Trăng Ngả Về Tây - Chương 85
Chương 85
Khi hai người vội vã đến bệnh viện, ông chủ Phương đã hoàn thành kiểm tra và được đưa vào phòng cấp cứu.
Bệnh viện trực thuộc số 2 quá lớn, Trần Hề xuống xe chạy một mạch đến nỗi thở dốc, khi nhìn thấy người bên ngoài phòng cấp cứu, Trần Hề lo lắng kêu lên: “Dì!”
Phương Nhạc gọi: “Mẹ!”
Đối diện phòng cấp cứu là mấy văn phòng của bác sĩ, trong đó có một phòng của bác sĩ trưởng khoa thần kinh, mẹ Phương vừa ra khỏi phòng đó, trên tay cầm hai tờ báo cáo kiểm tra, gương mặt hoàn toàn bị sốc.
Mẹ Phương nghe thấy giọng nói quen thuộc liền quay người lại, trong giây phút tìm thấy người đáng tin cậy của mình thì suýt chút nữa rơi nước mắt: “A Nhạc!”
Có hai báo cáo kiểm tra, một là chụp MRI não và một là MAR, tên bệnh nhân trên đó là Phương Quán Quân.
Nhìn đồ họa và hình ảnh thì không thể hiểu được, nhưng dòng chữ bên dưới được viết rất rõ ràng:
Quét MRI não cho thấy xuất hiện hiện tượng nhồi máu não gần ở trung tâm bán cầu não và cạnh não thất trái.
MRA: động mạch cảnh trong trái hẹp vừa phải, đoạn M1 của động mạch não giữa trái hẹp cục bộ nặng, xơ cứng động mạch não hai bên và nhồi máu cạnh não thất trái.
“Mấy ngày trước bố con bị tê tay phải, mẹ còn hỏi ông ấy có muốn đến bệnh viện không, nhưng ông ấy không chịu đi.”
Ông chủ Phương vì bị viêm amidan nên đã phải ở bệnh viện tổng cộng hai tháng, cuối cùng mới được xuất viện, ông ấy có rào cản tâm lý đối với mùi nước khử trùng trong bệnh viện, mấy ngày liên tục chơi mạt chược và câu cá vui quên cả lối về, cảm thấy nguyên nhân tay bị tê là do nằm trên giường bệnh lâu ngày và thiếu vận động, kết quả cứ bị tê mãi từ tê tay phải đến tê cả cánh tay phải, lại đến hoa mắt chóng mặt, nói chuyện khó khăn, lúc này mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Hôm nay liền vội vàng đến bệnh viện, trên đường đi, ông ấy còn dặn mẹ Phương trước tiên đừng cho gia đình biết, mắc công làm người lớn lo lắng lại làm chậm trễ việc học của tụi nhỏ, đợi đến khi kiểm tra xong xem tình hình rồi tính tiếp.
Không ngờ sau khi gặp bác sĩ, bác sĩ kết luận ông ấy có thể bị nhồi máu não, bây giờ kết quả đã có, khẳng định phán đoán của bác sĩ càng chính xác hơn, ông chủ Phương bị nhồi máu não, còn làm chậm trễ tình trạng bệnh.
Trần Hề và Phương Nhạc gặp ông chủ Phương trong phòng bệnh, ông chủ Phương vẫn tỉnh táo, nhưng tay phải cử động khó khăn, nói năng càng khó khăn hơn so với khi bị viêm amidan, lúc đó cổ họng đau rát không nói được, bây giờ lại cứng đờ như dây cót bị rỉ sét, khó chuyển động được.
Phòng cấp cứu này là phòng đơn, ông chủ Phương đang nằm trên giường bệnh an ủi bọn họ: “Không sao đâu, bố không sao, mấy đứa đừng lo lắng.”
Ông ấy không nói thì không sao, nhưng khi ông ấy vừa lên tiếng, mẹ Phương đã không cầm được nước mắt, cuối cùng cũng rơi nước mắt.
Trần Hề chưa bao giờ nhìn thấy triệu chứng của bệnh nhồi máu não, lúc vừa biết đến cô cũng không thể tưởng tượng được, trái tim cô như lơ lửng trên không trung, bây giờ tận mắt nhìn thấy ông chủ Phương, cô liền bối rối một hồi, trái tim đang treo lơ lửng của cô thắt lại.
Quai hàm Phương Nhạc cứng lại, cẩn thận nhìn ông chủ Phương rồi chỉnh gối cho ông ấy, anh cầm một xấp hạng mục kiểm tra trên bàn đầu giường lên, nói: “Con đi hỏi bác sĩ.”
Mẹ Phương không được học hành tử tế, không hiểu rõ lời giải thích của bác sĩ, vừa rồi vì quá sốc nên bà ấy nói không rõ ràng, tuy nhiên khi đến bệnh viện, bà ấy đã mang theo hồ sơ bệnh án và phiếu khám trước kia của ông chủ Phương đến.
Phương Nhạc và Trần Hề đến phòng làm việc của trưởng khoa, hỏi tỉ mỉ từ đầu đến cuối. Trần Hề không hiểu tại sao ông chủ Phương chỉ mới bốn mươi tuổi mà lại có thể bị nhồi máu não, bác sĩ nói rằng huyết áp cao, lipid máu cao, hút thuốc, uống rượu, v.v.. đều có thể là nguyên nhân. Khi được hỏi về cách điều trị, ý của bác sĩ chính là nên nhập viện trước để kiểm soát tình trạng và theo dõi vài ngày trước khi xác định kế hoạch điều trị tốt nhất, xem điều trị lâu dài bằng thuốc hay là đặt stent mạch máu.
Trong phòng bệnh không có đồ dùng để nhập viện, sau khi Trần Hề và Phương Nhạc hỏi bác sĩ xong, họ lại đi đến nơi ở của mẹ Phương.
Mẹ Phương thích sạch sẽ, trước đó ông chủ Phương nằm viện, chăn đắp cũng là mang từ nhà đến, khăn tắm từ bệnh viện mang về đều được mẹ Phương giặt sạch, phơi khô rồi cất đi.
Hai người dựa theo dặn dò của mẹ Phương mà soạn đồ đạc, không tìm thấy chiếc túi nào có thể đựng được chăn ga gối đệm, Trần Hề gọi điện hỏi mẹ Phương, sau đó lấy từ trong tủ ra một tấm ga trải giường rách đã được giặt sạch, trải phẳng rồi đặt chăn ga đã gấp gọn gàng lên trên, lại đặt thêm hai chiếc gối, Trần Hề lật bốn góc của ga trải giường và buộc lại theo đường chéo.
Không biết tại sao, cô không thể dùng sức để thắt nút thật chặt, đành phải gọi Phương Nhạc: “Phương Nhạc, anh đến giúp em buộc lại với.”
Phương Nhạc bỏ xà phòng tìm được vào chậu, nghe thấy thế liền đi vào phòng ngủ, nhìn lên giường.
Trần Hề nói: “Anh lại buộc đi, buộc theo đường chéo ấy, em buộc không được.”
