Trăng Ngả Về Tây - Chương 81
Chương 81
Chuyến này Trần Hề về nhà, hành lý trên người chỉ mang theo ba lô và túi du lịch, để thuận tiện leo núi nên cô không mang theo vali. Hai người đi xuống tầng hầm, trực tiếp đặt hành lý lên ghế sau xe. Xe lao ra đường, lốp xe cán lên một lớp tuyết mỏng, đèn đường trên đường vẫn sáng, đưa mắt nhìn chỉ thấy một màn tuyết trắng xóa.
Một quán ăn sáng gần cổng chính của khu dân cư đã mở cửa, Phương Nhạc giảm tốc độ xe lại, hỏi: “Ăn sáng nhé?”
Trên xe họ có mang sữa và sandwich mua hôm trước, định dùng cho bữa sáng hôm nay. Bữa sáng kiểu Trung Quốc nóng hôi hổi rõ ràng hấp dẫn hơn, Trần Hề xem xét thời gian, biết sẽ kịp giờ nên gật đầu nói một từ “Được”.
Phương Nhạc tấp vào lề, hai người bước vào tiệm mới phát hiện quán ăn sáng vẫn chưa mở cửa, vợ chồng ông chủ đang đặt nồi hấp, nói mười phút nữa sẽ có đồ ăn. Trên bàn bày một dãy bát lớn, bọn họ hỏi Phương Nhạc và Trần Hề muốn uống sữa đậu nành không, muốn uống ngọt hay mặn, muốn mặn thì có thể tự mình thêm gia vị.
Trần Hề muốn uống sữa đậu nành ngọt, Phương Nhạc uống mặn, anh vừa cho gia vị vào vừa nhìn Trần Hề đang đứng ở cửa quán, lưng quay về phía cửa, ngồi xổm dưới gốc cây ngô đồng trên vỉa hè.
Mấy năm nay Hà Xuyên năm nào cũng có tuyết, năm ngoái tuyết đặc biệt mỏng, rơi xuống đất sẽ nhanh chóng tan chảy, vốn dĩ không thể đắp người tuyết được. Tuyết năm nay vừa khớp, vào ngày thi cuối kỳ của họ kết thúc, trong khuôn viên trường Đại học Hà Xuyên đã xuất hiện một người tuyết được đắp cẩn thận, người tuyết cao khoảng phân nửa chiều cao của con người, khuôn mặt có đường nét sống động như thật, tuyết xung quanh đã bị mấy người đó xúc hết sạch lên. Tối hôm đó, người tuyết cũng được giới thiệu trên bản tin tám giờ trên kênh truyền hình của Đài truyền hình Hà Xuyên.
“Em có thể đắp một con lớn, vẫn kịp thời gian.” Ở quán ăn sáng, Phương Nhạc thêm gia vị xong, lặng lẽ đi đến phía sau Trần Hề.
Trần Hề vừa đắp một người tuyết tròn trịa, bên cạnh người tuyết của cô là một người tuyết cong queo, đây không phải là kiệt tác của cô.
Trần Hề nhặt một chiếc lá lên, muốn xé một miếng để trang trí làm mắt mũi, nói: “Không cần đâu, em thích đắp vậy thôi, anh xem em đắp thế nào?”
“Rất đáng yêu.” Phương Nhạc quỳ xuống nhìn thử rồi nói: “Giống hệt người tuyết mà em đã đắp trước đây.”
“Người tuyết đã đắp trước đây á?” Trần Hề nhìn anh: “Em chưa từng đắp người tuyết trước mặt anh bao giờ cả.”
“Lần đầu tiên em đến đây.” Phương Nhạc nhắc nhở cô: “Ngày đó có bão tuyết, em còn nhớ không? Hôm đó anh đưa em đi mua sắm, đi xuống lầu lại quên lấy điện thoại nên quay về, lúc đó em đã lén đắp người tuyết.”
Trần Hề đã nhớ ra, cô chắc chắn lúc đó mình đã đắp rất nhanh, lúc Phương Nhạc xuống lầu thì người tuyết của cô đã được đắp xong xuôi cả rồi, anh vốn không có cơ hội nhìn thấy cô đắp được.
