Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 8

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 8
  • 10
Prev
Next

Chương 8

Trần Hề lưỡng lự, nhẹ giọng hỏi: “Như vậy có sao không?”

Phương Nhạc: “Có sao gì?”

Trần Hề: “Anh không quan tâm hả?”

Phương Nhạc: “Ý của cô là giúp gọi cảnh sát à?”

Trần Hề cẩn thận nhìn vẻ mặt của Phương Nhạc khi anh nói câu này, dường như khá nghiêm túc. Cô không biết Phương Nhạc thật sự có ý đó hay không, cô bảo: “Cũng không đến mức phải như vậy đâu.”

Hai người đã ngồi trên ghế sô pha, trên bàn trà bày đầy đồ ngon. Món ếch xào xả ớt trong số đó sau khi bưng lên bàn nên có lửa cháy dưới đáy nồi, khi người phục vụ đưa món ăn cho Phương Nhạc ở cửa, anh ta không dám châm lửa nên đành đưa cho Phương Nhạc một cái bật lửa.

Lúc này Phương Nhạc mới châm lửa, Trần Hề nhìn thoáng qua ngọn nến nhỏ, sau đó lại nhìn chiến trường đối diện, ánh nến càng đun sôi nồi ếch xào thì chiến trường đối diện chiến đấu ngày càng kịch liệt.

Trong “Chiến Quốc sách” nói rằng lấy một địch mười, lấy mười địch một trăm, Trần Hề cảm thấy đúng là tai nghe không bằng mắt thấy. Ngay khi bà nội Phương xuất chiến, khí thế của bà ấy đã quét sạch hàng nghìn đội quân, cho dù là địch hay bạn, bà ấy dẫn đầu phát động tấn công bằng hỏa lực dữ dội.

Phương Nhạc lại đi ra ngoài kêu người phục vụ hâm nóng cơm, lúc anh quay lại, Trần Hề lại xác nhận với anh: “Để đồ ăn ở đây được không đó?”

“Cô muốn để trên bàn ăn à?” Phương Nhạc nói ra sự thật: “Sẽ dính nước miếng.”

… Từ “sẽ” được dùng rất có hồn. Trần Hề cầm bát đũa lên, chuẩn bị sẵn sàng.

Món ăn rất ngon và hấp dẫn, hai người mới ăn được mấy miếng thì em họ của Phương Nhạc từ chiến trường đi tới.

Bạn nhỏ Lưu Nhất Minh chăm chú nhìn đồ ăn, nhảy lên xin tham gia: “Anh hai anh hai, em cũng muốn ăn!”

Phương Nhạc và Trần Hề lần lượt ngẩng đầu lên và nhìn vào quả bí đao nhỏ người dính đầy bụi đất.

Lưu Nhất Minh lau bụi trên má, nói: “Em chui ra từ dưới gầm bàn á, Anh hai, lát nữa anh đánh giá khách sạn này một sao đi nhé, họ không quét sạch gầm bàn gì cả, vệ sinh thật sự không đạt tiêu chuẩn đâu.”

Phương Nhạc phớt lờ cậu bé.

Lưu Nhất Minh nói: “Anh hai, anh lạnh lùng quá, anh lén ăn một bụng đầy kem à?”

Phương Nhạc “lạnh lùng” nhắc nhở: “Bát đũa đâu?”

Lưu Nhất Minh quay đầu nhìn về phía bàn ăn, đau khổ nói: “A, lại phải bò về à?” Sau đó cậu bé nảy ra ý tưởng, nhướng chiếc cằm đầy nọng nhìn về phía Trần Hề, muốn sai cô đi.

Trần Hề đang bận rộn làm nhiều việc cùng lúc, nào là ăn uống, nào là chú ý tình hình chiến sự. Bây giờ ông chủ Phương lại đang bị nhắm tới, bà nội Phương đứng trước mặt ông ấy, một người giữ cửa, mười nghìn người khác cũng không vào được, tập trung hỏa lực tấn công kẻ địch hùng mạnh.

Trần Hề cảm nhận được ánh mắt của Lưu Nhất Minh, cô lại phân ra một tia chú ý cho cậu bé, suy nghĩ rồi nói: “Chị sẽ không bò xuống gầm bàn đâu.”

