Trăng Ngả Về Tây - Chương 80
Chương 80
Trên bìa giấy bao lì xì có in hình chú dê hoạt hình, chú dê được chạm nổi ba chiều mạ vàng với mái tóc xoăn dễ thương.
Mấy ngày nữa theo âm lịch sẽ là năm Mùi, cách đây không lâu, Phan Đại Châu đã mua một quả Surprise Eggs và lấy ra một con dê bằng nhựa, chả bất ngờ mà nói: “Tớ biết ngay mà, năm Thỏ sẽ mở ra con thỏ, năm Thìn sẽ mở ra con rồng, năm Mùi thì mở ra con dê, không thể có gì mới mẻ hơn được à? Ví dụ, năm Mùi mở ra nguyên con dê nướng, tốt nhất là hương vị thì là!”
Trước đây Trần Hề từng hy vọng thời gian trôi nhanh để cô có thể nhanh chóng trưởng thành và thi đại học, những lúc giải đề mệt mỏi, cô luôn tự hỏi tại sao thời gian lại trôi chậm như vậy. Nhưng chớp mắt, kỳ thi tuyển sinh đại học đã đến đúng như dự kiến, năm thứ nhất cũng đã trôi qua được nửa chặng đường, khi nhìn lại, cô thấy kinh ngạc trước thành tựu văn học của người xưa, câu hình dung “bóng ngựa trắng vút qua khe cửa” hoàn toàn phù hợp.
Mới hôm qua của bốn năm trước, khi cô mới đến Hà Xuyên, đường phố trang trí những chú thỏ, hôm nay của bốn năm sau, đường phố Hà Xuyên tràn ngập đủ loại trang trí hình con dê.
Trần Hề nhìn con dê chạm nổi mạ vàng, trong lòng giống như tiếng chuông ngân vang trên đỉnh núi, sau một tiếng “đinh” nặng nề, âm thanh vang vọng khắp núi, trong lòng cũng theo đó run lên.
Cổ họng cô nghẹn ngào, trán kề vào xương đòn của Phương Nhạc, hai tay dưới chăn nắm lấy quần áo của Phương Nhạc.
Phương Nhạc thấy cô không nhận bao lì xì và cũng không nói gì, tim anh liền đập thình thịch, nhất thời hoảng sợ vì không đoán được suy nghĩ của cô.
Phương Nhạc vòng tay qua vai Trần Hề, dùng sức ấn xuống, yết hầu lăn qua lăn lại, cố gắng dùng giọng bình tĩnh nhất có thể nói: “Em nói một câu đi được không?”
Trần Hề áp trán vào người anh, không lập tức động đậy, mấy giây sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt là những tia máu đỏ ngầu, hốc mắt ươn ướt, trên trán có một vết hằn màu đỏ.
Trần Hề nói: “Anh trộm bao lì xì trong phòng bà nội à?”
Hàng năm bà nội Phương đều tặng một đống bao lì xì màu đỏ, kiểu dáng chạm nổi mạ vàng ba chiều trên giường cũng có cùng phong cách giống như loại bao lì xì mà bà nội Phương đã tặng những năm trước.
Phương Nhạc cũng không biết đã thở phào được hay chưa, anh nhìn vào ánh mắt và cái trán của cô, cứ cảm thấy sự hoảng sợ vừa rồi có chút khó giải thích. Anh xoa trán Trần Hề, tức giận nói: “Anh còn tưởng rằng em đang khóc.”
Trần Hề: “Suýt chút nữa đã khóc rồi.”
Phương Nhạc: “Vậy tại sao em không khóc?”
“Anh muốn em khóc hả?” Trần Hề dựa vào anh nói: “Muộn rồi, nước mắt em đã bị em kiềm lại hết rồi.”
Phương Nhạc: “Anh phát hiện anh chưa từng thấy em khóc bao giờ.”
“Anh còn thực sự muốn thấy em khóc à?”
“Thà khóc còn hơn em cứ suy nghĩ lung tung.” Trán cô dường như càng xoa càng đỏ, Phương Nhạc đẩy đầu cô ra nói: “Ai biết đến lúc đó em sẽ nghĩ lung tung gì đâu, vậy thì thà khóc còn hơn. Ít nhất khi em khóc, rõ ràng là em đang cảm động.”
