Trăng Ngả Về Tây - Chương 77
Chương 77
Chiếc khăn lông tuột khỏi tay, Trần Hề khua cẳng chân, nhắc nhở Phương Nhạc: “Khăn lông, khăn lông!”
Phương Nhạc đã ôm người xoay người đi, nghe xong lại quay người lại, Trần Hề đưa tay ra nhưng không thể với tới được. Thấy Phương Nhạc chỉ đứng bất động, Trần Hề nhìn anh, cẳng chân lại khua mấy lần, lúc này Phương Nhạc mới mỉm cười cúi người, Trần Hề nhanh chóng lấy khăn lông trên giường.
Trần Hề lấy được chiếc khăn lông, cà khịa nói: “Anh bảo em tự mình ngủ mà?”
Lực cánh tay của Phương Nhạc thật kinh ngạc, anh đang ôm Trần Hề nhưng không hề ảnh hưởng tới tốc độ bước đi của anh, anh thẳng thắn nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, anh là sợ em bị lạnh, hiện tại trong nhà không bật hệ thống sưởi sàn, chân em lạnh thế này thì làm sao mà ngủ được?”
Trần Hề được đặt lên giường, ngồi co chân sang một bên, ngẩng đầu nói với Phương Nhạc: “Anh đoán xem em ở trường ngủ thế nào?”
“Anh biết phòng trong ký túc xá của em có túi chườm nóng, nhưng hiện tại ở nhà lại không có.” Phương Nhạc nói: “Ngày mai ra ngoài nhớ phải mua một cái.”
Trần Hề thấy anh rất nghiêm túc nên nói: “Thật sự sợ em bị lạnh à?”
Phương Nhạc đứng ở bên mép giường, cầm lấy chiếc khăn lông trong tay Trần Hề, lau mái tóc dài của cô, hỏi ngược lại cô: “Bây giờ em coi anh là gì đấy?”
Trần Hề nói: “Trước đây em nghĩ rằng anh là một người thanh tâm quả dục.”
“Ừ, bây giờ thì sao?” Phương Nhạc liếc cô: “Đầu óc toàn nghĩ đến chuyện đó à?”
Trần Hề nói: “Vừa rồi chúng ta ở bên ngoài, em chỉ hôn anh thôi mà anh đã nghĩ đến chuyện đâu đâu luôn rồi.”
“Nụ hôn đó của em chỉ là hôn đơn giản thôi à?” Phương Nhạc cách một chiếc khăn, nắm một lọn tóc của cô lên, nhìn cô nói: “Ai bảo em đưa lưỡi ra.”
Trần Hề gọi: “Phương Nhạc!”
Phương Nhạc nhếch môi, chậm rãi di chuyển tay: “Khi ở bên em, anh xảy ra phản ứng là chuyện bình thường, đặc biệt nếu em cứ…”
“Cứ gì?”
“Nhiệt tình như thế này.”
Trần Hề không nói gì, cô quỳ ở trên giường, đối mặt với Phương Nhạc đang đứng bên mép giường, nhiệt tình ôm lấy eo Phương Nhạc, cổ hơi ngửa ra sau, trong mắt mang đầy ý cười nhìn anh.
Hai tay Phương Nhạc vẫn theo khuôn phép, chỉ đang lau tóc giúp Trần Hề, không chút động lòng nói: “Nhưng sự khác biệt lớn nhất giữa người và dã thú là dã thú vốn có bản năng hoang dã, còn con người thì có khả năng tự chủ.”
Trần Hề nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, nghĩ tới điều gì đó rồi nói: “Này, anh biết không, Hạ Hạ luôn nói anh là một người lạnh lùng. Trong trường rõ ràng có rất nhiều cô gái thích anh, nhưng mà dám đối mặt nói chuyện với anh dường như chỉ có duy nhất một người là Thiệu Lạc Vãn, mấy cô gái khác không dám đến gần anh. Nhưng nếu nói anh là người lạnh lùng cũng hơi sai, vì anh có mối quan hệ rất tốt với mấy bạn con trai, còn có cả đống anh em nữa.”