Lưu Nhất Minh ngạc nhiên: “A…” Chị ấy đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ cũng chỉ có thể bò xuống gầm bàn như mình thôi sao?

Trần Hề mỉm cười đứng lên: “Được rồi, em đợi tí.”

Trần Hề đi về phía tủ chén ở cửa, bát đũa của bọn họ được lấy từ chiếc tủ gần cửa phòng ăn.

Trần Hề đưa bát đũa mới lấy được cho Lưu Nhất Minh, Lưu Nhất Minh nhảy lên chiếc ghế sô pha nơi cô đang ngồi. Sau khi trải qua “bi kịch”, cậu bé lập tức cảm nhận được “niềm vui”, Lưu Nhất Minh trong tích tắc đã trở nên thân thiết với chị gái xa lạ.

Phương Nhạc ở bên cạnh mỉm cười.

Bữa tối đoàn viên hỗn loạn đã kết thúc trong bầu không khí không được vui như những năm trước, chỉ có ba vị chưa thành niên là ăn uống no say. Nhưng bữa ăn này không phải không gặt hái được gì, ví dụ như Phương Mạt vì chuyện này mà từ nhà cậu chuyển về.

Phương Mạt là một người bao che cho khuyết điểm của mình, cô ấy cho rằng bố mình nên bị chém thành từng mảnh, nhưng người chém ông ấy ra thành từng mảnh cũng phải là mẹ, bà nội, hoặc là cô ấy, thậm chí còn có Phương Nhạc.

Phương Mạt có thể chỉ vào mũi bố mình để chửi ông ấy, nhưng những người khác thì không thể, đặc biệt là dì và chú. Sau bữa tối đoàn viên, cô ấy nhận được tin tức từ anh em họ hàng cùng trang lứa, cuộc chiến trong nhà họ Phương năm nay đặc biệt khốc liệt, ông chủ Phương vẫn không may bị người khác nhắm tới.

Phương Mạt vừa mắng đáng đời, vừa thu dọn hành lý rồi phóng như bay về nhà trấn giữ, dù sao mẹ Phương đã được gia đình cậu dẫn đi du lịch để thư giãn, Phương Mạt vẫn còn một đống bài tập trắng trơn trong kỳ nghỉ đông, bây giờ không thể đi đâu được .

Trong dịp Tết âm lịch, nhà họ Phương đón tiếp rất nhiều họ hàng và bạn bè, đến ngày 8 tháng 2, ngày mùng 6 Tết, một gia đình bà con xa đã đến thăm.

Khi Phương Mạt nhìn thấy gia đình này, lông mày nhíu lại, ánh mắt dữ tợn, hận không thể nhe răng nanh ra. Bà nội Phương luân phiên ở nhà con mình, lần này đúng lúc đang ở nhà con trai trưởng, cho nên hôm nay bà ấy cũng ở khu biệt thự Cẩm Duyên.

Bà nội Phương nhìn thấy vẻ mặt của Phương Mạt, lặng lẽ nhắc nhở cô ấy rằng “Đến nhà là khách”, đuổi cô ấy đi vào bếp gói sủi cảo, bà ấy cũng bảo Trần Hề trông chừng cô ấy, đừng để cô ấy chạy lung tung.

sau khi Phương Mạt trở về mới chính thức gặp Trần Hề, Trần Hề thông minh ngoan ngoãn, hai người lại xêm tuổi nhau, ở chung vài ngày, Phương Mạt rất thích cô.

Phương Mạt nhìn chằm chằm vào phòng khách, nói với Trần Hề: “Em có biết gia đình họ đã làm chuyện trái đạo đức gì không?”

Trần Hề còn chưa sửa được tật xấu khi còn nhỏ, cô vẫn muốn nghe chuyện phiếm. Trần Hề ngồi ở trên ghế ăn, cầm lấy một cái vỏ sủi cảo, vểnh tai lên nói: “Chị nói đi.”

Có khán giả, mong muốn chia sẻ của Phương Mạt ngay lập tức dâng trào, cô ấy nóng lòng muốn kể cho Trần Hề nghe về những chuyện cũ của nhà họ Phương.

