Trăng Ngả Về Tây - Chương 82
Chương 82
Khi tàu cao tốc đến ga, Trần Hề lại đổi phương tiện khác, tay xách nách mang ba lô và túi xách đến chân núi trước bốn giờ chiều.
Núi non hùng vĩ quanh co, đường núi tựa như nối liền với bầu trời, căn bản không thể nhìn thấy điểm cuối. Trần Hề khi còn nhỏ tung hoành khắp ngọn núi này, bởi vì cô coi ngọn núi này là thế giới, cho nên cô chưa bao giờ cảm thấy đường núi dài chút nào. Nhiều năm sau trở lại, mặc dù vẫn yêu ngọn núi này, nhưng cô cũng biết rằng con đường núi này phải mất hai giờ đi bộ. Thể lực của cô luôn kém, đặc biệt là vào kỳ nghỉ hè năm ngoái, cô làm thêm tạm thời trong một quán Internet, mỗi ngày đều phải lên xuống núi, vận động với cường độ cao như vậy đã vượt quá khả năng của cô. Trong khoảng thời gian đó, toàn thân cô đau nhức, bắp chân cứng như đá, không những căng cứng ra mà còn nhức nữa, đêm nào ngủ cô cũng bị dày vò.
Hôm nay cô lại đứng đây, ngẩng đầu nhìn lên đường núi, ánh nắng chói chang, không khí lạnh lẽo, hơi thở trắng xóa tựa như một lớp mây mỏng.
Trần Hề cảm thấy con đường này cũng không quá xa và khó đi như vậy, một nguồn sức mạnh khó tả tràn ngập tứ chi, trong lúc điện thoại còn có sóng mạng, cô gửi tin nhắn WeChat cho Phương Nhạc.
[Em đã đến dưới núi rồi, bây giờ lên núi.]
Phương Nhạc gần như lập tức trả lời: [Về đến nhà thì gọi cho anh.]
Ngay sau đó một tin nhắn khác được gửi đến: [Nhắn tin cũng được.]
Trần Hề an tâm cất điện thoại vào, chạy lên núi.
Bố Trần và Trần Ngôn đã háo hức chờ đợi cả buổi, Trần Hề thở hổn hển đi đến cửa nhà liền nhìn thấy hai khuôn mặt một lớn và một nhỏ đang vui mừng khôn xiết, trái tim cô dường như đắm chìm trong sự ấm áp. Trần Hề Biết bọn họ không nghe thấy nhưng cô vẫn lao tới và gọi một tiếng: “Bố!”
Bố Trần cười ngốc nghếch, Trần Ngôn nhóm chân cũng muốn ôm.
Mặt trời lặn mang lại cho những đám mây trắng mùa đông ảm đạm một màu sắc rực rỡ ấm áp.
Mấy ngày tiếp theo, lúc Trần Hề ở nhà thì sẽ nhắn tin hoặc gọi điện cho Phương Nhạc, lúc xuống núi kết nối mạng mạnh hơn thì cô liền gửi tin nhắn WeChat cho Phương Nhạc.
Đi trên đường gõ chữ không tiện, Trần Hề dắt em trai, gửi tin nhắn thoại cho Phương Nhạc, nói hôm nay cô và em trai xuống núi đi mua sắm.
Phương Nhạc hỏi cô: “Chỉ đi với em trai em thôi à? Bố em đâu?”
Trần Hề nói: “Bố em và bác Tưởng đi xem người ta đóng cột nhà rồi, một người bạn của họ vừa mới xây nhà mới, hôm nay cột nhà mới đóng xong nên ở nhà làm tiệc rượu mời.”
Phương Nhạc: “Hôm nay em muốn mua bao nhiêu đồ?”
Trần Hề: “Nhiều lắm, dầu, muối, nước sốt, dấm, thịt, rau, mì. Em muốn mua đồ dùng trong nửa năm luôn.”
Phương Nhạc: “Nhiều thế thì em cầm thế nào?”
Trần Hề: “Gửi ở tiệm người ta trước, đợi bố em dự tiệc xong thì bảo bố tới lấy.”