“Ừ.” Phương Nhạc tiến lên, buộc lại một cách gọn gàng, tấm ga trải giường rách quấn chặt chăn ga gối đệm, hai nút chéo thuận tiện cho việc cầm mang đi.
Căn phòng này nằm ở tầng hai, kính cửa sổ cách nhiệt không tốt, trong phòng ngủ có ánh nắng chiếu vào, có thể nghe thấy tiếng nói và tiếng ô tô đang chạy dưới lầu, bóng cây đu đưa, tiếng chim hót líu lo tràn đầy sức sống vào cuối xuân đầu hè.
Trần Hề nhìn thấy Phương Nhạc chỉ trong mấy giây đã làm xong, cánh tay yếu ớt buông lỏng hai bên chân, ngơ ngác hỏi: “Anh nói xem trước đây mọi chuyện đều ổn, lúc nhập viện vì bị amidan cũng không phát hiện ra vấn đề gì, tại sao chưa đến hai tuần mà chú Phương đột nhiên lại bị nhồi máu não chứ?”
Bà nội Phương cũng hỏi câu tương tự: “Không phải vừa mới xuất viện à? Tại sao đột nhiên lại bị nhồi máu não?”
Nhồi máu não không phải là chuyện nhỏ, ông chủ Phương và mẹ Phương không thể giấu được, buổi tối bà nội Phương vội vã đến bệnh viện, không thể tin nổi tình trạng bệnh của con trai lớn. Đồ đạc trong phòng bệnh đã được sắp xếp gọn gàng, ga trải giường trên giường bệnh đều được thay bằng ga trải giường mềm mại thơm phức đã được phơi nắng ở nhà. Ông chủ Phương vẫn đang nằm trên giường, trạng thái tinh thần của ông ấy không được tốt, nói chuyện rất tốn sức nên cố gắng không mở miệng, đều là mẹ Phương nói.
Sau khi trải qua sự bối rối và buồn bã ban đầu, mẹ Phương đã điều chỉnh tâm trạng của mình rất nhiều, bà ấy mô tả chi tiết cho bà nội Phương về việc phát hiện ra căn bệnh, sau khi nói xong, bà ấy giận dữ nói: “Vậy đó, ông ấy nói nằm không chán quá, không thể ngủ được, buổi chiều còn nhất quyết nghịch điện thoại!”
Bà nội Phương theo thói quen muốn đánh vào đầu ông chủ Phương, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ông chủ Phương nằm trên giường, chật vật đến mức không nói được mà chỉ mỉm cười với họ, đôi tay già nua và nhăn nheo của bà nội Phương run rẩy, bà ấy cảm thấy vô cùng đau lòng.
Trên đường ra khỏi phòng bệnh, bà nội Phương nắm chặt tay Trần Hề, sự căng thẳng của bà ấy thông qua sức lực không thể khống chế của bàn tay truyền đến Trần Hề, bà ấy giả vờ thoải mái hỏi: “Tụi con không cần quay lại trường học à?”
Trần Hề nói: “Thứ hai bọn con trở về.”
“Ồ…” Bà nội Phương khựng lại, sau đó nhìn thấy nhiều người nhà bệnh nhân trong bệnh viện đang mang theo hộp thức ăn nhanh hoặc hộp cách nhiệt tự mang đến rồi nói: “Tụi con nhớ để ý và hỏi ý kiến bác sĩ nhiều hơn, nhưng cũng đừng trì hoãn việc học, ngày mai bà lại đến, bà sẽ nấu bữa trưa cho hai đứa nó, hôm nay hai con cũng nên về sớm đi.”
Đêm nay, mẹ Phương ở lại bệnh viện, Trần Hề và Phương Nhạc sau khi trời tối đã trở về nhà, trong nhà vẫn như lúc chiều rời đi, trên quầy bếp có một cốc nước đầy, cuốn sách của Trần Hề vẫn còn nguyên trên tủ đầu giường ở phòng ngủ của Phương Nhạc. Buổi chiều sau khi Phương Nhạc nhận được cuộc gọi của mẹ Phương đã vội vã chạy xuống lầu, máy tính xách tay vẫn chưa tắt nguồn, vẫn mở để đó chưa kịp đóng lại.
Trần Hề tắm xong trở về phòng mình, ngồi vào bàn làm việc, mở trang web máy tính tìm kiếm thông tin liên quan đến nhồi máu não. Tiếng nước xả trong phòng tắm dừng lại, một lúc sau Phương Nhạc mới đi ra, Trần Hề nghe thấy giọng nói của anh ở dưới lầu, cũng không quá tò mò anh đang làm gì, cô nhíu mày nhìn chằm chằm dòng chữ dày đặc trên trang web.
Mấy phút sau, Phương Nhạc trở lại lầu, đi vào phòng của cô. Ánh mắt Trần Hề rời khỏi máy tính, rơi vào người Phương Nhạc. Phương Nhạc đi tới gần, liếc nhìn màn hình máy tính, hỏi: “Nghiên cứu ra được gì chưa?”
Trần Hề lắc đầu, sau đó nói: “Trước đây không phải dì thường xuyên nhờ bọn mình giúp dì tra à? Mắt dì không tốt, dì nói cho bọn mình biết triệu chứng và bảo bọn mình lên mạng tra xem. Còn bệnh u nang hạch của dì nữa, sau khi gặp bác sĩ vẫn không yên tâm được, bảo bọn mình giúp dì kiểm tra xem đó có phải là khối u hay không. Lần nào bọn mình cũng nói với dì rằng nên nghe theo bác sĩ, Baidu không đáng tin cậy.”
“Nhưng bây giờ em cũng bắt đầu chạy chữa tìm bác sĩ khắp nơi rồi đấy.” Phương Nhạc giống như con giun tròn trong bụng Trần Hề.
Trần Hề thở dài: “Muốn tìm cũng không biết nên tìm bác sĩ nào.”
Phương Nhạc không nói gì, ngồi xổm xuống bên cạnh Trần Hề, nhấc chân trái của cô lên và nhìn vào gót chân của cô.
Lúc này Trần Hề mới phát hiện, trong tay Phương Nhạc đang cầm một lọ thuốc mỡ và một miếng băng keo cá nhân. Phương Nhạc xoa gót chân của cô, Trần Hề cảm thấy có chút đau rát, cô thả tay ra khỏi con chuột, quay ghế lại đối mặt với Phương Nhạc, nói: “Anh như thần vậy, sao anh biết em bị nứt da thế?”
Ban ngày ở nhà Trần Hề đi chân trần, lúc ra ngoài vội vã nên không lên lầu mang vớ vào, để chân trần đi giày thể thao nên bị mòn gót chân.
“Vừa rồi khi quay lại, em đang đi bộ đã dừng lại mấy lần.” Trên đường từ phòng bệnh đến bãi đậu xe, cô đã dừng lại hai lần, cúi xuống dùng ngón tay chọc vào gót giày, sau đó khi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, đoạn đường từ bãi đậu xe đến thang máy cô lại dừng thêm hai lần nữa, chọc vào gót giày để nới lỏng bề mặt tiếp xúc nơi giày cọ xát vào chân cô.