“Khác với em.” Phương Nhạc ẩn ý nói: “Những cậu bạn trai mà thích em đều dám đến gần em.”
“Gì chứ?”
“Nghe nói có một cậu bạn bên tài chính đang đuổi theo em?” Phương Nhạc thuận miệng hỏi.
Trần Hề tò mò: “Cậu bạn nào?”
“Chiều nay lúc bọn em đang ngồi nghe giảng, cậu ấy ngồi cạnh em, còn xin WeChat của em nữa.”
Thật sự có chuyện như vậy, nhưng Trần Hề lại không để ý tới đối phương: “Sao anh biết?”
“Hay em nên nói trước đi, sao em không đề cập đến chuyện này?”
Trần Hề thẳng thắn nói: “Có lẽ là bởi vì bình thường có rất nhiều bạn nam hỏi xin WeChat của em, cũng không có gì lạ, chả có gì đáng nói?”
Tay Phương Nhạc dừng lại: “Còn ai nữa?”
Trần Hề vốn đang quỳ, bây giờ lại ngồi xuống, đặt mông lên gót chân, cười nói: “Em làm sao mà đi điều tra cho anh được chứ? Em cũng không quen bọn họ, nếu anh có hứng thú thì lần sau em sẽ ghi chép lại, quay về nói với anh.”
Phương Nhạc không khỏi nhéo mặt cô, anh mỉm cười, dùng giọng điệu không kỳ lạ nhưng cũng không bình tĩnh nói một câu: “Em thật sự rất được ưa thích.”
Trần Hề buộc phải nhếch môi nói: “Anh cũng rất được ưa thích đó có được chưa?”
“Giống nhau à?” Phương Nhạc buông mặt cô ra: “Chưa có cô gái nào trực tiếp hỏi xin WeChat của anh cả.”
“Vậy anh cứ thường xuyên mặc mấy chiếc áo thun đó đi.” Trần Hề đề nghị Phương Nhạc: “Mỗi lần anh mặc mấy chiếc áo thun bị giặt đến nỗi giãn ra, Hạ Hạ liền cảm thấy anh không hề lạnh lùng chút nào, hơn nữa còn rất dễ gần, sự tương phản rất rõ ràng.”
Phương Nhạc: “… Gì nữa vậy hả?”
“Thật đó!”
Phương Nhạc ấn đầu cô, không cho cô động đậy, dùng khăn lông nhẹ nhàng ấn vào tóc cô, Trần Hề tiếp tục nói: “Còn nữa, em nói cho anh biết, khi mà em vừa mới ở bên anh, em cũng chưa từng nghĩ tới anh sẽ biết cái đó.”
“Cái nào?”
“Cái đó đó.”
Phương Nhạc biết Trần Hề đang nói về phương diện nào, nhưng không rõ Trần Hề đang ám chỉ cái nào, anh bình tĩnh hỏi: “Đừng chơi trò đoán đố nữa.”
Mắt Trần Hề di chuyển nhìn xuống: “Cái đó đó.”
Phương Nhạc vẫn không biết cụ thể cô đang chỉ cái gì, nhưng khi bị mắt Trần Hề quét qua, tim anh liền đập nhanh hơn, anh vỗ mạnh vào đầu cô, cái đó thì cái đó: “Được rồi, em không coi anh là đàn ông hả?”
“Không phải.” Rèm trong phòng chưa kéo, trời đang quang đãng, trăng treo trên bầu trời đêm, Trần Hề nghĩ ra một ẩn dụ: “Giống như trăng sáng lạnh lẽo, cảm giác mà anh đem đến cho người ta cũng giống như vậy, chẳng ai nghĩ sai lệch về mặt trăng cả. Nhưng sau đó em phát hiện ra rằng anh biết cái đó, lúc đó em thật sự cảm thấy có hơi kỳ lạ.” Vừa kỳ lạ vừa có một cảm giác phấn khích không thể giải thích được, hóa ra anh cũng dễ gần đến vậy.
