Trăng Ngả Về Tây - Chương 78
Chương 78
“Không thể thay ở đây à?”
Lưng Trần Hề dán sát vào Phương Nhạc, bụng bị cánh tay mạnh mẽ khống chế, cô vô thức hít một hơi, siết chặt bụng mình lại, Phương Nhạc đứng gần như vậy, khi nói chuyện hơi thở truyền từ trên xuống dưới khiến cô ngứa ngáy.
Dù đã hai người đã mạnh dạn với nhau hơn, nhưng trong thời gian bình thường bọn họ chưa bao giờ thay quần áo trước mặt nhau cả, ít nhiều vẫn giữ được chút non nớt, văn minh lễ phép của người trẻ.
Cho nên khi Trần Hề không kịp phòng bị bị Phương Nhạc chặn lại, cô có chút kinh ngạc, vẻ mặt và giọng điệu có chút rối rắm: “Anh… muốn chơi trò tình thú à?”
Phương Nhạc: “…”
Màn hình điện thoại đã khóa, bức ảnh dường như lại bị ẩn đi, nhưng hai bộ quần áo vẫn có thể nhìn thấy được bằng mắt thường và đang ở chỗ mà họ có thể với lấy được.
Bức ảnh của họ đã bị đóng bụi ba năm, bởi vì không ai biết, cũng không ai quan tâm, bức ảnh đã gợi lại ký ức của họ, gợi lại tâm sự của thiếu niên. Trần Hề nói rằng muốn đi sang bên cạnh thay quần áo, Phương Nhạc không biết tại sao lại không muốn không được nhìn thấy cô, chỉ muốn cô ngoan ngoãn ở dưới mí mắt anh, thế là anh không kịp suy nghĩ mà đưa tay ra chặn cô lại. Chỉ không ngờ Trần Hề có suy nghĩ điên cuồng, lại còn hỏi thẳng thắn như vậy, khiến những cảm xúc ẩn chứa trong lòng anh bỗng bị đứt rời.
Phương Nhạc bất đắc dĩ nhìn cô: “Em biết cái gì mới là trò chơi tình thú không?”
Trần Hề khiêm tốn xin chỉ bảo: “Cái gì?”
Phương Nhạc nhìn chằm chằm vào mặt cô, kéo quần áo từ trong tay cô ra, ý sâu xa nói: “Anh tận tay giúp em thay quần áo, đây gọi là tình thú.”
… Trần Hề lùi lại hai bước.
Phương Nhạc giơ tay lên, Trần Hề quay người bỏ chạy, đáng tiếc cô lại mắc phải sai lầm tương tự, giây tiếp theo, cô lại bị Phương Nhạc ôm vào lòng. Lần này cánh tay của Phương Nhạc đặt ngang ngực cô, tay còn lại của anh dứt khoát vén vạt áo lên, Trần Hề nắm tay Phương Nhạc, mỉm cười chặn lại, cô giống như một con cá nhỏ đang gắng sức vùng vẫy trong lòng anh.
Chút sức lực nhỏ bé này của Trần Hề không là gì đối với Phương Nhạc, Phương Nhạc chỉ dùng một chút lực, chân Trần Hề đã rời khỏi mặt đất, Trần Hề cũng linh hoạt đá chân về phía mép giường, cố gắng dùng sức để thoát khỏi. Nhưng rõ ràng thực lực giữa hai người chênh lệch lớn đến mức Phương Nhạc chẳng hề bỏ chút sự vùng vẫy nhỏ nhoi này của cô vào mắt, thậm chí anh còn thả lỏng cánh tay đang để ngang ngực cô ra, dùng cả hai tay vén đồ của cô lên.
Cuối cùng, quần áo của Trần Hề đã vén lên một nửa, cô nằm trên giường, hai chân buông thõng ở mép giường, cánh tay bị Phương Nhạc nâng lên, ỡm ờ để anh kéo quần áo của cô, vừa cười vừa nói một cách không phục: “Em nói có sai đâu, anh thực sự muốn chơi trò tình thú.”