Phương Nhạc vặn thuốc mỡ ra, bôi một ít thuốc mỡ lên ngón tay rồi nhẹ nhàng xoa theo vòng tròn lên vùng da nứt nẻ ở gót chân cô, nói: “Em bị nứt da cũng không biết nói à? Không biết mua băng keo cá nhân trên đường về sao?”
“Chỉ là một vết nứt nhỏ thôi, không sao đâu.” Trần Hề chạy đông chạy tây suốt buổi chiều đã bị nứt da từ lâu rồi, chỉ là cô không rảnh để ý tới, sau khi ra khỏi bệnh viện, thần kinh căng thẳng của cô đã thả lỏng hơn, lúc này mới để ý đến cơn đau ở gót chân.
Trần Hề nói: “Nhưng ánh mắt của anh cũng sắc bén ghê, học điều tra hình sự có phải thích hợp với anh hơn không?”
“Ừ, đến lúc đó anh thử nghe ngóng xem có thể đổi chuyên ngành được không.” Phương Nhạc hợp tác với cô nói nhảm.
Trần Hề buồn cười, lúc Phương Nhạc giúp cô dán băng keo cá nhân, Trần Hề cúi người ôm lấy cổ Phương Nhạc, tựa cằm cô lên vai anh.
Phương Nhạc ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy Trần Hề, anh dùng bàn tay ấm áp mà chắc chắn vuốt ve lưng cô, ánh mắt rơi vào màn hình máy tính sáng rực, nhìn vào từ khóa trên đó. Tay Trần Hề dùng lực để hấp thụ nhiệt độ từ anh, cũng truyền nhiệt độ của chính mình cho anh.
Hai người im lặng an ủi nhau một lúc, khi màn hình máy tính tắt đi, Phương Nhạc mới nói: “Đêm nay ngủ với anh nhé?”
“Ừm.”
Phương Nhạc trực tiếp bế cô từ trên ghế đi vào phòng ngủ của mình, không cần chân của Trần Hề phải chạm đất.
Đêm đó hai người ôm nhau ngủ, sáng hôm sau trời chưa sáng thì hai người đã thức dậy, nấu cháo và hấp bánh bao tại nhà rồi đóng gói mang đi bệnh viện.
Lại làm thêm một đợt kiểm tra nữa, ông chủ Phương mỗi ngày chỉ có thể nằm trên giường bệnh truyền dịch, bác sĩ cũng đã đưa ra phương án điều trị, đề nghị là đặt stent mạch máu. Nhưng ông chủ Phương ngoài huyết áp cao ra thì cũng còn có một vài bệnh khác nữa, còn có số lượng tiểu cầu tụt xuống quá thấp, bác sĩ cho biết để thực hiện đặt stent, số lượng tiểu cầu của ông ấy phải được điều chỉnh về giá trị bình thường nên thời gian phẫu thuật phải hoãn lại, trong giai đoạn này, trọng tâm là giúp ông ấy điều hòa cơ thể.
Bà nội Phương bắt đầu cầu trời khấn Phật, bà ấy tự hỏi liệu trong nhà đã đụng chạm gì hay không, nếu không năm nay cũng không phải là năm sinh của ông chủ Phương, tại sao ông ấy lại va vào bệnh viện được? Đầu tiên đã mất một nửa mạng vì bị viêm amidan và mất đi một nửa cơ thể, chưa được bao lâu sau thì họa lại đến dồn dập, lại mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo.
Bà nội Phương đã đốt một đống giấy tiền vàng bạc để cúng tổ tiên, nhấn mạnh bảo người bạn đời đã khuất của bà ấy nên bảo vệ con trai mình cho tốt.
Sau đó, bà ấy lại đi đến chùa vài lần, bà ấy cảm thấy nhiều năm nay con trai lớn của mình đã làm nhiều việc thiện như vậy, Bồ Tát chắc chắn đều nhìn thấy hết, người tốt không cầu sống lâu trăm tuổi, chỉ cầu khỏe mạnh đến 88 tuổi chắc cũng không có gì quá đáng, Bồ Tát nhất định có thể phù hộ cho ông chủ Phương lần này có thể chuyển xui thành may.
Mẹ Phương trước đó đã ở bệnh viện chăm ông chủ Phương được hai tháng, cơn đau lưng của bà ấy cứ tái phát liên tục, lần này ông chủ Phương lại nhập viện, cơn đau lưng của mẹ Phương trở nên trầm trọng hơn, mới mấy ngày mà đã không thể cử động nổi. Hơn nữa mẹ Phương cũng không hiểu bác sĩ nói gì, Phương Nhạc và Trần Hề giao tiếp với bác sĩ dễ dàng hơn nên Phương Nhạc và Trần Hề trở thành lực lượng chính, họ cũng thuê thêm y tá, nhưng dù sao y tá cũng không ân cần bằng người trong gia đình. Sau khi mẹ Phương đỡ đau hơn và có thể cử động bình thường, bà ấy liền đỡ lưng tiếp tục đến bệnh viện mỗi ngày.
Những ngày sau đó, ông chủ Phương phải dùng xe lăn để ra khỏi giường, việc nói chuyện càng ngày càng khó khăn.
Cứ như thế, bệnh viện đã trở thành một nửa ngôi nhà của họ, mọi người vì tình trạng của ông chủ Phương mà vô cùng bận rộn. Trước ngày phẫu thuật, vì đã có kinh nghiệm, sợ gặp phải bác sĩ lang băm và trì hoãn việc điều trị như hồi bị bệnh viêm amidan, nên bà nội Phương đã đi khắp nơi tìm người để hỏi thăm. Cậu Phương Nhạc là người quen biết nhiều nhất, cậu ấy nghe ngóng được rằng bác sĩ trưởng khoa thần kinh của bệnh viện trực thuộc số 2 rất giỏi, bà nội Phương đồng thời cũng hỏi một cô gái ở quê, tên cô ấy là Tinh Tinh, sau khi tốt nghiệp đại học thì cô ấy làm trình dược viên ở Hà Xuyên, vì cô ấy kiếm được rất nhiều tiền nên trước đây còn bị mọi người trong làng nghi ngờ liệu tiền của cô ấy có “sạch” hay không.
Tinh Tinh rất có lòng, còn đặc biệt đến thăm ông chủ Phương, cô ấy bảo bà nội Phương an tâm, nói rằng trong toàn thành phố Hà Xuyên thì cô ấy tin tưởng Bệnh viện trực thuộc số hai nhất, tiêu chuẩn đánh giá của cô ấy rất đơn giản và thẳng thắn: “Chỉ có Bệnh viện trực thuộc số hai là không bao giờ để ý đến mấy người trình dược viên tụi con!”
Nơi đây hành nghề y tế trong sạch và ngay thẳng, trong mắt bác sĩ chỉ có bệnh nhân, bà nội Phương sờ chiếc phong bì dày màu đỏ trong túi, không biết có nên tặng hay không.
Trần Hề và Phương Nhạc vừa nghe Tinh Tinh trò chuyện với bà nội Phương vừa chăm sóc ông chủ Phương ăn cơm, ông chủ Phương gần đây sụt cân rất nhiều, bởi vì ăn uống nhạt nhẽo nên ông ấy ăn chẳng thấy ngon lành gì, thực sự không có cảm giác thèm ăn.
