Trăng Ngả Về Tây - Chương 79
Chương 79
Trần Hề suy nghĩ lại những lời nói của Phương Nhạc mới hiểu ra ý tứ của anh, suy nghĩ của anh không có ẩn ý gì, một câu đơn giản mà đã đầy đủ ý..
Trước đó họ đã đồng ý rằng vì là yêu đương ngầm nên những mối quan hệ nam nữ xung quanh bọn họ nhất định phải rõ ràng, Trần Hề đã từng vỗ ngực với Phương Nhạc, phía cô hoàn toàn không có vấn đề gì, thực tế chứng minh hai người họ đều không có vấn đề gì, chỉ thỉnh thoảng có một vài người xuất hiện để bắt chuyện mà thôi.
Trần Hề nhìn bạn nam đang đi trở lại quầy hàng, bạn nam này đeo một cặp kính không gọng, dáng người cao ráo, ngũ quan cân đối, nói thật thì có chút đẹp trai, nhưng đối phương quay đi chẳng chút luyến tiếc, mấy câu chào hàng ban nãy cũng đều là đang bán hàng, có vẻ không giống với đang cố gắng bắt chuyện.
Trần Hề cây ngay không sợ chết đứng hỏi Phương Nhạc: “Anh cho rằng đây là bức tường sắp đổ hả?”
Ánh mắt Phương Nhạc rõ ràng trả lời Trần Hề: Chứ sao.
Trần Hề tò mò hỏi anh: “Anh định nghĩa bức tường sắp đổ thế nào vậy?”
Phương Nhạc lời ít ý nhiều, nói: “Đàn ông.”
“… Anh có thể vô lý hơn nữa không?” Trần Hề không thể tin được.
“Em có nhớ cô bạn gái Cường Tráng quen khi học cấp ba không?” Phương Nhạc hỏi cô.
“Nhớ chứ, em cũng đã từng gặp cô gái đó rồi.”
Khi còn học cấp ba, phạm vi hoạt động của họ không phải ở trường thì cũng là gần nhà thi đấu. Một ngày nọ, Trần Hề tình cờ gặp Cường Tráng và bạn gái của anh ta, tuy nhiên lúc đó Trần Hề chưa quen thân với Cường Tráng lắm nên lần đó gặp ở trên đường cũng chỉ đơn giản chào hỏi nhau một câu, Trần Hề nhớ bạn gái của Cường Tráng rất xinh đẹp.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Phương Nhạc lại nói: “Lúc bọn họ cãi nhau rồi chia tay, bạn gái của anh ấy nói học sinh khoa thể thao không đáng tin cậy.”
“Chuyện này thì em cũng nhớ.”
Bởi vì Cường Tráng không thể hiểu được nên anh ta đưa ra lập luận này và nhờ anh em của mình giúp anh ta phân tích. Một đám đàn ông chưa trải sự đời anh một câu tôi một câu, nhưng cũng không ai có thể hiểu được, Phan Đại Châu thậm chí còn nói rằng có phải khi anh ta chơi bóng rổ luôn cởi trần, hở hang quá mức nên bạn gái cho rằng anh ta không giữ đức hạnh của nam giới hay không.
Sở dĩ Trần Hề biết rõ như vậy là bởi vì sau khi Phan Đại Châu nói xong câu này liền bị Cường Tráng đánh một trận, sau khi Phan Đại Châu trở về thì liên tục chửi bới, còn bảo Trần Hề đứng trên phương diện phụ nữ thử phân tích xem lời nói của mình có lý hay không.
Phương Nhạc nói: “Cường Tráng cho đến giờ vẫn không hiểu, rất lâu sau anh ấy mới biết được suy nghĩ của bạn gái cũ. Khoảng thời gian trước khi bọn họ chia tay, gia đình anh ấy mở phòng tập gym, anh ấy bình thường nếu rảnh rỗi thì sẽ đến đó làm huấn luyện viên bán thời gian hoặc giúp phát tờ rơi. Bạn gái của anh ấy đã nhìn thấy anh ấy dạy các hội viên nữ tập gym, còn kiểm tra điện thoại của anh ấy, xem nhật ký trò chuyện giữa anh ấy và các hội viên đó.”
Trần Hề hóng chuyện: “Anh ấy ngoại tình à?” Chắc không đâu, đám anh em này của Phương Nhạc đều khá tin cậy.
“Không phải, nhật ký trò chuyện đó đều là giải đáp các câu hỏi liên quan đến tập gym, một số là về tiến trình giảm cân, chẳng hạn như hội viên đó đã ăn bao nhiêu calo trong một ngày, đã tập thể dục trong bao lâu. Cường Tráng chỉ hướng dẫn mọi người thôi, bạn gái anh ấy chỉ vì cách tiếp xúc này của Cường Tráng với người khác giới nên mới cảm thấy anh ấy không đáng tin cậy.”