“Đúng, em nói đúng, vậy thì ngoan ngoãn hợp tác đi.” Phương Nhạc làm theo lời cô, cởi một bên tay áo của cô ra, lại kéo cổ áo ra khỏi đầu cô.
Trần Hề nằm sấp, một bên mặt áp vào giường, hai tay vòng qua đầu, ngọn đèn trần ở chính giữa, dưới ánh sáng chói lòa, mái tóc dài của cô xõa tung, một nửa xõa xuống ngực, còn một nửa rơi trên tấm lưng trắng nõn của cô. Phương Nhạc cầm bộ quần áo Mario lên nhưng không mặc vào người cô, anh nhìn tấm lưng mịn màng của cô, gan bàn tay từ từ tiến tới vòng eo của cô.
Đuôi của Trần Hề muốn cuộn lại, lại bị trọng lượng của Phương Nhạc đè xuống, vai cô căng ra, bả vai cong lên, không nhịn được ngước cổ lên. Nụ hôn của Phương Nhạc bắt đầu từ cổ cô rồi đi xuống từng tấc một, bên tai Trần Hề nghe tiếng thở dốc của anh, cô hỏi: “Không thay quần áo nữa à?”
“Đợi lát nữa…” Phương Nhạc lẩm bẩm: “Lát nữa sẽ giúp em thay.”
Trần Hề mỉm cười, ánh mắt đón lấy vầng trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ, cô đưa tay ra sau lưng, qua loa ấn vào mu bàn tay của Phương Nhạc đang ôm eo cô: “Màn cửa chưa kéo.”
Họ sống ở tầng 28, dù khoảng cách giữa các tòa nhà trong khu dân cư rộng, nhưng những căn phòng bật đèn ở trong màn đêm đều là những quả cầu lửa bắt mắt.
Phương Nhạc từ trên người cô đứng dậy, đi chân trần đến bên cửa sổ rồi kéo rèm lại. Anh xoay người lại thì nhìn thấy Trần Hề đang nằm ở một bên giường, cô dùng hai tay chống phần thân trên, mái tóc dài xõa xuống ngực, lấp lấp ló ló trắng đến phát sáng, nhìn anh bằng ánh mắt đầy dịu dàng và thẳng thắn.
Giống như nàng tiên cá nhảy ra khỏi mặt biển xanh thẳm.
Phương Nhạc không đi vòng qua, anh trực tiếp từ đầu bên này leo lên giường, vừa đi vừa vén vạt áo của mình lên, cởi áo thun dài tay một cách gọn gàng, tùy ý đặt xuống, quỳ trên giường, anh cong lưng ôm chặt lấy cổ cô, gấp gáp hít lấy hơi thở cô.
Quả cầu lửa bùng cháy trong đêm tối, không cần bật hệ thống sưởi sàn hay điều hòa, khắp nơi chỗ bọn họ đều nóng như lửa đốt.
Đặc biệt là khi Trần Hề nhìn thấy ánh mắt Phương Nhạc nhìn chằm chằm cô, Phương Nhạc từ nhỏ đến nay chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc, nhưng bây giờ ánh mắt anh nhìn cô lại chả kiêng nể gì, giống như biển khơi đang cuồn cuộn, chuẩn bị tấn công nuốt chửng người khác.
Lúc đầu vẫn chưa phải như vậy, sau khi bọn họ ở bên nhau, trải qua bao thăng trầm mỗi ngày, bọn họ đã từng chút một tạo nên làn sóng không hề kiêng nể này.
Trần Hề bị anh nhìn chằm chằm thì nhiệt huyết sôi trào, ngay cả ngón chân cũng run rẩy, cô nhiệt tình đón lấy làn sóng.
Bởi vì sự nhiệt tình thẳng thắn này của cô, máu trong người Phương Nhạc dâng lên, thái dương căng ra, tĩnh mạch trên cánh tay nổi lên. Mồ hôi rơi vào mắt anh, anh nhắm mắt lại, nặng nề thở hổn hển, vùi mình vào cổ Trần Hề, mút lấy thịt của cô, ngọn lửa còn sót lại vẫn còn kêu tanh tách.