Ông ấy không thể cử động tay phải nên chỉ có thể dùng tay trái cầm muỗng để ăn, muỗng luôn bất tiện nên Trần Hề và Phương Nhạc thỉnh thoảng gắp rau đặt lên muỗng của ông chủ Phương.
Ông chủ Phương vẫn có thể nói đùa: “Nói thế nào nhỉ? Có nhiều kỹ năng thì chẳng bị áp lực… Nếu biết sớm hơn… chú cũng sẽ… luyện tập tay trái. Nào Hề Hề… con làm xem.”
Trần Hề nghe vậy lập tức giật lấy đôi đũa trong tay Phương Nhạc, tay Phương Nhạc dừng lại giữa không trung, nhìn Trần Hề mỗi tay cầm một đôi đũa, đồng thời gắp rau đặt lên muỗng của ông chủ Phương, bình tĩnh nói: “Chút tài cán nhỏ mọn thôi ạ.”
Ông chủ Phương nhìn vô cùng thích thú.
Ăn xong, hai người dọn dẹp bát đĩa, mang bình nước nóng đến phòng nước của bệnh viện lấy nước, nước trong phòng nước vẫn chưa sôi nên họ đặt bình nước xuống, ngồi ở hàng ghế bên ngoài.
Trong bệnh viện thứ không thể thiếu nhất chính là con người, người đến nơi này mỗi ngày vô cùng đông đúc, có người khóc có người cười, có người nói cười vui vẻ, có người lại im lặng ít nói. Trần Hề ngơ ngác nhìn, một lúc sau đột nhiên hỏi: “Em có nên học y như cô của anh nói không?”
Cô Phương từng nói, ngày nay xã hội đâu đâu cũng cần các mối quan hệ, sau khi tự mình bước vào xã hội thì bọn họ sẽ biết mối quan hệ giữa bác sĩ, giáo viên, luật sư và cảnh sát quan trọng như thế nào. Trần Hề vốn không coi trọng điều đó, nhưng bây giờ cô đã nhìn thấy bà nội Phương chạy khắp nơi để nghe ngóng tìm kiếm bệnh viện và bác sĩ, cô đã dao động.
Trần Hề trong thời gian này đã gầy đi mấy cân, vừa bận rộn học hành vừa phải chăm sóc ở bệnh viện, cô đã từ bỏ công việc bán thời gian, nhưng sức lực vẫn không đủ, khuôn mặt rõ ràng cũng nhỏ hơn.
Phương Nhạc biết cô làm việc luôn quyết tâm và tập trung, không bao giờ hoảng sợ, sau khi đặt mục tiêu chỉ tiến về phía trước, nhưng gần đây cô đã bị hoảng sợ, mục tiêu của cô cũng không còn ổn định nữa.
Sự quyết tâm và tập trung của cô bị lung lay và tan vỡ khi đối mặt với điểm yếu của mình.
“Em nghĩ gì đấy?” Phương Nhạc nói: “Lỡ sau này nếu có trộm vào nhà thì có phải em lại nên đổi sang học viện cảnh sát không?”
Trần Hề sửng sốt.
“Sai thì phải sửa, nếu em cho rằng mình đã sai thì nên lùi lại mà sửa. Nếu đúng thì học y hay luật cũng không có là nên hay không nên cả.” Dừng một chút, Phương Nhạc nhìn cô: “Em luôn nói tương lai là điều không chắc chắn, đôi khi chúng ta thực sự không biết ngày mai hay việc ngoài ý muốn cái nào sẽ đến trước, tương lai của em có thể không nhất thiết phải có ai đó, nhưng nhất định sẽ có chính mình, em phải có trách nhiệm với bản thân mình trước. Vậy nên…”
Phương Nhạc nhẹ nhàng mà kiên định nói: “Đừng thắc mắc lựa chọn của em nữa, đây là phủ nhận chính bản thân mình, nhưng em là Trần Hề, em không nên bị phủ nhận.”
Nhịp tim của Trần Hề không biết tại sao lại đập nhanh vào lúc này, cô ngơ ngác nhìn Phương Nhạc, sau đó lẩm bẩm “A” lên một tiếng rồi cúi đầu, giấu đi nhịp tim đang đập và đôi mắt đỏ ươn ướt của mình. Một lúc sau, cô di chuyển bàn tay đang giữ ghế, ngón tay vươn sang bên cạnh, các đầu ngón tay của cô đặt trên bàn tay to lớn khác ở trên ghế.
Phương Nhạc tựa lưng vào ghế, đầu tựa vào bức tường lạnh lẽo, thản nhiên nhìn lối đi đông đúc trước mặt, ngón tay giơ lên móc ngón tay của Trần Hề. Hai người lặng lẽ xoa ngón tay của nhau, cảm nhận nhiệt độ từ ngón tay truyền đến một lúc lâu.
Nhạc chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự im lặng lúc này, hai người đồng thời dừng lại, buông tay ra, Phương Nhạc lấy điện thoại ra nhìn: “Là Phương Mạt.”
Phương Mạt không nói cho ai biết, cô ấy chủ động từ trường học bay về, lúc này cô ấy đang đứng trước cửa bệnh viện trực thuộc số 2, gọi điện hỏi Phương Nhạc vị trí phòng bệnh, chỉ trong vòng vài phút, cô ấy đã vội vàng xuất hiện.
Mẹ Phương nhìn thấy cô ấy, suýt chút nữa đã mở miệng mắng cô ấy. Trước đây bà ấy đã nhiều lần dặn Phương Mạt phải lo việc học, trong nhà có rất nhiều người chăm sóc bố cô ấy, cô ấy không cần phải từ nơi xa xôi quay về, cô ấy cũng chẳng giúp được gì.
Ai biết được Phương Mạt vốn dĩ không nghe lời khuyên.
Vừa vào phòng bệnh, cô ấy vừa khóc vừa hét lên: “Bố con sắp phải phẫu thuật rồi, sao con lại không quay về cho được!” Sau khi nhìn thấy ông chủ Phương, Phương Mạt bật khóc và gọi “Bố”. Cũng đã là sinh viên năm hai rồi, cũng có thể tự mình kiếm tiền, nhưng lúc này cô ấy giống như một đứa trẻ lạc lối, chỉ biết hoảng sợ và khóc lóc.
Mẹ Phương cũng không chửi được một từ nào, không kiềm được thế là hai mẹ con cùng nhau khóc. Ông chủ Phương đã lạc quan nhiều ngày như vậy, khi nhìn thấy hai người bọn họ khóc như vậy, ông ấy lại chợt cảm thấy buồn, hai mắt đỏ hoe, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, ông ấy nói năng không rõ ràng nhưng cũng cố gắng mở miệng an ủi hai người họ.
Bầu không khí vô cùng thê lương, Trần Hề cắn môi, tất cả cảm xúc tích tụ trong khoảng thời gian này đều dồn vào trong mắt, từng giọt một trút ra như những viên ngọc trai vỡ tan.
