Trăng Ngả Về Tây - Chương 84
Chương 84
Trần Hề nửa sống nửa chết nằm trên giường, không còn chút sức lực nào, mái tóc dài ướt át rối tung bết vào cổ và ngực, chiếc chăn màu trắng đắp hờ lên người cô, ngực cô hơi phập phồng, đôi mắt cô nhìn lên trần nhà với vẻ kinh ngạc.
Phương Nhạc ngồi ở mép giường, cúi đầu tìm nhưng không tìm thấy dép lê.
Bọn họ tiến vào phòng khách quá vội vàng, cởi giày và áo khoác vứt lung tung ở hành lang, đi cả tất vào phòng tắm, không biết bao lâu mới đi ra, lúc đó Phương Nhạc đi chân trần, Trần Hề thì được anh ôm.
Dấu chân ướt trên sàn cạnh giường đã khô từ lâu, nhưng có lẽ vì trước đó Phương Nhạc đứng đã lâu nên còn sót lại vết hằn, Phương Nhạc nhìn thoáng qua đường nét sáng loáng, đứng dậy khỏi giường, cũng không vội đi lấy dép, anh muốn đi lấy nước trước.
Đi được vài bước, không quen như vậy lắm, anh lại quay người đi vào phòng tắm, quấn khăn tắm ngang hông, sau đó đi ra lấy một chai nước khoáng, mở nắp ra rồi bước trở lại giường.
Trần Hề vẫn nằm yên, đợi tấm nệm bên cạnh bị lún xuống, lúc này cô mới trợn mắt nhìn Phương Nhạc. Phương Nhạc thấy đôi mắt cô vẫn rất linh động, cười nói: “Uống chút nước đi.”
Anh vòng tay qua đôi vai trần của cô, đỡ cô ngồi dậy.
Trần Hề miệng khô khốc, giống như đã chạy mười lần tám trăm mét, chân tay yếu ớt run rẩy, không còn chút sức lực nào nên đành để Phương Nhạc đút cô uống hết nửa chai nước khoáng.
Phương Nhạc uống hết nửa chai còn lại, đặt chai rỗng lên bàn cạnh giường, xoay người vén mái tóc nhớp nháp đầy mồ hôi của Trần Hề ra sau, khuỷu tay đặt lên gò má Trần Hề. Anh hơi cong lưng hôn sau tai và cằm của Trần Hề, hơi thở nóng hổi vẫn quấn chặt quanh người cô. Phương Nhạc hỏi: “Em không sao chứ?”
Khi giọng nói của Trần Hề vang lên, cả người cô đã mềm nhũn và hoàn toàn mất đi sức sống thường ngày, mang theo sự cam chịu số phận: “Vẫn còn sống.”
Phương Nhạc cười khổ, ngước mắt nhìn cô, hôn lên má cô, nói: “Ngày hôm đó không phải em còn khiêu khích à? Nói thế nào ấy nhỉ? Gì mà bản năng hoang dã đó.”
Trần Hề nói: “Không ngờ bình thường anh lại giỏi giả vờ như vậy.”
“Anh giả vờ à? Lúc đó anh đã nói rồi mà, em sẽ không muốn thấy đâu.” Phương Nhạc thò tay vào trong chăn, nhéo eo cô nói: “Em nhìn vóc người này của em xem, anh sợ sẽ làm em bị thương.”
“Được rồi.” Trần Hề nói: “Đó là bởi vì em ngu ngốc, không biết tự lượng sức mình, đi sờ mông hổ.”
Phương Nhạc lại cười, bàn tay to lớn ôm lấy đường cong ở lưng của cô, nói: “Em còn tinh thần như vậy à?”
“Thật sự không được nữa đâu!” Trần Hề đánh chuông cảnh cáo, thấy cổ và lỗ tai của Phương Nhạc vẫn còn đỏ bừng, liền đổi chủ đề nói: “Anh vẫn chưa hết say à? Sau này anh hạn chế đụng vào rượu đi”
“Em nhìn xem anh đụng tới rượu khi nào đâu?” Phương Nhạc nói: “Hôm nay là do anh cầm nhầm ly.”
“Trước đây em đã muốn nói rồi, tại sao anh lại nuốt xuống chứ?”
