Trăng Ngả Về Tây - Chương 86
Chương 86: (Hoàn chính văn)
Phương Nhạc tạm biệt mẹ Phương rồi đến bãi đậu xe của bệnh viện để lấy xe, trên đường đi ngang qua một thùng rác, anh lắc ly nước uống trong tay, liếc nhìn nước đá trong suốt, nhấp một ngụm cuối cùng rồi mới vứt chiếc cốc đi.
Bốn mươi phút sau, anh lái xe đến dưới nhà học sinh của Trần Hề, đợi vài phút, học sinh của Trần Hề xuất hiện, tay cầm một chiếc giỏ đựng đồ màu trắng nhạt.
Cô bé gần như không khác gì một năm trước, gầy gò nhỏ nhắn, sắc mặt tái nhợt, đôi tay gầy guộc ôm giỏ đựng đồ, nhìn có vẻ chật vật. Phương Nhạc cầm lấy, phát hiện kích thước của giỏ đựng đồ vừa đủ, mấy cuốn sách giáo khoa được xếp chồng lên nhau ngang đến miệng giỏ, trên cùng là cuốn tập làm văn in dòng chữ “Trường trung học cơ sở thị trấn Tân Lạc”. Đây là sách khi Trần Hề học cấp hai, ở cột tên bên dưới là tên của Trần Hề.
Phương Nhạc một tay giữ đáy giỏ đựng đồ, cầm cuốn tập làm văn lên xem.
Cô bé thấy mình cầm giỏ bằng cả hai tay rất tốn sức, nhưng Phương Nhạc lại dễ dàng cầm lấy, cô bé cảm thán sức mạnh của người này thật lớn, mở miệng giải thích: “Cuốn tập làm văn này được kẹp trong sách, chắc là chị vô ý bỏ chung vào.”
Trần Hề nói rằng học kỳ này ở nhà có chút việc nên không tiếp tục dạy kèm cho cô bé được, gia sư mới được gia đình cô bé thuê là một giáo viên đã nghỉ hưu hơn 50 tuổi. Gia sư đã nghỉ hưu là người không cười và nghiêm khắc, chỉ làm theo phương pháp giảng dạy của riêng mình và không cho phép cô bé sử dụng sách giáo khoa của người khác, vì vậy mãi đến gần đây, khi cô bé đang dọn dẹp phòng mình, cô bé mới phát hiện ra rằng có một cuốn sách làm văn bị kẹp trong đống sách này.
Phương Nhạc gật đầu, đang định rời đi, nhưng cô bé lại ngập ngừng gọi anh: “Anh, anh tên Phương Nguyệt* phải không?” Lúc trước khi đi tham quan bảo tàng, Trần Hề đã giới thiệu bọn họ với nhau, cô bé vẫn còn nhớ mài mại tên anh.
“Ừ.” Phương Nhạc trả lời
Đôi mắt của cô bé tràn đầy phấn khởi: “Là Nguyệt trong mặt trăng phải không?”
“Không phải.” Phương Nhạc không biết vì sao cô bé lại hỏi như vậy, nghĩ đến việc Trần Hề rất để ý đến học sinh này, anh lại giải thích thêm: “Là từ Nhạc trong từ núi cao.”
“Ồ…” Cô bé tự nói một mình: “Vậy không phải là anh rồi.”
Phương Nhạc nghe thấy cô bé lẩm bẩm, nhưng từ trước đến nay anh rất ít khi tò mò chuyện riêng tư của người khác, tất cả sự tò mò của anh dường như đều tập trung vào Trần Hề, cho nên cũng không hỏi thêm nữa, anh bỏ giỏ đựng đồ vào cốp xe, lái xe trở lại trường học.
(*Do Nguyệt và Nhạc đều có pinyin là [yuè])
Mấy ngày nay diễn ra kỳ thi cuối kỳ, sau khi trở lại trường học Phương Nhạc liền đi đến thư viện tìm Trần Hề. Trần Hề không chiếm chỗ ngồi trước cho anh, sau khi nhận được tin nhắn Wechat của Phương Nhạc, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, cố gắng tìm một chỗ trống bên cạnh.
Chàng trai ngồi đối diện lúc cô ngẩng đầu lên liền vội vàng cúi đầu xuống, lật đật lật một trang sách, động tác cường điệu khiến Trần Hề khó có thể bỏ qua. Cô tò mò liếc nhìn cậu ta, không biết có phải cái nhìn này đã mang lại cho cậu ta thêm dũng khí hay không, chàng trai sau khi lén nhìn lại thì đỏ mặt và bạo dạn bắt chuyện: “Chào cậu, tớ vừa đọc cuốn sách cậu đang đọc. Cậu học bên trường luật phải không? Tớ cũng học bên trường luật, sinh viên năm hai.”
Trần Hề còn chưa kịp nói chuyện thì một bóng người đột nhiên từ phía sau áp tới, một bàn tay từ phía sau đưa ra, đóng cuốn sách trước mặt cô lại, còn không quên đánh dấu trang cho cô.
Trần Hề ngẩng đầu lên, Phương Nhạc thu sách của cô lại, cúi đầu nhìn cô, chỉ về phía cửa sổ nói: “Bên kia còn chỗ trống.”
Trần Hề nhìn thấy bàn cạnh cửa sổ có hai chỗ ngồi liền nhau, cô lập tức cầm số sách còn sót lại trên bàn lên rồi xách cặp đi, giục Phương Nhạc: “Mau qua bên kia đi.” Để tránh người khác tới trước.
Phương Nhạc đi tới đó trước, kéo chiếc ghế cạnh lối đi ra để Trần Hề ngồi vào, sau khi Trần Hề ngồi xuống, anh mới ngồi xuống rồi đặt sách và bút lên bàn, thản nhiên hỏi: “Em quen cậu trai đó à? Đã nói chuyện gì rồi?”
Trần Hề mở thẻ đánh dấu trang ra, nói: “Không phải vừa nãy anh cũng nghe rồi à?”
“Anh chỉ nghe thấy cậu ta nói mình cũng học trường luật, là sinh viên năm hai.”
“Vì vậy, nếu anh đến muộn hơn một chút thì em mới có thể trò chuyện với cậu ấy, sau đó mới kể cho anh nghe rằng em đã nói gì với cậu ấy.”
Phương Nhạc cố ý hỏi: “Vậy em vốn định nói chuyện gì với cậu ấy thế?”
Trần Hề cười híp mắt nói: “Nói với cậu ấy rằng không được nói chuyện với người lạ.”
Phương Nhạc cười ra tiếng, lấy ra một chiếc túi nhựa nhỏ đựng một đống khăn giấy, đặt trước mặt Trần Hề.
“Gì đó?” Trần Hề hỏi.
Phương Nhạc dùng cằm chỉ vào phần phía dưới khăn giấy nói: “Đồ ăn nhẹ, mẹ bảo anh đem theo.”
Lúc đó hai mẹ con cùng nhau bước vào bệnh viện, mẹ Phương đi đến khu nội trú, Phương Nhạc đi đến bãi đậu xe. Trên đường đi, mẹ Phương bảo anh mang ít đồ ăn nhẹ về trường cho Trần Hề ăn, không có gì để gói nên mẹ Phương lấy từ trong túi ra hai tờ khăn giấy sạch và gói bốn miếng đồ ăn nhẹ vào đó, túi nhựa là lúc sau được Phương Nhạc moi từ trong xe ra.
Đồ ăn nhẹ nhìn rất ngon, Trần Hề sợ rơi vụn bánh nên cắn một miếng nhỏ, hài lòng thì thầm: “Ngon lắm!”
Phương Nhạc nói: “Em ăn hết đi.”
Trần Hề ân cần nói: “Chừa cho anh một miếng đó.”
Phương Nhạc: “Cám ơn.”
“Còn khách sáo với em nữa.”
Phương Nhạc mỉm cười, cuối cùng nhìn thấy Trần Hề thật sự không ăn nữa, biết bữa trưa hôm nay cô đã ăn rất nhiều, bây giờ đã rất no, anh mới ăn miếng đồ ăn nhẹ cuối cùng.
Hai người im lặng đọc sách, đọc chán thì nắm tay nhau dưới gầm bàn, năm ngón tay đan vào nhau, mắt thì nhìn vào cuốn sách, vẻ mặt tập trung bình tĩnh, là điển hình cho kiểu người không hề bị phân tâm, không một ai chú ý đến thứ đẹp đẽ đan xen bên dưới gầm bàn của họ.
Hai ngày sau, ông chủ Phương xuất viện. Buổi trưa, Phương Nhạc trực tiếp từ trường học đi đến bệnh viện, không để Trần Hề đi cùng.