Trần Hề cũng nhắm mắt lại, dùng tay cào cấu loạn xạ, cô nắm được vạt áo, nghiêng đầu nhìn thì thấy đó là bộ quần áo Mario: “Còn muốn thay quần áo không?”
Hơi thở của Trần Hề yếu ớt hơn nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo như cũ, cô không biết rằng anh vẫn chưa tung hết sức lực, ngoại trừ lần đầu tiên cách đây hai tháng, khi Phương Nhạc mất khống chế, sau đó anh đã cố gắng hết sức để khống chế.
Trần Hề không biết, bây giờ cô vẫn còn có sức khiêu khích, Phương Nhạc mỉm cười, không tính toán với cô, năm ngón tay của anh đan vào ngón tay của Trần Hề, chơi đùa với ngón tay của cô, nói: “Hôm qua em nói em chưa bao giờ nghĩ anh sẽ biết cái đó.”
“Hửm?”
“Anh cũng chưa bao giờ nghĩ em sẽ biết cái này.”
“Cái nào?”
Phương Nhạc không đoán đố cô: “Nhiệt tình.” Anh nói gì cũng đáp lại, anh muốn gì cô cũng chiều, thậm chí còn có chút táo bạo.
Phương Nhạc cũng đã nói điều này ngày hôm qua.
Bản chất của Trần Hề vừa táo bạo lại vừa thận trọng, có thể thấy từ việc cô dám một mình tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp tỉnh, nhưng cô không phải là người cẩu thả, luôn hành động một cách thận trọng. Nhưng sau khi ở bên Phương Nhạc, Trần Hề vẫn luôn “buông thả” như vậy, dành cho anh sự đáp lại nồng nhiệt nhất.
Trần Hề ngâm nga một giai điệu quen thuộc, chính là câu “Bạn yêu ơi, chúng ta đã đợi đến khi đèn hết xanh rồi, điều quan trọng là khiến bản thân trở nên điên rồ hơn một chút”.
Ngâm nga xong, Trần Hề nhìn Phương Nhạc: “Nhiệt tình không tốt sao?” Cô nắm lấy ngón tay Phương Nhạc, chậm rãi nói: “Em đã quyết ở bên cạnh anh rồi thì em không muốn để lại bất kỳ tiếc nuối nào.” Vẫn là câu nói đó, đừng để tuổi trẻ để phải tiếc nuối, thà cố gắng mà thất bại còn hơn là mười hai mươi năm sau không còn kỷ niệm gì.
Phương Nhạc nhìn cô như có điều suy nghĩ, một lúc sau mới rút ngón tay ra khỏi tay Trần Hề, tay Trần Hề đột nhiên trống rỗng, cô sững sờ.
Phương Nhạc từ trên người cô ngồi dậy, Trần Hề hỏi: “Sao vậy?”
Phương Nhạc cầm chiếc hộp trên bàn cạnh giường lên, cụp mắt lấy ra một cái, lại cúi người hôn lên môi cô, không nói thêm lời nào, chỉ nhẹ giọng nói: “Làm thêm một hiệp đi.” Sau đó dùng sức đè xuống.
Hai người trằn trọc mãi đến tận khuya, bộ quần áo Mario vẫn không thể nào mặc thử được nên họ lại cất vào tủ. Phương Nhạc đặt bức ảnh đó làm hình nền điện thoại, nhìn một lúc rồi lại bấm hủy cài đặt. Trần Hề ngủ ngon lành, ánh sáng của điện thoại hoàn toàn không ảnh hưởng đến cô, Phương Nhạc cúi đầu nhìn người trong vòng tay mình, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, cất điện thoại rồi ôm cô vào lòng ngủ.
Khoảng một tuần sau khi chiếu phim, Liên hoan phim ngắn cấp tỉnh đã công bố danh sách người chiến thắng. Tác phẩm “Kinh doanh” của Bạch Chỉ và Lâu Minh Lí đã xuất sắc đoạt giải Tác phẩm sinh viên xuất sắc nhất, kèm theo số tiền thưởng 5.000 nhân dân tệ. Số tiền mà bọn họ bỏ vào để quay bộ phim ngắn này vượt xa số tiền thưởng này, nhưng Bạch Chỉ vẫn vô cùng vui mừng, nói rằng kỳ nghỉ đông trở về cô ấy sẽ mời mọi người ăn cơm.