Phương Nhạc nói: “Lúc đó anh đang đi trước em, quay người lại thì thấy em đã đi rất xa, thậm thụt lén lút đi đến gần luống hoa, sau đó khi anh quay về rồi đi xuống lần nữa thì nhìn thấy có thêm một người tuyết trên luống hoa, còn cần phải nhìn à? Ngoài em đắp ra thì còn có thể là ai nữa?”
Trần Hề kinh ngạc nói: “Anh cứ như thần vậy, còn đếm người tuyết nữa hả?”
“Lúc đầu anh không đếm, nhưng anh thấy em lén lén lút lút cho nên mới đếm đó.” Phương Nhạc nói đùa nửa giả nửa thật, anh cũng vo tròn một nắm tuyết trong tay, tạo thành một quả cầu tuyết, đặt vào đội ngũ người tuyết dưới gốc cây. Anh lại cười rồi nói: “Nhưng sở thích này của em là sao? Em cứ thích đắp thêm người tuyết của mình vào đống người tuyết do người khác làm mới được à?”
Trần Hề nói: “Em cũng bó tay, mỗi lần nhìn thấy loại người tuyết này ở ven đường, tay em liền cảm thấy ngứa ngáy, không tự chủ được.”
Nhìn thấy Trần Hề lại muốn vo tuyết, Phương Nhạc liền nắm lấy tay cô.
Bầu trời lúc này đã hơi sáng, trên đường thỉnh thoảng mới có một chiếc ô tô chạy qua, trên vỉa hè ngoại trừ bọn họ ra thì không có ai khác, lúc này trời lạnh cóng, Phương Nhạc vừa mới vo tuyết nên biết lạnh cỡ nào.
“Vậy cũng nên kiềm chế bản thân lại, đừng chơi nữa, lần sau đeo găng tay vào rồi hãy chơi.”
Trần Hề nói: “Em không lạnh mà.”
Phương Nhạc tóm lấy cô không chịu buông, không cho cô chạm vào tuyết nữa, anh kéo cô đứng dậy rồi nói: “Em quên trước đây em từng bị bệnh cước* à? Coi chừng tái phát.” Anh đưa cô đến quán ăn, không nhịn được lại dạy dỗ thêm một câu: “Em còn là con nít à?”
(*Bệnh cước (có tên tiếng Anh là chilblain hoặc pernio hoặc perniosis) là tình trạng bệnh hay gặp vào mùa đông. Miền Bắc Việt Nam có những đợt thời tiết lạnh ẩm vào cuối đông đầu xuân làm cho nhiều người bị bệnh cước. Biểu hiện của bệnh là xuất hiện các nốt, mảng da mềm màu đỏ hoặc tím do phản ứng với lạnh.)
Trần Hề cảm thấy vô cùng tiếc nuối, cố nhịn ham muốn của mình lại. Ăn sáng xong, cô được Phương Nhạc chở đến sân bay, ở cửa an ninh chào tạm biệt anh.
Đây không phải lần đầu tiên Phương Nhạc đưa cô lên máy bay, lúc hai người tách ra, trong lòng cũng không có gì bất thường. Một giờ sau, Trần Hề xuống máy bay, gửi cho Phương Nhạc một tin nhắn WeChat báo mình vẫn an toàn, Phương Nhạc phản hồi nhanh chóng, Trần Hề còn phải đi tàu cao tốc nên hai người không trò chuyện gì nhiều, đợi Trần Hề lên cao tốc, lúc này Phương Nhạc mới gọi điện cho cô.
Tàu cao tốc vẫn chưa khởi hành, hành khách ở lối đi dài vô tậ. Ghế của Trần Hề ở sát lối đi, âm thanh quá ồn ào, cô bịt một bên tai nói chuyện điện thoại với Phương Nhạc, chưa nói được mấy câu đã bị một người vỗ vai, là hành khách ngồi ghế bên cạnh Trần Hề đang cần cô nhường chỗ.
Trần Hề đứng lên để đối phương ngồi vào, Phương Nhạc hỏi: “Là người ngồi cạnh em à?”
“Ừm, em vừa nhường chỗ cho chú ấy đi vào.”