Trần Hề đang đi loanh quanh, mua cái này cái kia, còn phải để ý đến Trần Ngôn nên giọng nói cô gửi đi trở nên ngắt quãng. Đôi khi cô không giữ chặt ngón tay, vô tình chỉ gửi đi hai từ, một câu bị chia thành hai ba tin nhắn.
Phan Đại Châu và Phương Mạt vừa rồi cũng gửi tin nhắn WeChat cho Phương Nhạc, chắc là họ lười gõ chữ nên đều gửi tin nhắn thoại, Phan Đại Châu gửi bốn tin nhắn, tin nhắn thoại dài nhất là hơn 20 giây, Phương Mạt ngược đời nhất, liên tiếp gửi mười tin nhắn, Phương Nhạc đối xử công bằng, đối với tin nhắn thoại của hai người này, anh chỉ nghe giọng tin đầu tiên và tin cuối cùng.
Còn tin nhắn thoại của Trần Hề thì Phương Nhạc đều bấm vào từng tin một, câu đó chỉ có hai từ và tin nhắn thoại chỉ dài một giây, Phương Nhạc bấm vào hai lần vì lần đầu tiên anh không nghe rõ và sợ bỏ lỡ tin nhắn.
Đêm giao thừa, hai người gọi điện nói chuyện với nhau, Phương Nhạc nói: “Bọn anh vẫn ăn cơm ở khách sạn đó.”
Trần Hề hỏi anh: “Năm nay cô chú của anh thế nào?”
Phương Nhạc nói: “Đang cãi nhau. Vừa rồi Lưu Nhất Minh đốt pháo hoa trong phòng riêng bị chú của anh nói, cô anh bênh con nên đã trả lời lại vài câu, sau đó thì cãi nhau. Phương Mạt vẫn còn ở bên trong, anh trốn ra ngoài cho yên tĩnh.”
Trần Hề hỏi: “Vậy anh ăn no chưa?”
Phương Nhạc: “Chưa, lát nữa quay về nếu còn dư thì anh sẽ ăn thêm một ít.”
Trần Hề cười anh: “Sao anh không đem đồ ăn đến bàn trà ăn đi.”
“Bà nội đang ngồi trên sô pha, bà nói hôm nay chỉ muốn xem trò vui thôi, lười ra tay.”
Trần Hề cười chết.
Phương Nhạc hỏi cô: “Em thì sao, ở nhà ăn gì thế?”
Trần Hề báo cáo với anh: “Thịt heo om, thịt xông khói xào cọng tỏi, cọng tỏi đắt lắm, còn có cá muối, khoai tây sợi và rau rừng xào chua ngọt nữa.”
“Em nấu hay bố nấu?”
“Em và bố cùng nấu, màu sắc vô cùng thơm ngon, đừng coi thường kỹ năng nấu nướng của em!” Trần Hề cảnh cáo trước.
“Anh đã nói gì đâu.”
“Em có chụp lại rồi.” Trần Hề tự tin nói: “Đợi khi có mạng em sẽ gửi cho anh xem.”
“Được.” Phương Nhạc mỉm cười, mơ hồ nghe thấy tiếng đập mạnh, anh hỏi: “Tiếng gì thế?”
Trần Hề và em trai đang ngồi dưới thềm đất trước nhà, phía xa có mấy chùm pháo hoa nổ tung trên bầu trời, Trần Hề nói: “Là pháo hoa.”
Phương Nhạc: “Hàng xóm đốt à?”
“Chắc là gia đình giàu nhất trên núi của bọn em đốt đó.” Con cái của nhà giàu nhất làm việc ở nơi khác, năm nay về đón Tết xách toàn túi lớn túi nhỏ, pháo hoa mà bọn họ vừa đốt vừa nhìn là biết rất đắt, ngọn lửa nở rộ thắp sáng nửa bầu trời đêm, tiếng reo hò nối tiếp nhau vang lên.
Phương Nhạc hỏi cô: “Trông đẹp không?” Ở Hà Xuyên cấm bắn pháo hoa.
“Đẹp, anh đợi chút để em chụp vài tấm ảnh.” Trần Hề cúp điện thoại.