Khi tuần thi cuối kỳ đang đến gần, hàng ngày Trần Hề và Phương Nhạc đều dành thời gian ở thư viện, chuyên ngành của họ hoàn toàn khác nhau, nhưng họ có thể mở rộng chủ đề chung từ chuyên ngành của nhau.
Trần Hề và Phương Nhạc nói về một vụ tai nạn giao thông, từ “nữ tài xế” được sử dụng trong vụ tai nạn này. Trần Hề từ đó nghĩ đến những khuôn mẫu giới tính, loại khuôn mẫu giới tính này thực ra rất phổ biến trong cuộc sống, chẳng hạn như thư ký, giáo viên mẫu giáo và y tá, trong tiềm thức mọi người ai cũng nghĩ bọn họ là phụ nữ, khi nói đến tài xế xe tải, sếp và lãnh đạo, trong tiềm thức mọi người ai cũng nghĩ bọn họ là đàn ông.
Trần Hề nói với Phương Nhạc rằng trước đây, giới tính của thẩm phán sẽ ảnh hưởng đến việc tuyên án, bởi vì phụ nữ thường được cho là hiền lành và dễ xúc động nên bản án có thể khoan dung, nhưng để chứng minh sự công bằng của mình, thẩm phán nữ chỉ có thể tuyên án nặng hơn.
Tất nhiên hiện nay, hiện tượng này đang dần được cải thiện, ngày càng có nhiều thẩm phán nữ, khi xử lý các vụ án xâm hại tình dục, các thẩm phán nữ càng có thể đồng cảm hơn với nạn nhân.
Nói đến vụ tấn công tình dục, chủ đề chắc chắn sẽ mở rộng sang giả thuyết về tội lỗi của nạn nhân, phụ nữ ăn mặc hở hang dường như là nguồn gốc của tội lỗi.
Chuyên ngành nhân chủng học của Phương Nhạc yêu cầu đọc rất nhiều sách, chẳng hạn như “Những người thủy thủ ở Tây Thái Bình Dương”, “Nho giáo và Đạo giáo”, “Cây vàng”, “Kỷ luật và trừng phạt”, “Lịch sử tình dục”, v.v. Hai quyển sau là của tác giả Michel Foucault.
Michel Foucault có một lập luận đặc biệt nổi tiếng, ông ấy cho rằng kiến thức chính là sức mạnh và những người sở hữu kiến thức có quyền thao túng nó.
Trần Hề cũng tán thành: “Cho nên, mọi người nhất định phải chăm chỉ học tập.”
Phương Nhạc mỉm cười.
Michel Foucault và Sigmund Freud có quan điểm tương tự nhau, họ cho rằng khoái cảm có thể tách rời khỏi cơ quan sinh sản.
Trần Hề nói nạn nhân của các vụ án xâm hại tình dục sẽ bị đổ lỗi ngược lại và nạn nhân không muốn trình báo vụ việc vì xấu hổ, số lượng các vụ án xâm hại tình dục thực sự và số lượng những vụ án xâm hại được lập án cách xa nhau một trời một vực. Phương Nhạc nói đến lý luận của Michel Foucault, chủ đề của hai người hợp nhất với nhau.
Khi họ đi dạo trong khuôn viên trường Đại học Hà Xuyên, Trần Hề nói: “Trước đây em còn thấy có người bình luận trên mạng rằng đàn ông chân chính thì không đứng bên dưới bức tường đổ*.”
Phương Nhạc nói: “Vớ vẩn.”
Câu này đúng, không nên đứng trên đường chính nơi ô tô đang chạy đông đúc, tất nhiên có thể tránh được tai nạn ô tô, nhưng câu này lại không thích hợp áp dụng cho kỷ luật ăn mặc của phụ nữ.