Phương Nhạc thì lại khác, anh im lặng hồi lâu như tượng đá, sau đó lấy khăn giấy ra đưa từng tờ một, người ở mấy phòng bên cạnh bắt đầu thò đầu vào hỏi nhau: “Người đó xong rồi à? Vừa nãy lúc ăn cơm rõ ràng vẫn khỏe lắm cơ mà?”
“Không nhìn thấy bác sĩ hay y tá nào cả.”
“Này, tôi không thể nhìn cảnh tượng này được.”
Mọi người đều nghĩ rằng bệnh nhân nhồi máu não trong căn phòng này sắp chết.
Bà nội Phương đi ra ngoài một lát, lúc trở về nghe thấy mấy người bọn họ đang nói chuyện liền vội vàng chạy về phòng, nhìn thấy bên trong ai cũng đang khóc, con trai lớn của mình vẫn đang khỏe mạnh, chỉ là có chảy ít nước mũi, bà nội Phương hung hãn gầm lên: “Khóc cái gì mà khóc, câm miệng lại hết cho bà!”
Mọi người: “…”
Bầu không khí thê lương nhất thời không thể kìm nén được, giống như xem một bộ phim có kết cục bi thảm, ngày hôm sau vẫn chìm đắm trong mưa gió. Ngày hôm sau, ông chủ Phương phải nhịn ăn trước khi phẫu thuật, khi có đồ ăn thì ông ấy chê đạm bạc quá, khi không có đồ ăn thì đói đến mức thở không ra hơi, yếu ớt nói với vợ mình: “Phòng mai mối hôn nhân… thuê thêm người đi… Đừng để bản thân quá mệt.”
“Được.”
“Anh đã mua cho em… một chiếc ổ khóa có mật khẩu.”
“Ô khóa có mật khẩu gì?”
“Chỗ em ở đó…” Ông chủ Phương nói: “Em lúc nào cũng quên… chìa khóa, nên anh đã mua cho em… một chiếc ổ khóa có mật khẩu.”
“Anh mua khi nào thế?”
“Hôm kia… anh đặt hàng trên Taobao… em tịch thu… điện thoại, anh cũng không biết… đã gửi hàng đi hay chưa.”
“Hôm kia anh lén dùng điện thoại à? Được rồi, lát nữa em sẽ kiểm tra sau.”
“Và mật khẩu thẻ ngân hàng của anh, em biết rồi đấy.”
“Em biết rồi, là sinh nhật của anh.”
“Không phải, đã đổi rồi…” Ông chủ Phương buồn bã nói: “Đã đổi từ lâu rồi, là ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.”
Mẹ Phương nói “Ồ…”, cuối cùng không thể nhịn được nữa, vô cùng đau đớn nói: “Phương Quán Quân, chỉ cần anh bình anh xuất viện thì chúng ta sẽ tái hôn!”
Mọi người vốn dĩ đều cảm thấy phòng bệnh rất ảm đạm, ngay cả bà nội Phương cũng khó mà kìm lòng sắp bật khóc, khi nghe câu cuối cùng của mẹ Phương, bà nội Phương đột nhiên cảm thấy mình giống như một con sư tử cái nằm lười biếng trên bãi cỏ, đôi mắt bà ấy mở to, tứ chi nâng lên, cơ bắp săn chắc sẵn sàng hoạt động, bà ấy nghiêm nghị hỏi: “Tái hôn cái gì?!”
Phương Mạt không thể tin được: “Mẹ ly hôn với bố con rồi hả?!”
Trần Hề sửng sốt, Phương Nhạc kinh ngạc nhìn ông chủ Phương.
Mẹ Phương – người đã lỡ tiết lộ liền hoảng loạn nhìn ông chủ Phương.
Hai người họ đã ly hôn từ lâu, ngay trước khi Phương Mạt bỏ nhà đi vào năm đó, mẹ Phương đã chán nản và nhất quyết đòi ly hôn, ông chủ Phương khuyên không được, buộc phải cùng vợ đến Cục dân chính. Sau đó, Phương Mạt ầm ĩ bỏ nhà đi, bọn họ biết rằng họ phải giấu chuyện này, nếu không Phương Mạt chắc chắn sẽ đòi sống đòi chết.
“Hơn nữa, lúc đó tụi con vẫn còn nhỏ, đều đang đi học, bọn mẹ sợ ảnh hưởng đến việc học của tụi con.” Mẹ Phương thành thật nói.
Nhưng sau khi ly hôn, vợ chồng cũ dần dần nảy sinh tình cảm thực sự, ông chủ Phương liên tục nói mẹ Phương không về nhà vì thích hưởng thụ cảm giác yêu đương thế này, đây chỉ là một phần nguyên nhân, một phần nữa là do hai người vẫn độc thân về mặt pháp lý, mỗi lần ông chủ Phương bảo bà ấy về nhà sống, mẹ Phương sẽ làm bộ nói: “Chúng ta bây giờ không có tên tuổi địa vị, em cũng không phải là vợ của anh, về nhà ở cái gì mà ở?”
Sau khi thoát khỏi thân phận người vợ, mẹ Phương tập trung vào sự nghiệp, phòng mai mối hôn nhân và quán trà kinh doanh rất thành công, ông chủ Phương ngoan ngoãn không dám phản kháng. Lúc đầu ông ấy là người theo đuổi mẹ Phương, sau đó trở thành bạn trai của mẹ Phương, bây giờ là bạn trai sống chung nhà của mẹ Phương, ông ấy cũng đã cầu hôn mấy lần nhưng lần nào cũng thất bại.
Đúng là họa phúc không ngờ, trước khi vào phòng mổ, ông chủ Phương liên tục xác nhận: “Khi nào về nhà liền tái hôn?”
Mẹ Phương: “Ừ ừ ừ, khi nào về nhà chúng ta sẽ tái hôn!”
Ông chủ Phương tràn đầy năng lượng, đôi mắt sáng ngời, cảm giác như khoảnh khắc tiếp theo ông ấy sẽ nhảy ra khỏi xe lăn, mặc áo khoác lông mùa đông lòe loẹt vào và nhảy điệu tango.
Bầu không khí thê lương bị cơn gió đầu hè thổi bay, Trần Hề và Phương Mạt không nói nên lời nhìn hai người họ, vẻ bất an vốn có đã hoàn toàn biến mất.
Bên ngoài phòng mổ đều có mặt tất cả họ hàng thân thích, cô Phương và bà nội Phương thỉnh thoảng ngồi cạnh nhau đọc kinh, chú Phương cũng không còn phàn nàn về mặt của ông chủ Phương nữa, dù sao thì ông chủ Phương vẫn nằm trong phòng mổ mấy tháng trời, bây giờ nhan sắc mười điểm của ông ấy đã giảm xuống còn bảy điểm, chú Phương cũng không thể ghen tị được nữa.
Mợ Phương Nhạc ôm đứa con trong lòng ngồi đó, an ủi mẹ Phương đang khóc vì lo lắng, công ty luật của cậu Phương Nhạc đang bận, cùng một lúc nhận đến ba cuộc gọi.