Thủ tục xuất viện đã hoàn tất từ sáng sớm, hành lý đóng gói trong phòng chất thành núi. Lúc đầu Phương Nhạc và Trần Hề chỉ mang theo chăn bông, quần áo và đồ vệ sinh cá nhân, nhưng sau đó mẹ Phương đã tiếp tục chuyển gần hết một nửa căn nhà đến đây.
Mẹ Phương và bà nội Phương chia nhau làm việc, hai người đều bận rộn, ông chủ Phương không thể phụ giúp gì được, chỉ có thể đứng nhìn, Phương Nhạc đành phải nói với hai người phụ nữ: “Bà và mẹ bỏ xuống đi, để con chuyển.”
Hai người phụ nữ lập tức bỏ mấy món đồ nặng xuống mà không hề khách sáo, cầm hai chiếc túi nhẹ lên, còn lại đống hành lý lớn và túi nặng ném cho Phương Nhạc.
Những thứ này đối với Phương Nhạc cũng không quá nặng, nhưng lại hơi lỉnh kỉnh, không thể chuyển hết trong một chuyến được. Phương Nhạc phân làm hai chuyến chuyển hành lý đến bãi đậu xe, chất đầy cốp xe và chỗ trống trong xe rồi lái đến nơi ở mẹ Phương. Đỗ xe xong, Phương Nhạc tiếp tục làm cu li, mẹ Phương và bà nội Phương chỉ đạo tùm lum việc, bảo anh lấy mấy thứ này trước, sau đó xuống lầu lấy những thứ khác, đừng để đồ đạc bừa bộn, mẹ Phương phải khử trùng đồ trước.
Phương Nhạc bận rộn cả buổi chiều, ăn vài miếng cơm trưa rồi vội vã quay lại trường học. Hai ngày sau, tất cả các môn thi đều kết thúc, kỳ nghỉ hè ở trường đại học Hà Xuyên bắt đầu.
Kỳ nghỉ hè này rất ngắn, vì huấn luyện quân sự vào năm thứ hai nên bọn họ phải trở lại trường vào giữa tháng 8. Phương Nhạc chuẩn bị đi thực địa, giáo viên hướng dẫn không cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi, thi xong về nhà, chỉ cho bọn họ một ngày để chuẩn bị cho chuyến đi.
Phương Mạt đến ngày 8 tháng 7 mới được nghỉ hè. Ở nhà chỉ có hai người là Trần Hề và Phương Nhạc, bọn họ đi mua sắm ở siêu thị về, trời nóng quá nên đi tắm trước. Trần Hề đi tắm rồi đi xuống lầu, mái tóc dài hơi ướt xõa ra sau, sau khi Phương Nhạc tắm xong cũng đi xuống, anh nhìn thấy cô đang ngồi ở bàn ăn mở mấy phần thức ăn bên trong túi mua sắm ra. Phương Nhạc đi tới, đứng ở phía sau cô, đứng từ phía trên hôn lên trán cô. Trần Hề ngước mắt lên, Phương Nhạc cười hôn lên chóp mũi cô, sau đó hôn lên môi cô.
Hai người hôn nhau một hồi, Trần Hề chỉ vào điện thoại di động trên bàn nói: “Điện thoại của anh vừa đổ chuông, có rất nhiều tin nhắn WeChat, còn có một cuộc gọi nhỡ nữa.”
Phương Nhạc lấy điện thoại ra, kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, nghiêng nửa người về phía cô, cánh tay còn lại vẫn đặt trên lưng ghế của cô như muốn vòng qua, lại nghe thấy Trần Hề nói một câu: “Là tên một cô gái đó.”
Phương Nhạc liếc nhìn cô, sau đó bấm vào điện thoại, kiểm tra cuộc gọi nhỡ, phớt lờ rồi kiểm tra WeChat, cười như không cười nói: “Em giả bộ chẳng giống gì hết.”
“Em giả bộ cái gì cơ?”
“Là tên một cô gái đó, câu này nè.” Phương Nhạc thẳng thắn nói.
“Em có giả bộ đâu.” Trần Hề nhìn anh nói: “Phương Nhạc, bây giờ anh chỉ cho quan lại đốt lửa, không cho người dân thắp đèn à?”
Phương Nhạc buồn cười nói: “Vậy em thắp một cây đèn cũng chẳng dễ dàng gì.”
“Anh đã biết em chẳng dễ dàng gì vậy sao chưa chịu nói nữa?”
“Các thành viên của nhóm khảo sát thực địa đang thảo luận về việc khởi hành vào ngày mai, bọn họ thấy anh không trả lời WeChat nên mới gọi điện thoại.”
“Em cũng đoán vậy.” Trần Hề bình tĩnh nói.
Phương Nhạc lại cười, nhéo má cô, khiến cô bĩu môi. Trần Hề cười né tránh tay anh, nhét một quả việt quất vào miệng anh, hỏi: “Vậy ngày mai mấy giờ anh xuất phát?”
Phương Nhạc nói: “Bảy giờ.”
“Sớm như vậy á?” Trần Hề cũng ăn một quả việt quất, hỏi: “Anh xác định sẽ tự lái xe đi à?”
“Ừ, thôn đó cũng không xa, lái xe chỉ mất hơn hai giờ, tiện hơn ngồi xe.”
Địa điểm của chuyến thực địa là ở một ngôi làng gần Hà Xuyên, đội của họ có tổng cộng bảy sinh viên, cộng thêm một giáo viên hướng dẫn. Việc tự lái xe là do một bạn nam khác đề xuất, mọi người đều nghĩ rằng có xe thì tiện hơn, còn nói người lái xe góp sức góp xe, còn tiền xăng sẽ chia đều cho những người còn lại, Phương Nhạc cũng không phản đối.
Vì vậy ngày mai bọn họ sẽ lái hai chiếc xe đi.
Trần Hề hỏi: “Anh vẫn không biết sẽ phải đi bao lâu hả?”
Phương Nhạc nói: “Ít nhất là hai tuần, nhiều nhất không quá một tháng.”
“Lâu thế.”
“Em muốn đi cùng không?”
“Đi cùng á?” Trần Hề hỏi: “Có thể đưa người nhà đi cùng à?”
“Đúng vậy.” Phương Nhạc nó: “Giáo viên của bọn anh đưa con trai của mình đi, con trai thấy ấy học tiểu học đang nghỉ hè, ở nhà không có ai chăm.”
Trần Hề cười nói: “Yên tâm, em có thể tự chăm sóc mình.”
Phương Nhạc trả lời tin nhắn xong thì đặt điện thoại trở lại bàn ăn, không nói một lời ôm người vào lòng: “Vậy thì em mạnh hơn con trai của thầy.” Anh nói thêm: “Anh biết ngay em sẽ không chịu đi mà.”
Trần Hề ngầm thừa nhận, tiếp tục đút anh ăn việt quất.
Phương Nhạc ăn một trái, thấy Trần Hề lại đút cho mình một trái khác bèn nắm lấy cổ tay cô, xoay một cái để cô tự mình ăn. Tay anh vẫn không buông ra, anh nâng cổ tay cô, đo đạc rồi hỏi: “Có phải em ốm đi không?
“Ốm á?” Trần Hề vui mừng.
Phương Nhạc bất lực: “Vui cái gì? Em mà ốm nữa thì anh sờ tay chỉ thấy toàn xương thôi.”
Trần Hề đưa tay anh đặt lên bụng mình: “Đây là cái gì?”
Phương Nhạc nhéo thử, Trần Hề nói: “Vậy là em thiếu cân à?”
Phương Nhạc bị câu này của Trần Hề chọc cho cười chết, anh tựa đầu vào trán cô, vừa cười vừa hôn cô nói: “Trong khoảng thời gian này nhớ ăn uống cho đàng hoàng, buổi tối đi về nhớ khóa cửa nhà, ai gõ cửa cũng đừng mở, trong nhà ai cũng có chìa khóa cả, không cần em phải mở cửa.”
Trần Hề cười nói: “Anh xem em là con nít à?”
“Xem em là một cô gái sống một mình.” Phương Nhạc nói: “Có một gia đình sống ở tòa nhà số 32. Tuần trước, bố mẹ đều đi công tác, chỉ còn lại cô con gái đang học cấp ba ở nhà. Buổi tối có người gõ cửa, cô bé trực tiếp mở cửa ra, tầng của cô bé không có hàng xóm nên suýt chút nữa đã xảy ra chuyện, may mà cạnh giường cô bé có chuông báo động, cô bé trốn trong phòng ngủ ấn chuông báo động, bên phía phòng bảo vệ nhận được thông tin là đến ngay. Khi nhà anh được sửa sang, để bớt việc nên đã gỡ chuông báo động ra rồi, vì thế nên em ở một mình phải cẩn thận đấy. “
“Sao anh biết được chuyện này hay vậy?” Tòa nhà số 32 là tòa nhà thuộc giai đoạn ba trong khu dân cư, cách rất xa chỗ này, tin tức hai bên trước giờ không thông với nhau nên Trần Hề khó tránh khỏi tò mò.