“Thì do em đang ngồi đó nhìn mà.”
“Em ngồi đó nhìn thì sao?”
Phương Nhạc vân vê dái tai cô, cụp mắt xuống nói: “Anh không muốn mất mặt.”
“… Anh thật trẻ con.” Trần Hề cười.
“Chỉ có em mới nói anh là trẻ con.” Phương Nhạc dùng sức vân vê dái tai cô, anh ôm cô vào lòng, suy nghĩ một lúc, cũng cảm thấy mình khá ngu ngốc, vì thế bất đắc dĩ nói: “Cũng chỉ khi ở trước mặt em mới như vậy.”
Trần Hề không nhịn được cám dỗ, cô nằm trong ngực anh, hôn cằm rồi hôn lên môi anh. Phương Nhạc hơi hé môi, chơi trò hôn qua hôn lại với cô.
“Mấy giờ rồi?” Trần Hề hỏi.
Điện thoại di động đều đang ở trong túi áo khoác, Phương Nhạc xuống giường, cầm áo khoác lên, lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, nói: “Sắp mười hai giờ rồi.”
Vé xem phim mà họ mua bắt đầu lúc tám giờ, sau khi bộ phim chính thức chiếu chưa đầy nửa giờ thì bọn họ đã rời khỏi rạp chiếu phim, không biết lúc đó đã muộn như vậy, Trần Hề hỏi: “Bây giờ về nhà luôn à?”
“Tối nay ngủ ở đây đi.” Phương Nhạc nói: “Ngày mai về sớm.”
Phương Mạt sau khi ăn xong đã hẹn bạn bè cấp ba đi hát hò, không biết mấy giờ cô ấy về nhà, nếu anh và Trần Hề quay lại vào lúc này thì có thể họ sẽ đụng phải Phương Mạt, đến lúc đó khó có thể giải thích rõ ràng được. Dù sao cửa phòng bọn họ cũng đóng, mặc dù Phương Mạt ồn ào nhưng cô ấy sẽ không bao giờ vào phòng người khác mà không được phép.
“Được, vậy sáng mai chúng ta trở về.” Trần Hề đồng ý.
“Đi tắm không?” Phương Nhạc hỏi.
“Anh trước đi.”
“Tắm chung?”
Trần Hề kéo chăn lên, nghiêm túc nói: “Anh làm người văn minh đi.”
Phương Nhạc không khỏi cười, một mình đi vào phòng tắm. Trước đó hai người bù đầu bù cổ vốn không nghĩ đến hậu quả của việc ném quần áo lung tung, gạch phòng tắm vẫn chưa khô, khách sạn lúc này cũng không cung cấp dịch vụ giặt khô, Phương Nhạc nhặt quần áo trên sàn lên, sau khi tắm xong, anh tiện tay giặt áo phông của anh và áo sơ mi của Trần Hề, mấy món còn lại ngày mai có thể mặc lại được.
Phương Nhạc cầm quần áo ướt đi ra khỏi phòng tắm, lấy móc treo lên, Trần Hề nằm trên chăn, nghiêng đầu đưa mắt nhìn theo anh, Phương Nhạc nhìn cô rồi nói: “Áo sơ mi của em hư rồi.”
“Hư á?”
“Ừ.” Phương Nhạc bình tĩnh nói: “Rơi hai chiếc cúc.”
Trước đây anh quá gấp gáp nên không đủ kiên nhẫn cởi từng cúc áo của Trần Hề, vội vàng kéo áo của sơ mi cô, khiến hai chiếc cúc rơi ra, mấy cúc còn lại treo lơ lửng trên áo.
Trần Hề không quan tâm: “Không sao, em còn có áo khoác.” Ngày mai chỉ cần cài cúc áo khoác len lại là được.
Trần Hề nằm đủ rồi, cuối cùng đứng dậy đi tắm, sau khi trở lại giường liền chui vào trong ngực Phương Nhạc.
Trên người cô quấn một chiếc khăn tắm, thế này thì ban đêm không ngủ được, Phương Nhạc cởi khăn ra cho cô, đặt khăn tắm ở bên cạnh gối. Rèm cửa đóng chặt, phòng khách tối om, Phương Nhạc ôm cô, trước khi đi ngủ hỏi một câu: “Hôm nay thỏa mãn chứ?”