“Em có thể nghĩ gì đây?” Trần Hề nhìn anh, chỉ vào bao lì xì nói: “Em chỉ thắc mắc là anh có lấy trộm bao lì xì của bà nội không thôi mà.”
Phương Nhạc cầm bao lì xì lên, cân nhắc trong tay hai lần, gáy đầu đang tựa vào thành giường cứng cáp, cúi đầu nhìn Trần Hề, thuận theo cô đổi chủ đề, buồn cười nói: “Có một tiệm bán kẹo cưới ở cổng phía bắc của khu dân cư, họ cũng bán bao lì xì, bà nội mua bao lì xì của tiệm đó cả đấy em có biết không?”
“Ồ.” Trần Hề thật sự không biết: “Vậy là em đã hiểu lầm anh rồi.”
Phương Nhạc nói: “Dù sao trong mắt em bây giờ, anh hoặc là suốt ngày nghĩ đến chuyện đó hoặc là kẻ trộm đúng không?”
“Anh đừng nói bản thân mình như thế, anh không tệ đến thế đâu.”
“Cảm ơn sự bao dung của em?” Phương Nhạc và Trần Hề ở bên nhau được một thời gian dài, anh cũng học được giọng điệu nghịch ngợm mà cô thỉnh thoảng sử dụng trong khi nói chuyện
Hai người nhìn nhau cười, bầu không khí vốn nghiêm túc nặng nề đã hoàn toàn thay đổi.
Phương Nhạc đặt bao lì xì vào lại trên chăn, đặt trước mặt Trần Hề, Trần Hề đưa tay nhận lấy, ngón tay sờ lớp giấy mịn màng, quay lại chủ đề chính: “Em không có bướng bỉnh, nhưng tiền là thứ nhạy cảm.”
“Anh biết, đặc biệt là ở nhà anh.” Gia đình anh vì có tiền nên không cần lo cơm ăn áo mặc, cũng vì tiền mà bị thâm tím mình mẩy, người bình thường khi nói đến tiền bạc đều phải suy nghĩ kỹ càng chứ đừng nói nhà anh.
Phương Nhạc nói: “Cho nên anh mới bảo em đừng suy nghĩ nhiều, từ lúc nghỉ hè em từ quê trở về có nghỉ ngơi không? Cả ngày vừa học vừa làm thêm để kiếm tiền nên dịp Tết này cứ nghỉ ngơi cho đàng hoàng đi.”
“Em chưa nghỉ ngơi hồi nào? Em lại không phải Iron man, em còn đi du lịch với anh nữa đó.” Trần Hề vặn lại.
“Iron Man đi du lịch với anh một ngày.” Phương Nhạc thấy vết đỏ trên trán cô vẫn chưa mờ đi, không nhịn được lại đưa tay ra, nhẹ nhàng ấn xuống nói: “Sao nào? Có về không?”
“Iron Man phải nhìn xem trong bao lì xì của anh có bao nhiêu tiền trước đã.” Trần Hề mở bao lì xì ra, nhìn thấy một chồng dày cộm: “Nhiều như vậy á? Đều là tiền anh làm thêm kiếm được à?”
“Ừ.”
“Không đúng.” Trần Hề nhìn Phương Nhạc: “Em biết tiền lương của bảo tàng cũng bình thường thôi mà.”
Hiện tại Phương Nhạc cũng không có ý định giấu cô: “Buổi tối anh cũng đi dạy kèm nữa, nếu không em cho rằng mỗi đêm bảo tàng đều tăng ca à? Đâu ra tăng ca nhiều như vậy?”
“… Tại sao lúc đó anh không nói gì?”
“Nói gì giờ? Anh nói với em rằng anh đã tìm được một công việc làm thêm khác vào buổi tối, sau đó đợi em hỏi anh tại sao còn muốn tìm thêm một công việc làm thêm nữa à?” Phương Nhạc nói: “Thật ra lúc đó anh không nghĩ gì nhiều, hơn nữa lúc đó chúng ta cũng chỉ vừa mới ở bên nhau, anh mà nói với em thì thật sự sợ em sẽ suy nghĩ lung tung.”
“Tại sao anh cứ nghĩ em sẽ suy nghĩ lung tung thế?” Trần Hề dừng một chút lại hỏi: “… Còn nữa không?”