Bởi vì lúc nãy Phương Nhạc vỗ mạnh đầu cô, nên khi Trần Hề nói câu này, cổ vẫn hơi cúi xuống, ánh mắt nhìn xuống phía dưới. Phương Nhạc mặc một chiếc áo thun mỏng dài tay màu sáng và quần dài màu đen, màu đen thì dễ dàng che giấu, nhưng Trần Hề vẫn tận mắt chứng kiến hình dáng chiếc quần của anh thay đổi từng chút một.
Trần Hề: “…”
Phương Nhạc: “…”
Phương Nhạc thấy cô vẫn nhìn chằm chằm mình, tim đập loạn xạ nhưng vẫn không nói câu nào. Không thể ở trong phòng này nữa, anh không lau đầu cho cô nữa, nói: “Lau xong rồi.” Anh xoay người định đi vào phòng tắm.
“Em hơi tò mò…”
Phương Nhạc quay đầu lại.
“Liệu khả năng tự chủ của anh có luôn mạnh mẽ như vậy không?” Trần Hề ngây thơ hỏi: “Sẽ không có một ngày nào đó dựa vào “bản năng hoang dã” của mình à?”
“…”
Phương Nhạc thực sự phục luôn, anh nhìn lên trần nhà rồi thở dài, sau đó anh quay lại, một tay nắm lấy cằm Trần Hề, buộc cô phải ngẩng đầu lên. Trần Hề tưởng rằng anh sẽ hôn cô, nhưng Phương Nhạc lại không hôn, anh chỉ đang cười mà như không cười nói một câu: “Em không muốn nhìn thấy điều này đâu.” Anh buông cô ra, lần này thật sự quay người rời đi.
Phương Nhạc đi vào phòng tắm cũng không lâu lắm, anh nhanh chóng cầm theo máy sấy tóc trở về phòng, bảo Trần Hề quay lưng lại, không để cho ánh mắt cô tò mò nữa, anh đứng ở phía sau lưng cô giúp cô sấy khô mái tóc dài của mình.
Máy sấy tóc được đặt trở lại phòng tắm, hai người chui vào trong chăn, Trần Hề nhấc đôi chân lạnh cóng của mình sát gần lại Phương Nhạc, Phương Nhạc lại duỗi chân ra kẹp chặt cô, để cô ủ chân trên chân anh.
Hai người về nhà cũng đã muộn, bây giờ đã hơn mười một giờ, hôm nay Trần Hề thật sự mệt mỏi, cô gật gà gật gù, nhưng Phương Nhạc lại không buồn ngủ. Anh đặt cánh tay trái ra sau đầu, nhìn về phía đầu kia của căn phòng, trên bàn có một chiếc đồng hồ điện tử, dưới ánh sáng mờ nhạt của đồng hồ điện tử, Phương Nhạc nhìn vào một vật nhỏ bên cạnh chiếc đồng hồ.
Trần Hề chú ý đến tư thế thay đổi của Phương Nhạc, cô liền mở mắt. Trong phòng cũng không phải hoàn toàn tối tăm, còn có ánh trăng chiếu sáng, Trần Hề có thể chú ý đến ánh mắt Phương Nhạc.
Trần Hề gật gù hỏi: “Anh đang nhìn gì thế?”
Cánh tay còn lại của Phương Nhạc thò ra từ trong chăn, đặt lên đầu Trần Hề, ngón tay xoa một bên mặt cô, hỏi cô: “Con thỏ trong quả Surprise Eggs của em còn ở đó không?”
“Thỏ xám của em á?” Trần Hề nói: “Còn chứ.”
Cô từ nhỏ đã không có đồ chơi, con thỏ xám đối với Trần Hề mà nói là một sự kinh ngạc chứa đầy niềm vui, mấy năm nay cô đều giấu kỹ con thỏ trong ngăn kéo tủ đầu giường.
Trần Hề hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Phương Nhạc véo vành tai cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng tính là đồ đôi.”
Không biết tại sao, những người đang yêu luôn thích có một số đồ đôi, chẳng hạn như quần áo đôi, cốc đôi. Phan Đại Châu lại càng trẻ con hơn, cậu ấy không chỉ có giày thể thao đôi, cách đây không lâu khi Phương Nhạc cùng chơi bóng rổ với cậu ấy, anh còn phát hiện trên cổ tay cậu ấy đeo một dây buộc tóc màu hồng.