Trần Hề không biết câu hỏi này của Phương Nhạc có phải là chơi chữ hay không, cô vùi mặt ở bên cổ Phương Nhạc, thấp giọng nói: “Thỏa mãn.”
Phương Nhạc mỉm cười hôn lên má cô.
Đây là lần đầu tiên hai người ngủ khỏa thân, vì vậy vào ngày hôm sau, ánh sáng yếu ớt lọt qua khe hở trên rèm, đập vào trên cơ thể hai người trên chiếc giường trắng. Mới sáng sớm, không khí trong phòng ẩm ướt và nóng bức, hô hấp hỗn loạn.
Trần Hề không muốn trở thành con cá trên thớt, liền nắm lấy cánh tay nổi gân xanh của Phương Nhạc, nói: “Em muốn ở trên.”
“… Hả?”
Trần Hề dùng sức lật người lại, đêm qua Phương Nhạc ra tay rất nặng, vết đỏ trên người cô vẫn chưa hoàn toàn mờ đi, nhất là ở eo, vết hằn để lại rõ ràng.
Phương Nhạc nằm ngửa trên giường, hai tay ôm chặt lấy Trần Hề, anh dường như lại say rượu, cổ căng ra đỏ bừng.
Vốn dĩ gió thổi nhẹ, chiếc thuyền nhỏ bay lượn trên mặt biển xanh như một con hạc hoang dã, sau đó gió lớn và sóng đập vào khiến chiếc thuyền lật úp, giãy giụa một cách vô ích, không thể đi đâu được, chiếc thuyền gần như vỡ tan.
Trần Hề lại chạy thêm mười vòng tám trăm mét, sau đó cả người rũ rượi, Phương Nhạc thay quần áo, hỏi cô: “Em không sao chứ?”
Trần Hề nhìn anh hồi lâu, quyết tâm nói: “Sống được ngày nào hay ngày đó.”
“…”
Phương Nhạc thật sự cười chết, anh ôm người cô xoa xoa, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Phương Nhạc lấy ra thì thấy là mẹ Phương đang gọi.
Hai người vẫn ở trong phòng khách, chăn bông bừa bộn, thùng rác đầy bằng chứng phạm tội, ngoại trừ tiếng chuông ra, mọi động tĩnh khác trong phòng đều biến mất ngay lập tức. Phương Nhạc nghe điện thoại, mẹ Phương ở bên đầu bên kia nói: “Lát nữa con chở Mạt Mạt đi sân bay nhé, mẹ phải đưa bố con đến bệnh viện.”
Phương Nhạc cau mày: “Bố sao thế?”
Trần Hề nghe vậy, vội vàng ghé sát tai vào, Phương Nhạc mở loa ngoài trên điện thoại.
“Sao là sao, còn không phải đầu óc ông ấy có vấn đề, rõ ràng đang bị viêm amidan vẫn nhất quyết uống rượu, mẹ không cho ông ấy uống ông ấy còn cãi lại mẹ. Hôm nay ông ấy có nói được nữa đâu, đáng đời lắm!” Mẹ Phương tức giận phàn nàn.
Trần Hề và Phương Nhạc cảm thấy nhẹ nhõm vì viêm amidan chỉ là chuyện nhỏ. Sau khi cúp điện thoại, hai người trả phòng rồi trở về nhà, trên đường về mua một bữa sáng thịnh soạn, về đến nhà Phương Mạt vẫn đang ngủ, hai người lấp no bụng, khi thấy đã gần đến giờ thì đánh thức Phương Mạt dậy.
Phương Mạt biết ông chủ Phương phải đi bệnh viện bèn mắng: “Đáng đời, suốt ngày uống uống uống, chỉ biết uống!”
Trần Hề thở dài: “Chị và dì thật sự rất hiểu nhau.”
Phương Mạt không hiểu: “Hả?”
“Không có gì!”
Phương Nhạc cười không nói gì.