Nhà họ Phương trở nên giàu có thông qua việc giải tỏa đền bù khi Phương Nhạc mới sáu tuổi, trước đó, nhà họ Phương chỉ là một nhà nông bình thường. Bà nội Phương chỉ có một người em gái, em gái bà ấy lấy chồng ở tỉnh khác, là chị gái nên bà nội Phương kén rể, toàn bộ đất đai mà tổ tiên nhà họ Phương để lại đều thuộc về bà ấy.

Năm giải tỏa, ông nội Phương Nhạc đã qua đời, bà nội Phương có rất nhiều của cải, bà ấy cho rằng ba đứa con của mình không thông minh lắm, tiền không thể bỏ vào túi của bọn họ được, nhưng ấy bà cũng nghe theo lời đề nghị của mấy đứa trẻ rằng ở ngoại ô có một nhà máy giá rẻ, nếu mua thì cả nhà có thể cùng nhau mở nhà máy làm chủ, không cần phải ra ngoài làm việc và nhìn mặt người khác nữa.

Thế là bà ấy mua nhà máy, vẫn còn dư một ít tiền, tiền tài thu hút sự chú ý của người khác, người thân và bạn bè từ mọi tầng lớp đều lần lượt đến trước cửa nhà để nhờ giúp đỡ.

Khi bà nội Phương còn trẻ, bà ấy đã kết hôn với một tên đẹp trai nhưng chả phụ giúp được gì, để nuôi sống gia đình, bà ấy đã phải làm người đàn bà chua ngoa mấy chục năm, sau này bà nội Phương tin vào Phật giáo và làm việc thiện, cũng để loại bỏ cái nghiệp của mình.

Sau khi trở thành một Phật tử, bà ấy nhớ lại một chuyện mà mình đã từng tận mắt chứng kiến.

Một cư sĩ giàu có hỏi đại sư rằng ông ấy đi khắp nơi làm việc thiện, nhưng tài chính luôn có hạn, không thể giúp đỡ hết những người mệnh khổ, ông ấy phải làm gì?

Đại sư đã nói thế này: “Chúng ta đều nói đến việc cứu độ chúng sinh, vậy chúng sinh là ai? Chúng sinh đến do duyên, những người xung quanh con đều là chúng sinh.”

Bà nội Phương tuy mù chữ nhưng có thể đọc kinh Phật rất trôi chảy. Nghe đại sư nói xong, bà nội Phương bỗng tỉnh ngộ, làm việc thiện ở xa không bằng ở gần, có thể nhìn thấy hoàn cảnh khó khăn của những người trước mặt và giúp họ thoát ra khỏi vũng bùn, đây chính là đại thiện.

Còn ông chủ Phương là một người sống rất tình cảm, một khi nghe những câu chuyện bi thảm thì dễ rơi nước mắt, người vay tiền còn chưa khóc thì ông ấy đã bật khóc rồi than trách ông trời bất công rồi.

Hai mẹ con này “ăn nhịp với nhau”, danh tiếng tốt bụng của nhà họ Phương ngày càng lan rộng.

Sau đó, cơ sở kinh doanh độc lập của họ không may bị lừa gạt, nhà máy đóng cửa, nhà họ Phương phá sản.

“Sau khi nhà máy đóng cửa, gia đình chị lâm vào cảnh túng quẫn, tất cả số tiền tiết kiệm được đều không đủ bồi thường. Trước đây không phải bà nội đã cho vay rất nhiều tiền à, nên chỉ muốn lấy lại số tiền đã cho vay thôi. Tiếc là mấy người đó khi mượn tiền của gia đình chị thì biết ơn lắm, hận không thể thân càng thêm thân, đến khi bọn chị đi đòi tiền thì mặt mũi của mấy người đó giống như bọn chị độc ác và tàn nhẫn, có lỗi với bọn họ lắm không bằng!”

Phương Mạt giận dữ hất cằm về phía ghế sô pha, nói: “Đó là một trong số nhà đó, họ hàng bên ông nội chị.”

Năm đó nhà họ Phương đi đòi tiền, nhưng đối phương sống chết không chịu trả, tức giận nói rằng số tiền đó lẽ ra là tiền nhà họ Phương đưa cho bọn họ, coi như sính lễ đám cưới năm đó của ông nội Phương Nhạc, còn chỉ vào gia đình ba người của ông chủ Phương, nói: Nếu ông nội Phương Nhạc không hy sinh bản thân mình thì liệu nhà họ Phương có thể cải thiện được gen tốt như vậy không?