“Trước đây khi Ủy ban quản lý tòa nhà thay đổi nhiệm kỳ, anh có quen một số người trong Ủy ban đó.”
Lần trước Phương Nhạc khá nghiêm túc, anh thực sự đã dành thời gian để hỏi thăm về các ứng cử viên của Ủy ban quản lý tòa nhà, sau đó bỏ phiếu vô cùng có trách nhiệm. Lúc đó anh đã quen một vài người trong đó, Ủy ban quản lý tòa nhà thường nắm rõ thông tin.
Trần Hề kinh ngạc: “Còn có chuyện gì nữa không? Anh kể thêm mấy chuyện nữa đi!”
Phương Nhạc: “…”
Phương Nhạc thật sự phục cô luôn, anh thở dài mỉm cười, tay vẫn dán lên bụng cô, xoa hai cái, sau đó luồn vào vạt áo cô, ôm lấy eo cô, hôn từ cổ đến môi cô, anh cúi đầu xuống thì thầm: “Còn có… em đang giả bộ, nhưng anh thì không thế, hiểu không hửm?”
Câu này chỉ câu nói trước đây của Trần Hề đã nói rằng chỉ có quan lại mới được phép đốt lửa, còn người dân không được phép thắp đèn.
Sau khi hai người nói rõ, Phương Nhạc không còn che giấu suy nghĩ của mình nữa, anh chỉ quan tâm đến việc bây giờ anh đi thì sẽ mất hơn nửa tháng.
Trần Hề cũng phục anh luôn, bị anh hôn đến ngả người ra sau, buồn cười nói: “Anh buông ra, buông ra, em không sợ đâu!”
Hai người nửa học kỳ sau đều bận rộn, hôm nay mới thật sự rảnh rỗi, cổ Phương Nhạc lại căng ra đến nỗi đỏ cả lên, cánh tay siết chặt ôm lấy người không còn sợ lên, sải bước trở về phòng ngủ trên lầu.
Ngày hôm sau, Phương Nhạc xách một chiếc túi du lịch nhỏ rời đi, đón đồng đội đi cùng xe với mình rồi lái xe hơn hai giờ mới đến thôn đó.
Các thành viên trong đội nghỉ qua đêm tại nhà của người dân trong thôn. Sau bữa trưa, cả đội bắt đầu nghiên cứu, phỏng vấn người dân trong thôn rồi đi đến nhà thờ. Sau khi thực hiện một số nghiên cứu cơ bản, giáo viên hướng dẫn đưa ra một số đề tài, buổi tối sẽ tổ chức họp thảo luận để bọn họ chọn một chủ đề, nếu bọn họ có chủ đề nào hay hơn cũng có thể đề xuất.
Cuộc họp kéo dài đến hơn chín giờ, Phương Nhạc cất sổ ghi chép, lấy điện thoại trong túi ra, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn WeChat do Trần Hề gửi tới, cô gửi ảnh chụp, là ảnh chụp đồ ăn.
Ban ngày Phương Nhạc đã gửi cho cô rất nhiều bức ảnh về thôn này, thôn này có phong cảnh rất đẹp.
Phương Nhạc trả lời: [Mới ăn tối à?]
Trần Hề: [Ăn khuya, em vừa mới ăn xong, anh đang bận à?]
Phương Nhạc: [Anh vừa mới họp xong.]
Phương Nhạc kể cho cô nghe thông tin mà anh đã nghiên cứu hôm nay, Trần Hề cũng kể cho anh nghe về công việc ban ngày của mình, hai người không trò chuyện quá lâu, bởi vì Phương Nhạc còn phải tiếp tục thảo luận với mấy người bạn cùng lớp nên Trần Hề cũng không làm phiền anh nữa.
Đêm nay là lần đầu tiên Trần Hề ở nhà một mình, ban đầu cũng không có gì, cô ăn khuya xong thì đi tắm, ở trên giường nói chuyện WeChat với Phương Nhạc xong thì tắt đèn đi ngủ. Trong phòng tối đen như mực, cô nhắm mắt lại, trong sự im lặng trống vắng của đêm khuya, cô không khỏi nghĩ đến câu chuyện ở tòa nhà số 32 mà Phương Nhạc đã kể ngày hôm qua. Trần Hề suy nghĩ một lúc, mở mắt ra bật đèn lên, xuống giường mở cửa phòng ngủ đã đóng kín ra, lại nhìn cánh cửa nhỏ đang mở, ở bên kia cánh cửa nhỏ không có mùi hương quen thuộc.
Ngày hôm sau lúc Trần Hề nói chuyện với Phương Nhạc, cô nói đêm qua ngủ không ngon, Phương Nhạc hỏi sao thế, Trần Hề nói: “Do anh rảnh đi kể cho em nghe chuyện ở tòa nhà số 32 đó, buổi tối em đi ngủ toàn nghĩ bên ngoài cửa có người.”
Phương Nhạc cười nói: “Trước giờ không phải em gan lắm hả?”
“Khác mà.” Trần Hề quả thực rất gan dạ, cũng không phải là cô chưa từng sống một mình, hồi cấp hai cô còn ở một mình ở trong căn nhà thuê ở thị trấn Tân Lạc mấy ngày, trời còn chưa sáng hẳn đã dám leo lên đường núi hoang vắng, Trần Hề nói: “Do căn nhà lớn quá, nơi đây là căn hộ hai tầng, buổi tối em ngủ trong phòng thì không biết trong phòng khách xảy ra chuyện gì, tối qua em đã mở cửa ngủ đấy.”
Phương Nhạc nghiêm túc nói: “Hay là em tới chỗ mẹ anh ở đi? Ở đó có phòng ngủ dành cho khách mà?”
Trần Hề cười nói: “Đâu nghiêm trọng như vậy, hơn nữa anh muốn em làm bóng đèn hả?”
Trần Hề cảm thấy đêm qua chỉ là ngoài ý muốn, giống như một số người vừa mới xem phim kinh dị, buổi tối đi ngủ hoặc đi tắm sẽ luôn có cảm giác sợ hãi. Tuy nhiên di chứng của phim kinh dị không thể kéo dài lâu, cho nên hôm nay trò chuyện với Phương Nhạc xong, buổi tối Trần Hề mở cửa phòng ngủ, an tâm nằm trên giường, nhắm mắt lại, để cho hô hấp và nhịp tim thả lỏng.
Một giờ sau, cô trằn trọc mãi vẫn không thể ngủ được.
Đêm qua cô đã kéo rèm, nhưng tối nay thì không. Trần Hề mở mắt ra, nhìn thấy ánh trăng trong phòng, ánh trăng mờ nhạt, cô nhìn cánh cửa nhỏ bất động đang mở ra.
Nhìn một lúc, cô thở dài, cầm điện thoại ở trên tủ đầu giường lên, bấm vào hộp trò chuyện WeChat với Phương Nhạc, gõ một chữ, nhìn đồng hồ phía trên màn hình, đã gần mười hai giờ. Trần Hề không muốn làm phiền giấc ngủ của Phương Nhạc, cô lại xóa chữ vừa đánh đi, sau đó cô nhìn thấy dòng chữ “đối phương đang gõ chữ…” đột nhiên xuất hiện phía trên khung trò chuyện.
Trần Hề sửng sốt một lát, giây tiếp theo, tiếng tin nhắn WeChat vang lên.
Phương Nhạc: [Sao còn chưa ngủ?]
Trần Hề trở mình rồi gõ chữ: [Anh cũng chưa ngủ mà.]
Phương Nhạc: [Anh nhìn thấy em đang gửi tin nhắn cho anh.]
Trần Hề: [Vậy nên sao anh không ngủ, lại vào khung trò chuyện với em làm gì?”
Phương Nhạc: [Vậy em muốn gửi tin nhắn gì cho anh? Sao lâu như vậy mà không gửi?]
Trần Hề mỉm cười, Phương Nhạc nằm trong căn phòng nhỏ của người dân trong thôn, dưới ánh trăng tràn ngập căn phòng, anh cũng mỉm cười.
Trần Hề: [Em không ngủ được, em vốn muốn nói chuyện với anh, nhưng lại sợ quấy rầy anh ngủ.”
Phương Nhạc: [Anh thì sợ người nào đó cứng miệng, tối nay lại mất ngủ nên muốn hỏi xem người đó đã ngủ chưa.]
Trần Hề: [Nếu mà người đó đã ngủ rồi thì sẽ bị anh đánh thức mất.]