Phương Nhạc đã từng thấy rất nhiều bạn nam có bạn gái sẽ đeo dây buộc tóc ở cổ tay, nhưng bạn gái của bọn họ đều ở gần bên cạnh, Phan Đại Châu và Trương Tiêu Hạ cách nhau hàng trăm km, nhưng lại đeo dây buộc tóc ở cổ tay một cách khó hiểu.
Trần Hề cười nói: “Thì anh nói cậu ấy trẻ con mà.”
Không chỉ nói Phan Đại Châu trẻ con.
Bởi vì trong kỳ nghỉ hè Phan Đại Châu luôn quấy rầy Phương Nhạc, nói với Phương Nhạc rằng cậu ấy với Trương Tiêu Hạ tình cảm thế nào, điều này khiến Phương Nhạc rất phiền. Sau khi bắt đầu đi học, mặc dù về cơ bản mỗi ngày Phan Đại Châu đều liên lạc với Trương Tiêu Hạ, còn đăng đủ thứ lên trên vòng bạn bè. Nhưng bạn gái của cậu ấy không ở bên cạnh, yêu xa luôn có một khoảng cách lớn, Phan Đại Châu có lúc sẽ ghen tị với mấy người có đôi có cặp trong trường, sau đó cả ngày cảm thấy chán nản như chú chó con mắc mưa bên lề đường.
Lúc đó Phương Nhạc liền cảm thấy yêu ngầm tốt hơn yêu xa, ít nhất mỗi ngày Trần Hề đều ở bên cạnh anh.
“Cậu ấy trẻ con.” Phương Nhạc nói: “Thôi không nói nữa, ngủ đi.”
Anh rút tay lại, không còn gối tay ở sau gáy nữa, đắp chăn cho Trần Hề, hỏi cô xem nhiệt độ điều hòa có ổn không, Trần Hề nói “Ừm” rồi áp sát vào ngực Phương Nhạc, ánh mắt nhìn về phía chiếc đồng hồ trên bàn, bên cạnh chiếc đồng hồ là một con thỏ nhỏ màu trắng.
Buổi tối ngày hôm sau, bọn họ thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi đến Liên hoan phim. Trước khi khởi hành, Phương Nhạc nhận được tin nhắn thoại WeChat của Phan Đại Châu, giọng nói của Phan Đại Châu khàn khàn, tức giận nói rằng vốn dĩ cậu ấy muốn bất chấp bệnh tật mà đến cổ vũ Bạch Chỉ và Lâu Minh Lí, nhưng cậu ấy đã đánh giá quá cao sức mạnh thể chất của mình, thật sự không thể chống đỡ được nữa, giờ cậu ấy đang bị bố nắm đầu đưa đi bệnh viện.
Trần Hề và Phương Nhạc đành phải đi một mình, ngồi lên xe, Trần Hề nói: “Đây là lần đầu tiên chúng ta đi ra ngoài xem phim nhỉ?”
“Lần thứ hai.” Phương Nhạc nói.
“Hả?” Trần Hề nói: “Trước đây em chưa từng đi ra ngoài xem với anh bao giờ.”
“Quên rạp chiếu phim ngoài trời dành cho xe hơi rồi à?” Phương Nhạc liếc nhìn cô: “Lần đó cũng coi như xem phim rồi, mặc dù em định xem cùng người đàn ông khác, nhưng cuối cùng chúng ta cũng chỉ xem được vài phút.”
“… Anh đang ghi thù à?”
Phương Nhạc lái xe, mắt nhìn thẳng về phía trước nói: “Anh chỉ có trí nhớ tốt thôi.” Anh dừng một chút, lại nói thêm: “Lần đầu tiên em đi xem phim với một người đàn ông, vậy mà lại đi với Mã Dũng à?”
“Anh thật sự thù dai!” Trần Hề không khỏi bật cười: “Lần đó cũng tính à?”