Trần Hề suy nghĩ một chút rồi nói: “Em ít nhiều có thể hiểu được suy nghĩ của bạn gái cũ của anh ấy. Mặc dù Cường Tráng vô tội, nhưng nói con gái vô cớ gây sự cũng không thích hợp. Đổi lại một cặp đôi khác mà có người yêu suốt ngày bị vây quanh bởi nhiều người khác giới như vậy thì cũng chả ai có cảm giác an toàn.”
Phương Nhạc được nước lấn tới: “Em hiểu là được.”
Trần Hề trừng mắt nhìn anh: “Giống nhau à? Xung quanh em có nhiều người khác giới vây quanh à?”
Phương Nhạc: “Bọn họ muốn vây quanh chúng ta.”
Trần Hề quang minh chính đại nói: “Em không cho bọn họ cơ hội đó!”
Phương Nhạc nói mà chẳng cần suy nghĩ: “Vừa rồi không phải suýt chút nữa đã cho cơ hội rồi à?”
“… Anh bớt xà lơ đi được không?” Trần Hề đã cảm thấy bất bình cho “bức tường sắp đổ” luôn rồi, cô nói tiếp: “Người ta chỉ là đại lý thu mua thôi mà.”
Phương Nhạc nói đầy ẩn ý: “Bạn gái hiện tại của Cường Tráng là hội viên phòng gym của nhà anh ấy, họ gặp nhau nhờ lúc tập gym chung.”
Trần Hề: “…”
Mặc dù Cường Tráng chả có lỗi gì trong việc này, việc anh ấy có mối quan hệ mới sau khi chia tay là điều bình thường, nhưng đối tượng trong mối quan hệ mới của anh ấy lại là hội viên phòng gym, nên nói thế nào đây? Nói Cường Tráng như vậy là không có đạo lý, nhưng nếu không nói lý mà nói thì đây cũng coi như lời tiên tri đã trở thành sự thật, ai dám nói sự lo lắng của bạn gái cũ Cường Tráng là không có cơ sở đâu.
“Cho nên em hiểu chưa?” Phương Nhạc nhìn Trần Hề, kiên quyết nói: “Đây chính là bức tường sắp đổ.”
“Vậy thì tệ quá.” Trần Hề giơ điện thoại lên: “Làm sao bây giờ? Ở đây vẫn còn rất nhiều bức tường sắp đổ.”
Phương Nhạc định nghĩa đàn ông là bức tường sắp đổ, trong điện thoại của Trần Hề không thể không có WeChat của các bạn nam cùng lớp, ví dụ như đám Lâu Minh Lí và Giả Xuân.
Phương Nhạc nửa giả nửa thật nói: “Muốn anh giúp em dỡ bức tường đó không?”
“Vậy thì em cũng muốn dỡ bức tường của anh!”
Phương Nhạc không nói một lời liền đưa điện thoại cho cô.
Trẻ con quá xá, Trần Hề cười muốn chết, hỏi anh: “Này, anh xem bộ phim truyền hình “Đừng nói chuyện với người lạ” chưa?”
“Em xem bộ phim cũ như vậy luôn à?”
“Xem chứ, kỳ nghỉ hè trong lúc một khách hàng của phòng mai mối hôn nhân trò chuyện với mẹ anh, bà ấy nói rằng lúc đầu mình không thể chịu đựng được dục vọng khống chế của chồng, dù bà ấy chỉ nói vài câu với người khác giới thì chồng bà ấy cũng không thể chấp nhận được, thậm chí còn bị chồng bạo hành, cho nên mới quyết định ly hôn. Mẹ anh đã nhắc đến bộ phim “Đừng nói chuyện với người lạ”. Trước đây em đã nghe nói về bộ phim này, nhưng chưa xem bao giờ, sau đó em mới tìm xem mấy tập.” Trần Hề nói đùa: “Anh đây có được xem là có dục vọng khống chế như lời đồn không?”
“Này cũng tính à?” Chân Phương Nhạc dừng lại, anh nhìn cô mấy giây, sau đó thu hồi tầm mắt, cũng không biết có nhận hay không, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài nói một câu: “Được thôi, dù sao anh cũng sẽ không bạo hành em, điều này em có thể yên tâm.”
Trần Hề giơ con búp bê nhỏ đang cầm trên tay lên, con búp bê này là loại trong máy gắp thú, cô làm bộ: “Hôm nay em còn nhận được một con búp bê từ một bạn nam xa lạ.”
Phương Nhạc kéo nó ra: “Đã tịch thu.” Anh nói rồi sải bước về phía trước.
Trần Hề bật cười đuổi theo anh: “Trả cho em!”
“Anh đã bảo là tịch thu rồi mà.”
“Không được, trả lại búp bê cho em!”