Phương Nhạc đợi gần mười phút, vốn muốn nhắn tin hỏi thăm, nhưng sau khi suy nghĩ lại quyết định trực tiếp gọi điện. Phương Nhạc lại bấm số, người ở đầu bên kia nhanh chóng trả lời điện thoại, hơi thở trong trẻo truyền vào tai, Phương Nhạc hỏi: “Em đang làm gì thế?”
“Anh đợi chút, em đang tìm một chỗ…” Trần Hề thở hổn hển chạy xuyên qua núi rừng, không nói rõ mình đang tìm nơi nào, nói xong hai câu đó lại cúp điện thoại.
Dần dần, cuộc cãi vã trong phòng riêng kết thúc, Phương Nhạc bị gọi quay trở lại. Sau bữa ăn, đám người lần lượt bước ra khỏi phòng riêng, ông chủ Phương đi cùng bà nội Phương để thanh toán, còn Phương Nhạc đi đến bãi đậu xe khách sạn để lấy xe.
Đang đi trên đường, anh nhận được vài tin nhắn WeChat trên điện thoại, mở ra xem thì thấy những bức ảnh do Trần Hề gửi, trong đó có bữa tối đón giao thừa tối nay của gia đình cô và màn pháo hoa hoành tráng cách đây hơn nửa giờ.
Phương Nhạc lập tức gọi điện thoại cho Trần Hề: “Em đang ở đâu?”
Trần Hề mặc áo phao, toàn thân đổ mồ hôi, cô kéo dây kéo áo phao ra, kéo vạt áo quạt cho mát, thở hổn hển nói: “Em đã tìm được một nơi… một nơi có mạng, anh nhìn thấy pháo hoa chưa?”
“… Thấy rồi.” Trên đường vắng gió lạnh thổi qua, Phương Nhạc đứng ở giữa đường, nghe Trần Hề thở hổn hển hỏi anh có nhìn thấy pháo hoa chưa, trong người đột nhiên có một ngọn lửa bùng lên khiến tim phổi nóng rực, các ngón tay của anh chuyển động, giữ chặt điện thoại hơn.
Mấy ngày trước chưa có cảm giác gì lắm, nhưng hôm nay Phương Nhạc lại cảm thấy khó chịu đến mức cổ họng nghẹn ngào, lồng ngực phập phồng.
“Em biết không?” Phương Nhạc nói.
“Hửm?”
“Nếu bây giờ em đang ở đây thì em xong rồi đấy.”
Trần Hề không hề sợ những lời nói mạnh bạo của Phương Nhạc, anh vẫn còn nợ cô một lần “xong”.
Phương Nhạc mỉm cười, hít một hơi thật sâu, giọng nói trong trẻo từ tính hòa lẫn trong màn đêm tối tăm lạnh lẽo, trầm hơn một chút.
“Nói thật đấy.” Phương Nhạc nói: “Anh thực sự rất nhớ em.”
“Em cũng nhớ anh nhiều không kém gì anh đâu.” Trần Hề thẳng thắn nói.
Câu trả lời của những người khác đều là “Em cũng nhớ anh”, nhưng chỉ Trần Hề mới có thể nói “Em cũng nhớ anh nhiều không kém gì anh đâu”, miệng ngọt đến chết người.
Phương Nhạc lại mỉm cười, anh hơi cúi đầu, giơ tay còn lại lên, đặt ngón tay lên trán rồi lại cười, trong tiếng cười lộ rõ vẻ bất lực.
“Trần Hề, em thật sự xong rồi!”
Đêm nay, câu “Em thật sự xong rồi” vang vọng trong không khí, hai người thậm chí vẫn chưa nói câu chúc mừng năm mới mà bắt đầu năm mới bằng câu “Em thật sự xong rồi”.
Ngày đầu tiên của năm mới, Trần Hề và gia đình lại xuống núi, khi đến chân núi thì cũng đã gần đến giờ, Trần Hề đã gọi điện cho gia đình ông chủ Phương để chúc mừng năm mới. Nhà họ Phương đều đang tụ tập lại, Phương Nhạc nghe thấy cuộc gọi này. Một lúc sau, Phương Nhạc đi đến ban công và gửi tin nhắn WeChat cho Trần Hề, nói rằng anh muốn trò chuyện video với cô.