Phương Nhạc: [Cho nên em mới không hỏi đó, anh nhìn thấy em đang gõ chữ thì gửi tin nhắn cho em liền.]
Trần Hề vẫn chưa trả lời, Phương Nhạc lại gửi một tin nhắn khác.
Phương Nhạc: [Sao lại không ngủ được?]
Trần Hề: [Không biết, đầu óc quá phấn khởi?]
Phương Nhạc: [Em làm gì mà đầu óc phấn khởi?]
Trần Hề: [Em có làm gì đâu, chỉ đang nhớ anh thôi.]
Sau khi Trần Hề gửi tin nhắn này, Phương Nhạc hồi lâu cũng không trả lời, chỉ có dòng chữ “Đối phương đang gõ chữ…” phía trên khung trò chuyện hiện lên.
Một lúc sau, tin nhắn cuối cùng cũng gửi sang.
Phương Nhạc: [Em chuẩn bị cho tốt.]
Trần Hề: [Chuẩn bị gì?]
Phương Nhạc: [Chờ anh trở về, em xong rồi.]
Lại là câu em xong rồi, Trần Hề nghiêng người, vùi mặt vào gối, cười thật lâu.
Trò chuyện xong, pin điện thoại tụt xuống còn 20%, Trần Hề buồn ngủ lười đứng dậy sạc pin, cô buông điện thoại ra, trực tiếp ngủ thiếp đi. Sau khi trời sáng, Trần Hề tỉnh dậy, khoanh chân ngồi trên giường một lúc rồi xuống giường, xỏ dép vào, chậm rãi đi về phía cửa phòng ngủ, sau khi đi qua cánh cửa nhỏ, cô liền dừng lại.
Sáng sớm giữa hè, ánh nắng dịu nhẹ, phòng Phương Nhạc gọn gàng và sạch sẽ, chiếc chăn màu xanh đậm trải phẳng trên giường, ánh nắng dịu nhẹ chiếu vào, giống như một vệt trăng xuất hiện trên bầu trời đêm.
Đêm qua ngủ muộn, lúc này Trần Hề vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô ngơ ngác nhìn một lát, sau đó từng bước đi qua cửa nhỏ rồi đi vào phòng mình, đứng ở cuối giường.
Không biết từ lúc nào, cô lại tự bước vào phòng Phương Nhạc khi anh không ở bên cạnh và chưa có sự đồng ý của anh.
Trần Hề lặng lẽ nhìn chiếc giường màu xanh đậm, như đang nhìn bầu trời đêm và ánh trăng.
Tắm rửa và ăn sáng đơn giản xong, Trần Hề đến phòng mai mối hôn nhân của mẹ Phương giúp việc. Buổi trưa cô lại đến quán trà đối diện, ngồi ở chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ dùng bữa trưa, ăn được phân nửa thì nhận được tin nhắn WeChat của Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ đã chuyển tiếp một ảnh chụp màn hình trò chuyện, đó là nhật ký cuộc trò chuyện của một trong những nhóm QQ của cựu sinh viên trường THPT Số 8. Trong đó nói rằng trường THPT Số 8 sắp lấy lại Đỉnh Quang Minh, trước đó nhà trường đã cử người sơn tường cầu thang, học sinh sau khi biết chuyện đã phản đối tập thể và tổ chức một cuộc tạo phản, lãnh đạo nhà trường bị áp lực buộc phải tạm dừng công việc thu hồi lại.
Bạch Chỉ nói: [Hiện tại tớ không biết tình hình cụ thể của Đỉnh Quang Minh, có người nói mọi thứ đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, có người lại nói trong phòng không có động tĩnh gì, mấy người này cũng không nói rõ ràng gì cả. Bây giờ tớ vẫn đang ở trường, mấy ngày nữa mới về được, Hề Hề, cậu giúp tớ đi xem thử được không?]
Trần Hề không hiểu, liền hỏi: [Xem Đỉnh Quang Minh á? Xem cái gì?]
Bạch Chỉ: [Tớ đã viết lời nhắn trong đó.]
Có lẽ do cảm thấy nhắn tin thì quá xấu hổ hoặc không thể diễn đạt hết ý của mình nên Bạch Chỉ đã gửi tin nhắn thoại cho Trần Hề, khác với giọng điệu hung hăng và mạnh mẽ thường ngày của mình, giọng điệu của Bạch Chỉ rất nghiêm túc.
“Tớ biết việc này dường như không quan trọng lắm, nhưng cậu nghĩ xem tại sao đám đàn em đó lại tạo phản không? Tớ không biết phải nói thế nào, có lẽ là vì ở đó đã ghi dấu một phần thanh xuân của tớ, tớ đi…”
Bạch Chỉ cảm thấy những lời này có chút đạo đức giả, vì thế còn chưa nói xong đã gửi đi, Trần Hề nghe xong không khỏi bật cười, rất nhanh lại nhận được một tin khác.
Bạch Chỉ nói tiếp: “Tớ không muốn vứt tuổi thanh xuân của mình vào thùng rác, tớ đã viết lời nhắn vào sổ ghi chép, cậu giúp tớ kiểm tra xem sổ ghi chép còn ở đó không. Nếu mất rồi thì báo ngay cho tớ biết, nếu vẫn còn đó thì nếu nhà trường quyết định giữ lại Đỉnh Quang Minh thì thôi vậy, còn nếu nhà trường muốn thu hồi thì cậu đem mấy cuốn sổ đó ra đi, lúc đó tớ sẽ hỏi mọi người xem nên xử lý mấy cuốn sổ này thế nào, đây không phải là tài sản của trường, cái này thuộc về học sinh chúng ta.”
Không chỉ Bạch Chỉ liên lạc với Trần Hề, khoảng một lát sau, Trương Tiêu Hạ cũng liên lạc với Trần Hề, sau đó trong nhóm nhỏ tràn ngập tin nhắn, đám Lâu Minh Lí cũng đang nói chuyện rôm rả, hóa ra bọn họ đều lén viết lời nhắn.
Bạch Chỉ hỏi Lâu Minh Lí: [Cậu viết khi nào thế?]
Lâu Minh Lí: [Năm lớp 11.]
Bạch Chỉ: [Lúc quay phim ngắn à?]
Lâu Minh Lí: [Đúng là lúc đó.]
Trương Tiêu Hạ: [Mấy cậu viết ở đâu thế?]
Bạch Chỉ: [Tớ viết vào sổ ghi chép, má nó, quên mất là cuốn nào rồi.]
Lâu Minh Lí: [Tớ đã viết trên một tờ giấy ghi chú.]
Trương Tiêu Hạ: [Tớ viết ở trên tường.]
Thẩm Nam Hạo: [Vậy coi như xong rồi, nghe nói bức tường đã hi sinh.]
Trương Tiêu Hạ: [Hu hu.]
Phan Đại Châu: [Hạ Hạ, cậu đã viết gì thế?]
Trương Tiêu Hạ: [Đại Châu, cậu vẫn chưa về à?]
Phan Đại Châu: [Không có, tớ vẫn đang ở nhà bà ngoại.]
Phan Đại Châu không có ở Hà Xuyên, vì vậy tất cả mọi người đều đặt hy vọng vào Trần Hề.
Trần Hề đột nhiên cảm thấy vai mình nặng trĩu, trách nhiệm nặng nề, cô nuốt một ngụm đồ ăn, mỉm cười nhìn mẹ Phương đang đi về phía mình, gọi: “Dì.”
“Ơi!” Mẹ Phương đặt một đĩa tôm chiên trước mặt Trần Hề, nhìn bát cơm của cô rồi nói: “Con sắp ăn xong rồi à? Đi bới thêm một bát cơm ăn thêm đi.”
“Dạ thôi, con ăn no rồi.” Trần Hề hỏi: “Dì nè, buổi chiều ở đây có bận gì không?”
“Sao thế, con có việc gì hả?”
“Dạ có chút việc, bạn học cấp ba nhờ con giúp xíu.”
Mẹ Phương vui vẻ nói: “Được, vậy con đi đi, ở chỗ này của dì không còn việc gì cả. Con no thật rồi à? Vậy ăn thêm mấy con tôm nhé, món mới trong bếp đấy.”
Nhìn thấy nụ cười yêu thương khó hiểu của mẹ Phương, Trần Hề lại ăn thêm một ít tôm.
Ăn xong, Trần Hề bắt xe đến trường THPT Số 8. Trường THPT Số 8 đang nghỉ hè, không cho phép người ngoài tùy ý ra vào, Trần Hề đã liên lạc trước với giáo viên chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm cũng không trách bọn họ trẻ con, cảm thán nói: “Thầy cũng đã nghe nói đến chuyện này rồi, vẫn chưa đến Đỉnh Quang Minh xem thế nào nữa, vừa hay em đến đó giúp thầy xem thử.”