Phương Nhạc không nói gì, cúp điện thoại, trong tay vẫn cầm điện thoại, cách đó không xa Phan Đại Châu đang hét lớn với anh: “Phương Nhạc, buổi trưa cậu muốn ăn ở đâu?”
Tuần này mọi người từ trường đại học trở về Hà Xuyên để nghỉ đông, ngoại trừ Liêu Tri Thời, hôm nay mọi người đều có mặt ở đây. Nọn họ nghiện chơi bóng rổ, bên ngoài phòng thì quá lạnh, bọn họ hiếm khi bỏ tiền vào sân bóng rổ trong nhà của nhà thi đấu để chơi, quyết định sau khi chơi bóng xong thì sẽ cùng đi ăn trưa, sau đó buổi chiều thì tìm quán Internet để chơi game.
Cường Tráng đề nghị: “Chúng ta đi ăn lẩu đi. Này, có thể dẫn bạn gái theo không? Anh gọi bạn gái tới đi chung luôn.”
Phan Đại Châu vui vẻ nói: “Vậy em cũng muốn gọi bạn gái tới.” Phan Đại Châu lại hỏi Phương Nhạc: “Nhạc, cậu muốn ăn lẩu không?”
Phương Nhạc nói: “Sao cũng được.”
Phan Đại Châu: “Cậu ngồi đây làm gì vậy, không chơi nữa à?”
“Lát nữa, mấy cậu chơi trước đi.” Phương Nhạc nói xong lại cúi đầu bấm vào giao diện WeChat trên điện thoại, sau đó ngón cái giơ lên không trung, vẫn đứng yên đó không hề động đậy. Ánh mắt anh rơi vào điện thoại, nhưng trong đầu lại trống rỗng, trong lòng nghĩ thầm. Phương Nhạc khẽ cau mày, một lúc sau mới tập trung nhìn vào chấm đỏ trên ảnh đại diện của nhóm, tùy ý bấm vào.
Anh luôn cài đặt chế độ không làm phiền đối với nhóm chat, Bạch Chỉ trong nhóm nói quá nhiều, Phương Nhạc bình thường cũng lười đọc tin nhắn trong nhóm của bọn họ.
Tin nhắn chưa đọc quá nhiều, Phương Nhạc thản nhiên xem nội dung gần đây, Bạch Chỉ hỏi mọi người kỳ nghỉ đông có dự định gì, cô ấy nói muốn lấy 5000 tệ để đãi mọi người ăn cơm. Thẩm Nam Hạo nói cậu ta phải đi đến Hải Nam trong kỳ nghỉ đông, Giả Xuân nói sau Tết cậu ta sẽ đi du lịch nhưng không nói rõ là đi đâu. Lâu Minh Lí và người họ hàng là đạo diễn phim tài liệu chuyến này phải đi Tây Tạng để thu thập tài liệu, Bạch Chỉ hớn hở hỏi có thể đưa cô ấy đi cùng không, Trương Tiêu Hạ hỏi cô ấy rốt cuộc có mời cơm nữa không.
Tin nhắn của Trần Hề ở phía trước, cô nói kỳ nghỉ đông này cô về quê thăm nhà. Lúc này tin nhắn trong nhóm vẫn tràn ngập trên màn hình, Trần Hề trả lời một tin nhắn một phút trước, nói rằng cô đã lên tàu cao tốc.
Phương Nhạc đọc qua loa một lượt, anh thoát khỏi cuộc trò chuyện nhóm và nhấp vào giao diện trò chuyện với Trần Hề.
Cuối cùng Phương Nhạc gõ chữ: [Người ngồi bên cạnh em là đàn ông…]
Còn chưa gõ xong thì Phương Nhạc đã xóa dòng này, gõ lại: [Đừng tùy tiện nói chuyện với người lạ.]
Ngón tay ấn vào nút gửi, Phương Nhạc nhìn dòng chữ này, hồi lâu sau lại xóa dòng chữ này đi.
Suy nghĩ một lúc, anh lại gõ: [Đừng tùy tiện tiếp chuyện với người lạ.]
Một lúc sau, Phương Nhạc nhận được tin nhắn trả lời, Trần Hề gửi lại: [???]