Trần Hề: “Bây giờ á?”
Phương Nhạc: “Gọi chúc Tết bố em.”
Trần Hề nhận được tin nhắn này, ngạc nhiên nhìn chằm chằm một lúc. Vào ngày đầu năm, trước các cửa hàng trong thị trấn đều đốt pháo, tiếng nổ lớn và ồn ào, đám đông vừa cười vừa bịt tai lại. Bố Trần và Trần Ngôn cũng không tránh né, mỉm cười nhìn pháo đỏ nổ thành từng mảnh đỏ rực.
Trần Hề kéo bố Trần, nói với ông rằng Phương Nhạc muốn chúc Tết ông.
Bố Trần gật đầu.
Cuộc gọi video được kết nối, Trần Hề giơ điện thoại lên, nhìn Phương Nhạc ở đầu bên kia điện thoại đang dùng ngôn ngữ ký hiệu nói: Chú, năm mới vui vẻ.
Bố Trần cười tươi đến mức mắt híp lại, nhìn thấy hết cả răng: Năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ.
Hai người trò chuyện ba bốn phút mà không có bất kỳ trở ngại nào, video của Trần Hề chưa tắt, tiếp đó cô còn trò chuyện với Phương Nhạc một lúc. Phương Nhạc nói rằng gia đình cậu sẽ tổ chức bữa tối đoàn viên vào ngày 7 tháng 3, anh định ngày 7 tháng 3 đưa Trần Hề đến rạp chiếu phim dành cho người xe ô tô để xem phim.
Kỳ nghỉ Tết sẽ kết thúc vào ngày 24 tháng 2, Đại học Hà Xuyên chính thức bắt đầu đi học lại vào ngày 9 tháng 3. Ngày 7 và 8 tháng 3 là thời gian đăng ký của sinh viên, Trần Hề quyết định quay lại Hà Xuyên vào ngày 6 tháng 3, bây giờ Phương Nhạc đã suy nghĩ sắp xếp xong kế hoạch sau khi cô quay lại rồi.
“Đi rạp chiếu phim dành cho xe ô tô à?” Trần Hề hỏi.
“Quên trước đó đã hẹn với nhau rồi à?”
“Không quên, không quên, em vẫn nhớ rất rõ.” Trần Hề bình tĩnh nói: “Vậy thì ăn xong bữa tối đoàn viên chúng ta sẽ đi xem phim.”
Phương Nhạc cười nói: “Ừ, mấy ngày nữa anh sẽ lên mạng mua vé trước.”
Kỳ nghỉ Tết trôi qua trong nháy mắt, Phương Nhạc cũng đã mua trước vé xem phim vào tối ngày 7 tháng 3, chỉ chờ Trần Hề quay lại.
Ngày 4 tháng 3, sau buổi trưa rảnh rỗi Phương Nhạc gửi tin nhắn WeChat cho Trần Hề, anh đợi gần hai mươi phút mới nhận được tin nhắn trả lời từ Trần Hề.
Trần Hề: [Giả Xuân tới đây du lịch, bây giờ em đang đưa cậu ấy đi một vòng.]
Phương Nhạc nhìn thấy câu trả lời này thì hơi ngạc nhiên, sau đó cau mày hỏi cô: [Giả Xuân đi du lịch ở quê em?]
Trần Hề cũng rất bất ngờ, sáng nay cô đang ở nhà thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Giả Xuân, Giả Xuân nói rằng mình đang ở huyện của nhà cô, hỏi cô có thời gian không. Trần Hề lập tức xách túi xuống núi rồi ngồi xe chạy đến huyện.
Sau Tết, Giả Xuân và anh họ của cậu ta đã cùng nhau đi du lịch. Trong tuần này bọn họ đã đi đến ba nơi, thị trấn xung quanh quê hương của Trần Hề cũng là một điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng, vì nơi này cũng trên lộ trình khi quay về nên đây là điểm dừng chân cuối cùng của họ trong chuyến du lịch này.