“Còn gì nữa?” Phương Nhạc suy nghĩ một chút: “Ừ, ở trường anh cũng nhận một ít công việc.”
Trái tim Trần Hề như bị một bàn tay nóng bức bóp chặt, vừa nóng vừa đau, cô nghĩ đến cảnh kỳ nghỉ hè mỗi buổi tối Phương Nhạc đều về nhà muộn, khi về đến luôn đứng bên giường cô, nói vài câu với cô hoặc hôn cô.
Trần Hề chậm rãi cúi đầu xuống, Phương Nhạc đưa tay nâng cằm cô lên lên.
“Thôi đừng cảm động nữa.” Phương Nhạc hơi lúng túng nói: “Nếu em thật sự khóc thì chắc anh cũng sẽ không thoải mái đâu.”
Trần Hề cười nhẹ, lại dựa vào trong ngực anh, trán tựa vào xương quai xanh của anh, Phương Nhạc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô.
Trong phòng im lặng, một lúc sau dựa đủ rồi, Trần Hề lại ngẩng đầu lên, lần này má cô tựa vào xương quai xanh của anh, ngửa cổ nhìn anh, hỏi: “Tiền anh kiếm được đều ở đây cả à?”
“Đưa em số tròn thôi.” Phương Nhạc nói: “Anh giữ lại một ít tiền tiêu vặt.”
Trần Hề ngồi dậy, vỗ bao lì xì vào ngực anh “Vậy anh cất tiền này cùng với tiền tiêu vặt đi.”
“… Là sao?”
Điện thoại của Trần Hề đã rơi ra khỏi túi quần ngủ từ lâu, cô mò mẫm trong chăn, lấy điện thoại ra, mở dịch vụ ngân hàng trên điện thoại cho anh xem, bên trong có một khoản tiền gửi khá lớn.
“Vốn dĩ năm nay… À không, vào tháng 9 năm ngoái, em định đưa em trai em đến trường dành cho người bị điếc. Kỳ nghỉ hè em trở về đó, em đã nói với anh rằng em trai em bị sốt, bố em quen với người ở phòng khám trong thị trấn, nghe nói có người từ nơi khác muốn nhận con nuôi. Khi bố nói đến chuyện này, em trai em cũng nhìn thấy, có lẽ vì thế mà em trai em đặc biệt phản đối việc rời khỏi nhà để đi học bên ngoài, thằng bé luôn cảm thấy là bọn em đang muốn đẩy nó đi. Sau này em suy nghĩ, cho dù thằng bé đi học muộn một năm cũng tốt, em sợ thằng bé khi đi học sẽ bị bắt nạt, nên tốt nhất đợi lớn thêm một chút nữa. Vì thế em dự định năm nay cho em trai đi học, còn về trường học thì hai năm trước em đã xem xét hết rồi, học phí và sinh hoạt phí trong mấy năm tới đây em đã chuẩn bị đủ cả rồi, không phải là em làm cao không muốn tiền của anh, chỉ là bây giờ em không cần dùng tiền gấp thôi.”
Cô đã bán mạng làm thêm, tiền để dành đều là để dùng cho tương lai, vì thế: “Về số tiền này, anh tính vào tài khoản của em trước, sau này khi em cần thì đưa cho em. Tết năm nay em sẽ nghe lời anh, em sẽ về nhà đón Tết với bố và em trai em.”
Phương Nhạc im lặng nhìn cô.
Trần Hề hỏi: “Sao thế?”
“… Không có gì.” Phương Nhạc cầm chiếc bao lì xì trước ngực lên, khua trước mắt Trần Hề: “Vậy anh sẽ tính vào tài khoản của em.”
“Ừm.” Trần Hề nhìn màu đỏ bắt mắt lắc lư trước mắt mình, con ngươi chuyển động, nói: “Anh nói em bướng bỉnh, nhưng thực ra anh mới là người bướng bỉnh đó được chưa. Này, anh đưa bao lì xì cho em, đây có được tính là đã phá vỡ nguyên tắc của bản thân anh không?”
Phương Nhạc không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh vì em mà phá vỡ nguyên tắc còn ít à?”
“Anh còn vì em mà phá vỡ nguyên tắc nào nữa?”
“Muốn anh nói à? Em tự suy nghĩ đi.”