Phương Nhạc ấn bàn phím, mới vừa gõ bính âm thì Trần Hề đã gọi điện đến.
“Gì mà đừng tùy tiện tiếp chuyện với người lạ chứ?” Khi điện thoại được kết nối, Trần Hề hỏi ngay.
Phương Nhạc hơi cong lưng, điện thoại áp vào tai, khuỷu tay chống lên đùi, tay kia cầm nắp chai nước khoáng, ngón tay chậm rãi cử động, chai nước khoáng lắc lư.
Anh cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào chai nước khoáng và trả lời: “Nghĩa trên mặt chữ, đừng tùy tiện tiếp chuyện với người lạ.”
“Không tiếp chuyện với người lạ để làm gì?” Trần Hề không thèm quan tâm.
“Em không biết rằng em rất có khiếu nói chuyện à?” Phương Nhạc nói cô.
Trần Hề thích xem náo nhiệt và nghe người ta kể chuyện, mỗi lần Phương Mạt vừa ngoắc tay là Trần Hề đi theo ngay, một phần cũng do mấy câu chuyện mà Phương Mạt kể quá đặc sắc. Khi đi chạy bộ cô cũng có thể dừng lại để xem người khác cãi nhau, lần trước khi cô dẫn học sinh của mình đến viện bảo tàng, cô lắng nghe phần giới thiệu còn chăm chú hơn học sinh của mình nữa.
Hơn nữa Trần Hề không sợ người lạ chút nào, mặc dù cô không có nhiều bạn bè như Trương Tiêu Hạ, nhưng ở trường Trương Tiêu Hạ vẫn cảm thấy ngại ngùng trước đám anh em của Phương Nhạc, trong khi Trần Hề lại không hề sợ người lạ hay đám anh em của Phương Nhạc, cô có thể ứng phó được tất cả.
“Em quên cặp chị em chúng ta đã gặp trên tàu trước đây rồi à? Em chỉ vừa đi vệ sinh, trên đường về lại có thể nói luyên thuyên với cậu bạn đó.”
Đó là chuyện đã lâu lắm rồi, Trần Hề vẫn nhớ tới cặp chị em đó, người chị mặc chiếc váy vàng, em trai thì đội mũ bóng chày, Trần Hề nói: “Rõ ràng là cô gái đó muốn làm quen với anh, còn em trai cô ấy chỉ muốn bắc thang giùm thôi mà.”
Phương Nhạc không quan tâm: “Anh không nói chuyện với cô gái đó.” Phương Nhạc nói: “Em thích nghe kể chuyện như vậy, không chừng người ngồi bên cạnh em lát nữa kể cho em nghe vài câu chuyện phiếm thì em có thể nói chuyện với người ta suốt chặng đường.”
Trần Hề không nhịn được mà cười: “Phương Nhạc, anh thật là biết nói đùa, anh lo trước tính sau như vậy có phải hơi sớm rồi không?”
Phương Nhạc cũng cười: “Không lo không được, ai bảo bây giờ em không ở trong tầm mắt anh chứ?”
Trần Hề: “Anh muốn trói em lại luôn à?”
“Có thể trói em được à?” Phương Nhạc dừng một chút, nghiêm túc nói: “Cũng là ý hay, chờ em trở về thì anh sẽ trói em lại.”
“Sợ quá, vậy thì không thể trở về rồi.”
“Không sao, anh biết địa chỉ của em rồi.”
Trần Hề lại cười, tiếng cười truyền đến bên tai Phương Nhạc, khóe miệng Phương Nhạc cũng nhếch lên, một lát sau anh dừng tay lại, không lắc chai nước khoáng nữa. Phương Nhạc dựa vào ghế khán đài, giữa tiếng ồn ào của những người đang đi vào sân bóng, anh thì thầm: “Nói thật đấy, em hạn chế tiếp xúc với người lạ có được không?”
“…”
Trần Hề cúp điện thoại, nhìn về phía người chú xa lạ ngồi bên cạnh, điện thoại của đối phương đang đặt trên bàn, chú ấy vừa xem phim truyền hình vừa gặm chân gà.
Trần Hề mỉm cười, cũng mở phần mềm âm thanh trên điện thoại ra để nghe tin tức tiếng Anh.