Trần Hề và Phương Nhạc lấy danh sách y tá đưa đến, đi đến siêu thị trong bệnh viện mua một đống đồ, sau khi phẫu thuật ông chủ Phương phải được theo dõi trong phòng ICU trong 24 giờ, sau 24 giờ nếu không có gì bất thường thì ông ấy có thể được chuyển đến phòng bệnh chung, mấy món đồ trong danh sách đều sẽ cần sử dụng trong phòng ICU.
Sau khi đi mua đồ về, không biết qua bao lâu, ca phẫu thuật của ông chủ Phương cuối cùng cũng đã hoàn thành, ông bất động không biết gì nằm trên giường đẩy, được y tá bệnh viện đẩy vào phòng ICU.
Để phòng trường hợp xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, buổi tối người nhà phải ở ngoài phòng ICU canh, mấy người mẹ Phương đều hốc hác, Phương Nhạc nói: “Mọi người về đi, một mình con ở lại là được rồi.”
Mẹ Phương không muốn đi, bà nội Phương và mợ Phương Nhạc đã khuyên bà ấy rằng lưng của bà ấy không thể để mỏi được nữa, nếu bà ấy không nghỉ ngơi thật tốt thì khi ông chủ Phương hồi phục sẽ đến lượt bà ấy ngã xuống.
Mẹ Phương bị thuyết phục, Phương Mạt đi cùng mẹ Phương về, bà nội Phương đã già, chắc chắn không thể thức khuya được, những người còn lại lần lượt giải tán.
Khoảng 12 giờ tối, có rất nhiều người nhà bệnh nhân ngồi ngoài phòng ICU, có người không thèm cởi giày mà đã chiếm ba chiếc ghế rồi cuộn tròn nằm ngủ.
Sắc mặt Trần Hề rất kém, mí mắt không ngừng rủ xuống, Phương Nhạc cau mày: “Lúc nãy anh đã bảo em về cùng Phương Mạt rồi mà.”
“Một mình anh không ổn đâu.” Trần Hề mệt mỏi nói: “Lỡ anh đi vệ sinh thì sao? Ở đây không có người canh thì sao được?”
Phương Nhạc đành phải vuốt mái tóc dài của cô nói: “Vậy em ngủ một lát đi.”
“Ừm, em không chịu nổi nữa rồi.” Trần Hề buồn ngủ nói, ôm túi vào ngực, ngửa đầu ra sau, nhắm mắt lại: “Có chuyện gì thì gọi em.”
“Biết rồi.”
Ngồi trên ghế ngủ cũng không được thẳng giấc, Trần Hề nhắm mắt một lát, khi tỉnh lại cũng không biết đã mấy giờ, người đàn ông chiếm ba chiếc ghế đối diện vẫn đang ngủ ở tư thế cũ, Trần Hề nhìn về phía đối diện. Phương Nhạc ngồi khoanh tay, nhìn chằm chằm vào cửa phòng ICU, từ góc độ của cô, cô không thể nhìn thấy toàn bộ đôi mắt của Phương Nhạc, cô chỉ có thể nhìn thấy một chút vệt máu đỏ ở cuối mắt và một vài chấm nhỏ trên cằm Phương Nhạc, Trần Hề nhìn kỹ hơn, mới phát hiện đó là râu.
Trước đây khi cô chán nản và bất an, Phương Nhạc còn an ủi cô, thực ra cô và Mẹ Phương không để ý đến cảm xúc của Phương Nhạc. Trong khoảng thời gian này, Phương Nhạc đã chạy khắp nơi, buổi tối đã xin trường cho nghỉ phép, ở lại chăm bệnh cả đêm, dặn dò ông chủ Phương uống thuốc đúng giờ, mỗi ngày đều ghi chép số liệu của ông chủ Phương, anh mới là người cực khổ nhất.
Chỉ là cảm xúc của anh đã quen với việc kìm nén, cũng giống như khi ở trước mặt gia đình, anh luôn im lặng ít nói.
Dường như chỉ khi ở một mình với cô, cảm xúc của anh mới không thể kiềm chế và bộc lộ ra.
Bả vai Phương Nhạc nặng trĩu, anh quay đầu, cụp mắt xuống thì nhìn thấy Trần Hề dựa vào vai anh, cô cọ má mình vào vai anh, cảm thấy cứng quá nên đặt tay mình lên đó.
Phương Nhạc cười: “Tỉnh rồi à?”
“Ừm, không thể ngủ được nữa, anh có muốn chợp mắt một lát không?”
“Anh không buồn ngủ.”
“Vậy anh để em dựa vào chút nhé.”
“Dựa vào thế này có thoải mái không?”
“Thoải mái.” Trần Hề nói: “Rất thoải mái.”
Nửa đêm, bác sĩ còn vào phòng ICU để đánh thức ông chủ Phương, không thể để ông chủ Phương ngủ quên được. Thời gian từng phút trôi qua, sau khi trời sáng, ông chủ Phương lại bị đẩy vào phòng CT để kiểm tra lần nữa, mọi việc đều thuận lợi, sau đó được chuyển đến phòng bệnh thường.
Tiếp theo đó ông ấy sẽ phải tiếp tục nằm viện, bác sĩ nói rằng ông chủ Phương sẽ phải uống thuốc suốt đời, nhưng đây không phải là tin xấu đối với mọi người, còn sống và có thể chạy nhảy là một điều may mắn.
Bà nội Phương nói: “Mẹ biết ngay mà, nếu chăm chỉ làm việc thiện thì Bồ Tát có thể phù hộ!” Sau khi biết được đại khái thời gian xuất viện, bà ấy liền nóng lòng chạy đến chùa để tạ lễ.
Cuối tháng 6, tuần thi cuối kỳ đã đến, thời tiết lại oi bức, Trần Hề cảm thấy mùa hè năm nay có thể sẽ nóng hơn mùa hè năm ngoái nên cô lại mặc một chiếc áo phông ngắn và quần short denim. Ngày hôm đó, cô dành chút thời gian ở cùng ông chủ Phương trong phòng bệnh, vào buổi trưa, cô và Phương Nhạc đến một quán ăn nhanh bên ngoài bệnh viện để ăn trưa.
Ăn cơm xong, Trần Hề cảm thấy miệng khô khốc, bèn mua một ly trà chanh ở quán trà sữa gần đó, mua xong hơi suy nghĩ, hỏi Phương Nhạc: “Chú Phương có muốn uống không nhỉ? Hay là mua cho chú ấy một cốc nhé?”
Phương Nhạc liếc cô: “Sao em không hỏi anh có muốn uống không?”
Trần Hề nhanh trí nói: “Vậy anh muốn uống không? Em mời!”
“Nhìn ra rồi.” Phương Nhạc nói.
“Hả? Nhìn ra cái gì?”
“Nếu anh và bố anh cùng rơi xuống nước, em nhất định sẽ cứu bố anh trước.”
Trần Hề nhớ tới bọn họ đã từng tâm sự một lần, đã đề cập tới chủ đề này, nhưng lúc đó Trần Hề đã khéo léo tránh không trả lời.
Cô buồn cười muốn chết: “Anh còn ghen với bố mình nữa à?”