“Ừm… Ví dụ như…” Trần Hề kéo chăn lên, quấn quanh người hai người, nói: “Trước đây anh vốn rất lạnh lùng, có ở cạnh em cũng chẳng nảy sinh ý định xấu xa gì, bây giờ trong đầu anh toàn suy nghĩ chuyện gì đâu không.”
Phương Nhạc đã thừa nhận điều đó.
Hai người chậm rãi hôn nhau, đầu lưỡi Phương Nhạc quét qua môi Trần Hề, liên tục cắn môi cô, âm thanh đều chìm vào trong miệng đối phương.
“Muốn anh cùng về với không?”
“Không cần.” Bây giờ cô đã không còn là trẻ con nữa, trước đây cô đã tự mình về nhà, không có lý do gì vào khoảnh khắc cả nhà đoàn tụ lại bảo Phương Nhạc cùng cô trở về thăm nhà.
Phương Nhạc cụp mắt nhìn cô, buông lỏng môi, nhỏ giọng nói: “Đúng là danh vị không chính đáng thì lời nói không thuận lẽ.”
Nói xong anh tiếp tục hôn cô, luồn tay vào trong quần áo cô, hai người không muốn làm gì cả, chỉ muốn hôn không rời một lúc, nhưng nụ hôn vẫn bị gián đoạn…
“Mạt Mạt, Hề Hề, A Nhạc, tụi con ngủ chưa? Xuống ăn khuya đi!” Giọng nói như tiếng chuông lớn.
“Bố anh à?” Phương Nhạc nói.
“Ừm.” Trần Hề hỏi: “Sao chú Phương lại trở về rồi?”
Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng Phương Mạt vừa chạy vừa hỏi: “Bố già, sao bố lại trở về rồi?!”
“Bố về đưa đồ ăn khuya cho tụi con đó!” Ông chủ Phương từ dưới lầu hét: “A Nhạc, Hề Hề, xuống nhanh lên!”
Chẳng thể nào yên tĩnh nổi, hai người thu dọn một chút, Trần Hề đứng ở bên giường, cụp mắt xuống nhìn đũng quần của Phương Nhạc, Phương Nhạc tức giận hất đầu cô ra: “Em xuống trước đi.”
“Anh có xuống không?”
“… Xuống liền.”
“Ừm.”
Trần Hề bỏ chạy trước, khi xuống lầu thì thấy ông chủ Phương mặc chiếc áo khoác lông lòe loẹt, tuy vẫn đẹp trai nhưng mặt lại đỏ bừng và nồng nặc mùi rượu.
“Biết chắc tụi con vẫn chưa ngủ mà. A Nhạc đâu, sao chưa xuống nữa? Mau lại ăn khuya đi, trời lạnh lắm rồi đấy!” Ông chủ Phương nhìn Trần Hề, lại nói: “Ai da, Hề Hề thật sự đã lớn rồi, chúng ta đã bao lâu không gặp nhau rồi nhỉ?”
Trần Hề: “…”
Đúng là đã lâu không gặp, cô và Phương Nhạc về nhà vào cuối tuần, ông chủ Phương bây giờ vốn dĩ không có ở nhà mấy nên tối nay ông ấy đột nhiên trở về khiến cô và Phương Nhạc rất bất ngờ.
Phương Mạt ngồi xổm bên cạnh bàn trà dỡ đồ ăn khuya ra, hỏi lại lần nữa: “Sao bố lại trở về rồi? Mẹ đâu?”
Ông chủ Phương ngồi trên sô pha, chán nản nói: “Bà ấy chê bố hôi.”
Phương Nhạc xuống lầu muộn, hỏi một câu: “Bố uống say rồi à?”
“Không có.” Ông chủ Phương phủ nhận: “Bố chỉ uống một chút thôi, bố đã hứa với mẹ con là sẽ bỏ hút thuốc và uống rượu, nhưng bỏ thuốc và uống rượu thì cũng phải từ từ, bình thường bố đâu có đụng vào nhiều. Tối nay có tiệc xã giao, bố không còn cách nào khác đành phải uống vài ly với bọn họ, kết quả vừa về đến đã bị bà ấy mắng như điên, mắng bố hôi rồi đuổi bố ra ngoài.”
Ông chủ Phương uể oải cúi người xuống, ngay cả chiếc áo lông cũng mất đi vẻ hào nhoáng: “Bố thấy bà ấy đã thay đổi rồi, kiếm cớ không muốn gặp bố nữa.”