Lần cuối cùng Trần Hề và Giả Xuân gặp nhau là vào kỳ nghỉ hè, trước khi nhập học bọn họ cùng nhau tụ tập ăn bữa cơm, bây giờ đã hơn nửa năm trôi qua, Giả Xuân vẫn trông như xưa, đeo kính, trên trán có vài nốt mụn, dáng người gầy gò.
Bạn bè gặp nhau, Trần Hề với tư cách là chủ nhà đương nhiên muốn tiếp đãi khách một cách chu đáo, khi Phương Nhạc gửi tin nhắn WeChat, Trần Hề vừa mới gặp Giả Xuân.
Phương Nhạc đọc xong tin nhắn nguyên nhân kết quả của Trần Hề gửi tới, cũng không nói gì nhiều, tiếp tục làm việc của mình. Chưa đầy hai phút sau, anh lại lấy điện thoại ra, bấm vào nhóm nhỏ, xem qua lịch sử trò chuyện.
Cách đây không lâu, Giả Xuân có nói rằng sau Tết cậu ta sẽ đi du lịch, nhưng vào thời điểm đó không nói rõ mình sẽ đi đâu.
Phương Nhạc lại bấm vào vòng bạn bè, nhìn thấy mấy bức ảnh mà Giả Xuân chụp tại các địa điểm du lịch những ngày gần đây, bao gồm phong cảnh, ảnh một mình, ảnh của cậu ta và anh họ.
Phương Nhạc xem xong, đặt điện thoại sang một bên. Điện thoại im lặng hơn nửa tiếng, Phương Nhạc nhấc lên, gửi tin nhắn WeChat cho Trần Hề, hỏi cô bây giờ đang đưa Giả Xuân đi đâu.
Trần Hề phải mất năm sáu phút mới trả lời lại.
Mãi đến tối, Trần Hề mới gửi cho Phương Nhạc một tin nhắn, nói buổi đi chơi hôm nay đã kết thúc, cô đã về đến nhà.
Phương Nhạc gọi điện thoại cho cô, hỏi: “Giả Xuân đi rồi à?”
Trần Hề nói: “Chưac, bọn họ định chơi thêm một ngày nữa, tối mai mới đi. Ngày mai em sẽ dẫn bọn họ đi thêm hai nơi nữa.”
Phương Nhạc khựng lại, hỏi: “Bọn họ không thể tự đi à?”
“Hửm?”
“Mấy ngày trước không phải bọn họ cũng tự đi chơi được sao?”
Trần Hề nghe ra ý của Phương Nhạc: “Đó là Giả Xuân.” Cô nhấn mạnh.
Trần Hề biết Phương Nhạc luôn có một loại tính chiếm hữu không thể giải thích được, anh không cho phép cô thêm WeChat của người đại lý bán hàng hay tùy tiện tiếp chuyện với người lạ, cô cảm thấy mấy chuyện này cũng không có gì đáng nói, cô có thể hiểu và chấp nhận, vì cô cảm thấy bản thân mình cũng sẽ không thích Phương Nhạc tùy tiện thêm WeChat của các cô gái khác.
Nhưng Giả Xuân là bạn thân ba năm cấp ba của họ, nếu đến cả chuyện này mà Phương Nhạc cũng muốn hạn chế cô thì Trần Hề nghĩ chuyện này đã nghiêm trọng rồi.
Phương Nhạc nói: “Em là con gái, ở một mình với hai người con trai không thích hợp.”
“Em có xem tin tức xã hội.” Trần Hề có chút không thể tin nói: “Em đương nhiên biết bạn bè thế nào gọi là không đáng tin cậy, nhưng anh nghĩ sao vậy? Đó là Giả Xuân mà!”
Trần Hề nhấn mạnh “Đó là Giả Xuân” hai lần, sự tin tưởng của dành cho Giả Xuân là điều hiển nhiên.
Phương Nhạc nói: “Em không cảm thấy giữa nam nữ nên giữ khoảng cách thích hợp sao?”