Họ đưa Phương Mạt đến sân bay, sau đó gọi cho mẹ Phương, mẹ Phương nói rằng bệnh viện đã kê thuốc, mấy ngày kế tiếp để ông chủ Phương sẽ nằm nghỉ tịnh dưỡng, thậm chí đừng hòng đi câu cá hay chơi mạt chược.
Không ai coi trọng bệnh viêm amidan, nhưng ngày hôm sau, ông chủ Phương lại đi bệnh viện, lần này ông ấy đã bị sốt.
Hôm nay đại học Hà Xuyên chính thức khai giảng, Phương Nhạc và Trần Hề không có thời gian rảnh để ra ngoài nên chỉ có thể hỏi thăm qua điện thoại, ông chủ Phương nói chuyện khó khăn, mẹ Phương nói chắc sẽ không sao, chỉ bị sốt thôi mà, không cần bọn họ phải quay lại.
Kết quả là vài ngày sau, bệnh tình của ông chủ Phương vẫn không thuyên giảm, ở chân xuất hiện vết mẩn đỏ, lần này mẹ Phương yêu cầu nhập viện.
Ông chủ Phương bình thường sống ở chỗ của mẹ Phương, vì vậy bệnh viện họ tìm cũng ở gần đó, nằm trong khu vực gần trường cấp hai Văn Khải. Trần Hề và Phương Nhạc vội vã đến bệnh viện, cùng ông chủ Phương làm đủ loại kiểm tra, cuối chùng không kiểm tra ra gì nghiêm trọng, cùng lắm là huyết áp cao, số lượng tiểu cầu thấp hơn bình thường với một số vấn đề nhỏ về chức năng gan và thận.
Ông chủ Phương hàng năm đều khám sức khỏe, người nhà đều biết giá trị tiểu cầu của ông ấy, bác sĩ nói không có vấn đề gì, xem ra ông chủ Phương cũng chỉ mắc một số bệnh vặt, tuy nhiên triệu chứng viêm amidan của ông ấy vẫn chưa thuyên giảm, lại cứ sốt liên tục, bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân, cuối cùng suy đoán nhiều lần, bác sĩ nói: “Có thể anh ấy bị dị ứng với kháng sinh.”
Sau khi ngừng dùng thuốc kháng sinh, vết phát ban trên chân ông chủ Phương dần dần lắng xuống, nhưng bệnh viêm amidan vẫn mãi không khỏi, mẹ Phương là người chăm sóc chính, vừa quản lý công việc kinh doanh của văn phòng mai mối hôn nhân và quán trà, vừa bận rộn ra vào bệnh viện. Trần Hề và Phương Nhạc có thời gian cũng sẽ đi cùng, chỉ hơn một tuần sau, ông chủ Phương được xuất viện, cơn sốt cao đã giảm bớt và các triệu chứng dị ứng cũng khỏi, chỉ có amidan là vẫn hơi khó chịu, chỉ có thể về nhà từ từ tịnh dưỡng.
Những ngày tiếp theo, ông chủ Phương khi không có việc gì làm thì sẽ chơi mạt chược và câu cá, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng trước khi họ có thể thở phào hoàn toàn thì ngày đêm đó, Phương Nhạc lại nhận được một cuộc gọi khác từ mẹ Phương.
Tối thứ Sáu, Phương Nhạc và Trần Hề đều ở nhà, vừa cúp điện thoại, họ lập tức ra ngoài, lái xe đến bệnh viện trực thuộc số hai.
Bệnh viêm amidan của ông chủ Phương so với trước còn nghiêm trọng hơn, trước đây ông luôn trì hoãn, lười đến bệnh viện, là mẹ Phương ép ông ấy đi, lần này là tự ông chủ Phương yêu cầu đến bệnh viện. Mẹ Phương cảm thấy bệnh viện ở gần trường cấp hai Văn Khải quá tệ, ngay cả bệnh viêm amidan cũng không thể chữa khỏi nên lần này bà ấy đã đưa ông chủ Phương đến bệnh viện trực thuộc số hai.
Phương Nhạc và Trần Hề đến trước, đợi một lúc thì thấy ông chủ Phương và mẹ Phương bước xuống taxi.
Ông chủ Phương mở miệng ra chào họ một cách khó khăn, khuôn mặt vốn luôn tươi cười của ông ấy ngay lúc này đến cả cười cũng cảm thấy khó khăn.