Trần Hề kinh ngạc: “Thầy cũng đã viết lời nhắn ạ?”
Giáo viên chủ nhiệm cũng không hề xấu hổ chút nào, nói: “Ai mà chả có tuổi trẻ chứ? Thầy cũng đã từng là học sinh của trường THPT Số 8 mà.”
Trần Hề cảm thấy vai mình nặng hơn nữa.
Khi cô đến trường THPT Số 8, bảo vệ để cô đi vào. Trần Hề chạy đến Đỉnh Quang Minh, khi đi đến cầu thang cuối cùng dẫn đến Đỉnh Quang Minh, cô thở dài, chụp hai bức ảnh rồi gửi vào nhóm.
Bức tường trước đây được viết kín chữ bằng bút đánh dấu giờ đã trở thành bức tường trắng, ngay cả tay vịn cầu thang cũng được sơn một lớp sơn mới, Trần Hề nhớ lại rằng trước đó tay vịn cũng được viết đầy chữ.
Trương Tiêu Hạ gửi một vài biểu tượng cảm xúc giận dữ và khóc lóc trong nhóm, theo sau là Phan Đại Châu và Bạch Chỉ.
Cửa Đỉnh Quang Minh vẫn không khóa, Trần Hề đẩy cửa ra, liếc mắt đã nhìn thấy ba cửa sổ lớn bằng kính suốt dài từ trần xuống sàn, giấy ghi chú trên một mặt của cửa sổ đã biến mất, giấy trên hai cánh cửa còn lại vẫn còn đó, chắc là lúc đó đã bị học sinh kịp thời ngăn lại, cũng không biết giấy ghi chú ở hai mặt còn lại có bị thiếu hay không.
Mấy cuốn sổ ghi chép trên bàn vẫn còn đó, Trần Hề chụp từng cuốn một, hỏi Bạch Chỉ: [Có cuốn cậu ghi trong đây không?]
Sau đó lại hỏi Lâu Minh Lí: [Cậu dán ở mặt nào vậy?]
Bạch Chỉ gửi tin nhắn riêng cho Trần Hề: [Cậu xem thử hai cuốn màu vàng đi, tớ nhớ tớ viết gần cuối.]
Lời nhắn ở đây có người ký tên thật, có người thì ký bằng biệt danh, có người thì không ký. Trần Hề lật sang cuốn thứ hai thì nhìn thấy chữ ký của Bạch Chỉ.
Lời nhắn của Bạch Chỉ là…
[Lâu Minh Lí, có phải cậu bị mù rồi không? Cậu không nhìn thấy tớ cả ngày chảy nước dãi với cậu à? Cậu đợi đó, sớm muộn gì ớ cũng sẽ bắt được cậu! Ngày 27 tháng 3 năm 2014, Bạch Chỉ.]
Đây là học kỳ đầu của năm lớp 12.
Trần Hề sau khi đọc lời nhắn đầy bùng nổ này liền thấy choáng váng, cô chụp ảnh gửi Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ: [Chính là cái này, cậu giúp tớ xem thử lời nhắn của Lâu Minh Lí viết gì thế?]
Trần Hề: […]
Trần Hề tự hỏi liệu điều này có trái đạo đức không.
Bạch Chỉ: [Ai cũng viết tên hết mà, ai mà không biết ai đâu chứ? Có gì mà trái đạo đức đâu?]
Trần Hề nghĩ cũng đúng, cô liền ấn vào vị trí được Lâu Minh Lí khoanh tròn trong ảnh, mở to mắt tìm kiếm, vừa tìm kiếm vừa hỏi Bạch Chỉ: [Cả năm nay cậu không làm gì cả à?]
Bạch Chỉ: [Làm gì được? Lâu Minh Lí chính là một tên mù, tớ và cậu ấy lại không học cùng trường.]
Trần Hề: [Nhưng hai cậu ở cùng một thành phố mà, gần như vậy.]
Bạch Chỉ: [Cho nên mới nói cậu ấy bị mù!]
Trần Hề mất rất nhiều thời gian, cuối cùng cũng tìm được tờ giấy ghi chú có chữ ký của Lâu Minh Lí.
[Hy vọng bộ phim ngắn chúng ta quay lần này sẽ giành được giải thưởng, cũng hy vọng sau này mọi người sẽ thi đại học thật tốt. Tình bạn lâu dài nhé mọi người! Tớ là Lâu Minh Lí.]
Trần Hề thở dài, gửi ảnh cho Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ: [… Tớ đã nói cậu ấy bị mù mà!]
Tuy nhiên, Trần Hề nhanh chóng nhận được tin nhắn riêng từ Lâu Minh Lí.
Lâu Minh Lí: [Trần Hề, cậu có thể gửi lời nhắn của Bạch Chỉ cho tớ xem thử được không?]
Trần Hề: […]
Trần Hề cười chết.
Cô vừa trò chuyện với mấy người bọn họ vừa lật xem mấy cuốn sổ khác, bởi vì cô nhớ đến tin nhắn tỏ tình của Giả Xuân mà Phương Nhạc đã đề cập đến, Trần Hề vẫn có chút tò mò.
Khi cô đang lục lọi xung quanh thì đột nhiên vang lên một tiếng cọt kẹt, Trần Hề nhìn cánh cửa bị đẩy ra, một nam một nữ bước vào, người nam có khuôn mặt ưa nhìn, ăn mặc có vẻ giống thương nhân, còn người phụ nữ cũng rất xinh đẹp, mặc một chiếc váy rộng thùng thình, nhìn hai người họ có vẻ chưa tới ba mươi.
Nhìn thấy Trần Hề, bọn họ hơi sửng sốt, người phụ nữ mỉm cười chào hỏi: “Hi, xin chào, chị không biết bên trong có người, chị là cựu học sinh ở đây, hôm nay quay lại thăm nơi này, có làm phiền em không?”
“Không đâu ạ.” Trần Hề nói: “Em cũng là cựu học sinh của trường THPT Số 8.”
“A, em đã tốt nghiệp cấp ba rồi à?” Người phụ nữ hỏi: “Em đang học đại học hả?”
Trần Hề nói: “Dạ, em vẫn đang học đại học.”
Người phụ nữ nhìn người đàn ông bên cạnh và nói: “Làm em nhớ đến thời gian chúng ta học đại học ghê.”
“Lúc em học đại học người bên cạnh em cũng đâu phải anh.”
“Ai bảo anh đi Quảng Đông làm gì?”
“Thì em cũng nhất quyết phải đến Bắc Kinh còn gì.”
Hai người cãi nhau một lúc, người phụ nữ hỏi anh ta: “Anh viết ở đâu thế?”
Người đàn ông suy nghĩ một chút, chỉ vào một mặt kính: “Chắc là ở đó.”
Người phụ nữ: “Anh tự mình viết mà giờ không nhớ địa điểm luôn à?”
Người đàn ông: “Đã hơn mười năm rồi, anh không nhớ cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
Người phụ nữ: “Là do anh không quan tâm chứ gì.”
Người đàn ông: “Anh không quan tâm mà anh đưa em đến đây hả? Lúc đó anh có viết lời nhắn cho em không? Em chưa bao giờ coi trọng anh hết, em nói anh nghe thử coi trước giờ em đã từng đến đây chưa?”
Người phụ nữ không nói nữa, Trần Hề lật xem sổ ghi chép, đang suy nghĩ có nên ra ngoài một lát không.
Người phụ nữ đột nhiên hỏi cô: “Chị nghe nói nơi này sắp bị dọn dẹp, có phải đã được dọn dẹp rồi không? Tường bên ngoài cũng mới sơn lại.”
Trần Hề trả lời: “Đã bị dọn một phần rồi ạ, mặt kính kia đã được dọn sạch.”
Người phụ nữ nhìn người đàn ông: “Anh có chắc là anh không dán lên mặt kính đó không?”
“Chắc chắn là không!” Người đàn ông tự tin bước về phía một trong những mặt kính có dán giấy ghi chú, tìm kiếm trong đó và nói: “Em cũng tìm xem, anh có viết tên mà, Lý Dục Quân yêu Thạch Nhụy.”
Trần Hề nghe vậy thì dừng lại, kinh ngạc nhìn hai người. Thạch Nhụy chú ý tới ánh mắt của cô, tò mò cười hỏi: “Sao thế?”
Trần Hề không nhớ lời nhắn bày tỏ tình cảm của mình, nhưng cô không hiểu sao lại nhớ đến câu “Lý Dục Quân yêu Thạch Nhụy”, cô lắc đầu nói: “Anh là Thạch Nhụy ạ?”