Phương Nhạc né tránh không trả lời, không cho Trần Hề mua đồ uống cho ông chủ Phương, cũng không muốn mua cho mình nữa. Buổi chiều anh phải chăm ông chủ Phương, Trần Hề phải quay lại trường học, hai người đi bộ từ từ đến bến xe buýt.
Phương Nhạc nói: “Anh có vẻ như đã hiểu được rồi, lúc đầu em vì chuyện của bố em mà do dự, nuốt lời, nói mặc kệ anh là mặc kệ ngay, bây giờ em vì bố anh mà lại muốn đổi sang trở thành bác sĩ…” Hôm nay còn chủ động mua đồ uống nữa.
Trần Hề thuộc kiểu người tiêu tiền một cách thụ động, cô sẽ tiêu khi cần thiết, cũng sẽ không vì tiết kiệm tiền mà keo kiệt, chẳng hạn như khi cô mới đến nhà họ Phương, bà nội Phương đã ra lệnh cho cô tiêu tiền để mua quần áo, nếu cô đã hưởng thụ sự rộng lượng và tốt bụng của nhà họ Phương thì cô sẽ không keo kiệt và ăn mặc rách rưới, rõ ràng cô ở trong nhà họ Phương đang sống rất tốt, tại sao cô lại phải giả vờ nghèo khó và trong sạch làm gì.
Nhưng cô hiếm khi chủ động mua đồ uống cho mình, trừ khi thời tiết rất nóng, cô thực sự không thể chịu đựng được nữa hoặc đi chơi với bọn họ, cô sẽ hào phóng mua đồ uống đãi bọn họ.
Hôm nay cô có mang nước trong cặp đi học, bình thường cô sẽ không tiêu nhiều tiền hơn nữa, rõ ràng bệnh tình của ông chủ Phương bây giờ đã ngày càng tốt lên, tâm trạng của cô cũng ngày càng tốt hơn, đang vui vẻ đón mùa hè đến nên cũng không muốn “phô trương lãng phí”.
“Bố em và bố anh đều là điểm yếu của em.” Phương Nhạc suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Còn có bà nội anh, mẹ anh, Phương Mạt. Vì bọn họ, anh nghĩ em có thể lên núi đao xuống biển lửa, nói không chừng ngày nào đó em có thể thất hứa với anh.”
Trần Hề không nhịn được cười: “Anh càng nói càng buồn cười, có muốn em xóa hết WeChat của bọn họ không, để anh khỏi phải lo lắng?”
“Vậy thì không cần thiết.” Phương Nhạc vỗ má của cô, dùng ngữ điệu bình thản uy hiếp: “Cứ coi bọn họ như con tin, nếu dám lừa dối anh thì em sẽ phải mất bọn họ.”
Giữa trưa ở bến xe buýt lúc chỉ có hai người, Trần Hề cười như điên, khuôn mặt vẫn chưa lấy lại cân nặng của cô đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Phương Nhạc nắm tay cô đang cầm cốc trà chanh lên, ngậm ống hút vào miệng uống đồ uống của cô.
Trần Hề nói: “Anh uống hết đi, nhưng tốt nhất là để lại cho em một ngụm.”
Phương Nhạc uống một ngụm lớn, giơ tay cô lên nhìn xem nước trà chanh còn lại trong cốc và nói: “Vẫn hơn một ngụm.”
Anh cúi đầu giả vờ tiếp tục uống, chỉ để lại cho Trần Hề đúng một ngụm.
Trần Hề dùng sức giật lại ống hút, cắn ống hút trước anh rồi uống một ngụm lớn, chỉ để lại một miếng, sau đó cô đặt chiếc cốc vào tay Phương Nhạc, bọn họ quay người lại: “Vừa đúng lúc, anh uống xong có thể tiện tay vứt đi. Xe đến rồi, em đi đây!
Xe buýt đang tới gần, cửa trước mở ra, Phương Nhạc cầm ly nước đuổi theo muốn tóm lấy cô, Trần Hề nhanh chóng bước lên bậc cửa, quay người cười híp mắt nhắc nhở Phương Nhạc: “Lát nữa trước khi anh về trường học nhớ đến nhà học sinh của em để lấy sách nha!”
Kỳ thi tuyển sinh cấp ba đã kết thúc từ lâu, cả nhà học sinh của Trần Hề sắp đi du lịch xa, trước đó cô đã cho mượn một đống sách giáo khoa lớp 9 nên cần Phương Nhạc giúp cô lấy về.
“Biết rồi.” Phương Nhạc nhìn cửa xe đóng lại, Trần Hề đi đến khoang sau, ngồi xuống rồi vẫy tay với anh, Phương Nhạc mỉm cười.
Xe buýt đã đi xa, tầm mắt mở rộng, Phương Nhạc uống ngụm trà chanh cuối cùng mà Trần Hề để lại, đang định ném chiếc cốc đi, vừa ngước mắt lên, anh đột nhiên nhìn về phía mẹ Phương ở bên kia đường.
Mẹ Phương vốn đã nói sau hai giờ sẽ tới, nhưng bà ấy vừa làm chút đồ ăn nhẹ nên đã đến sớm, xuống xe đi bộ một đoạn, định đi qua ngã tư thì kết quả lại nhìn thấy Phương Nhạc giật lấy đồ uống của Trần Hề, Trần Hề giật lại đồ uống về, cuối cùng đồ uống đã rơi vào tay Phương Nhạc.
Mẹ Phương ngơ ngác, Phương Nhạc cầm cốc đứng thẳng tại chỗ, hai mẹ con đứng từ xa nhìn nhau.
“Con và Hề Hề đang yêu nhau à?” Một phút sau, Mẹ Phương băng qua đường, vừa sốt ruột vừa không thể tin nổi mà hỏi câu hỏi này ở ngay trước cổng bệnh viện.
Phương Nhạc một tay buông thõng bên chân, một tay cầm chiếc cốc, ngón tay di chuyển ống hút, ống hút khuấy mấy cục đá chưa tan, phát ra những tiếng răng rắc nhỏ, Phương Nhạc ở giữa tiếng kêu răng rắc này bình tĩnh thành thật nói “Dạ” một tiếng.
Mẹ Phương bị sốc.
Năm ngoái, bà ấy còn tưởng bạn gái của Phương Nhạc tên là Thiệu Lạc Vãn, trong một thời gian bà ấy còn ôm cây đợi thỏ, hy vọng một ngày nào đó Thiệu Lạc Vãn sẽ lại đến quán trà để bà ấy có thể tận mắt nhìn thấy, sau này không nhớ rõ là ngày nào đó Phương Nhạc đột nhiên giải thích với nhân viên ở cửa hàng, nói rằng anh không thân với Thiệu Lạc Vãn. Khi bà ấy biết được bèn vội vàng hỏi Phương Nhạc rằng trước đây không phải anh đã thừa nhận rằng mình đã có bạn gái rồi à, Phương Nhạc còn chẳng buồn ngước mắt lên mà trả lời: “Yêu qua mạng, bọn con chia tay rồi.”