“Nếu anh không tình cờ bắt được em thì em nghĩ xem có tính không?”
“Đương nhiên không tính rồi, lúc đó em chỉ dẫn anh ấy đi xem thử quá trình thôi mà, xem thử xong thì bọn em sẽ rời đi. Em và anh ấy xem phim á? Anh nghĩ sao đấy?!”
Phương Nhạc cũng mỉm cười.
Nói đến đây, Trần Hề nhiệt tình gợi ý: “Bọn mình lúc nào rảnh thì đi đến rạp chiếu phim ngoài trời dành cho xe hơi đó nhé, để có thể xem xong “bộ phim đầu tiên”?”
“Được, tranh thủ thời gian đi.” Phương Nhạc ghi nhớ.
Khi đến rạp chiếu phim, khán giả đã vô cùng đông đúc, bọn họ tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống, đèn rạp mờ dần, màn hình lớn bắt đầu chiếu phim.
Các tác phẩm tham dự Liên hoan phim ngắn cực kỳ chuyên nghiệp, Bạch Chỉ và Lâu Minh Lí đều là nghiệp dư, mục tiêu của họ là Giải Tác phẩm sinh viên xuất sắc nhất. Giải thưởng này dành cho sinh viên đại học trong tỉnh hoặc sinh viên đại học có hộ tịch tại tỉnh đang theo học ở nơi khác.
Tác phẩm của hai người họ đang đến hồi kết, Trần Hề vô cùng thích thú xem mấy câu chuyện phía trước, mỗi câu chuyện kéo dài mười lăm phút, hình ảnh được quay chuyên nghiệp, cốt truyện cô đọng đầy thú vị.
Câu chuyện đầu tiên thuộc thể loại bí ẩn, lấy bối cảnh ở một lối đi hẻo lánh, người chồng mở cửa hàng sửa chữa ô tô, người vợ điều hành một nhà hàng. Một ngày nọ, một chiếc xe tải lớn đi ngang qua gặp cán một chiếc đinh, lốp xe bị xẹp, chỉ có thể tìm tiệm sửa xe để xử lý. Tài xế trong khi đợi sửa xe xong thì thuận tiện ăn cơm tại một nhà hàng gần đó. Trời nắng như đổ lửa, dân cư thưa thớt, hai vợ chồng tưởng đã câu được con cá lớn nhưng không biết người cầm cần câu chính là tài xế xe tải.
Câu chuyện thứ hai thuộc thể loại tình yêu, có một ông già gần tám mươi vừa mới đến dự đám tang của vợ mình, ông ấy đang chống nạng, khi ra khỏi nghĩa trang, ông ấy nhìn thấy một cô gái giống hệt vợ mình khi bà ấy còn trẻ.
Câu chuyện thứ ba thuộc thể loại gia đình, cô em gái sinh đôi luôn sống dưới cái bóng của chị gái, luôn cảm thấy quần áo, đồ chơi và cậu bạn mình thích đều bị chị gái cướp đi, cô em không thể chịu đựng được nữa, muốn nhảy từ lầu tự tử. Khi cô ấy nhảy từ trên sân thượng xuống thì phát hiện bên cạnh mình cũng có một bóng người đang nhảy xuống, đó chính là chị gái cô, cô em gái tức giận đến mức cô hét lên: “Đến cả nơi em nhảy lầu tự tử chị cũng cướp được nữa!”
Phía sau còn có một vài câu chuyện nữa, hoặc cảm động hoặc có cốt truyện kỳ quái. Khi đến câu chuyện cuối cùng, trên màn hình xuất hiện tám chữ lớn “Mỗi người một ngã và tuổi trẻ đã kết thúc”, đám đông hò hét, bài thi bay tứ tung, kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc.
Thời gian quay ngược trở lại ngày đầu tiên của kỳ thi tuyển sinh đại học, trên tay của mấy nam sinh và nữ sinh đều đang cầm giấy đăng ký thi bước vào phòng thi.
Thời gian tiếp tục quay ngược, còn ba mươi ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, nam sinh nữ sinh lại đang cãi nhau, sau đó lại làm lành.