Trần Hề đưa tay lấy thẻ bảo hiểm y tế, nhanh chóng nói: “Con đi bốc số!”
Cô cầm lấy thẻ bảo hiểm y tế, cùng Phương Nhạc đi bốc số khoa cấp cứu, sau đó ông chủ Phương vào phòng theo dõi chờ ngày mai làm thủ tục nhập viện.
Sắc mặt mẹ Phương đầy u ám, thỉnh thoảng lại đấm vào lưng, lưng bà ấy vốn đã hay đau nhức, gần đây lại chạy đi chạy lại nhiều nên việc bị đau lưng là điều khó tránh khỏi. Phương Nhạc nói: “Đêm nay con ở lại với bố, mẹ về nghỉ ngơi đi.”
Mẹ Phương cũng không khách sáo với con trai mình, thực ra bà ấy là người có tính cách ỷ lại, đến bây giờ bà ấy vẫn chưa sử dụng thành thạo máy tính ở văn phòng mai mối hôn nhân, thỉnh thoảng lại nhờ Phương Nhạc và Trần Hề nhập thông tin. Bà ấy cũng không biết dùng máy bốc số của bệnh viện, lúc nào cũng cần tình nguyện viên giúp đỡ nên Phương Nhạc phải đi cùng để chăm nom. Mẹ Phương ngồi một lúc rồi dặn dò thêm vài câu là rời đi, Trần Hề lấy chìa khóa xe của Phương Nhạc rồi chở bà ấy về.
Trên đường đi, Trần Hề nhận được tin nhắn WeChat của Phương Nhạc, bảo cô đưa mẹ Phương về xong thì trực tiếp lái xe về nhà. Trần Hề suy nghĩ, một người ở lại bệnh viện là đủ rồi, trong phòng quan sát không thể có nhiều người được, cô thực sự không cần phải đến bệnh viện. Cô trả lời tin nhắn WeChat cho Phương Nhạc, đang lái xe thì nói với mẹ Phương: “Ngày mai con sẽ gửi đồ dùng cần thiết đến bệnh viện, dì tới bệnh viện muộn một chút là được. Ngày mai dì nhớ mang theo thẻ bảo hiểm y tế để tiện thể khám lưng của mình luôn.”
Mẹ Phương cười: “Lưng dì đau nhức suốt ấy mà, khám cũng chẳng ích gì, chỉ có thể nghỉ ngơi nhiều hơn.” Bà ấy ngồi ở ghế phụ, xoa đầu Trần Hề, nói: “Vậy ngày mai dì ngủ thêm một lát nữa, con với Phương Nhạc đi làm thủ tục nhập viện, nếu thiếu gì thì nói với dì, dì sẽ mang đến sau.”
“Nếu thật sự thiếu gì thì có thể mua ở bệnh viện.” Trần Hề không yên tâm bèn dặn dò: “Ngày mai dì nghỉ ngơi cho khỏe hẳn rồi hãy đến.”
“Được rồi được rồi.” Mẹ Phương thực sự mệt mỏi, tức giận nói: “Chú của con thật sự báo người khác, chỉ mình ông ấy bị bệnh mà còn liên lụy đến cả nhà.”
Dù miệng thì phàn nàn nhưng mẹ Phương vẫn bận rộn và cố gắng hết sức.
Ông chủ Phương lần này phải nhập viện đến giữa kỳ, ban đầu bệnh viêm amidan mà chẳng ai xem trọng ấy đã khiến ông chủ Phương sụt mất ba ký, hiếm có bệnh nhẹ nào mà kéo dài lâu như vậy, khi còn có nửa tháng nữa là đến kỳ thi giữa kỳ của đại học Hà Xuyên, ông chủ Phương cuối cùng đã được xuất viện.
Khi ở nhà có bệnh nhân, thời gian dường như trôi rất nhanh, bởi vì họ căn bản không có thời gian để nghỉ ngơi. Ngoài việc học, Trần Hề còn làm thêm, đồng thời thỉnh thoảng phải đến bệnh viện, bận đến nỗi gần nửa học kỳ đã kết thúc.