Trần Hề nói: “Khoảng cách mà em giữ chưa đủ à? Chúng ta đã thống nhất với nhau rằng quan hệ nam nữ xung quanh phải rõ ràng, xung quanh em vẫn chưa đủ rõ ràng hả? Phương Nhạc, Giả Xuân không chỉ là bạn của em, sao anh có thể nghĩ như thế được chứ?”
Phương Nhạc vừa mới đi ra ngoài về, đang ngồi trong xe dưới tầng hầm, có chút tức giận, hạ cửa kính xuống một chút, sau đó lại nhanh chóng nâng lên, không biết nên nói gì.
Cuộc điện thoại giữa hai người cuối cùng không mấy vui vẻ, đây là lần đầu tiên họ thực sự cãi nhau, nguyên tắc hai người đã đồng ý trước đây là “có chuyện gì thì bàn bạc với nhau” đã bị cả hai người quên mất vào hôm nay. Trần Hề cảm thấy Phương Nhạc thật vô lý, Phương Nhạc chỉ có thể kiên trì sự vô lý như vậy, Trần Hề cho rằng sự không tin tưởng này của Phương Nhạc, bao gồm cả không tin tưởng “cô”, sau đó cô đã hỏi Phương Nhạc một câu: “Rốt cuộc anh nghĩ về em thế nào vậy?”
Ngày hôm sau, cuộc cãi vã không có kết quả, vào buổi chiều hai người không mặn không nhạt trao đổi vài câu đơn giản về chuyến trở về, Phương Nhạc gửi tin nhắn WeChat lúc 14:16, sau đó hơn 14:30 Trần Hề mới gửi tin nhắn trả lời. Phương Nhạc cũng không hỏi cô trả lời chậm như vậy có phải là đang ở cùng với Giả Xuân hay không, Trần Hề cũng không chủ động nói.
Buổi tối, Phương Nhạc làm mới vòng bạn bè, chỉ thấy Giả Xuân cập nhật một tấm ảnh sân bay, nói rằng cậu ta sắp lên máy bay và sẽ không quay lại Hà Xuyên mà trực tiếp đến Bắc Kinh, phía dưới là cả đống lượt thích và bình luận của bạn bè. Phương Nhạc nhìn thấy lượt thích của Trần Hề, anh nhìn chằm chằm vào nút thích một lúc lâu, cuối cùng rời khỏi WeChat, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Qua đêm nay, ngày hôm sau, Trần Hề mang theo hành lý trở về Hà Xuyên, máy bay hạ cánh đã là buổi tối, Phương Mạt và Phương Nhạc tới đón cô. Về đến nhà tắm rửa cũng đã muộn, Trần Hề sấy tóc đi vào phòng ngủ, nhìn thấy cánh cửa nhỏ đang mở ra, đèn đối diện vẫn bật sáng, cô nằm trên giường nghịch điện thoại một lúc. Một lúc lâu, ngoài cửa không có động tĩnh gì, Trần Hề “cạch” một tiếng tắt đèn, nằm xuống đắp chăn, mở mắt nhìn trần nhà ước chừng bốn năm phút. Sau đó cô xuống giường, bước nhanh đến cánh cửa nhỏ, ánh mắt nhìn phòng ngủ của người khác, cô dứt khoát đóng cánh cửa nhỏ lại.
Phương Nhạc nhìn cô đóng cửa nhỏ lại. Từ khi Trần Hề vào phòng, anh vẫn ngồi trên giường, không làm gì khác ngoài nhìn chằm chằm vào cửa nhỏ, cuối cùng chỉ nhìn thấy bóng dáng Trần Hề đi ngang qua, hai người lại trở thành con sông định ra biên giới giữa nước Sở và Hán.
Đêm đó Phương Nhạc mãi đến quá nửa đêm mới đi ngủ, trong lòng anh cứ nghĩ mãi chuyện gì đó, chuyện đó bị anh giấu vào một góc không ai biết, anh căn bản không muốn nói đến, nhưng nếu không nói thì lại canh cánh trong lòng.