Bà nội Phương và ông chủ Phương đã làm rất nhiều việc thiện, nhưng cuối cùng họ lại không nhận được điều gì tốt cả. Khi đó, nhà họ Phương đang gặp khó khăn, nhà máy không tìm được người mua, bất động sản ở thị trấn nhỏ cũng không có giá trị bao nhiêu, Phương Mạt và Phương Nhạc học trường tiểu học ở Hà Xuyên, năm đó phải gửi ở nhà cậu. Những người đòi nợ đến gõ cửa nhà cậu, bọn họ còn tí nhân tính không đụng vào con nít, nhưng lại đập nát hoàn toàn nhà cậu Phương.

Đó là một khoảng thời gian đen tối.

Nhưng “người” nhà họ Phương xui xẻo, vận may về tài chính của họ lại rất tốt. Tình thế khó khăn của họ đột nhiên được giải quyết vào mười tháng sau, rất nhiều người trong đời chưa từng gặp phải giải tỏa một lần, nhưng nhà họ Phương lại gặp phải hai lần.

Lần thứ hai bị giải tỏa chính là nhà xưởng không tìm được người mua kia, lần này bà nội Phương có tài sản khổng lồ, trở lại thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời!

Cuối cùng Trần Hề cũng biết được những thăng trầm mà nhà họ Phương đã trải qua sau khi nhà máy đóng cửa.

Phương Mạt nói đến đây thì vuốt mái tóc đẹp của mình. Cô ấy vẫn rất hài lòng với vẻ đẹp của mình, nhìn những người đang ngồi trên sô pha, cô ấy hừ lạnh: “Còn nói nếu không có ông nội chị thì bọn chị sẽ không có gen tốt như vậy, việc chị xinh đẹp thì liên quan cái rắm gì đến bọn họ. Bọn họ là anh em của ông nội chị chứ không phải là cha của ông nội chị!”

Đúng lúc này, một người đẹp trai khác vừa đi chơi về.

Phương Mạt không nói nữa, hả hê nói: “Ai da, bà nội còn sợ chị không nể người ta, bây giờ ác ma thật sự trở về rồi nè.”

Trần Hề không hiểu ý cô ấy, cô theo ánh mắt của Phương Mạt nhìn về phía cửa.

Phương Nhạc mặc đồ thể thao, cởi áo khoác ra thì bên trong mặc áo nỉ mỏng ống tay áo nỉ xắn lên một nửa, tay trái đeo một chiếc bao cổ tay màu đen.

Anh vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy một nhóm họ hàng xa đang ngồi trên ghế sô pha. Phương Nhạc như thường lệ, treo áo khoác và túi thể thao lên trước.

Bà nội Phương nhìn thấy anh, muốn bắt chước lúc nãy đuổi Phương Nhạc đi gói sủi cảo, Phương Nhạc nghe lời bà ấy đi vào phòng bếp. Lúc đi ngang qua bàn ăn, anh gần như tùy ý hỏi: “Bọn họ đến bao lâu rồi?”

Bàn ăn chỉ có Trần Hề và Phương Mạt, Phương Mạt còn đang chiến tranh lạnh với Phương Nhạc, hai người họ không cần thiết thì sẽ không nói chuyện.

Trần Hề thấy Phương Mạt không mở miệng, liền ước chừng thời gian, báo cáo Phương Nhạc: “Có lẽ là mười hai, mười ba phút.”

Phương Nhạc “Ừ” một tiếng, vào bếp rót một cốc nước, sau đó đi đến ghế sô pha tìm một chỗ trống ngồi xuống, không để ý đến ánh mắt bà nội nhìn mình, im lặng tự mình ngồi nghe.

Họ ở chỗ bàn bên đây cách phòng khách rất xa, không thể nghe rõ cuộc nói chuyện. Trần Hề và Phương Mạt đều ngừng gói sủi cảo, chăm chú chú ý đến đầu bên kia.

Một lúc sau, chủ đề dường như mới chuyển sang chủ đề chính, khách khứa bắt đầu khóc lóc, Trần Hề mơ hồ nghe được mấy từ khóa, hình như nhà họ có người lái xe tông phải người khác, bây giờ phải bồi thường một số tiền lớn, nếu không sẽ đi tù.

