.” Nếu không thì bọn họ đã ầm ĩ cả lên.
Phương Nhạc nói: “Em nghĩ sao vậy? Sao bố mẹ anh có thể phản đối được?”
Trần Hề như đã chinh chiến rất nhiều trận, nói: “Anh không hiểu đâu, anh vẫn chưa xem phim mẹ chồng nàng dâu.”
Phương Nhạc: “…”
Thật sự không thể chịu đựng được nữa, Phương Nhạc nói: “Anh thấy chủ đề em đọc sách và xem phim rộng thật đấy, nào là “Ba tiểu luận về lý thuyết tình dục”, nào là “Đừng nói chuyện với người lạ”, bây giờ còn có phim “Mẹ chồng nàng dâu” nữa.”
Trần Hề mạnh dạn nói: “Thì cũng mở rộng kiến thức của anh mà?”
Phương Nhạc buồn cười, xe đã sắp đến ga tàu cao tốc, chỉ còn lại một đèn giao thông, anh dừng lại, nhìn đồng hồ đếm ngược màu đỏ vài giây rồi nói: “Hay là anh đưa em về thẳng Hà Xuyên luôn nhé?”
“Anh điên hả?” Trần Hề nói: “Đi và về phải mất bốn năm tiếng đồng hồ, anh định lãng phí cả ngày hôm nay à?”
Phương Nhạc luôn biết Trần Hề là người có lý trí, kiếm tiền quan trọng nên cô sẽ không ở lại trong thôn, cô biết anh thời gian gấp rút không thể rời đi nên sẽ không để anh đưa cô về thẳng Hà Xuyên.
Thực ra Phương Nhạc cũng là một người rất lý trí, nhưng khi gặp Trần Hề, anh lại không tự chủ được mà mất bình tĩnh, bị đánh cho không còn manh giáp.
Xe chạy vào bãi đỗ xe của ga tàu cao tốc, còn có rất nhiều thời gian để đợi tàu, Phương Nhạc tháo dây an toàn, nghiêng mắt nhìn Trần Hề. Hệ thống dẫn đường trên điện thoại thông báo đã đến điểm đến, điểm đến là ở đây, nhưng anh thực sự muốn ở lại đây với Trần Hề thêm một lúc, đưa cô về Hà Xuyên.
Phương Nhạc im lặng nhìn cô vài giây, sau đó cụp mắt xuống, cầm chiếc điện thoại đang đặt trong rãnh hộp tựa tay lên, thoát ra khỏi hệ thống chỉ đường, lúc này Trần Hề mới nhìn thấy hình nền điện thoại của Phương Nhạc, cô phải tiến lại gần hơn để nhìn cho rõ.
Phương Nhạc thấy vậy thì hơi khựng lại, đưa điện thoại về phía cô, nhìn hàng mi dài hơi rủ xuống của cô, nói: “Anh mới đổi tối hôm qua.”
Hình nền mới được đổi là một bức ảnh chụp anh và Trần Hề mặc trang phục Mario tại đại hội thể thao vào năm lớp 10, anh đã từng đổi một lần vào buổi tối vừa nhận được bức ảnh, nhưng lúc đó khi nhìn thử thì liền thu hồi, bây giờ thì không cần phải giấu giếm gì nữa nên tối qua trước khi đi ngủ, anh đã đổi lại tấm hình nền này.
Trần Hề “Ồ” một tiếng, Phương Nhạc dùng góc điện thoại chọc vào mặt cô, hỏi rõ ràng: “Em có ý kiến à?”
Trần Hề lắc đầu, nhìn Phương Nhạc, sau đó đột nhiên đưa sữa đậu nành trong tay đến trước miệng Phương Nhạc: “Anh uống đi.”
Phương Nhạc liếc mắt nhìn sữa đậu nành, ngoan ngoãn ngậm ống hút có dấu răng vào miệng, Trần Hề liền lấy lại, nói: “Anh thật sự không thấy ghê hả.”
“… Em muốn anh nói mấy câu “ghê tởm” hả?” Phương Nhạc nói: “Chúng ta hôn nhau bộ còn ít à?”
Trần Hề nghiêng ly sữa đậu nành, dùng ống hút chỉ vào màn hình điện thoại của Phương Nhạc, đắc ý nói: “Em chỉ cảm thấy anh thật sự hết đường cứu rồi.”