“Anh sẽ mua lại cho em một con mới, đừng nghĩ đến việc giữ lại mấy thứ mà người đàn ông khác tặng em.”
Sau đó Phương Nhạc đã thật sự mua cho Trần Hề một con búp bê nhỏ, con búp bê mà bạn nam xa lạ kia tặng đã bị anh tịch thu, khi Trần Hề hỏi về con búp bê đó, Phương Nhạc liền nói: “Anh nhớ nhung nó như vậy à?” Từ đó, con búp bê đã biến mất không rõ tung tích.
Kỳ thi đã trôi qua, Hà Xuyên cũng đón đợt tuyết đầu mùa, hai người trong cơn gió lạnh thu dọn hành lý về nhà.
Kỳ nghỉ đông năm 2015 khác với những năm trước, có trường có kỳ nghỉ đông kéo dài năm mươi ngày, trong khi có trường vẫn có kỳ nghỉ đông khoảng một tháng, Đại học Hà Xuyên thuộc vế sau.
Kỳ nghỉ đông của Phương Mạt kéo dài hơn bốn mươi ngày, cô ấy đã trở về nhà, khi trở về thì không có ai ở nhà, cô ấy không muốn ở một mình nên lẻn đến thành phố nơi anh chàng tặng đồ ăn đang ở, hành tung của mình chỉ nói cho Trần Hề và Phương Nhạc biết, còn với ông chủ Phương thì khai rằng đi du lịch cùng bạn bè.
Phương Nhạc và Trần Hề đang bàn bạc trên đường về nhà rằng đêm nay nên trải qua thế nào, cũng không vội về nhà bỏ hành lý, hai người đi siêu thị mua một đống nguyên liệu để tối làm món lẩu trước. Lúc tính tiền, Phương Nhạc lại lấy thêm hai hộp nữa, hành động vô cùng trắng trợn.
Lúc này đã gần đến Tết, mỗi quầy tính tiền trong siêu thị đều có hàng dài người xếp hàng, Trần Hề đi theo Phương Nhạc, nhìn thấy cảnh tượng này, cô lặng lẽ lùi lại, đi vòng qua hàng đợi, đi đến lối ra của quầy tính tiền. Cô đút hai tay vào túi áo khoác, nhìn đông ngó tây, dáng vẻ như đang đợi người.
Phương Nhạc hơi cụp mắt xuống, đặt từng món đồ trong giỏ hàng lên bàn, nhướng mi lên nhìn bóng người ở lối ra, khóe miệng nhếch lên thành một vòng cung nhỏ.
Thanh toán xong, anh xách hai túi mua hàng, khi đi ngang qua Trần Hề, anh dùng khuỷu tay chạm vào cô như là ra hiệu, Trần Hề lập tức đi theo.
Vừa lên xe, Phương Nhạc đã kéo người từ bên ghế lái phụ, ôm rồi hôn thật mạnh mấy cái, nửa cười nói: “Không phải gan em lớn lắm à?”
Trần Hề nói: “Thể diện, thể diện.”
“Ồ, thế thì anh không cần thể diện à?”
Trần Hề rất giỏi ăn nói: “Vậy anh muốn em hay muốn thể diện?”
Phương Nhạc: “…”
Phương Nhạc buông cô ra, thắt dây an toàn, không nhìn cô nói: “Tối nay em xong rồi.”
Tim Trần Hề đập điên cuồng, cả đoạn đường đều đang nghĩ “xong” là thế nào, nhưng Phương Nhạc lại không nói lời nào, cả quá trình dáng vẻ tựa như gió mát trăng thanh.
Sau khi vào tầng hầm và đỗ xe xong, Trần Hề xách túi mua sắm, Phương Nhạc xách hành lý, lúc vào thang máy, Phương Nhạc nói: “Đi tắm trước đi.”
Tim Trần Hề lại đập mạnh, cuối cùng đi đến trước cửa nhà, cửa vừa mở ra, phòng khách sáng rực, hai người ở cửa khựng lại một lát, sau đó nghe thấy một tiếng hét quen thuộc…
“Hề Hề, bọn em về rồi!” Phương Mạt lao tới như một con bê, nhào vào Trần Hề khiến cả người cô loạng choạng, Phương Nhạc lập tức đưa tay ra đỡ sau lưng cô. Trong mắt Phương Mạt chứa toàn là niềm vui khi gặp người thân, không nhận ra chút động tác này Phương Nhạc.
“Sao chị lại ở nhà?” Trần Hề hỏi Phương Mạt: “Không phải chị ở chỗ bạn trai à?”
“Đi về rồi, hôm nay vừa mới về, chị sẽ không ở nhà anh ấy đón Tết đâu, nếu không về thì chị sợ bố mẹ sẽ nghi ngờ. Vốn dĩ lúc chiều chị về muốn nói cho bọn em biết, nhưng hai đứa đang thi nên không muốn làm phiền.” Phương Mạt cười hi hi nói: “Cũng không nói trước với bọn em luôn, thế nào, bất ngờ không, nhớ chị muốn chết luôn rồi phải không?”