Phương Mạt hỏi: “Bố với mẹ con cãi nhau rồi hả?”
Ông chủ Phương: “Cãi rồi, cãi một trận lớn luôn.”
Phương Mạt tức giận nói: “Vậy bố trở về làm gì? Còn có tâm tình mua đồ ăn khuya nữa!”
“Đồ ăn khuya này bố mua cho mẹ con mà, nhưng bà ấy không muốn ăn, còn đuổi bố ra ngoài.”
Ba người: “…”
Phương Mạt: “Vậy bố trở về dỗ mẹ con đi.”
“Không đi” Ông chủ Phương nói: “Bà ấy cũng không muốn nhìn thấy bố, liên tục mắng bố hôi.”
“Nhưng bố thật sự rất hôi.” Phương Mạt không nhịn được nói: “Thuốc lá và rượu rất dễ bám mùi hôi, con sắp bị bố làm ngạt thở chết rồi nè.”
Ông chủ Phương giật mình, càng bực bội hơn, rõ ràng là ông ấy đã rất say: “Vậy thì kệ bà ấy đi, tại sao lần nào bố cũng phải nhường nhịn hết vậy? Bà ấy quen thói đó rồi!”
Trần Hề dứt khoát nói: “Không phải dì chê chú hôi đâu, rõ ràng là quan tâm đến sức khỏe của chú mà, chỉ muốn rèn sắt thành thép!”
Ông chủ Phương phản ứng chậm, mấy giây sau mới tỉnh táo lại, từ trên sô pha đứng dậy, nói muốn quay về.
Phương Nhạc kéo ông ấy vào phòng ngủ, bảo ngày mai rồi hãy đi.
Ông chủ Phương say cắm đầu nói: “Được, ngày mai rồi đi!”
Phương Mạt nhìn ông chủ Phương biến mất, nói với Trần Hề: “Vẫn là em biết ăn nói nhất!”
Trần Hề khiêm tốn nói: “Quá khen quá khen.”
Câu nói này của Trần Hề đã khiến ông chủ Phương lấy lại tinh thần, ngày hôm sau, ông chủ Phương vui vẻ đi tìm vợ, đáng tiếc lần này mẹ Phương thực sự rất tức giận, ông chủ Phương thất bại trở về nhà, ở trong nhà suốt ba ngày liền.
Nhà họ Phương đã lâu không náo nhiệt như vậy, Phương Nhạc và Trần Hề đã quen với thế giới của hai người, hiện tại Phương Mạt và ông chủ Phương đều ở nhà, hai cha con trên bàn ăn luôn cãi nhau. Buổi tối luôn truyền đến những tiếng động khác nhau, không phải ông chủ Phương rảnh rỗi ở trong phòng khách xem TV thì chính là Phương Mạt đang tập làm món tráng miệng trong bếp, thỉnh thoảng lại hét gọi Trần Hề và Phương Nhạc bảo hai người xuống tầng dưới làm chuột thí nghiệm cho cô ấy.
Đêm khuya yên tĩnh, nhà họ Phương cuối cùng cũng tắt đèn và mọi phòng ngủ đều đã đóng cửa lại. Rèm cửa trong phòng Phương Nhạc kéo lại phân nửa, đèn cũng không bật, ánh trăng lập lòe, anh đang ôm người ở trong chăn, hô hấp gấp gáp hỗn loạn, Trần Hề cắn môi, đè nén thanh âm.
Hai người hôn nhau say đắm trong căn phòng ngủ mờ mịt, chăn bông trở nên ngột ngạt và ẩm ướt.
“Ngày mai anh đưa em ra sân bay, xuống máy bay nhớ báo anh một tiếng.”
“Ừm.”
“Bác Tưởng tới đón em phải không?”
“Không cần bác ấy đón em, em tự mình lên núi.”
Giao thông bây giờ so với mấy năm trước thuận tiện hơn nhiều, Trần Hề không cần đổi tàu nữa, xuống máy bay và đi tàu cao tốc trong ngày là có thể về đến nhà.
Buổi tối cửa khóa, Trần Hề ở trong phòng Phương Nhạc ngủ đến nửa đêm, rạng sáng ngày hôm sau, hai người thức dậy tắm rửa, Phương Nhạc đưa Trần Hề đi chuyến bay sớm.