Trong lúc đọc sách, Trần Hề ngơ ngác liếc nhìn ngày tháng hiển thị trên màn hình điện thoại, cô dựng cuốn sách lên, tựa cằm lên đó, thở dài: “Thời gian trôi qua nhanh quá.”
Phương Nhạc đang gõ chữ trên bàn phím laptop, quay đầu lại nhìn cô nói: “Mệt à? Mệt thì nằm nghỉ một lát đi.”
Trần Hề ngồi ở đầu giường của Phương Nhạc, Phương Nhạc đang viết, cô ở phía sau anh đọc sách, Trần Hề nói: “Anh không biết à?”
“Hả?”
“Em là Iron Man đó!” Trần Hề đặt sách trên đùi, lật sang trang khác.
Phương Nhạc cười ra tiếng, đây là câu mà anh đã nói khi thuyết phục Trần Hề trở về quê trong kỳ nghỉ đông.
Phương Nhạc xoay ghế lại, dang một tay về phía cô. Trần Hề liếc nhìn anh, sau đó đặt cuốn sách lên bàn đầu giường, trèo xuống giường như thường lệ, đi chân trần trên sàn nhà, sau đó ngồi lên trên đùi Phương Nhạc.
Phương Nhạc ôm cô, hôn lên môi cô.
Trần Hề nhìn thấy màn hình máy tính của Phương Nhạc, hỏi: “Kỳ nghỉ hè của anh có phải là định đi thực địa không?”
Phương Nhạc nói: “Ừ, nói thì nói như vậy, nhưng vẫn chưa quyết định.”
Chuyên ngành Nhân chủng học yêu cầu nghiên cứu thực địa, một số dự án nghiên cứu có thể cần hai hoặc ba ngày nghiên cứu thực địa, một số dự án yêu cầu đi sâu vào địa phương, ăn uống và sinh hoạt cùng người dân địa phương, có thể kéo dài vài năm.
Học sinh chuyên ngành Nhân chủng học của bọn họ thường tham gia nghiên cứu thực địa vào mùa hè.
Hai người trò chuyện qua lại, điện thoại trên bàn của Phương Nhạc rung lên, là một cuộc điện thoại gọi đến. Trần Hề vô thức cảm thấy lo lắng, bởi vì sau khi mọi người quen dùng WeChat, tần suất gọi điện thoại thường cũng giảm đi, gần đây điện thoại đổ chuông phần lớn ông chủ Phương gặp chuyện.
Phương Nhạc ôm cô, tự nhiên cảm nhận được cô hơi căng thẳng, anh buồn cười nhéo eo cô, nhấc máy nói: “Là Đại Châu.”
Trần Hề nhột, vặn vẹo người.
Khi cuộc gọi được kết nối, Trần Hề lập tức nghe thấy giọng nói lớn của Phan Đại Châu: “Cậu có ở nhà không? Giang hồ cần chi viện!”
“Đang ở nhà, có chuyện gì thế?” Phương Nhạc hỏi.
“Hạ Hạ vừa bị người ta mắng đến nỗi bật khóc, tớ đi sang nói cho cậu nghe, tớ đã đến trước cổng khu dân cư của các cậu rồi, mở cửa cho tớ với!”
Phương Nhạc không nói nên lời, cúp điện thoại: “Đại Châu tới rồi.”
Trần Hề từ trên đùi anh đứng dậy, xua tay nói: “Đi đi.”
Phương Nhạc đi ngang qua cô, vỗ mông cô nói: “Mang dép vào.”
Trần Hề đi dép vào, Phương Nhạc đi xuống lầu mở cửa cho Phan Đại Châu, người không mời mà đến.
Trần Hề vịn vào lầu hai lan can hóng, không đi xuống. Phan Đại Châu ngẩng đầu chào cô: “Cậu cũng ở đây à!” Sau đó chạy hùng hục lên lầu, vừa đi vào phòng Phương Nhạc vừa kể lại toàn bộ sự việc cho bọn họ nghe.
Hóa ra trong khi chơi game Trương Tiêu Hạ gặp phải một kẻ điên, vô tình hứng chịu một loạt lời lẽ sỉ nhục. Trương Tiêu Hạ chưa bao giờ bị mắng như thế này, cô ấy tức giận đến nỗi bật khóc, gọi điện cho Phan Đại Châu mắng vốn.