Suy nghĩ đó cứ lặp lại trong đầu anh hết lần này đến lần khác, lại bị anh đè xuống, Phương Nhạc cảm thấy mình khá trẻ con, cũng rất nhàm chán, chi bằng giải thích rõ ràng. Nhưng ngày hôm sau, anh lại nhìn thấy một khuôn mặt rạng rỡ mặc một chiếc áo dệt kim hở cổ và váy dài, Trần Hề làm vẻ mặt như không có chuyện gì, Phương Nhạc mím chặt quai hàm, mặt không cảm xúc, im lặng không nói gì.
Hai người đến trường báo cáo và đăng ký, buổi tối nhà họ Phương đi tới nhà hàng do cậu Phương Nhạc đặt.
Nhà cậu Phương Nhạc luôn thích chiêu đãi khách ăn tối sau Tết, đồ ăn lúc này vừa túi tiền, bọn họ đãi mấy bàn, đồ ăn phục vụ rất nhanh, một đám người đàn ông nâng cốc cụng ly uống rượu, ông chủ Phương rót đầy ly rượu của mình, nhưng mẹ Phương đã ngăn ông ấy lại, nói: “Anh uống ít thôi!”
“Không sao, không sao, hôm nay anh chỉ uống một chút thôi.”
“Anh bị viêm amidan, đừng uống nữa.”
“Ai da, thật sự không sao mà.”
Cặp vợ chồng ngồi thì thầm với nhau, Phương Nhạc ngồi bên cạnh ông chủ Phương, Trần Hề và Phương Mạt ngồi phía đối diện trên bàn tròn, bên cạnh là hai đứa bé song sinh, hai người họ đang chơi với hai đứa nhỏ.
Phương Nhạc im lặng ăn cơm, ăn một hồi thì đi vệ sinh, lúc trở về liền ngồi xuống cầm ly nước trước mặt lên, ngẩng đầu uống một ngụm lớn. Sau khi uống xong mới phát hiện mùi vị không đúng, anh liếc nhìn trước mặt ông chủ Phương, không có ly rượu trắng nào cả.
Trần Hề thấy ông chủ Phương muốn uống rượu, nhưng mẹ Phương không cho ông ấy uống thêm và muốn giật ly của ông ấy, nên ông chủ Phương đã đặt ly rượu của mình trước bàn của Phương Nhạc để mẹ Phương không thể với tới.
Kết quả là Phương Nhạc tưởng đó là ly nước của mình nên không thèm nhìn đã ngẩng đầu lên uống luôn.
Trong miệng Phương Nhạc đang ngậm rượu trắng nóng rát, nhìn thấy Trần Hề ở đối diện đang nhìn mình chằm chằm, Phương Nhạc khựng lại, không nói một lời nuốt rượu trắng xuống, cố chịu đựng vị cay và nóng rát, anh đặt ly xuống rồi dùng đũa gắp đồ ăn, vẻ mặt không hề thay đổi.
Dạ dày anh nóng bừng, tai và má đều hơi nóng, Phương Nhạc rũ mắt xuống, hành động bình tĩnh. Trần Hề ở đối diện nhìn rõ ràng sự thay đổi trên mặt anh, cô liếc nhìn ly rượu trắng trên bàn, tiếp đó lại im lặng nhìn độ cồn ghi trên chai rượu, sau đó ánh mắt lại quay về khuôn mặt của Phương Nhạc.
Ăn xong cũng tàn tiệc, mọi người cười nói đi xuống lầu, đám người ông chủ Phương lại có tiết mục khác. Trần Hề rời khỏi chỗ ngồi, theo đám người đi về phía cầu thang, một cánh tay tiến đến bên cạnh cô, mùi rượu thoang thoảng vương trên chóp mũi cô.
“Phim chiếu lúc 8 giờ.”
Trần Hề: “…”
Trần Hề liếc mắt nhìn người bên cạnh, không nói một lời đi theo anh ra khỏi nhà hàng.
Chỗ để xe bên ngoài nhà hàng chật hẹp, xe của Phương Nhạc đỗ cách đó không xa, đi bộ ba bốn phút mới tới nơi, Phương Nhạc mở cửa tài xế, Trần Hề không thương tiếc hất tay anh ra.