“Em biết anh hả? Không thể nào.”
“Không phải, em đã từng xem qua tờ giấy ghi chú của anh.” Trần Hề cảm thấy có chút không thực tế, người từ hơn mười năm trước lại đang xuất hiện ở đây, cô đi tới, nhớ lại vị trí gần đúng rồi nói: “Chắc là ở trong khu vực đó.”
Mấy người đi tới dùng ba cặp mắt tìm kiếm, rất nhanh đã tìm được một tờ giấy màu vàng.
[Lý Dục Quân yêu Thạch Nhụy, ngày 6 tháng 1 năm 2003.]
Thạch Nhụy lẩm bẩm: “Thật sự là ở đây này.”
“Ừ, vẫn còn ở đó.” Lý Dục Quân nhìn tờ giấy ghi chú, đưa tay vuốt phẳng tờ giấy hơi cong vênh rồi nói: “Em còn nhớ lúc dán tờ giấy này lên, tờ bên cạnh là tờ của Lý Minh Minh.”
“Ủy viên học tập của lớp chúng ta ấy hả? Cậu ấy đã viết gì vậy?”
Lý Dục Quân nói: “Hình như viết gì mà muốn đứng nhất toàn khóa thì trước tiên phải đánh gục hạng hai đã.”
Thạch Nhụy buồn cười, nhìn xem rồi nói: “Ủa, tờ giấy của cậu ấy mất rồi à?”
“Đã mười hai năm rồi mà, chắc rơi ra từ lâu rồi, giấy ghi chú thì có thể dán được bao lâu đâu? Chứ không anh cảm thấy ba bức tường kính này có đủ để anh dán không?”
“Vậy tại sao tờ em viết vẫn còn ở đó?”
Lý Dục Quân nói: “Em đã sử dụng keo siêu dính.”
Thạch Nhụy lại cười.
Trần Hề im lặng, chậm rãi đưa tay nâng góc của tờ giấy ghi chú nào đó lên, muốn gỡ ra, nhưng tờ giấy ghi chú ấy lại không hề động đậy.
Tờ giấy ghi chú này nằm ở phía trên bên phải tờ giấy của Lý Dục Quân, Lý Dục Quân nói: “Có vẻ như tờ giấy này cũng sử dụng keo siêu dính rồi.”
Trần Hề buông tay xuống, nhớ lại lúc đó cô tò mò hỏi về nhãn hiệu tờ giấy ghi chú này, không biết tại sao nó lại dính như vậy, Phương Nhạc nói giúp cô tìm hiểu, nhưng sau đó anh lại nói không tìm ra được.
Buổi chiều mặt trời dần dần khuất ló, ánh nắng nhuộm sáng cả bầu trời, con đường nhỏ trong thôn thẳng tắp và bằng phẳng, ít khúc cua, Phương Nhạc và các bạn cùng lớp từ bên ngoài trở về, đi bộ từ cổng thôn đến nhà của người dân, ánh sáng dần biến mất và thay vào đó là màn đêm thăm thẳm.
Nhà của người dân trong thôn là một ngôi nhà ba tầng, phía trước có dựng một cái đình, phía ngoài đình là con đường xi măng, bên kia đường xi măng ngay phía dưới đường, người dân đặt một chiếc ghế mây và một chiếc bàn cà phê bằng gỗ thủ công. Người dân thường ngồi trên chiếc ghế mây này để uống trà, bởi vì phong cảnh ở đây vô cùng đẹp, dưới chân họ là cánh đồng xanh bất tận.
Giữa đêm hè, ve và ếch kêu như một bản giao hưởng không ngừng vang lên, những vì sao trên bầu trời đêm xanh thẳm là khán giả trung thành nhất, ánh trăng cũng im lặng lắng nghe.
Phương Nhạc ngồi tựa lưng vào chiếc ghế mây, xoay điện thoại trong tay ngắm trăng một lúc, sau đó bấm vào màn hình, bấm vào số điện thoại của Trần Hề, đang suy nghĩ xem nên nói gì thì từ đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói lạnh lùng: “Số máy quý khách đang gọi hiện đang bận.” Phương Nhạc cúp máy, chờ mấy giây rồi lại bấm số, nhưng âm thanh máy móc lạnh lùng vẫn còn đó.
Liên tục bấm ba lần, cuối cùng cũng kết nối được, Phương Nhạc nói: “Gọi cho em thật không dễ dàng gì.”
Trần Hề: “Hả?”
Phương Nhạc: “Đường dây luôn bận.”
Trần Hề: “… Bởi vì vừa rồi em vẫn đang gọi điện cho anh mà.”
“…”
Cả hai im lặng vài giây rồi cùng cười lớn.
Trần Hề: “Chịu luôn, anh gọi em làm gì thế?”
Phương Nhạc: “Vậy em gọi anh làm gì?”
Trần Hề: “Em đương nhiên có chuyện muốn nói với anh, anh thì sao?”
Phương Nhạc: “Anh cũng có chuyện muốn nói với em.”
Trần Hề: “Ai nói trước đây?”
“Em nói trước đi.” Phương Nhạc nghe thấy tiếng động, hỏi: “Em đang đi bộ à?”
“Ừm, em đang ngoài đường, hôm nay gió mát quá.” Trong giọng nói Trần Hề xen kẽ tiếng gió: “Anh đang ở đâu thế? Em nghe thấy có tiếng vù vù.”
“Là cánh đồng.” Cánh đồng giống như sóng biển, bị gió thổi thành từng gợn sóng, Phương Nhạc cũng hóng gió mát nói: “Anh đang ngồi tận hưởng thời tiết mát mẻ trước cửa nhà, trước đó anh đã chụp ảnh cho em rồi đấy. “
“Ồ, anh ngồi ở phía trước ngôi nhà đó phải không?”
“Ừ, em đi đường nhớ chú ý chút.”
“Biết rồi mà.” Trần Hề nói với anh: “Anh nhất định không biết hôm nay em đã gặp ai đâu.”
“Em đã gặp ai thế?”
“Lý Dục Quân và Thạch Nhụy, anh còn nhớ bọn họ không?”
“Nhớ, sao em gặp được bọn họ?” Phương Nhạc thật sự tò mò: “Em quen bọn họ à?”
“Hôm nay mới quen thôi à.” Trần Hề nói: “Dù sao cũng là trùng hợp thôi, hai người bọn họ thi đại học năm 2003, Lý Dục Quân đến Quảng Đông học đại học, còn Thạch Nhụy đến Bắc Kinh. Bọn họ yêu xa được ba năm, sau đó vào năm ba đại học lại đồng thời là sinh viên trao đổi, một người đi đến nước Anh, còn người kia đến Hồng Kông, sau đó học cao học ở đó.”
Trong căn phòng kính đó, họ nói với Trần Hề rằng họ tưởng ba năm cấp ba là một khoảng thời gian dài, nhưng sau đó họ mới nhận ra rằng bảy, tám năm yêu xa mới là xa. Những năm đầu họ đã còn hơi mong đợi, nhưng mấy năm sau vì nhiều lý do mà họ không bao giờ có thể đoàn tụ được. Lúc đó, họ không còn nhìn thấy được tương lai nữa nên họ đã chia tay, tưởng rằng bản thân mỗi người đều đã tìm thấy cảm giác bình yên, nhưng trong mỗi giây phút bình yên đó, trong lòng bọn họ đều le lói một cảm giác không cam tâm.
Mãi đến năm ngoái, họ mới từ bỏ cuộc sống yên bình nhàm chán, cho dù tương lai có nhiều khúc mắc, họ vẫn mong muốn một tương lai có thể nhìn thấy nhau.
“Anh có biết em gặp bọn họ ở đâu không?” Trần Hề thở hổn hển hỏi.
Phương Nhạc nghe thấy âm thanh đó, luôn có cảm giác như thật, dường như đang gần sát tai mình, anh còn chưa kịp nói chuyện thì phía sau đột nhiên có tiếng động, có người nhảy xuống bên dưới đường xi măng, phát ra âm thanh xào xạc, sau đó vịn vào ghế mây anh đang ngồi.
Phương Nhạc ngẩng đầu lên, cả người đơ ra.
Giọng nói của Trần Hề phát ra từ điện thoại, cũng truyền đến từ trong tiếng gió đêm.
“Anh đoán nhanh đi!”
Phương Nhạc nhìn chằm chằm cô mấy giây, sau đó ngạc nhiên mỉm cười hỏi cô: “Em biến ở đâu ra thế?”
“Bất ngờ không?” Trần Hề để điện thoại xuống, hỏi.
“Em nói xem?” Phương Nhạc cũng buông điện thoại xuống, lúc này mới đứng dậy.