Trần Hề gật đầu: “Nhớ chị, nhớ chị lắm lắm!”
Phương Nhạc cởi giày, im lặng xách hành lý vào nhà, Trần Hề trò chuyện với Phương Mạt, cũng không lén nhìn anh.
Lẩu hai người buổi tối biến thành lẩu ba người, Phương Mạt nói không ngừng lúc thì xắn tay áo lúc thì phất đũa, kể lại mấy chuyện trong ký túc xá, nói rằng em Viên trong ký túc xá lại quen bạn trai mới, sau khi bị bạn trai cũ cặn bã của cô ấy phát hiện thì ba chân bốn cẳng chạy đến đòi quay lại, thậm chí còn đặt nến và hoa dưới ký túc xá nữ. Lúc đó Phương Mạt hứng một chậu nước, bảo em Viên xối cho tên đó tỉnh lại.
Trần Hề nghe vô cùng hứng thú, thậm chí không có tâm tư đâu ăn lẩu, Phương Nhạc lại trở về dáng vẻ im lặng khi ở nhà.
Ăn tối xong, Phương Nhạc tắm rửa trở về phòng, Trần Hề bị Phương Mạt kéo nói chuyện đến gần mười giờ. Khi về đến phòng, Trần Hề vẫn cảm thấy chưa đã, cho đến khi nghe thấy giọng nói của Phương Nhạc.
“Cuối cùng cũng nói xong rồi?”
“À, nói xong rồi, anh vẫn còn thức à?”
“Mới mấy giờ đâu? Em sang đây.”
Trần Hề đi tới cửa nhỏ, nhìn Phương Nhạc đang ngồi ở đầu giường. Phương Nhạc chỉ bật đèn tường trong phòng, không đọc sách cũng không dùng điện thoại, anh khoanh tay lại, dường như đang chờ cô.
Trần Hề nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ của Phương Nhạc, đi tới xem thử có khóa hay không. Khóa đã khóa rồi, cô chạy về phía Phương Nhạc, nhảy lên giường của anh, nệm rung chuyển, Phương Nhạc mỉm cười đón lấy cô.
“Phương Mạt ở nhà.” Trần Hề thấp giọng nói.
“Thì sao?”
“Đừng nữa.”
“… Đừng gì?”
Trần Hề sờ lên mặt anh, sau đó hôn lên má anh: “Anh nhịn chút đi.”
Phương Nhạc tựa lưng vào giường, mỉm cười, dường như không chấp nhận nổi mà vòng tay qua cổ Trần Hề rồi kéo cô vào trong ngực mình, cúi đầu hôn cô, kiềm chế không làm bất kỳ động tác nào khác, nói: “Em nghĩ gì đấy? Anh có chuyện nói với em này.”
“Chuyện gì vậy?”
Bọn họ được nghỉ lễ muộn, không khí Tết đã tràn ngập khắp các con phố, bên trong mọi ngóc ngách của khu dân cư đều được trang trí đèn lồng và dây ruy băng rực rỡ sắc màu. Trên đèn đường treo những chiếc đèn lồng nhỏ màu đỏ, trên cổng khu dân cư cũng treo băng rôn chúc mừng năm mới, trên mái nhà của các tòa nhà đều bật những dải đèn đầy màu sắc mà chỉ bật trong dịp Tết.
Phương Nhạc đã đọc sổ ghi chép của Trần Hề, biết kế hoạch chi tiết của cô cho kỳ nghỉ đông, cô phải làm việc bán thời gian nên dịp Tết năm nay vẫn không định về thăm nhà.
Phương Nhạc cầm một bao lì xì từ trên gối lên, vừa rồi Trần Hề không chú ý đến nó.
Phong bì màu đỏ rất dày, nhìn có vẻ nặng, Phương Nhạc đặt phong bì màu đỏ lên chiếc chăn trước mặt họ rồi nói: “Đây là phong bao lì xì mừng năm mới dành cho em, vốn dĩ anh đang suy nghĩ có nên đưa cho em hay không, bởi vì em hơi bướng bỉnh, sợ đưa rồi sẽ khiến em suy nghĩ nhiều hơn. Nhưng sau khi suy nghĩ hồi lâu, anh vẫn muốn đưa cho em bao lì xì này, số tiền trong đó đều là do anh kiếm được bằng việc làm thêm chứ không phải tiền của gia đình.”
Phương Nhạc ôm lấy Trần Hề, cúi đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Đã bốn năm rồi, năm nào Tết em cũng không về thăm nhà, năm nay em về đón Tết với bố và em trai em đi.”