“Anh uống rượu rồi!” Trần Hề trừng mắt nhìn anh.
Đây là câu đầu tiên Trần Hề nói với anh đêm nay, Phương Nhạc ngậm miệng đứng đó một lúc, sau đó đi vòng đến ghế phụ, Trần Hề ngồi vào ghế lái.
Sau khi thi lái xe xong cô đã lái xe vài lần, nhưng lái xe không thạo lắm. Trần Hề thắt dây an toàn, nhớ lại các bước vận hành trong đầu. Phương Nhạc dựa vào ghế phụ, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, đợi một lúc rồi mới nói: “Nếu anh không gọi em thì tối nay em sẽ không muốn xem phim phải không?”
“Anh đừng làm phiền em!” Trần Hề tức giận, tay chân cô khởi động xe, cô bị phân tâm bởi câu nói của Phương Nhạc nên khởi động quá mạnh, lập tức tông vào một chiếc ô tô vừa rời khỏi bãi đậu xe ở phía trước. Trần Hề phanh gấp, tim đập thình thịch, choáng váng trong giây lát.
Phương Nhạc đang muốn cởi dây an toàn, lại bị Trần Hề ngăn lại: “Em đi, anh ngoan ngoãn ngồi yên đó cho em!”
Trần Hề không muốn mắt mình đỏ lên, rõ ràng người tửu lượng kém trước mặt cô đang nhàn rỗi muốn kiếm chuyện làm, cô bước xuống xe, thương lượng với người ngồi trong xe phía trước.
Đối phương là một nam một nữ, xe hư không nghiêm trọng, người đàn ông nói chuyện với cô trước, sau khi Trần Hề xin lỗi và hỏi cách để bồi thường, anh ta lấy điện thoại ra, chuẩn bị thêm WeChat.
Tiếng còi đột nhiên từ phía sau vang lên, Trần Hề và đôi nam nữ đồng loạt nhìn về chiếc xe phía sau.
Cửa sổ bên phía ghế lái phụ không biết đã hạ xuống từ lúc nào, Phương Nhạc đặt tay lên cửa sổ, chỉ vào Trần Hề, dùng ngôn ngữ ký hiệu: Em thử xem!
Trần Hề không để ý đến người tửu lượng kém, cô quay lại nói chuyện với người đàn ông chủ xe, tiếng còi lại vang lên chói tai.
“Trần Hề.” Phương Nhạc nhìn về phía cô, ánh mắt và giọng điệu đầy cảnh cáo.
Trần Hề trợn mắt, hít sâu một hơi, thỏa hiệp quay sang nói với người phụ nữ: “Tôi thêm WeChat của cô nhé.”
Phương Nhạc ngồi ở xe phía sau không nói gì, nhưng cô gái vì lý do nào đó lại không nhúc nhích, trực giác của Trần Hề rất nhạy bén, cô ngạc nhiên hỏi: “Không tiện à?”
Lúc này người đàn ông chủ xe mới lên tiếng: “Hay để tôi thêm WeChat của bạn trai cô đi.”
“Anh ấy không phải bạn trai tôi.” Trần Hề buông điện thoại xuống, nói: “Vậy hai người thêm WeChat của nhau nhé.”
Trần Hề đi về xe, gọi người: “Phương Nhạc?”
Phương Nhạc đưa điện thoại của mình ra.
Sau khi đàm phán xong, Trần Hề tạm biệt người đàn ông và người phụ nữ lạ mặt, ngồi vào ghế lái lần nữa, chậm rãi lái xe về phía rạp chiếu phim ngoài trời.
Trong xe vốn yên tĩnh, cô vừa lái xe ra ngoài không lâu, đột nhiên có tiếng nói chuyện vang lên.
“Em tên gì?”
“Trần Hề.”
“Em là bạn gái anh à?”
“Ừ.”
“Chúng ta đang hẹn hò à?”
“Ừ, hôm nay chúng ta bắt đầu hẹn hò.”
Màn hình điện thoại ở ghế phụ lái vẫn đang sáng, đoạn ghi âm đang hiển thị thời gian.
Trần Hề: “…”
*
Cy: Trẻ con voãi =)))))