Đình bên kia đường bật đèn lên, ánh sáng lan tới đây trở nên hơi mờ mịt, Trần Hề nhìn khuôn mặt quen thuộc này, nói: “Em đã gặp bọn họ ở Đỉnh Quang Minh của trường THPT Số 8, chắc anh chưa đọc tin nhắn nhóm rồi phải không?”
Tin nhắn nhóm của Phương Nhạc được đặt ở chế độ không làm phiền, nên bình thường nếu không có chuyện gì thì anh sẽ không bấm vào đọc.
“Buổi chiều em đã đi đến Đỉnh Quang Minh rồi gặp bọn họ, còn nhìn thấy tờ giấy ghi chú mà anh đã viết trên tường kính.” Trần Hề nói.
Phương Nhạc nghe cô nói tới câu “Tờ giấy ghi chú mà anh đã viết”, anh im lặng hồi lâu, sau đó mỉm cười, giơ tay lên ấn lên trán như đang bị đau đầu, rồi làm như thở dài nói: “À…”
Trần Hề mỉm cười nhìn anh.
Phương Nhạc liếc cô, mỉm cười rồi ngồi xuống chiếc ghế mây: “Em vì chuyện này mà chạy tới tận đây hả?”
“Em cũng không biết rằng anh đã lén viết một tờ giấy ghi chú.” Trần Hề nói.
“Viết năm lớp 12 đấy.”
Phương Nhạc dang rộng vòng tay ra ôm cô, ngõ ngách trong thôn vắng tanh, gió mát thổi qua cánh đồng. Trần Hề ngồi vào lòng anh nói: “Hồi anh học năm lớp 12 không phải là anh toàn phớt lờ em hả?”
Phương Nhạc đang ôm người, nói: “Em cũng có để ý đến anh đâu.” Thật ra cũng không tính là phớt lờ, mọi người chỉ trở nên giống như bạn học bình thường mà thôi, dừng một chút, Phương Nhạc nói: “Vậy em nói xem anh phải làm gì đây?”
Hai người đã cắt đứt quan hệ vào học kỳ đầu tiên của năm lớp 11, nhưng đến học kỳ sau, khi cô bước ra khỏi phòng hỏi đáp của trường, anh đang nói chuyện với Phan Đại Châu, cũng không thèm nhìn cô, chỉ cúi đầu nhìn tờ giấy trên tay, nhưng trong khóe mắt anh hoàn toàn là dáng vẻ cô cầm lấy xúc xích rồi rời đi.
Khi đến chùa cầu nguyện cho Phương Mạt thi vào đại học, Phương Nhạc vẫn nhớ đến cô, cầu nguyện cho mọi mong ước của cô đều thành hiện thực.
Anh không muốn nhìn thấy cô, nhưng anh vẫn luôn quan sát cô, nhìn cô ăn một ngụm lớn, nhìn cô học tập điên cuồng, nhìn cô trò chuyện cười nói với Giả Xuân.
Anh có thể làm gì đây.
Vì thế một ngày nọ vào năm lớp 12, anh vô tình bước vào phòng kính và viết một tờ giấy ghi chú.
[Anh vẫn nhớ đến em, đúng thật vô vọng, chẳng có thuốc nào cứu nổi, nhưng lại chẳng thể làm gì được. Anh không tàn nhẫn như em, mọi người đều nói là em tốt, nhưng không có ai nhìn thấy sự tàn nhẫn của em.
Tốt nhất là em nên tàn nhẫn đến cùng, đừng chuyền cho anh bất kỳ cái móc câu nào!]
Ngày hôm đó anh đã ngồi rất lâu, lãng phí rất nhiều thời gian, ngắm hoàng hôn như đang thiêu đốt đám mây trắng, cuối cùng anh lật tờ giấy lại và viết câu cuối cùng vào mặt sau tờ giấy ghi chú…
[Trần Hề, anh hết đường cứu rồi!]
Trần Hề nhìn thấy dòng chữ này được in lờ mờ trên tờ giấy ghi chú, cho nên mới muốn xé ra xem mặt sau.
“Lúc trước em đã hỏi anh đối chiếu chữ viết của Giả Xuân lúc nào, chính là vào thời điểm đó.” Hôm đó anh cũng nhớ trong cuốn sổ ghi chép có người đã tỏ tình với Trần Hề, càng nghĩ càng thấy không đúng, cho nên anh lật sổ ghi chép ra rồi chụp ảnh trang đó lại, sau khi trở về lớp thì lập tức tìm kiếm từng người một.
Mặc dù Phương Nhạc đã nói hết tất cả nhưng vẫn muốn giữ lại chút lòng tự trọng, anh dựa lưng vào ghế, ôm chặt lấy cô, nhìn Trần Hề nói: “Bây giờ em đã biết hết rồi đúng không? Đừng quá đắc ý.”
Trần Hề mỉm cười, cũng không dựa vào ngực anh, cô túm lấy áo thun của Phương Nhạc nghịch, nói: “Em không phải vì đắc ý mà chạy xa xôi tới đây tìm anh đâu.”
“Ừ, vậy em nói đi.”
“Lúc mới vào đại học, chẳng phải em rất nhớ đám Bạch Chỉ sao? Khi học cấp 3 vì để có thời gian học, mỗi lần bọn họ rủ em đi mua sắm em đều từ chối. Sau này, bọn họ cũng biết tính cách của em, cũng không ép em đi nữa, nhưng em luôn cảm thấy rằng cấp ba của mình vẫn luôn thiếu một phần gì đó. Mãi cho đến khi hôm nay em đến Đỉnh Quang Minh và xem lời nhắn của họ, em mới nhận ra rằng hóa ra cấp ba của mọi người đều thiếu thứ gì đó, nhưng em nghĩ nếu có thể làm lại, em nghĩ bản thân mình vẫn sẽ thiếu phần này thôi. Anh nói sai thì phải sửa, bảo em đừng nghi ngờ lựa chọn của mình, em cảm thấy em không chọn sai, cấp ba em không chọn sai, bây giờ em cũng không chọn sai.”
Tay Phương Nhạc vẫn đang ôm eo cô, nghe đến đây, tay anh liền bất động.
“Anh còn nhớ câu chuyện thần thoại Hy Lạp về gót chân Achilles mà anh đã kể cho em nghe không? Anh nói bố em và bố anh là điểm yếu của em, nói em rằng một ngày nào đó em sẽ vì bọn họ mà thất hứa. Nhưng Phương Nhạc à, anh cũng là điểm yếu của em.”
Hai ngày nay Trần Hề ngủ không ngon giấc, cô tưởng mình bị câu chuyện ở tòa nhà số 32 của Phương Nhạc dọa sợ, thực ra không phải vậy, bởi vì cô phát hiện mấy năm nay cô và Phương Nhạc chưa từng rời xa nhau. Hay nói cách khác, trước kia là cô đi xa, cô về quê ở hơn mười ngày nửa tháng, còn Phương Nhạc vẫn luôn ở Hà Xuyên chờ cô.
Bây giờ Phương Nhạc đã đi xa, đổi lại là cô ở nhà đợi anh, cánh cửa nhỏ luôn mở, nhưng cô không thấy bóng dáng quen thuộc khiến cô yên tâm.
“Trước đây em đã nói là muốn yêu đương không công khai vì em cảm thấy tương lai không chắc chắn. Nhưng khi anh nói rằng trong tương lai của em không nhất định phải có ai, nhưng nhất định phải có chính bản thân em, em lại nghĩ không phải như vậy.”
Trần Hề từ trong túi nhỏ lấy ra hai món đồ, hình tròn, nhuộm màu tươi sáng. Phương Nhạc nhìn kỹ thì thấy đó là hai móc chìa khóa, hai nhân vật hoạt hình một nam một nữ, móc khóa nam mặc một chiếc áo phông trắng có in hình Mario màu đỏ, móc khóa nữ mặc bồ đồ có quai màu xanh lam biểu tượng của Mario và áo phông màu đỏ.
“Không phải anh muốn đồ đôi gì đó à? Hai con thỏ nhỏ đó hơi đơn giản, em đã học cách nặn đất sét từ bạn cùng phòng hơn một tháng nay, em làm nó dựa trên bức ảnh chụp trong hội thao của chúng ta đó, chỉ có thể làm được như vầy thôi. Vốn dĩ em muốn tặng nó cho anh vào dịp kỷ niệm đầu tiên của chúng ta sau vài ngày nữa.” Trần Hề chăm chú nhìn anh rồi nói: “Em muốn nói với anh rằng tương lai của em không nhất định phải có ai cả, nhưng em muốn có một tương lai mà em có thể nhìn thấy anh.”