“…” Phương Nhạc bất đắc dĩ cười nói: “Ừ đúng vậy, không phải em đã biết từ lâu rồi à? Không cho anh uống sữa đậu nành nữa đúng không? Vậy thì chúng ta cùng nhau làm chuyện “ghê tởm” xíu đi.”
Xung quanh không có ai, Phương Nhạc nghiêng người giữ lấy cánh tay của Trần Hề, dường như không thể kiềm chế được nữa, không nói một lời đã hôn cô. Thời gian đợi tàu lâu bao nhiêu thì họ hôn nhau lâu bấy nhiêu, cuối cùng Trần Hề lên tàu cao tốc với cái lưỡi bị tê và cái đầu choáng váng.
Sắc mặt Trần Hề tuy bình thản, không hề tức giận Phương Nhạc, dường như vui vẻ chấp nhận sự thật, nhưng cảm giác mà tất cả mọi người đều biết, chỉ có cô là người duy nhất không biết thì vẫn chưa biến mất.
Khi ngồi trên tàu cao tốc, cô vẫn đang suy nghĩ, thảo nào nụ cười gần đây của mẹ Phương lại cứ kỳ lạ thế nào ấy, khi vừa nhìn thấy cô, hai mắt bà ấy liền sáng lên.
Trần Hề thở dài, cô đặt khay bàn trên tàu cao tốc xuống, tựa đầu vào cánh tay, tai và mặt nóng bừng, muốn chui xuống đất.
Nhưng dù sao tảng đá lớn trong lòng đã được trút bỏ, Trần Hề tự nhủ mình không nên suy nghĩ nhiều nữa, dù sao mọi người đều đã biết rồi, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên, nên làm thế nào thì làm theo thế đó.
Sau khi Trần Hề trở về Hà Xuyên, cô lập tức không ăn không ngủ để làm việc kiếm tiền. Bình thường nếu không đến phòng mai mối hôn nhân thì cô sẽ không gặp được mẹ Phương, bây giờ ngày nào cô cũng đi sớm về muộn, tan làm về đến nhà cũng đã tám chín giờ tối, càng không có cơ hội gặp mẹ Phương nên rốt cuộc mẹ Phương có động tĩnh gì hay không, cô cũng không hề biết gì cả.
Mẹ Phương gần đây rất bận rộn, một ngày nọ, bà ấy chợt nảy ra ý tưởng, liên lạc với bà nội Phương nói rằng muốn đặt may một vài chiếc chăn lụa.
Gia đình họ không bao giờ mua chăn lụa may sẵn trong cửa hàng, bọn họ đã quen với việc tìm mấy người thợ có kinh nghiệm rồi đặt may chăn lụa riêng, chất lượng của những chiếc chăn lụa đặt làm riêng khỏi phải bàn tới, khi sử dụng rất an tâm. Bà nội Phương hỏi bà ấy tại sao lại muốn may chăn vào lúc này, mẹ Phương nói: “Còn không phải là do nếu đến lúc đó A Nhạc và Hề Hề kết hôn thì sẽ phải chuẩn bị một chiếc chăn mới cho hai đứa nó sao ạ. Theo lý mà nói thì mấy thứ như chăn bông phải là của hồi môn của phụ nữ, nhưng Hề Hề trong nhà của con bé chỉ có mỗi mình bố nó, đàn ông thì sao có thể hiểu được loại chuyện này? Chi bằng để con chuẩn bị sẵn cho hai đứa nó luôn. Năm ngoái con nghe nói thím Lý không còn kéo chăn bông nữa, không biết có thể tìm được người khác có kỹ năng giống thím ấy hay không.”
Ông chủ Phương ở bên cạnh nghe được, đang nghĩ xem đang xảy ra chuyện gì, gì mà kéo đến năm nào tháng nào, sau đó lại nghe bà nội Phương nói: “Ai da, vẫn là con suy nghĩ chu đáo!”
Ông chủ Phương: “…”
Mẹ chồng và con dâu lập tức bắt tay vào việc, bắt đầu chạy khắp nơi tìm kiếm thợ thủ công trên đường, mấy ngày sau cuối cùng họ cũng tìm được, chiếc chăn lụa mới có thể được giao đến trong hai ngày nữa.