Trở lại lễ tuyên thệ 100 ngày, trở lại bữa tiệc đầu năm lớp 12, trở lại năm lớp 11, trở lại năm lớp 10.
Ngày khai giảng năm lớp 10, các nam sinh và nữ sinh đang tự giới thiệu bản thân, ngoài phòng học có rất nhiều bóng cây, trong lớp toàn là những khuôn mặt trẻ trung, năng động, trên màn hình xuất hiện một dòng chữ “ Chúng ta luôn ở đây và tuổi trẻ sẽ không bao giờ kết thúc”.
Cuối phim xuất hiện phụ đề, xuất hiện những bức ảnh vào thời học sinh của trường THPT Số 8. Có người đang ăn trong căn tin, có người đang ở trong lớp tự học buổi tối, có bữa tiệc đầu năm, có trận đấu bóng rổ, còn có đại hội thể thao ở năm lớp 10.
Trần Hề nắm lấy tay áo của Phương Nhạc, nhìn vào bức ảnh bọn họ đang mặc bộ quần áo Mario đột nhiên xuất hiện đó.
Bức ảnh chỉ xuất hiện trong khoảng thời gian ngắn, có lẽ chưa đến hai giây, cô mặc áo phông đỏ và quần yếm xanh của Mario, còn anh thì mặc áo phông in hình Mario, bọn họ nhìn nhau, phía sau là rừng phong đỏ, tán cây nửa xanh nửa đỏ, sắc đỏ như ngọn lửa đang bùng cháy.
Phương Nhạc cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
Sau khi ra khỏi rạp, Trần Hề liền gọi điện cho Bạch Chỉ.
“Bức ảnh chụp tớ và Phương Nhạc ở đại hội thể thao ở đâu ra vậy?”
“Bức ảnh đó à? Do Hạ Hạ chụp đó, cậu không biết hả?” Bạch Chỉ ở đầu bên kia điện thoại khó hiểu.
Trần Hề không biết, bởi vì lúc đó trong máy ảnh của Bạch Chỉ có cả đống ảnh, có một vài tấm do cô chụp, có vài tấm do Trương Tiêu Hạ chụp, lúc đó Bạch Chỉ cho rằng Trương Tiêu Hạ đã gửi những bức ảnh này cho Trần Hề, Trương Tiêu Hạ cũng tưởng rằng Bạch Chỉ sẽ tự mình xử lý những bức ảnh này.
Vì thế bức ảnh này đã nằm yên trong thẻ nhớ của Bạch Chỉ suốt ba năm, không ai biết hay quan tâm đến nó.
Trần Hề nhận được ảnh chụp từ Bạch Chỉ, Phương Nhạc lái xe nói: “Chuyển tiếp cho anh đi.”
Trần Hề gửi cho anh, hỏi: “Bộ quần áo kia của anh còn giữ không?”
“Còn, em thì sao?”
“Tất nhiên là còn rồi.”
Cả hai bị tấm ảnh gợi lại những kỷ niệm, sau khi về nhà tắm rửa xong, bọn họ lục hai bộ quần áo trong tủ ra.
Bộ quần áo Mario của Trần Hề được bảo quản rất tốt, còn cổ của chiếc áo phông của Phương Nhạc vẫn rộng thùng thình như cũ.
Hai người đặt quần áo đặt lên giường so sánh, Trần Hề hứng thú liền muốn thay thử, cô cầm quần áo muốn chạy về phòng, lúc quay người lại, mái tóc dài xõa qua cánh tay Phương Nhạc.
Điện thoại đang để trên giường, trên màn hình vẫn đang hiện tấm ảnh đó, chóp mũi có thể ngửi thấy mùi thơm chỉ có thể tỏa ra từ quần áo cất lâu ngày trong tủ.
Phương Nhạc đưa tay tóm lấy người đang định bỏ chạy.
*
Cy: Ồ quao, thì ra người khiêu khích lại là Trần Hề, rồi không biết “bản năng hoang dã” có viết được không đây, hay chỉ là mấy đám lửa lớn rồi tắt dần như trước nữa =)))