Phan Đại Châu đương nhiên muốn báo thù cho Trương Tiêu Hạ, băng thông trong khu dân cư của cậu ấy hôm nay đang được sửa chữa khẩn cấp, nhưng mạng vẫn chưa được khôi phục nên cậu ấy đã trực tiếp lao tới chỗ của Phương Nhạc.
Trong phòng của Phương Nhạc chỉ có một chiếc ghế máy tính, giường của anh từ đó tới giờ không cho phép ai ngồi lên. Khi Phan Đại Châu học cấp hai vẫn chưa hiểu chuyện, thậm chí đã ngồi lên đó một lần, kết quả là Phương Nhạc vừa quay lại nhìn đã tháo ga trải giường ra rồi bỏ vào máy giặt, Phan Đại Châu mắng anh hay soi mói.
Lúc này Phan Đại Châu chiếm nhà của người khác, trực tiếp ngồi lên ghế của Phương Nhạc. Trần Hề thấy ở đây không có việc của cô nữa, đang định trở về phòng thì Phan Đại Châu vừa mở game trên màn hình ra vừa gọi cô lại: “Cậu đừng đi, cậu rất biết nói chuyện, lát nữa dạy tớ nên chửi thế nào!”
Trần Hề kinh ngạc: “Tớ lịch sự như vậy, sao có thể chửi người khác được?”
Phan Đại Châu: “Dùng cách lịch sự của cậu để chọc tức người khác đi, cậu lanh lẹ như vậy, cái miệng của tớ không nhanh bằng cậu. Trông cậy vào cậu đó Trần Hề, Hạ Hạ là chị em tốt của cậu mà!”
Thời tiết ngày càng ấm hơn, nhưng trong nhà lại hơi lạnh, Trần Hề mặc một chiếc áo len mỏng dài tay, cô xắn tay áo lên, hào phóng nói: “Được, tớ thử xem!”
Phương Nhạc lắc đầu, kéo một chiếc ghế từ phòng Trần Hề sang, ngồi cạnh Phan Đại Châu, tiếp tục dùng máy tính xách tay gõ chữ.
Phan Đại Châu không trông mông gì Phương Nhạc, cậu ấy tìm những người anh em khác đang online trên mạng giúp mình vào game cùng chửi bới, bàn máy tính và giường gần nhau, Trần Hề ngồi ở cuối giường đưa ra kế sách, Phan Đại Châu đang gõ bàn phím một cách chăm chỉ, tiếng gõ cạch cạch như pháo nổ, nửa tiếng sau hoàn toàn giành thắng lợi, hai mắt sáng ngời.
Trần Hề nói nhiều cũng đã mệt, bèn từ trên giường đứng dậy, tình cờ cùng Phan Đại Châu đi xuống lầu. Phan Đại Châu vẫn đang tràn đầy nhiệt huyết, liên tục chửi kẻ điên trong game với Trần Hề.
Xuống lầu, Trần Hề tiễn cậu ấy ra khỏi cửa, sau đó đi vào phòng bếp uống nước. Phan Đại Châu đang đợi thang máy, thuận tiện gửi tin nhắn WeChat cho Trương Tiêu Hạ, gửi tin nhắn WeChat xong liền gãi đầu, cảm thấy mình đã bỏ qua chuyện quan trọng gì đó. Cửa thang máy mở ra, Phan Đại Châu vẫn chưa nghĩ ra, cậu ấy lắc đầu, thôi hay không nghĩ tới nữa.
Trong bếp, Trần Hề vừa uống nước xong, đang định rót thêm một ly nữa đi lên lầu, nghĩ mình có thể cùng Phương Nhạc yên lặng trải qua nửa buổi chiều, nhưng vừa rót nước xong, cô đã nghe thấy tiếng bước chân nặng nề gấp gáp. Trần Hề từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Phương Nhạc đi tới, trên tay không chỉ có điện thoại của anh mà còn có điện thoại của cô.
Phương Nhạc đưa chiếc điện thoại mà anh mang theo cho cô, bình tĩnh nói: “Theo anh đến bệnh viện.”