Ngày giao hàng, Phương Mạt tình cờ từ trường học trở về.
Cô ấy được nghỉ vào ngày 8 tháng 7, cũng như những năm trước, mỗi lần nghỉ lễ cô ấy đều không về nhà đúng ngày, ngày hôm nay cô ấy về đã là ngày 13 tháng 7. Mẹ Phương cũng không biết cô ấy lại đi vui chơi ở đâu nữa, nhưng về cũng đúng lúc lắm, khi Phương Mạt đặt hành lý xuống, mẹ Phương đã bảo cô ấy đi cùng mình để nhận chiếc chăn bông mới.
Phương Mạt bất chấp cái nắng như thiêu đốt, lặng lẽ cùng mẹ Phương mang chiếc chăn lụa về nhà, thấy sắp đến giờ hẹn khám răng, Phương Mạt lại vội vàng rời đi.
Mấy ngày trước, chiếc răng ở hàm dưới hàng thứ 2 từ trong ra ngoài của Phương Mạt không hiểu sao lại bị rơi ra một nửa, lúc cô ấy đang nhai thịt bò khô thì nửa chiếc răng rụng ra, cô ấy rất kinh ngạc, nhưng loại chuyện này quá xấu hổ. Ngày đó cô ấy đang đi ra ngoài chơi với bạn trai, không muốn hủy hoại hình ảnh xinh đẹp của mình nên đã kiềm chế không nói ra, mãi cho đến khi về đến nhà cô ấy mới đặt hẹn đi đến phòng khám nha khoa.
Cô ấy tưởng trám răng thì dễ dàng, nhưng kết quả nướu răng của cô ấy cần phải điều trị, vì vậy bác sĩ đã tiêm thuốc tê cho cô ấy, cho đến khi trám răng xong về đến nhà, thuốc tê trên mặt Phương Mạt vẫn chưa hết tác dụng, miệng cô ấy có cảm giác như bị chẻ làm đôi, khi nói chuyện cũng chỉ có thể mở được nửa miệng ra, thà không nói còn hơn.
Vì vậy, khi gặp Trần Hề ở nhà, Phương Mạt liền khóc bù lu bù loa lên, khổ sở giải thích về việc trám răng của mình, vốn không còn sức đâu mà nghĩ những chuyện khác.
Trần Hề vừa tan làm về đến nhà, cũng vừa nhìn thấy Phương Mạt, cô đau lòng dỗ dành cô ấy, cùng cô ấy ăn bữa tối thanh đạm, sau đó vội vàng đi dạy kèm vào buổi tối.
Đợi đến khi Trần Hề về đến nhà lúc tám chín giờ, thuốc tê của Phương Mạt đã hết tác dụng, lại hồi phục lại dáng vẻ tràn đầy sức sống. Sau khi Trần Hề tắm rửa sạch sẽ thì xuống lầu xem TV cùng cô ấy, được mấy phút thì điện thoại của Trần Hề ở trên bàn rung lên, màn hình sáng lên. Trần Hề cũng không tránh né ai cả, cô di chuyển một cách tự nhiên, vẻ mặt bình tĩnh nhấc điện thoại lên, Phương Mạt có thể nhìn rõ hình nền điện thoại của cô, là ảnh chụp của cô và Phương Nhạc, Phương Mạt chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Phương Mạt sửng sốt, đang định nói gì đó thì đột nhiên có cảm giác như bị vả vào mặt, vội vàng ngậm miệng lại.
Động tác của Phương Mạt đột ngột và cường điệu, Trần Hề tò mò nhìn cô ấy. Phương Mạt chớp chớp mắt, sau đó “Hà…” một tiếng, để tay vào miệng, vừa ngáp dài vừa đứng dậy, nheo mắt nói: “Buồn ngủ quá, chị đi ngủ đây, chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Trần Hề nhìn cô ấy đi lên lầu, nghĩ đến chuyện từ khi Phương Mạt về đến nhà đến nay không hề nhiều chuyện gì về cô và Phương Nhạc, chắc vừa rồi cô ấy đã nhìn thấy hình nền điện thoại của mình rồi, không biết có phải do răng cô ấy còn đau hay vì cô ấy đã trưởng thành nữa.