Mẹ Phương nghe câu này của anh thì thấy lạ, cảm thấy anh đang nói nhảm, tuy nhiên Phương Nhạc thường chơi game, giới trẻ hẹn hò yêu đương qua mạng cũng không phải là hiếm, mặc dù từ “yêu qua mạng” dường như không phù hợp với Phương Nhạc lắm.
Sau đó, mẹ Phương quan sát cẩn thận và phát hiện xung quanh Phương Nhạc quả thực không có người khác giới nào khác, bà ấy cảm thấy thất vọng, lo lắng nói riêng với đám chị em của mình rằng bà ấy sợ đầu óc của Phương Nhạc không bình thường, chỉ có thể chấp nhận yêu qua mạng, không chịu yêu đương ngoài đời.
Kết quả là một năm sau, bà ấy đã tận mắt chứng kiến.
“Con và Hề Hề, hai đứa con… hai đứa con yêu nhau khi nào vậy?”
Phương Nhạc không trả lời mà hỏi: “Mẹ phản đối ạ?”
“Phản đối? Không, mẹ không phản đối.” Mẹ Phương thực ra vẫn chưa tỉnh táo lại.
Bà ấy có mơ cũng chưa từng nghĩ rằng Phương Nhạc và Trần Hề sẽ yêu nhau, bà ấy biết rất rõ Phương Nhạc ghét nhất loại người nào, ban đầu cả nhà đều ủng hộ Trần Hề đến nhà, nhưng chỉ có Phương Nhạc là người duy nhất giữ vững lập trường, sống chết cũng không chịu. Bà nội Phương còn sợ Trần Hề sẽ tủi thân, cách đây một thời gian, bà ấy thậm chí còn nhắc đến việc gia đình họ toàn người già yếu bệnh tật, Phương Mạt học ở nơi khác cũng không thể trông mong gì được, bây giờ tất cả đều phụ thuộc vào Phương Nhạc và Trần Hề. Trần Hề tốt như vậy, Phương Nhạc chắc cũng thấy được, nên gạt bỏ thành kiến và coi cô như một thành viên chính thống trong gia đình.
“Vậy được rồi.” Phương Nhạc nói: “Con và cô ấy vẫn chưa có ý định công khai, nếu mẹ không muốn thấy mối quan hệ của con và cô ấy gặp trục trặc thì đừng nói cho ai biết.”
Mẹ Phương hốt hoảng: “Không nói, mẹ sẽ không nói với ai hết, con còn không tin miệng mẹ à?” Bà ấy hiểu rằng giới trẻ khi yêu nhau đều không muốn nói với bố mẹ ở nhà.
Mẹ Phương thất thần bước vào bệnh viện, bà ấy đã bảo Phương Nhạc quay về.
Đi vào phòng bệnh, bà ấy đặt bánh ngọt mới nướng lên bàn, tinh thần của ông chủ Phương rất tốt, tay phải đã có thể cử động, nói chuyện vẫn còn rất chậm rãi, bác sĩ nói thời gian hồi phục sẽ phải mất nửa năm.
Trước khi phát bệnh, ông chủ Phương ăn lớn nói lớn, nhưng sau khi phát bệnh, ông ấy buộc phải ăn nói nhỏ nhẹ.
“Ngọt hay mặn thế?” Ông ấy hỏi về bánh ngọt.
Mẹ Phương nói: “Có ngọt có mặn.”
Mẹ Phương mở hộp bánh ra, đưa một miếng bánh ngọt cho ông chủ Phương, bảo ông ấy cầm nắp để hứng vụn bánh. Ông chủ Phương cắn một miếng, mẹ Phương nhìn ông ấy nhai từ từ, bà ấy cũng chậm rãi nặn ra một câu: “Em nói với anh chuyện này, nhưng anh phải giữ bí mật, không được nói cho ai biết.”
“Chuyện gì thế?”
“A Nhạc và Hề Hề đang yêu nhau!”
Bịch…
Đồ ăn nhẹ rơi xuống nắp.
Buổi chiều, bà nội Phương đến thăm con trai, mẹ chồng và con dâu bưng bình nước nóng vào phòng đun nước, vừa đi vừa bàn bạc việc ông chủ Phương xuất viện. Mẹ Phương ý nói ông chủ Phương nên ở chỗ bà ấy, nơi ở của bà ấy gần phòng mai mối hôn nhân, vừa chăm sóc ông chủ Phương cũng tiện cho bà ấy đi làm dễ dàng hơn.
Tất nhiên bà nội Phương không phản đối.
Sau khi vào phòng đun nước sôi lấy nước, nước nóng đang chảy vào ấm, trong hơi nóng bốc khói, mẹ Phương thì thầm: “Mẹ, con muốn nói nhỏ với mẹ chuyện này, nhưng mẹ không được nói với người khác, không được nói với ai cả!”
Bà nội Phương thấy bà ấy thần bí, tò mò hỏi: “Chuyện gì thế?”
“A Nhạc và Hề Hề đang yêu nhau!”
Ấm nước bị nghiêng, mẹ Phương thấy nước nóng sắp bắn vào tay bà nội Phương thì vội chạy tới: “Mẹ cẩn thận!”
Buổi tối, mợ Phương Nhạc mang theo một túi thuốc bổ đến bệnh viện, mẹ Phương nói: “Sao em lại mua nữa?”
“Đưa đến bệnh viện cũng tiện, chờ Quán Quân xuất viện, bọn em cũng sẽ không đến chỗ của chị để thăm anh ấy nữa. Những thứ này bọn chị đã hỏi ý kiến bác sĩ rồi, nếu bác sĩ nói không có vấn đề gì thì cứ để Quán Quân uống. Nếu uống có hiệu quả thì nói với em, em có chỗ mua, giá rẻ hơn nhiều so với bọn chị tự mua.”
Mẹ Phương cảm kích: “Ồ, được!”
Trò chuyện một lúc, mẹ Phương đưa mợ Phương Nhạc đi đến thang máy, cửa thang máy mở ra, mẹ Phương đi theo mợ ấy vào, mợ Phương Nhạc hỏi: “Chị đi đâu thế?”
“Không đi đâu cả, chỉ đi dạo thôi.” Mẹ Phương nhìn thang máy đang dần đi xuống, khi đến tầng ba, bà ấy đột nhiên nói: “Chị nói với em một chuyện, nhưng em nhất định phải giữ bí mật.”
“Chuyện gì thế?” Mợ Phương Nhạc cười nói: “Bí mật nếu bị lộ ra thì sẽ không còn là bí mật nữa, chị suy nghĩ kỹ xem coi có thể nói ra hay không.”
Mợ Phương Nhạc luôn là người chính trực.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Mẹ Phương buột miệng nói: “Em biết không, A Nhạc và Hề Hề đang yêu nhau!”
Mợ Phương Nhạc liền va phải một người qua đường đang đợi ở lối vào thang máy.
Buổi tối, mẹ Phương gọi điện cho Phương Mạt: “Mạt Mạt, mẹ muốn nói với con một chuyện, con nhất định phải giữ bí mật!”
Phương Mạt nghe xong thì hét lớn!
*
Cy: Một nhà hiền triết đã từng nói thế này: “Không nói, mẹ sẽ không nói với ai hết, con còn không tin miệng mẹ à?” 😀