Ông chủ Phương nói mấy câu an ủi, bà nội Phương cũng nói mấy câu, khi hai bên dường như sắp đạt được thống nhất gì đó, Phương Nhạc rốt cuộc cũng đặt cốc nước xuống, chủ động mở miệng.

“Nó nói gì thế?” Phương Mạt đụng phải Trần Hề trong tay.

“Em không biết nữa.” Phương Nhạc không phải người nói chuyện lớn tiếng, Trần Hề căn bản không nghe được.

Phương Mạt ghé vào tai Trần Hề thấp giọng nói: “Em nhìn đi, mấy người đó sắp rời đi rồi.”

“Hả?”

“Hàng năm đều có mấy đợt người như thế này đến cửa nhà bọn chị. Em đừng thấy bà nội hung dữ thì nghĩ bà dung dữ, bà cũng chỉ hung dữ với bọn chị thôi. Thực ra, bà cũng dễ bị lời ngon tiếng ngọt dụ như bố chị vậy, lại rất quan tâm đến thể diện. Hai năm qua, toàn dựa vào Phương Nhạc nên gia đình bọn chị mới không tiếp tục bị lợi dụng nữa.”

Phương Mạt nói đúng, trò chuyện được một lúc thì khách khứa đột nhiên đứng dậy, tức giận nói: “Đừng nói nhảm nữa, họ hàng cũng chẳng cần nữa, bây giờ mấy người khá rồi, sau khi kiếm được nhiều tiền thì là giỏi giang rồi, bọn tôi với không tới. Được rồi, đi thôi!”

Một đám người khách khí đi vào, lúc rời đi thì chửi rủa, bà nội Phương đóng cửa lại với vẻ mặt bình tĩnh, kéo Phương Nhạc ra ban công.

Phương Mạt gói một cái sủi cảo xinh đẹp, đắc ý nói: “Chị nói mà, Phương Nhạc ghét nhất chính là những người này tới cửa xin tiền, tới một người thì nó sẽ đá một người, tới một đám thì nó sẽ diệt gọn!”

Đang nói chuyện, Phương Mạt đột nhiên nghĩ đến điều gì, cô ấy bỏ sủi cảo xuống, hỏi Trần Hề: “Này, Hề Hề, Phương Nhạc đối xử với em có tốt không? Nó có hung dữ với em không?”

Trần Hề ngơ ra, nhìn về phía ban công: “Anh ấy đối xử với em rất tốt.”

Phương Mạt tưởng Trần Hề không tiện nói ra sự thật.

Những ngày này cô ấy ở nhà, Phương Nhạc hoặc là đi sớm về muộn, hoặc là ở trong phòng ngủ cả ngày. Lúc ăn cơm cô ấy cũng không thấy Phương Nhạc và Trần Hề nói gì cả. Cô ấy nghĩ đến tính tình kì cục của Phương Nhạc, cho rằng nhất định Phương Nhạc đối xử không tốt với Trần Hề.

Dù sao khi ông chủ Phương nói muốn đưa Trần Hề về nuôi, cả gia đình đều đồng ý, ngoại trừ Phương Nhạc.

Trên ban công, bà nội Phương trách mắng Phương Nhạc: “Kết thân phải kết thân, chứ không phải kết thù. Họ không tử tế, nhưng chúng ta không thể bất nghĩa. Ngồi tù là một chuyện lớn, nếu cậu ta ngồi tù thì cả đời này của cậu ta sẽ bị hủy hoại!”

Phương Nhạc bình tĩnh nói: “Anh ta lái xe trái luật đã vi phạm pháp luật, chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật là điều nên làm. Việc cuộc sống của anh ta bị hủy hoại không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta không cần phải chịu trách nhiệm với anh ta.”

Khi bà nội Phương nghe những lời này thì cảm thấy rất quen thuộc, chợt nhớ ra rằng Phương Nhạc đã nói những lời tương tự vào ngày mà họ bàn việc đưa Trần Hề về nhà nuôi.

Bà nội Phương tức giận nói: “Con nói thật cho bà biết, con nghĩ thế nào về Hề Hề? Có phải con vẫn chưa chấp nhận con bé không?”

Ban công và nhà bếp đối diện nhưng cách xa nhau, Phương Nhạc ngước mắt lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Trần Hề.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 8"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online