Về cách ăn mặc, trang phục của Trần Hề rất cá tính, cô thích mặc áo phông ngắn vào mùa hè. Vẻ ngoài của cô trong sáng và xinh đẹp, khi trò chuyện với bạn cùng phòng có nói đến, họ nghĩ rằng cô thích mặc váy hơn, chiếc váy dài bồng bềnh và mái tóc đen như mực dường như phù hợp với khuôn mặt trong sáng của cô hơn.
Nhưng Trần Hề lại thích mặc những chiếc áo phông ngắn mát mẻ, kiểu dáng quần áo trong tủ quần áo của cô không chỉ giới hạn ở mỗi kiểu này, bởi vì Phương Mạt làm người mẫu bán thời gian nên cô luôn có thể mua được mọi loại quần áo, Trần Hề cũng có gan mặc thử. Ví dụ như hôm nay cô đã mặc váy len có dây đeo, áo khoác len dài vừa phải, đi đôi bốt ngắn, cô sợ lạnh nên trên cổ còn quấn một chiếc khăn quàng cổ.
Đây là lần đầu tiên cô thử phong cách này, màu tóc của cô đã chuyển từ nâu sẫm sang đen tuyền, cô hợp mặc áo phông ngắn, cũng hợp mặc váy dài với tóc đen, khi đi dạo trong khuôn viên trường, rất nhiều ánh mắt của mọi người đều bị cô thu hút.
Trần Hề bị một bạn nam chặn lại, đối phương một tay cầm búp bê, một tay cầm điện thoại di động, đưa mã QR ra, nhiệt tình quảng cáo: “Chúng tôi là đại lý thu mua, chuyên thu mua mỹ phẩm và đồ ăn vặt từ nước ngoài. Sắp đến Tết rồi, trong nhà bạn có muốn mua một số hàng mừng năm mới của nước ngoài không? Bạn có muốn thêm WeChat không? Thêm WeChat sẽ được tặng một con búp bê.”
Đối phương là sinh viên của Đại học Hà Xuyên, kỳ nghỉ đông dự định mở hàng bán trên WeChat, cậu ta dựng một quầy hàng ven đường, in một số tờ rơi, bất cứ khi nào gặp bạn nữ sẽ tiến lên quảng cáo và tặng búp bê cho bọn họ.
Trần Hề nhìn thấy danh sách đồ ăn vặt trên tờ rơi, trong đó rất nhiều đều là món ưa thích của Phương Mạt, giá mua rẻ hơn nhiều so với khi Phương Mạt mua trên mạng. Phương Nhạc nhìn thấy cô động lòng lấy điện thoại ra, anh liền nắm lấy cổ tay cô.
Trần Hề nhìn Phương Nhạc.
Phương Nhạc lấy điện thoại của mình ra, quét mã QR của bạn nam rồi nói với Trần Hề: “Anh thêm cậu ấy được rồi.”
Trần Hề: “…”
Bạn nam: “…”
Bạn nam đưa con búp bê, sau đó quay người bỏ đi.
Trần Hề ôm búp bê, nhướng mày nhìn Phương Nhạc, Phương Nhạc nói: “Đừng tùy tiện thêm WeChat của người lạ.”
“Anh có thể thêm, còn em thì không thể à?”
“Em có biết cậu ta là người như thế nào không?” Phương Nhạc nói: “Đàn ông chân chính thì không đứng bên dưới bức tường đổ**.”
“Anh mới vừa nói vớ vẩn xong.”
Ừ đó, vậy nên anh là một người đàn ông chân chính, anh không đứng sau bức tường đổ.
*/**Câu này có nghĩa là đàn ông chân chính nên tránh xa những nơi nguy hiểm. Nó bao gồm hai khía cạnh: thứ nhất là đề phòng trước khi nguy hiểm xảy ra, nhận thức trước những mối nguy hiểm tiềm ẩn và thực hiện các biện pháp phòng ngừa; thứ hai là khi nhận thấy bản thân đang ở trong tình huống nguy hiểm thì phải lập tức rời đi.