Phương Nhạc nhìn cô hồi lâu mà không nói một lời nào, vẫn dùng tay ôm eo cô, sau đó ngưỡng lên nhìn bầu trời xanh thẫm, khóe môi nở nụ cười nhẹ, yết hầu lăn qua lăn lại, giọng nói vang lên có hơi khàn.
“Em có biết lúc nãy anh gọi em là muốn nói với em chuyện gì không?”
“… Chuyện gì cơ?”
Phương Nhạc cầm một cuốn sổ trên bàn cà phê lên rồi đưa cho Trần Hề, Trần Hề sửng sốt.
Trước khi về, bạn cùng lớp của Phương Nhạc nói rằng để quên đồ trong cốp xe, Phương Nhạc mở cốp ra, đợi các bạn cùng lớp lấy đồ ra mới nhìn thấy cuốn tập làm văn bị đè phía dưới.
Ngày hôm đó sau khi lấy sách xong bọn họ vẫn chưa về nhà, giỏ đựng đồ lại để trong cốp xe, sau đó đón ông chủ Phương xuất viện, chắc lúc đó đã làm rơi cuốn tập làm văn này ra.
Vừa rồi Phương Nhạc đang ngồi trên chiếc ghế mây, dùng ánh sáng bên kia đường xem nhật ký hàng tuần của Trần Hề, khi anh nhìn thấy trang đầu tiên, cô đã viết:
[Trong kỳ nghỉ hè, tôi đang đánh giày bên lề đường và gặp một khách hàng. Khách hàng này rất cao, nhưng chắc anh ấy vẫn còn là học sinh cấp hai. Khi anh ấy gọi điện thoại nói chuyện đã đề cập đến kỳ thi tuyển sinh cấp tỉnh. Đó là lần đầu tiên tôi biết hóa ra có kỳ thi này…]
Ở trang cuối cùng của nhật ký hàng tuần, cô viết:
[Ngày đầu tiên của năm 2011 khá yên bình.
Hóa ra anh ấy là Phương Nguyệt, con trai của chú Phương, cũng là người đã “kể” cho tôi về kỳ thi tuyển sinh cấp tỉnh, nhưng tôi nhìn thấy trong mắt anh ấy ẩn chứa sự chán ghét mình… Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn rất vui khi được gặp anh ấy, nên hôm nay thật yên bình.]
Sau khi được chia lớp năm lớp 8, cuốn nhật ký hàng tuần này đã theo Trần Hề suốt hai năm, cơ bản là mỗi tuần đều viết, giáo viên cũng không thu thường xuyên lắm, cô đã dùng cuốn tập này từ lớp 8 đến lớp 9, lần cuối viết nhật ký hàng tuần thì cô cũng đã hoàn thành kỳ thi cấp tỉnh. Vào học kỳ sau của năm lớp 9, cô không học ở thị trấn Tân Lạc nữa, vì vậy cuốn tập này của cô sau đó cũng chưa bao giờ được nộp lên.
Cô không biết mình đã kẹp vào đống sách từ lúc nào, tối hôm đó cô đang sắp xếp sách giáo khoa, chuẩn bị cho học sinh mượn, lúc đó Phương Nhạc đang trò chuyện với cô, có lẽ lúc đó cô đang phân tâm nên không để ý.
Bây giờ cuốn nhật ký hàng tuần này đột nhiên xuất hiện trước mặt Trần Hề, Trần Hề nhất thời không nói nên lời, phản ứng của cô giống hệt Phương Nhạc trước đó, lúc đầu không nói gì, sau đó mỉm cười thở dài.
Phương Nhạc nhìn cô, trong mắt dường như mang tia máu, cười nói: “Anh cũng mới nhớ ra, lúc đó anh đi đến thị trấn Tân Lạc để dự tang lễ.”
Một người họ hàng đã qua đời, bà nội Phương đưa họ về thị trấn Tân Lạc, đêm đó Phương Nhạc đi giày thể thao, giẫm phải vết bẩn, khiến phần trên bị hư hỏng. Tuy nhiên, anh cảm thấy việc thắp nhang lạy cúng người đã khuất phải gọn gàng sạch sẽ, điều này mới thể hiện sự kính trọng đối với người đã khuất, vì thế khi đi trên đường thấy có người đang đánh giày, ở sạp giày có bán chất tẩy rửa giày, thấy chủ sạp là một đứa trẻ, anh cau mày bảo người đó không cần động tay vào, chỉ hỏi cô mua một chai tẩy giày, mượn cô chiếc ghế đẩu của cô rồi ngồi xuống để tự giặt giày.
Lúc đó anh nhận được điện thoại từ bố của người anh họ xa, người anh họ bằng tuổi Phương Mạt, thành tích học tập xuất sắc, anh ấy muốn đến Hà Xuyên học, sau khi hỏi thầy giáo thì muốn hỏi thêm Phương Nhạc cho chắc, Phương Nhạc đã nói chi tiết cho bọn họ nghe trong cuộc điện thoại đó.
Sau đó, anh họ thi trượt đại học ở Hà Xuyên, năm đó họ đến chùa cầu nguyện cho Phương Mạt thi tuyển sinh đại học, bà nội Phương cũng nhân tiện cầu nguyện cho anh họ.
Trần Hề thở dài, cười nói: “Lúc đó anh cao ít nhất 1m75, em còn tưởng rằng anh là học sinh cấp ba cơ.”
Phương Nhạc hỏi cô: “Sau này em đã biết anh rồi, tại sao lại không nói ra?”
“Em nên nói thế nào đây.” Trần Hề nhắc nhở anh: “Vừa nhìn thấy em anh đã bảo em tránh xa anh ra một chút rồi.”
Phương Nhạc lại cười yếu ớt nói: “Em viết tên anh là Nguyệt trong từ mặt trăng hả.”
“Lúc đó em vẫn không biết.”
“Lúc đầu anh còn tưởng rằng em tên Tây của đông tây nam bắc” Phương Nhạc dừng lại nói: “Trước khi em gọi điện cho anh, anh vẫn luôn ngắm nhìn ánh trăng. Chúng ta thấy mặt trăng mọc ở phía đông và lặn ở phía tây, nhưng em biết đấy, vốn dĩ bản thân mặt trăng di chuyển từ tây sang đông phải không?”
“Ừm.”
“Anh liền nhớ đến lúc đó khi anh nhìn thấy em, bảo em tránh xa anh ra chút, cũng phù hợp với quỹ đạo của mặt trăng. Mặt trăng không phải là chuyển động về phía đông hay sao? Nhưng anh có thể làm gì đây?” Phương Nhạc dường như đang biến câu “Anh có thể làm gì đây?” thành câu cửa miệng tối nay: ““Anh ấy” đã luôn vi phạm quy tắc hoạt động.”
Trần Hề buồn cười.
“Anh vẫn quan niệm yêu đương không nhất thiết phải kết hôn, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Nếu không kết hôn được thì anh sẽ yêu đương với em đến hết cuộc đời đó biết chưa hả?” Phương Nhạc nói rồi lấy đi móc khóa búp bê nữ mà Trần Hề đang cầm trên tay: “Đôi khi phải mê tín một chút, chúng ta chính là định mệnh của nhau, em từ lâu đã là điểm yếu của anh. Anh hết đường cứu rồi, bây giờ em cũng xong luôn rồi, đừng nghĩ tới có lựa chọn nào khác!”
Trần Hề cười lắc đầu: “Không chọn, không chọn!”
Hai mắt Phương Nhạc đỏ hoe, cũng mỉm cười, ôm cả người vào trong ngực, để Trần Hề tựa vào ngực mình. Anh nằm trên chiếc ghế mây, hôn lên môi Trần Hề, cùng cô ngắm nhìn ánh trăng sáng tròn vành vạnh.
“Lát nữa em ở lại đây nhé?”
“Ừm, chỗ của anh có phòng trống không?”
“Có.”
“Các bạn cùng lớp của anh có nói gì không?”
“Không, nhiều lắm cũng chỉ tám chuyện thôi.”
“Khi trở về anh định nói với bố mẹ thế nào?”
Phương Nhạc không trả lời câu hỏi của cô, chỉ mỉm cười và chuyển hướng sự chú ý của Trần Hề bằng một nụ hôn.
Hai người hôn nhau dưới ánh trăng.
Giữa mùa hè tháng bảy này, gió thổi trên cánh đồng, bản giao hưởng của ve và ếch dường như đang nhẹ nhàng cổ vũ cho tương lai chắc chắn của mỗi người.
“Anh thật sự hết đường cứu rồi, anh yêu em rất nhiều.”
“Em cũng xong rồi, em yêu anh nhiều lắm.”
Mặt trăng thì phải hướng về đằng tây, không ai có thể làm gì, cũng chẳng ai nguyện ý kháng cự.