Hiển nhiên Phương Mạt chả bị đau răng mà cũng chẳng phải đã trưởng thành.
Ngày hôm sau, Phương Mạt vừa đi mua sắm vừa nhét đồ ăn vào miệng, cô ấy bực bội nói với mẹ Phương rằng cô ấy có miệng mà không thể nói được, mẹ Phương nghiêm túc cảnh cáo cô ấy: “Đương nhiên là con không thể nói rồi, bây giờ hai đứa nó vẫn chưa định công khai đâu, con đã hứa với mẹ là sẽ không nói cho ai khác rồi đó.”
Phương Mạt điên cuồng cắn bánh mè, phàn nàn: “Vậy tại sao ngay từ đầu mẹ lại nói với con làm gì!”
Mẹ Phương không thèm để ý đến cô ấy nữa, đi ngang qua một cửa hàng trang sức, bà ấy nhìn thấy tấm biển quảng cáo cho một sự kiện, trên đó có in một số mẫu vòng tay bằng bạc tinh xảo, đôi mắt của mẹ Phương sáng lên, bà ấy chạy vào cửa hàng, chỉ vào tấm biển quảng cáo bên ngoài và nói: “Mẫu bên ngoài, là loại dành cho trẻ em đó, có hoạt động gì đúng không?”
Mẹ Phương nói xong còn tranh thủ thời gian quay người lại nói với Phương Mạt một câu: “Mẹ xem thử vòng tay cho cháu gái với cháu trai con.”
Phương Mạt hỏi: “Cháu gái và cháu trai của con ở đâu ra vậy?”
Mẹ Phương là người có tầm nhìn xa trông rộng: “Mấy năm nữa mới có, con của em trai con và Hề Hề thì là cháu của con chứ gì nữa!”
Phương Mạt: “…”
Mẹ Phương đi theo nhân viên đến quầy, nghĩ tới điều gì đó liền quay sang Phương Mạt, nói: “Con nói con còn mọc hai cái răng khôn nữa mà? Hay là con đi nhổ răng khôn luôn đi, như vậy thì trong một thời gian ngắn sẽ không nói chuyện được, như vậy con mới có thể kiềm chế không nói gì khi ở trước mặt Hề Hề.”
Phương Mạt: “…”
Hai mẹ con mua vòng tay xong mới đi chợ mua rau, Phương Nhạc cũng đã nghiên cứu thực địa xong, tối nay sẽ về, cả nhà thống nhất ăn tối ở chỗ mẹ Phương, tránh để ông chủ Phương phải chạy tới chạy lui.
Trần Hề ở bên đó thấy cũng sắp đến giờ nên sau khi tan làm liền đến thẳng nhà mẹ Phương, ngồi ở nhà mẹ Phương một lúc thì nhận được tin nhắn WeChat của Phương Nhạc, nói rằng anh sắp đến khu dân cư rồi.
Ông chủ Phương thèm ngủ nên vẫn đang nằm trong phòng ngủ, Trần Hề ngồi không yên, đọc WeChat xong liền nhẹ nhàng chạy xuống lầu, chờ một lúc thì một chiếc ô tô quen thuộc đậu trước tòa nhà đơn nguyên. Trần Hề đi đến đón, Phương Nhạc bước xuống xe, Trần Hề không nhịn được liền lao tới, dùng cả hai tay nắm lấy áo phông của anh, Phương Nhạc cũng thuận thế mà ôm lấy cô.
Xung quanh không có ai, tiếng thở hổn hển đột nhiên vang lên, Phương Nhạc và Trần Hề vẫn chưa kịp nói gì thì tai bọn họ đã nhanh chóng tìm được phương hướng phát ra âm thanh.
Phương Mạt và mẹ Phương đang cầm vô số món ăn trên tay, đôi mắt của Phương Mạt mở to như chiếc chuông đồng, mẹ Phương lo lắng nhìn cô ấy một cái, sau đó đảo mắt rồi vội vàng nói với Trần Hề: “Hề Hề, tại sao con đi đường lại bất cẩn như vậy? May mà có Phương Nhạc, nếu không thì con đã ngã mất rồi!
Trần Hề: “…”
Phương Nhạc: “…”
Phương Mạt: “…”
*
Cy: Đời không trả cát xê mà mẹ Phương lại đam mê diễn =))))